18.
Tôi nhìn nhiều lần như vậy.
Thời Tân lại không ngoảnh lại nhìn tôi lần nào.
Càng nghĩ tôi càng bực mình, tiếp tục uống rượu.
Rượu làm tôi váng cả đầu.
Tống Trác không ngừng chọc tôi: "Cậu điên à? Với tửu lượng quèn có của cậu mà cũng dám uống sao?"
Trần Úc cũng tiếp lời: "Được rồi, đừng uống nữa!"
Sau một hồi, Tống Trác nản lòng nói: "Xong rồi! Thằng này điên rồi, quản không được nữa."
Vừa dứt lời, ngay giây tiếp theo, cổ tay của tôi đột nhiên bị người nào đó nắm lấy.
Tôi ngơ ngác nhìn lên, bắt gặp đôi lông mày quen thuộc.
"Đừng uống nữa."
Thanh âm của Thời Tân trầm thấp, có vẻ không vui.
"Tại sao?" Tôi nghiêng đầu nhìn cậu ấy, vừa nhìn thấy khuôn mặt này, cảm xúc của tôi bỗng trở nên rất phức tạp.
"Cậu quản tôi à?"
Thời Tân cầm lấy ly rượu của tôi, cúi đầu nhìn xuống: “Quản còn ít sao.”
Tống Trác ở bên cạnh lắc đầu, "Vô dụng thôi anh Tân, không quản được đâu!"
Thời Tân liếc cậu ta một cái, lại nhìn tôi, "Cậu còn muốn uống nữa sao?"
Tôi lắc đầu: “Không uống nữa.”
Tống Trác: "Hả???????"
Khó hiểu.
Tôi nghe thấy tiếng cười bên cạnh.
Quay đầu.
Mắt chạm mắt với Trần Úc đang mỉm cười.
"..."
"Tại sao lại cười?"
Trần Úc lười biếng gắp một miếng dưa hấu ném vào miệng.
Cậu ta nói: “Khá ngọt đấy chứ.”
19.
Tôi uống say.
Ngủ một mạch từ đêm đến sáng.
Trong tiềm thức nhìn quanh, là giường của mình.
Không phải trên giường Thời Tân sao?
Những ngày này, cơ bản là tôi thức dậy trên giường của Thời Tân, đêm qua không xảy ra chuyện đó sao?
Tôi lắc lắc đầu, bình thường nếu tôi ngủ quên thì sẽ có tác dụng.
Nếu nó xảy ra, vậy thì, làm sao tôi quay lại được giường của mình?
Tôi vô thức quay đầu nhìn Thời Tân, nhưng thay vì nhìn thấy cậu ấy lại nhìn thấy Tống Trác.
Hôm nay cậu ta có vẻ đặc biệt hưng phấn: "Cuối cùng cậu cũng được khai sáng rồi à huynh đệ? Sao nào, có cần người anh em này giúp đỡ gì không?"
Tôi bị vây lấy, đầu óc tôi trống rỗng, "Cái gì?"
"Không phải là cậu nói sao?" Tống Trác vỗ tay, "Phải tỏ tình với đối tượng yêu thầm đó.”
Tỏ tình
Với
Đối tượng yêu thầm???!!!
Lời của Tống Trác khiến tôi tỉnh cả người.
“Cậu nói tỏ tình ai cơ?”
“Đối tượng yêu thầm đó, mày không nhớ chút gì sao?”
Vãi, một chút tôi cũng không nhớ!!!
Đối tượng yêu thầm.
Nhắc đến cái này.
Tôi vô thức nhìn sang Thời Tân.
Điều này khó tin đến mức Tống Trác đột nhiên hét lên.
"Này! Sao Trần Bái nó nhìn sang anh Tân vậy?"
"..."
Tôi hận không thể bịt miệng thằng chả này lại quá. 🙂
Thời Tân hiển nhiên cũng nghe được, cậu ấy ngước mắt nhìn sang.
Tôi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Điên rồi.
Chắc điên mất thôi.
20.
Không chỉ uống say mà còn nói bậy nói bạ.
Là bởi vì tôi và Trần Úc nói với nhau vài câu.
Cuộc trò chuyện này làm máu tôi lên não, phấn khích quên trời quên đất.
Không chỉ bảo phải tỏ tình với đối tượng yêu thầm mà còn phải tỏ tình trước toàn trường.
Tin tức này nhanh chóng được cả trường biết tới nhờ cái loa phóng thanh Tống Trác.
Càng nghĩ càng phiền, nằm trên giường mà muốn đâm đầu vào gối chếc cho xong.
Mẹ kiếp, đang yên đang lành, uống rượu cái mọe gì, tỏ tình gì chứ.
Nếu như thực sự tỏ tình với Thời Tân? Trừ khi tôi không muốn sống nữa.
Việc tôi yêu thầm một người, ở trường này không tính là bí mật nữa.
Trần Úc gửi tin nhắn: "Chậc, không ngờ cậu ở trường lại được hoan nghênh như vậy, độ thảo luận cũng khá cao đó, trai đẹp đều có đãi ngộ này hả?"
