Lại qua một lúc lâu.
Ngay khi tôi cho rằng Lương Thiệu đã ngủ thiếp đi thì bỗng dưng cậu thấp giọng hỏi:
“Sở Lâm, bạn trai lý tưởng của cậu là gì?”
Nghe vậy, tôi giật mình, tạp niệm trong đầu cũng trở nên trống rỗng.
Trong lòng tôi hình dung ra một thân ảnh của một cậu nam sinh ngây ngô sáng chói.
Đó là Lương Thiệu thời trung học.
Còn nhớ lần đầu tiên tôi gặp anh ấy là năm lớp 12.
Một người phụ nữ mang thai khoảng bảy tám tháng, đứng ở ven đường, gian nan muốn cúi người buộc dây giày, nhưng căn bản không thể khom lưng.
Xung quanh có rất nhiều học sinh đi ngang qua, đều là lạnh nhạt liếc mắt một cái rồi lướt qua.
Tôi do dự vài giây rồi bước đến gần muốn hỗ trợ cô ấy.
Nhưng đi được vài bước liền có một người nhanh chống bước tới, xẹt qua người tôi, nổi lên một cơn gió nhẹ.
Lương Thiệu ngồi xổm người trước mặt phụ nữ mang thai, ngón tay đưa lên, lưu loát buộc dây giày lên.
"Cảm ơn cậu a."
“Chuyện nhỏ thôi.”
Ánh nắng chiều tà, chiếu rọi vào gương mặt của cậu ấy, trông thật đẹp mắt.
Bên đường nhộn nhịp, tôi nghe thấy rõ ràng nhịp tim của tôi đập liên hồi.
Từ đó về sau, hình ảnh của một thiếu niên cắm rễ trong lòng một thiếu niên khác.
......
"Thiện lương đi." Tôi thì thầm.
Trong bóng tối, ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông khắc họa góc nghiêng của tôi:
“Vậy cậu đã từng yêu đương chưa?”
Tôi lắc đầu, “Chưa.”
Mượn cơ hội này, tôi muốn hỏi rõ những nghi hoặc trước giờ.
“Đúng rồi Lương Thiệu, cậu rõ ràng không sợ đồng tính, nhưng vì sao cậu lại ghét Tần Tư Lễ đến vậy?”
Vừa nhắc đến chuyện này, cảm giác áp lực quanh người Lương Thiệu trong nháy mắt thấp vài độ, cậu cau mày, trầm giọng nói:
“Bởi vì, cậu ta…..”
Nghe Lương Thiệu giải thích xong, tôi bị khiếp sợ thật lâu không hồi phục được tinh thần.
Thì ra Tần Tư Lễ vẫn là một kẻ cực đoan.
Tần Tư Lễ từ ngày đầu tiên nhập học năm nhất đã bắt đầu theo đuổi Lương Thiệu.
Lúc đầu Lương Thiệu chỉ là lễ phép cự tuyệt, nhưng đối phương vẫn kiên trì như trước, Lương Thiệu bị bức bất đắc dĩ chỉ có thể lựa chọn lạnh lùng không tiếp xúc.
Sau đó vào một ngày nọ, đó là ngày tôi vô tình nghe trộm được.
Tần Tư Lễ rách nát ở trong phòng phơi quần áo chặn Lương Thiệu lại, ngồi xổm xuống, giơ tay lên muốn túm lấy thắt lưng Lương Thiệu, đầu thuận thế tiến lên...
Lương Thiệu sợ tới mức một cước đá văng cậu ta.
Cảnh sau đó là những gì tôi đã nghe thấy.
“Lương Thiệu, tôi thích cậu.”
“Đừng khiến tôi ghê tởm.”
Tôi gãi đầu, trong lúc này cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Thì ra lâu như vậy, tôi vẫn luôn hiểu nhầm.
Không thể không nói, xung quanh Lương Thiệu có rất nhiều người theo đuổi cậu ấy.
Nhưng những người theo đuổi đó có thực sự thích cậu ấy hay không?
Cũng không hoàn toàn.
Hầu hết chỉ coi cậu ấy như là một cấp độ khó khăn, hoặc một loại tem khó thu thập.
Một thách thức khó mà thôi.
Mà Lương Thiệu vốn là một người không giỏi làm quen với người khác, lâu dần, liền càng thêm trầm mặc.
Cho nên, mấy ngày nay cậu ấy trở nên “Náo nhiệt” như vậy, từ tận đáy lòng tôi cảm thấy rất vui.
Trong khoảng thời gian sau đó, tôi và Lương Thiệu lại nói chuyện rất nhiều.
Từ những tin đồn ở trường đến điểm du lịch nào đáng để ghé thăm.
Giống như đem mọi thứ mà hai năm qua chưa kịp chia sẻ liền bù đắp hết lại.
