Yêu Thầm Bạn Cùng Phòng

Chương 6


6 tháng


28.

Dạo gần đây tôi toàn bước xuống từ giường của Thời Tân.

Sau nhiều lần như thế, khó tránh khỏi bị Tống Trác phát hiện.

Nhưng bây giờ, tôi đủ mặt dày để mở to mắt nói vớ vẩn luôn rồi.

Sau khi bị Tống Trác nhìn thấy lần thứ n, cuối cùng cậu ta cũng không nhịn được mà bày tỏ ý kiến.

"Sao vậy? Gần đây dạ dày của anh Tân vẫn đau à?"

"Ừ, cũng tạm. Chuyện gì vậy?"

Tống Trác cười như mất trí, "Không, hahahahaha. Tôi chỉ thấy kỳ lạ thôi. Mỗi lần nhìn thấy cậu xuống từ giường của anh Tân, không biết tại sao tôi lại tưởng như hai người đang yêu nhau, hahaha."

Tôi:"……"

Tôi nhìn đi chỗ khác, vẻ mặt tội lỗi.

Cười không nổi.

29

Kỳ thi cuối kỳ càng đến gần, áp lực ôn thi càng tăng.

Mỗi sáng, tôi đều có những bữa sáng mà Thời Tân mua cho.

Mỗi lần Tống Trác nhìn qua, trong mắt đều tràn đầy ghen tị.

"Chúng ta đều là anh em, sao lần nào Trần Bái cũng có bữa sáng??"

Thời Tân ngước mắt nhìn cậu ta: “Trần Bái cần nhiều dinh dưỡng hơn.”

Tống Trác cau mày nói: "Vậy tôi cũng muốn."

Thời Tân gật đầu: "Lần sau nhất định."

30

Sau kỳ thi cuối kỳ, tôi được nghỉ.

Ban đầu tôi nghĩ siêu năng lực chỉ có tác dụng trong ký túc xá.

Nhưng không ngờ, ngày đầu tiên của kỳ nghỉ.

Sau khi thức dậy.

Tôi lại ngủ trên một chiếc giường với Thời Tân.

Vừa mở mắt ra đã gặp phải ánh mắt của cậu ấy.

Tôi chợt đứng thẳng dậy.

Không phải siêu năng lực này hơi quá đáng à?

Thời Tân hiển nhiên có chút kinh ngạc, nhưng cậu ấy vẫn luôn bình tĩnh.

"Trần Bái."

Cậu ấy đột nhiên chạm xoa đầu tôi, giọng nói mang theo ý cười.

"Chào buổi sáng."

Trần Úc cho biết siêu năng lực này sẽ được kích hoạt khi một ai đó có ý muốn hoặc nhớ đến người kia.

Nhưng tôi không muốn thừa nhận, tôi nhớ Thời Tân, nhớ tới mức này rồi á.

Không đến nỗi xuyên được quãng đường dài như vậy chứ.

Tôi còn chưa nghĩ xong.

Thời Tân bỗng nhiên mỉm cười.

Cậu ấy nói.

"Trần Bái."

"Là anh rất nhớ em."

"..."

Tôi vùi đầu vào chăn.

ĐM

Thời Tân nói chuyện.

Sao lại trực tiếp như vậy chứ?

Tôi thậm chí còn hơi choáng ngợp.

Tiếng cười khúc khích của Thời Tân vang vọng bên tai, anh hỏi tôi.

“Em muốn ăn gì để anh làm.”

“Anh còn biết nấu ăn à?”

Thời Tân gật đầu: “Ừm.”

"Em muốn ăn gì?"

Tôi đột nhiên ngồi dậy, nhìn Thời Tân.

Càng ngày càng to gan lớn mật rồi.

Tôi nhìn chằm chằm vào anh ấy, nghiêm túc hỏi, "Cái gì cũng được hả?"

Thời Tân gật đầu: “Được.”

"Vậy em muốn ăn anh."

Thời Tân sửng sốt một lát.

Giây tiếp theo, anh ấy lấy lại tinh thần, nói: "Cũng được."

"Muốn ăn thế nào?"

"Ăn thế nào cũng được hả?"

Từ khi xác nhận quan hệ, tôi cảm thấy Thời Tân càng bao dung với tôi hơn.

Anh gật đầu: “Em muốn thế nào cũng được.”

Tôi vội chạy tới, nói: “Vậy em không khách khí đâu nhé.”

Tôi từng nghĩ Thời Tân chỉ là nhìn bên ngoài có cảm giác u tối thôi.

Sau này, khi bị đè dưới thân, tôi mới nhận ra muộn màng.

Những gì anh ấy nói “tùy em” không phải là đơn phương một phía.

Mà là, anh cho phép em làm loạn.

Đổi lại, em cũng phải cho phép tôi làm loạn.

Tôi chợt thấy có gì đó không ổn, cái này không công bằng!

Tôi chỉ hôn và ôm.

