24.
Tôi đứng đó chếc lặng.
Không ngờ được sẽ phát triển theo hướng này.
Cái quái gì đang diễn ra vậy.
Cho đến khi tôi nhìn thấy nhật ký trò chuyện của nhóm ký túc xá.
Tống Trác: [ ở trong ký túc chán quá, cái tên Tề Việt này không biết đi đâu rồi. Sau khi Tân ca về nhà, thằng nhóc Trần Bái này như phát điên vậy.]
Tống Trác: [Có ai chú ý đến tôi không? Vãi, chán muốn chếc! 】
Tống Trác: [@Trần Bái, lại đi uống rượu à? Sao rồi? ? Còn chưa tỏ tình sao có cảm giác cậu như thất tình rồi vậy?]
Tống Trác: [đáng nghi lắm nha, không phải cậu lén lút tỏ tình rồi thất bại đó chứ? Cậu đừng có nghĩ dại dột huynh đệ à huhuhuhu! Đừng bỏ tụi này.]
…
Sau khi Tống Trác gửi một đống tin, Thời Tân, người chưa bao giờ chat trong nhóm, đột nhiên hỏi một dấu chấm hỏi.
Năm phút sau.
Thời Tân: [Trần Bái không có ở ký túc xá sao? Điện thoại sao cũng không gọi được vậy?]
Tống Trác: [Tôi cũng không gọi được, có lẽ cuộc đời Trần Bái gặp phải thất bại, có lẽ cậu ta thực sự mệt rồi!]
Thời Tân: [?]
Sau khi đọc qua một lượt, tôi kết nối chúng lại.
Suy ra, sau khi Thời Tân nghe được những lời khùng điên của Tống Trác, lại không thể liên lạc với tôi.
Vì vậy, cậu ấy lo lắng.
Cậu ấy thậm chí còn quay lại trường trong đêm để tìm tôi.
Thậm chí những lời này của Tống Trác còn khiến Thời Tân bộc lộ hết tâm ý bên trong rồi.
Tôi tự đập tay mình.
ĐM.
Những gì Trần Úc nói có lý.
Thời Tân thật là yêu mà không phát giác ra!
Tôi nhìn Thời Tân, người hiếm khi mất kiểm soát, gần như mọi u ám trong vài ngày qua đã biến mất.
Tiểu tử Thời Tân này, đáng yêu quá điii.
Thời Tân ở bên này vẫn đang giải thích chân thành.
Cậu ấy nói bản thân thực sự đã cố tình chạy trốn trong vài ngày qua.
Nhưng không phải trốn tôi.
Cậu ấy đang chạy trốn suy nghĩ của chính mình.
Cậu ấy đã nghi ngờ kể từ khi biết về kỹ thuật dịch chuyển tức thời.
Nghi ngờ bản thân.
Vì kể từ đó, mỗi đêm cậu ấy đều mơ thấy tôi nhiều hơn là chỉ một lần.
Nên những gì Trần Úc nói là đúng.
Con đường để có được siêu năng lực này thực sự cần đến nhịp tim cùng hướng về từ hai phía.
Tôi gần như tỉnh táo trở lại.
Bây giờ giấy dán cửa sổ dường như đã bị thủng hoàn toàn.
Tôi dần dần nhận ra Thời Tân có lẽ rung động nhưng bản thân cậu ấy lại không biết.
Nhưng có tâm tư này và có thể chấp nhận nó hay không là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Cho nên mấy ngày nay Thời Tân đã chạy trốn.
Tôi nhìn cậu ấy: “Vậy là cậu nghĩ thông rồi à?”
"Không," Thời Tân nhìn tôi, "Tôi là nhớ cậu."
(từ nghĩ và nhớ trong trường hợp này đều là 想)
? ? ?
Tôi sốc nặng.
Lời này sao mà cậu ấy nói ra nhẹ nhàng vậy?
Thời Tân không chỉ không ngại mà còn thoải mái nói tiếp.
Một mặt nghiêm túc nhưng lời nói ra lại khiến mọi người đỏ mặt.
“Mấy ngày nay ở nhà, trong đầu tôi toàn là cậu.”
"Hình như tôi đã quen với việc sống chung với cậu rồi."
"Mấy ngày trước là do tôi không nhận ra được cảm xúc của mình."
"Nên bây giờ tôi tới đây tìm cậu."
Không nói nên lời.
Lời nói thẳng thắn của Thời Tân khiến tôi đứng hình 5s.
Tôi nuốt nước bọt.
"Anh Tân, có phải cậu quá trực tiếp không?"
Tôi yêu thầm hai năm trời mà không dám nói ra điều này.
“Có một chút,” Thời Tân gật đầu, “Nhưng tôi sợ cậu sẽ bỏ cuộc.”
"Trần Bái."
Cậu ấy nhìn tôi.
"Cậu thật sự rất mệt mỏi sao?"
"Nếu như cậu mệt rồi, lần này đổi thành tôi thích cậu."
"Đừng bỏ cuộc."
"Được không?"