Thẳng đến khi có tia sáng xuyên qua rèm cửa mới chống đỡ không được mà nặng nề ngủ thiếp đi.
Là một giấc mơ đẹp.
Kể từ hôm ở “Chiếc quần hoa của bà nội’ suốt đêm trò chuyện, mối quan hện giữa tôi và Lương Thiệu đột nhiên thắm thiết hơn, tình bạn đi lên.
Bây giờ cho dù đó là lên lớp, tan học, hay đi đến siêu thị, căng tin, đều là như hình với bóng.
Có một ngày ngay cả Tử Khiêm luôn phản ứng chậm chạp cũng nhịn không được chửi bới nói:
“Trông hai người không khác gì cặp đôi đang yêu nhau.”
Tôi nhặt lên một cái dép lê ném qua, cười mắng:
“Bớt nói nhảm đi.”
Nhưng lại suy nghĩ lại.
Cũng thấy có chút…..
Từ tháng trước, Lương Thiệu tựa như biến thành người khác.
Cũng sẽ cười, cũng sẽ cùng chúng tôi buồn bực, cũng tham gia các cuộc trò chuyện trong nhóm.
So với Lương Thiệu lạnh lùng của trước kia thì khác hoàn toàn.
Cái chính là, ánh mắt đã khác rồi.
Có chút nóng bỏng, nhẫn nhịn, dịu dàng...
Suy nghĩ cẩn thận thì nó bắt đầu thay đổi từ khi nào?
Hoặc trước đó, từ ngày tôi nói tôi không sợ đồng tính?
Mang theo nghi hoặc này, buổi tối trên đường cùng Lương Thiệu đi siêu thị, tôi vờ đùa giỡn thăm dò nói:
“Hôm nay Tử Khiêm nói chúng ta giống như một đôi đang yêu nhau vậy?”
Thật ra khi hỏi câu này, trong lòng tôi vô cùng thấp thỏm.
Lỡ như Lương Thiệu không có ý gì khác, mà tôi lại nói như vậy, làm cậu ấy phát giác ra điều gì, rồi lại xa lánh tôi thì phải làm sao?
Nhưng không nói rõ ra thì tôi không chịu nổi.
Lương Thiệu cũng không lộ ra cảm xúc gì, hỏi ngược lại.
“Cậu cảm thấy giống sao?”
Tôi cười gượng: "Ha ha... Một chút."
“Vậy cảm giác thế nào?”
Tôi sửng sốt một chút, nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt sâu hút đó.
Một cơn gió đêm hè dịu nhẹ vừa vặn thổi qua, là vượt qua cả ngày nắng chói chang mới đợi được một tia mát mẻ.
Cậu ấy đang lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của tôi.
Ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại gật đầu.
“Cảm thấy thật tốt.”
Vừa dứt lời, Lương Thiệu liền dừng bước.
Tôi cũng dừng lại, tim đập không ngừng.
Lương Thiệu cao 1m87, cao hơn tôi gần 10 cm.
Cậu ấy lúc này rũ mắt, con ngươi đen nhánh phản chiếu khuôn mặt bất an của tôi, thong thả lại kiên định nói:
“Sở Lam, tám giờ tối mai, đến tầng cao nhất của tòa thực nghiệm.”
“Tôi có chuyện muốn nói.”
Ngày hôm sau, tôi giống như ngồi trên đống lửa.
Hận không thể đánh mình ngất xỉu, đến tám giờ tối lại tỉnh lại.
Lương Thiệu rốt cuộc muốn nói gì với tôi?
Cậu ấy đi đâu rồi vậy???
Sau khi học xong tiết cuối cùng, cậu ấy cũng không chào hỏi một tiếng mà biến mất, ngay cả cơm tối cũng không ăn.
Hỏi Tô Hạo cùng Tề Tử Khiêm, hai người bọn họ không biết.
Thật vất vả mới đến được bảy giờ.
Tôi tắm rửa, liền muốn bắt đầu đi đến tòa thực nghiệm.
Nhưng thật trùng hợp, lúc sấy tóc, máy sấy tóc đột nhiên không hoạt động, từ đuôi bốc lên khói trắng xen lẫn tia lửa.
"Tứccccc!"
Tôi sợ hãi rút điện và ném máy sấy tóc ra ngoài.
Chậc chậc.
Tóc vẫn còn ướt át nhỏ giọt xuống, vì vậy tôi không thể ra khỏi cửa với bộ dạng đó được.
Tô Hạo và Tử Khiêm không mua máy sấy tóc, bình thường đều dùng chung một cái với tôi.
Cho nên tôi gửi tin nhắn cho Lương Thiệu, nói dùng máy sấy tóc của cậu ấy một chút, sau đó mở tủ của cậu ra.
Tủ của Lương Thiệu quả thực gọn gàng sạch sẽ như tủ trưng bày, mỗi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp.