Tôi tức xì khói, "Mịa nó, tất cả là do cậu xúi tôi chứ gì nữa."
Giờ chuyện đã lan khắp trường.
Giọng nói của Trần Úc tràn ngập ý cười, vừa nghe là liên tưởng tới bộ dáng hút gái đó của cậu ta.
"Trần Bái."
Cậu ta hỏi.
“Cậu có muốn thăm dò chút không?”
21.
Tên nhóc Trần Úc này hình như có chút kinh nghiệm.
Cậu ta bảo tôi đăng lên vòng bạn bè một bài mà chỉ Thời Tân có thể thấy.
[Tôi rất yếu đuối, chịu không nổi bị từ chối, tỏ tình, hay là thôi vậy]
Đêm đó, tôi còn chưa xuất hiện trên giường Thời Tân, cậu ấy đã tìm tới rồi.
Ban đêm rất yên tĩnh, Thời Tân ngước mắt nhìn tôi.
"Rất yếu đuối là yếu đuối cỡ nào?"
“Nếu cậu tỏ tình bị từ chối thì sẽ như thế nào?”
"Trần Bái."
"Người cậu thích thầm."
"Là ai vậy?"
Một loạt câu hỏi chếc chóc liên tiếp phát ra từ miệng Thời Tân.
Tôi chợt căng thẳng, ngước lên nhìn cậu ấy và hỏi: “Vấn đề này, cậu rất quan tâm sao?”
Thời Tân im lặng một lát: “Là tôi phải không?”
"Rất yếu đuối là rất yếu đuối, giống như rong biển."
"Đụng nhẹ là nát ra rồi."
“Anh Tân,” tôi nghiêm túc nhìn cậu ấy, “Cậu sẽ để rong biển bị nghiền nát sao?”
Lần này Thời Tân trầm mặc hồi lâu.
Cậu ấy không trả lời.
Lúc quay người lại nói.
“Mấy ngày này lẽ ra tôi không nên đến trường.”
"Phải về nhà một chuyến."
"Trần Bái, không cần đợi tôi."
Tôi đông cứng tại chỗ.
Bị những lời này làm cho đông thành một khối băng.
Là ý gì?
Về nhà có ý gì?
Để trốn tôi sao?
Tôi thực sự muốn hỏi cậu ấy.
Tôi khiến cậu ghét đến vậy sao.
Mà mấy ngày nay cậu luôn tránh mặt tôi.
Nhưng cuối cùng tôi đã không hỏi.
Tôi nằm trên giường, buồn bã suy nghĩ.
Không cần đợi tôi, không cần đợi tôi.
Tôi sẽ không đợi cậu nữa.
22.
Đáng lẽ tôi phải sớm liệu được rồi.
Nếu giấy dán cửa bị thủng thì đây sẽ là kết quả.
Nhưng không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy.
Mối quan hệ của tôi với Thời Tân đột nhiên trở nên rất căng thẳng.
Thời Tân mấy ngày nay xin nghỉ phép về nhà.
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc giường trống, trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng.
Chỉ để tránh mặt tôi, phải làm đến mức đó sao?
Lòng tôi khó chịu nên đã bị Trần Úc lôi đi uống rượu.
"Trần Úc, tôi cũng không khiến người khác ghét như vậy đúng không."
Trần Úc bĩu môi, "Nói thật thì tôi quen Thời Tân cũng không lâu nhưng có thể khẳng định cậu ấy không ghét cậu lắm đâu."
Trần Úc dùng ngón tay xoay xoay ly rượu, "Thật ra tôi cũng muốn hỏi cậu một vấn đề, tuy có chút mạo muội, nhưng rất quan trọng."
"Cậu có cảm thấy gần đây có điều gì đó rất không rõ ràng xuất hiện không?"
Tôi đột nhiên ngừng uống rượu, đột nhiên có linh cảm rằng Trần Úc sẽ nhìn thấu tôi.
Trần Úc là một chàng trai rất nhạy bén, cậu ta hiểu ngay lập tức, mỉm cười nói: "Xem ra là có rồi?"
"Tôi nghĩ quả không sai."
"Hai cậu có khả năng không?"
Tôi quả là ngốc.
Tôi biết Trần Úc có chút lợi hại, nhưng không ngờ cậu ta lại lợi hại như vậy.
Không ai khác biết chuyện này ngoại trừ Thời Tân và tôi.
Trần Úc hiển nhiên đoán được suy nghĩ của tôi, cười nói: "Thật xin lỗi, bởi vì tôi có một người bạn cũng cùng cảnh ngộ."
Trần Úc đặt ly rượu xuống: “Nếu tôi không nhầm thì của bọn họ là áo choàng tàng hình. Trần Bái, của cậu là gì?”
"..." Tôi sững người, nhìn Trần Úc như nhìn thấy ma.
"Ý cậu là gì?"
Trần Úc giải thích ngôi trường chúng tôi vào học không phải là một ngôi trường bình thường.
