Mấy ngày nay trong giấc mơ, tôi luôn cảm thấy có người đang hôn trộm mình.
Nhưng ba người bạn cùng phòng của tôi, hai người có bạn gái, người còn lại là giáo thảo thẳng nam xưa nay không bao giờ để ý đến tôi.
Để tìm ra hung thủ thật sự, trước khi đi ngủ tôi bôi một lớp ớt cay lên môi mình.
Ngày hôm sau, miệng của giáo thảo vậy mà bị sưng lên rồi.
- - - - -
[Môi có bị cay đến sưng lên không?”]
[Chuyện nhỏ như con thỏ, nếu như không bị sưng lên , mày cứ mang nó về đây, tao nhỏ vào trĩ của tao cho coi.]
Thấy nhỏ kia nói tự tin như vậy, tôi cũng không do dự nữa, quyết định đặt chai tương ớt làm từ hạt tiêu Ma quỷ Ấn Độ này.
……………………..
Dạo này thật kỳ lạ.
Bắt đầu từ tuần trước, đêm đén tôi lại mơ thấy mình cùng một người hôn nhau.
Trong mơ, đôi môi mềm mại của người nọ, hương thơm thơm mát chân thực đến mức khiến người ta có cảm giác như đang ở tiên cảnh, nhưng cũng cảm giác giống như thật vậy.
Mấy ngày liền tôi cứ cho rằng “ Mơ không có gì sai cả” mà hưởng thụ, nhưng sau đó dần cảm thấy chuyện này ----ách, có chút không đúng, nó diễn ra chân thực quá mức rồi.
Có người thừa dịp tôi ngủ say mà hôn trộm tooiiiii!
Nhưng ba người bạn cùng phòng của tôi, trông đều trực nam cả đó.
Tô Hạo có một người bạn gái ở nơi khác.
Tề Tử Khiêm mỗi ngày ngắm Na Mỹ trong
Mà thẳng nam nhất trong đám bọn tôi chính là vị giáo thảo của trường –Lương Thiệu.
Cậu ấy đối với con trai có chút dị ứng thì phải.
Bình thường đừng nói huynh đệ kề vai sát cánh, chính là ai không cẩn thận đụng vào người cậu một chút, lông mày của cậu ấy cũng hận không thể nhíu đến kẹp chết mấy con muỗi.
Ngày thường cũng không thèm để ý đến tôi, lãnh đạm đến cực điểm.
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi yên lặng loại trừ hiềm nghi của Lương Thiệu.
Vậy chỉ còn lại Tô Hạo và Tề Tử Khiêm.
Hừ, tôi ngược lại muốn xem hai con người này rốt cuộc là ai núp lùm giả thẳng!
Tương ớt tôi tìm người bán cùng thành phố, buổi chiều liền nhận được hàng.
Buổi tối trước khi đi ngủ, để bảo tồn đôi môi bé bỏng này, tôi đặc biệt dán một lớp bảo quản thực phẩm lên môi, sau đó bôi tương ớt lên.
Khi đeo bịt mắt lên, trong lòng tôi cười lạnh không ngừng:
Dùng ớt cay biến thái để trị biến thái, không thể thích hợp hơn.
Sau khi tắt đen, kí túc xa rơi vào im lặng.
Đột nhiên, Tô Hạo ngủ ở giường đối diện như vừa nhớ ra điều gì đó, ồm ồm lên tiếng hỏi Lương Thiệu:
“Đúng rồi Thiệu ca, hôm qua nửa đêm cậu đứng đầu giường Sở Lâm làm gì vậy? Tôi mắt nhắm mắt mở nhìn thấy một bóng người, tí thì bị dọa ch*t.”
Ban đầu tôi đang mơ màng vào giấc.
Nghe thấy Tô Hạo nói thế, đột nhiên tỉnh táo hẳn, tai dựng thẳng nghe ngóng như ăng-ten.