Tôi lấy máy sấy tóc ra rồi đóng của tủ lại.
Mắt liếc đến góc dưới cùng, động tác chợt khựng lại.
Đó là snack cay tử thần?
Lương Thiệu không ăn snack cay?
Vậy môi cậu ấy sao lại sưng?
Tôi khó khăn nuốt nước miếng, càng nghĩ càng kinh hãi.
Những chi tiết bị bỏ qua trong quá khứ, từng khung hình một lần nữa hiện ra trước mắt.
“Nếu tôi nói, đúng là tôi làm thì sao?”
“So với các cậu, tôi càng không mong Sở Lâm chuyển đi.”
“Cho nên vì chuyện này nên cậu mới nhìn hắn, chứ không phri vì vóc dáng?”
“Ừm, tôi biết, cậu không thích tôi.”
“Sở Lâm với tôi một phòng.”
“Sở Lâm. Bạn trai lí tưởng của cậu là gì?”
……..
Thì ra, đã sớm có dấu vết.
Khuôn viên trường vào ban đêm rất sôi động.
Trên sân có người chơi bóng rổ, các cặp đôi tán dóc, có cả những bạn đang tập văn nghệ.
Khi tôi đi ngang qua, đúng lúc họ hát bài hát "Pháo hoa cuối cùng của đêm mùa hè".
“Khi tớ ngẩng đầu lên, cậu đang nhìn phía này.”
Trong mắt phản chiếu pháo hoa rực rỡ của đêm mùa hè.
Trái tim nguội lạnh, không ngờ lại bắt đầu trở nên sống động.
Sự tồn tại của cậu, chữa lành tớ..."
Nương theo tiếng hát trầm thấp khàn khàn này, bước chân vốn có chút chậm chạp của tôi dần trở nên nhanh hơn.
Cuối cùng là phi đi.
Tốc độ nhanh đến mức bên tai là tiếng gió vun vút.
Muốn gặp cậu ấy, muốn gặp Lương Thiệu!
Lúc đên tòa thực nghiệm, xung quanh rất yên tĩnh, buổi tối nơi này rất ít người đến, khác hẳn sân thể dục, giống như hai thế giới khác.
Tôi thậm chí không thể chờ đợi thang máy, trực tiếp từ cầu thang bộ đi lên tầng sáu.
Đảy cửa sân thượng ra.
Bóng dáng Lương Thiệu đập vào mắt.
Cậu ấy khoanh tay dựa vào lan can trên sân thượng, gió thổi bay vạt áo, ánh trăng mờ ảo làm nổi bật khuôn mặt tuấn mỹ.
“Cái kia….cậu, cậu đến rồi.”
Nhìn thấy tôi, cậu ấy đứng thẳng dậy, thần sắc lạnh nhạt lập tức chuyển sang luống cuống và xấu hổ, căng thẳng đến mức nói lắp.
Tôi “Ừ” một tiếng.
Trước khi cậu ấy mở miệng nói chuyện, tôi giơ hộp snack cay lên.
“Hóa ra là cậu.”
Lương Thiệu kinh ngạc một giây, hốt hoảng giải thích:
“Cái đó, tôi xin lỗi, lúc đó tôi mới ý thức được mình có tình cảm với cậu, nhưng lại không biết cậu…..”
Tôi giơ tay ngắt lời cậu, do dự hỏi:
“Cậu vẫn luôn là Gay sao?”
“Tôi không biết mình là thẳng hay gay nữa, tôi chỉ biết rằng tôi thích một người, và tình cờ người đó lại là nam.”
“Người đó chính là cậu.”
“Sở Lâm, tôi thích cậu.”
Lương Thiệu kiên định nói.
Hốc mắt tôi nhất thời chua xót, khó khăn nhắc nhở:
“Lương Thiệu, cậu phải nghĩ cho kĩ, con đường này rất khó đi.”
Phía trước còn có hàng rào xã hội và chông gai của thế tục.
Nó thực sự khó khăn để đi.
Nếu cậu ấy lùi lại ngay bây giờ, thì tôi sẽ coi mọi thứ cái gì cũng không xảy ra, chỉ coi đó là giấc mộng đẹp.
Nhưng Lương Thiệu lại nói:
“Tôi biết, nhưng người đó là cậu, tôi không sợ.”
Tôi không thể mô tả nổi tâm trạng hiện tại.
Chỉ cảm thấy: mẹ kiếp, quá hạnh phúc.
Hạnh phúc đến mức không nhịn được muốn xúc động một phen.
Ba bước cũng làm hai bước đi qua, ôm lấy cổ của cậu, tiến đến.
Môi kề môi, mơ hồ nói:
“Tớ cũng thích cậu, so với cậu còn sớm hơn nhiều.”
Mắt cậu ấy mở lớn.