Hạnh phúc đến quá đột ngột, tôi như bồng bềnh trong gió.
Đến cuối cùng, tôi vẫn là không có cơ hội nói với Thời Tân.
Tôi mệt mỏi là vì thi chạy với Tống Trác.
Nhưng nhìn thấy bộ dạng này của Thời Tân, tôi quyết định nuốt những lời này vào bụng.
25.
Sự trở lại đột ngột của Thời Tân làm Tống Trác load không kịp.
Cậu ta bối rối hỏi: “Sao anh Tân đột nhiên trở về thế? Không phải cậu có chuyện nên xin nghỉ một đoạn thời gian sao?”
Thời Tân Tiên liếc nhìn tôi nói: “Không phải Trần Bái nói muốn tỏ tình với đối tượng yêu thầm sao?”
"Tỏ tình thì cũng nên có quà tỏ tình chứ nhỉ."
"Là một người bạn, quay về là nên làm mà."
Thời Tân nhìn tôi nói: “Dù sao cũng không có ai hiểu rõ người đó hơn tôi.”
Tôi đứng đó, choáng váng.
ĐM
Nghe xong câu này.
Đột nhiên.
Tôi vui quá đi.
Tôi vui nhưng Tống Trác lại càng rối hơn.
"Ý cậu là gì, cậu cũng biết người đó là ai à?"
"Phải vậy không? Bạn học cùng trường với chúng ta à? Tôi có biết người đó không?"
"Này! Sao cậu không nói gì vậy!"
26.
Thời Tân quy trở về là điều tôi không ngờ tới.
Nỗi buồn mấy ngày qua hoàn toàn biến mất.
Ngay cả Tống Trác vốn đang rất lo lắng cũng nhận ra có điều gì không ổn.
Cậu ta nghi ngờ nhìn tôi chằm chằm: “Trần Bái, sao cậu cứ cười một mình thế?”
Vừa nói xong, Thời Tân lập tức ngước mắt nhìn sang.
Tôi thành thật nói: “Bởi vì có chuyện đáng để vui mừng đó.”
Lời vừa rơi xuống.
Thời Tân ở một bên, đột nhiên khóe môi cong lên.
Tống Trác lại rống lên: "Anh Tân, cậu cười cái gì?"
Thời Tân suy nghĩ một chút, "Có lẽ là vì có chuyện đáng để vui mừng đó."
Tống Trác không nói nên lời: "??? Cậu bị điên à?"
27.
Nửa đêm tỉnh dậy, tôi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai phóng đại của Thời Tân như thường lệ.
Thời Tân ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của tôi.
Kể từ lần trước, tôi luôn cảm thấy mơ hồ trong tình huống vào nửa đêm này.
Cuối lông mày của Thời Tân có một nốt ruồi nông.
Khi nhìn người khác, luôn mang theo sự quyến rũ mê người.
Tôi nhìn chằm chằm vào nó, đột nhiên trong tâm trí có sự thôi thúc muốn tôi đến gần hơn.
Tôi nghĩ sao là làm vậy
Tiến đến, chạm nhẹ một chút.
Chỉ trong chốc lát, nhịp tim của tôi đột nhiên tăng tốc đến cực điểm.
ĐM muốn rơi lệ luôn.
Mối tình thầm kín mà tôi ấp ủ bao lâu nay cuối cùng cũng được đưa ra ánh sáng rồi.
Ngón tay Thời Tân khẽ vuốt ve lông mày của tôi, nói: “Trần Bái.”
"Tôi đã để cậu chờ lâu như vậy."
“Xin lỗi.”
“Không sao đâu,” tôi nghiêng người, “chỉ cần bồi thường cho tôi một chút là được.”
Thời Tân sửng sốt: "Bồi thường như thế nào?"
Tôi nhìn thẳng vào cậu ấy.
Thời Tân hiểu ý, cười, dùng ngón tay xoa xoa tóc tôi: “Trần Bái, ánh mắt của cậu nhìn nguy hiểm quá.”
“Nhìn có vẻ nguy hiểm,” tôi hỏi, “nhưng thực sự nguy hiểm sao?”
"Thật ra không an toàn chút nào."
"..." Cậu toàn văn vở vớ vẩn gì thế này.
"Tôi……"
Tôi còn chưa kịp nói chuyện đã bị Thời Tân lấn tới.
Những ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve hình dáng môi tôi, cảm giác ngứa ran khiến tôi run rẩy.
Giây tiếp theo, nụ hôn của Thời Tân rơi xuống.
Phải thừa nhận rằng, tôi thực sự không có nhiều kinh nghiệm hôn.
Nhưng tôi không ngờ.
Thời Tân cũng không có.
Sau khi vấp ngã và cắn nhau mấy lần, cuối cùng tôi không thể chịu nổi nữa.
"Thời Tân."
"Kỹ thuật hôn của cậu tệ quá."
Thời Tín gật đầu, nghiêm túc nói: “Tôi sẽ chăm chỉ luyện tập.”
"..."
Đây là lời mặt không đổi sắc có thể nói ra sao?