Chốc lát sau, từ chiếc giường xa nhất vang lên một giọng nam trầm thấp dễ nghe, giọng điệu rất bình tĩnh:
“Tôi? Cậu nhìn nhầm rồi, người bị chứng mộng du có Tề Tử Khiêm.”
“Vậy sao?” Tô Hạo có chút nghi ngờ nhân sinh, “ Nhưng tôi cảm thấy dáng người của người đó cao cao giống như cậu.”
?!
Trái tim tôi đập thình thịch, khiếp sợ đến mức thiếu chút nữa thì hét lên.
Chẳng lẽ... Người trộm hôn tôi là Lương Thiệu?!
Đang lúc tôi do dự có nên lau sạch chỗ tương ớt đi không thì Tề Tử Khiêm đột nhiên rống lên:
“Tô Hạo, cậu đừng có mà body samsung tôi, tôi cũng không có lùn đâu.”
“Cho nên, người tối qua là cậu?”
“Ách.....” Tề Tử Khiêm tức giận rụt đầu vô trong chăn, nhỏ giọng lẩm bẩm: “ Bệnh mộng du của tui rõ ràng đã rất lâu không bị nữa, lẽ nào thật sự là tui sao?”
Không thể không nói, Lương Thiệu là một cao thủ.
Một câu nói ngắn ngủi đã khiến hai người đồng thời nghi ngờ nhân sinh.
Trong bóng tối, tôi lặng lẽ nhấc bịt mắt lên, liếc về phía Lương Thiệu một cái.
Lương Thiệu đoan đoan chín chính nằm thẳng trên giường, tư thế ngủ quy củ, cứng ngắc làm cho người khác không có cách nào đem cậu xếp vào loại hành vi “trộm hôn”kia được.
Tôi âm thầm lắc đầu.
Không có khả năng, tuyệt đối không.
Đôi môi kia của cậu ấy rất quý giá, bình thường ngay cả nói chuyện cũng ít, càng không thể nào lại đi hôn một nam nhân khác.
Hơn nữa, tôi đã từng nghe cậu ấy nói đồng tính luyến ái là “ghê tởm”
Ngày hôm sau là chủ nhật, tôi ngủ thẳng cẳng đến khi tự tỉnh.
Điều đầu tiên để mở mắt là lấy điện thoại ra khỏi gối và để camera trước.
Quả nhiên, tương ớt trên màng bảo quản thiếu một miếng, hơn nữa rõ ràng là hình dạng của đôi môi!
Vừa nghĩ đến cảnh người nọ lúc đêm khuya yên tĩnh từ trên giường đứng lên, lén đi tới bên giường tôi, hướng về phía môi cúi xuống—— hôn phải đống ớt cay xè.
Tôi liền nhịn không được ôm gối cười điên cuồng.
Tiếp theo là thời điểm nghiệm thu kết quả.
Tâm tình khá tốt xuống giường, tôi mới phát hiện trong phòng chỉ còn một mình Lương Thiệu, đang ngồi trước bàn học đọc sách.
“Hạo Tử với Khiêm Tử đâu rồi.”
Lương Thiệu đưa lưng về phía tôi. Đầu cũng thèm quay lại. “Không biết.”
Ngữ khí so với bình thường còn lạnh hơn vài phần.
Tôi bĩu môi.
Xiiii, không biết thì không biết, việc gì phải thái độ như vậy....
Tôi giận dữ quay đi rồi vào phòng tắm xả nước.
Nhưng trong vô tình liếc mắt đến một chỗ, bước chân đột nhiên như đóng băng.
Trên cửa kính mơ hồ phản chiếu gương mặt của Lương Thiệu.
Nếu tôi không nhầm...
"Lương Thiệu, đồ đạc của cậu rớt này."
Lương Thiệu không nghi ngờ gì, phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn xuống mặt đất.
Lần này tôi đã nhìn thấy một sự thật ...
Đôi môi của cậu ấy bị sưng lên!!