Sau cú sốc ngắn ngủi, liền đưa tay giữ chặt eo của tôi, hôn sâu.
Lương Thiệu đối với tôi mà nói, có một loại sức hấp dẫn không thể cưỡng lại, cũng không có khả năng kháng cự.
Cho dù đó là một vách đá hiểm trở, hay một con đường núi gồ ghề, nó đều có thể biến thành con đường bằng phẳng nếu đi với người mình thích.
---Hoàn chính văn---
Phiên ngoại: Trích nhật kí của Lương Thiệu
Ngày 11 tháng 6 năm 2023
Gần đây thật kì lạ.
Ánh mắt của tôi luôn vô thức dõi theo bóng dáng của một cậu bạn chung phòng ngủ tên là Sở Lâm, không ngừng.
Ngày 15 tháng 6 năm 2023:
Tôi hiểu rồi.
Có lẽ là bởi vì cậu ấy cười rất đẹp.
Vừa ấm áp vừa tỏa nắng, tâm tình tôi cũng sẽ vô thức theo đó trở nên tốt lên.
Ngày 20 tháng 6 năm 2023:
Cậu ấy là người nhỏ tuổi nhất trong kí túc xá của chúng tôi.
Lại giống như người anh chăm sóc hai người kia.
Giúp họ mang đồ ăn, còn gọi họ dậy.
Nhưng lại luôn cố ý giữ khoảng cách với tôi.
Xem ra tính cách rách nát của tôi cần thay đổi.
Ngày 24 tháng 6 năm 2023:
Hôm nay cánh tay của chúng tôi vô tình cọ xát.
Cậu ấy giống như sợ hãi lập tức né tránh, vội vàng nói không phải cố ý.
Tôi sửng sốt trong một thời gian dài.
Khoảnh khắc da vừa tiếp xúc.
Tim tôi dường như đập nhanh hơn.
Tại sao vậy?
Ngày 25 tháng 6 năm 2023:
Tôi đã gửi một bài đăng ẩn danh trực tuyến và hỏi:
“Tại sao luôn bất giác nhìn người bạn cùng giới?”
“Tại sao tim đập mạnh khi chạm vào bạn đồng giới.”
Cư dân mạng nói:
[Rất đơn giản, bạn là gay.]
Tôi là... gay?
Ngày 1 tháng 7 năm 2023:
Tôi không gay.
Nhưng cũng không phải là thẳng nam.
Tôi chỉ có cảm giác với Sở Lâm.
Ngày 5 tháng 7 năm 2023:
Hôm nay trong giờ học, một bạn nữ ở bàn trên tìm Sở Lâm tán gẫu thật lâu, Sở Lâm còn cười với bạn đó.
Tôi cảm thấy khó chịu.
Nhưng không biết làm thế nào để giải quyết.
Ngày 6 tháng 7 năm 2023:
Khi tôi đi vệ sinh vào giữa đêm hôm qua, tôi đã đi ngang qua giường của cậu ấy.
Ma xui quỷ khiến thế nào tôi hôn cậu ấy một cái.
Môi thật mềm.
Ngày 7 tháng 7 năm 2023:
Tối hôm qua lại nhịn không được đi hôn cậu ấy một cái.
Đáng chết.
Ngày 13 tháng 7 năm 2023:
Hôn phải tương ớt.
Là báo ứng của tôi.
Ngày 14 tháng 7 năm 2023:
Trương Thắng từ phòng bên cạnh than thở mua bốn hộp khoai tây chiên, tôi bảo cậu ta đưa cho Tô Hạo, cũng bảo cậu ta nói là ăn không hết, miễn phí.
Sau khi thoát khỏi hiềm nghi, tôi thăm dò hỏi cậu ấy có sợ đồng tính hay không.
Cậu ấy bảo không.
Xem ra tôi phải hòa nhập với phòng kí túc xá mới được.
Nói cách khác, tôi nên đến gần cậu ấy hơn.
Ngày 23 tháng 7 năm 2023:
Sở Lâm hóa ra là gay, nhưng cậu ấy nói không có ý gì với tôi.
Không sao.
Tôi có thể cố gắng để cậu ấy có ý với tôi.
Ngày 24 tháng 7 năm 2023:
Ở khu nghỉ dưỡng cùng Sở Lâm.
Trước kia tôi không nghĩ mình lại tâm cơ đến vậy.
Quả nhiên tình yêu khiến người ta hèn hạ.
Ngày 15 tháng 8 năm 2023:
Thành công rồi. Người yêu của tôi là Sở Lâm.
Cậu ấy nói cậu ấy cũng thích tôi, còn sớm hơn tôi rất nhiều.
Tôi đã tích lũy đức hạnh trong suốt cuộc đời của mình.
Và đây là những gì tôi xứng đáng có được.
Tình yêu của cậu.
--Hoàn toàn văn--