Nếu một trong hai người cảm thấy thích nhau, họ sẽ ngẫu nhiên có được siêu năng lực.
Tất nhiên không phải ai cũng có.
Bạn của anh ấy là áo choàng tàng hình, còn của tôi là dịch chuyển tức thời.
Chúng đều là những siêu năng lực có được nhờ vì thích hoặc yêu thầm ai đó.
Tôi ở đó một lúc lâu mới hoàn hồn lại.
Siêu năng lực có được nhờ yêu thầm.
Mặc dù lý do này vô cùng phi lý nhưng sau nửa tháng dịch chuyển, tôi tin vào chuyện mà không hề có gánh nặng tâm lý nào.
"Nhưng việc này có liên quan gì đến việc Thời Tân trốn tôi?"
Trần Úc cười nói: "Không chỉ có liên quan, mà còn liên quan rất lớn. Hiện tại tôi có thể khẳng định, Thời Tân chắc chắn không ghét cậu."
"Bởi vì việc có được siêu năng lực là dựa trên tình cảm chung của hai người."
"Bất kể đương sự có biết tình cảm của đối phương hay không."
"Cái này là không thể giả được."
Đầu óc tôi bối rối trong giây lát vì những lời này.
Có được (super power).
(toi cứ bị buồn cười cái siêu năng lực này =))))
Trên cơ sở có tình cảm với nhau.
Tôi chợt ngước mắt nhìn Trần Úc.
"Cậu nói, Thời Tân không ghét tôi sao?"
“Ba ngày,” Trần Úc duỗi ngón tay ra, “Ba ngày, cậu ta nhất định không nhịn được mà đi tìm cậu.”
Vừa dứt lời, Trần Úc bỗng nhiên mỉm cười.
"Có vẻ như không cần ba ngày đâu."
"Cái gì?"
Tôi nhìn theo ánh mắt của Trần Úc, nhìn thấy một bóng người đặc biệt quen thuộc ở cửa.
Người này tựa hồ đến rất vội vàng, hô hấp còn chưa có bình tĩnh lại.
Đứng im lặng trước cửa.
Có lẽ chỉ mới vài ngày kể từ lần cuối chúng tôi gặp nhau, tôi nhớ cậu ấy một chút.
Trần Úc uể oải tựa người vào chỗ ngồi.
“Chà,” anh trầm ngâm, “tôi quả là một nhà tiên tri mà.”
23.
Thời Tân quya lại rồi.
Bởi vì trên vòng bạn bè của tôi.
Xuất hiện bốn từ đơn giản.
【Thật sự mệt rồi. 】
Tôi nhìn Thời Tân đột nhiên xuất hiện, vô cùng kinh ngạc: “Sao cậu lại đến tìm tôi?”
Thời Tân tính tình cực kỳ bình tĩnh, nhưng đêm nay cậu ấy lại có vẻ đặc biệt hoảng sợ.
“Sao cậu không nghe điện thoại?” cậu ấy ngước lên nhìn tôi, “Tôi bị block rồi à?”
Điện thoại, hình như tôi không nghe thấy tiếng chuông.
Khi tôi kiểm tra điện thoại, nhận ra nó đã tắt nguồn từ lâu.
Thời Tâm tối nay tâm tình rất không tốt, tôi hỏi cậu ấy: “Cậu sao vậy?”
Cậu ấy nhìn tôi, như đang cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc của mình, thấp giọng hỏi: "Dòng trạng thái mệt rồi trong vòng bạn bè của cậu là sao?"
"Hả?"
Tôi không bao giờ ngờ tới Thời Tân sẽ hỏi điều này.
Tôi cố gắng nhớ lại, mới nhớ đến dòng trạng thái này.
Bởi vì thi với Tống Trác ai đến nhà ăn trước nên tôi chạy như chó đuổi, đến nơi thể lực đã bị rút cạn.
Nên tôi đã đăng lên vòng bạn bè.
【Thật sự mệt mỏi. 】
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Thời Tân, cậu ấy hiển nhiên đã hiểu lầm điều gì đó.
Hơn nữa sự hiểu lầm này dường như rất quan trọng với cậu ấy.
Chuyện quan trọng đến mức cậu ấy vội vã quay về ngay trong đêm.
Tôi chưa kịp giải thích thì Thời Tân đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay tôi.
Cậu ấy nhẹ nhàng hỏi tôi: “Cậu thật sự mệt lắm à?”
Tôi cứ nghĩ ngày hôm đó tôi rất mệt, tê liệt cả người.
Tên Tống Trác này, trong đầu không có gì nhưng tứ chi phát triển, chạy rất nhanh.
Trước khi tôi kịp mở miệng giải thích.
Tay Thời Tân đột nhiên siết chặt cổ tay tôi.
"Xin lỗi."
"Tôi hiểu rồi."
"Trần Bái."
"Tôi muốn rút lại câu ‘đừng đợi tôi’ đó."
Thời Tân nhìn tôi với ánh mắt kiên quyết, nói như thể có quyết tâm gì đó:
"Cậu….. có thể đợi tôi chút không?"