Nhưng Thời Tân, hình như cách anh ấy bắt đầu có gì đó không ổn!

"Anh Tân... anh Tân, đợi một chút." Tôi vừa ấn vào tay Thời Tân vừa cởi quần áo, cảm thấy hoảng hốt, "Em cảm thấy có gì đó không đúng."

“Không có gì không đúng cả.” Thời Tân nhẹ nhàng trượt ngón tay xuống.

"Trần Bái."

Ý cười ẩn trong lời nói của anh ấy.

"Đây mới là cách mở đầu chính xác."

ĐM

Vân vân!

ĐM

Tôi thực sự thấy sai lầm!

31

Đôi khi, tôi cảm thấy siêu năng lực này khá phiền.

Tôi thực sự không thể chịu đựng được nữa.

Tôi hỏi Thời Tân: “Tạm dừng dịch chuyển vài hôm đi?”

Thời Tân nhìn tôi: “Em không thích à?”

Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Cho dù thích cũng không thể đi quá xa được.”

Thời Tân xoa đầu tôi mỉm cười.

“Vậy lần sau tôi sẽ nhẹ nhàng hơn.”

"..."

Cút đi!!!

32.

Mấy ngày nay, tôi lướt Douyin, vô tình nhìn thấy một vài ảnh đại diện couple.

“Tân ca ~,” tôi vuốt màn hình, “Tôi thấy người khác yêu nhau, thể hiện tình cảm ngọt quá đi.”

Thời Tân quay người lại nói: “Muốn để không?”

"Có phải sẽ hơi lộ không nhỉ?"

Thời Tân hàng ngày đều vâng lời tôi: "Được thôi, tôi sẽ nghe em."

Nhưng sau khi đổi avatar không lâu, nhóm ký túc xá bỗng nhiên bùng nổ.

Người nổ tung đầu tiên là Tống Trác.

Tống Trác: [Mẹ kiếp, nhìn xem tôi phát hiện được gì này, Trần Bái nhất định đã tỏ tình thành công.]

Tống Trác là người nói nhiều nhưng Tề Việt lại luôn dễ dàng phối hợp ăn ý với cậu ta.

Tề Việt: [?]

Tống Trác gửi một tấm ảnh chụp màn hình, nói: "Nhìn xem tôi tìm được cái gì đây!"

[ĐM! Còn nói gì mà phải tỏ tình trước toàn trường, uổng công tôi đợi lâu như vậy.]

[Đây không phải là lừa gạt tình cảm của tôi sao? Trần Bái, ra mặt giải thích đi!]

[Nhanh lên! Đừng có mà trốn]

[Cậu không định giới thiệu với anh em à?]

Theo lời của Tống Trác, trong nhóm đột nhiên nổ tung.

[Thật ra thì, tôi thực sự tò mò về người đã khiến Trần Bái yêu thầm 2 năm, còn vì thế mà từ chối cả hoa khôi.]

[+1, đừng giấu nữa, cho anh em xem đi.]

[Ra ngoài làm quen chút cũng được đó.]

Giây tiếp theo.

Tôi nhìn thấy Thời Tân xuất hiện trong nhóm trò chuyện với hình đại diện của nửa kia của tôi.

Thời Tân: [Chào mọi người.]

Tống Trác: [Hahahaha, ngay cả huynh đệ chưa từng trò chuyện trong nhóm chat cũng lên tiếng rồi, có vẻ ai cũng rất tò mò đó.]

[Trần Bái, mau khai ra.]

[Nhưng mà, hình đại diện của anh Tân nhìn có chút quen mắt, hahahahaha, càng nhìn càng thấy giống của tên tiểu tử Trần Bái.]

[Hahahahaha, thật sự rất giống, Tề Việt, mày nhìn xem.]

Tề Việt: [……]

Tề Việt: [@Trần Bái, cậu giấu kỹ thật đấy]

Tống Trác: [Cái gì kỹ? Không phải, chờ đã! ĐM! Không phải chứ? ?]

Cả nhóm bùng nổ.

Thời Tân tắt màn hình, nhàn nhạt liếc nhìn tôi: “Nói em đó.”

“Giấu kỹ thật đấy.”

“Cũng tạm thôi,” tôi chân thành nhìn anh, “Anh Tân, chúng ta là của nhau phải không?”

Thạch Tân nheo mắt mỉm cười.

33.

Sau khi khai giảng, chúng tôi tụ tập một lần.

Vừa mới xuất hiện đã bị Tống Trác oanh tạc.

Cậu ta giận xì khói bước đến

"Trần Bái!"

"Mẹ kiếp!! Tôi biết mà. Tôi luôn thắc mắc tại sao cậu và anh Tân luôn ở cùng nhau!"

“Các người thật là!”

“Còn làm tôi trước đây còn muốn giúp cậu theo đuổi người ta, nhưng cậu lại giấu kỹ vậy.”

"Cậu có xứng với huynh đệ không?! Sờ lương tâm mình mà nói!"

Tống Trác tức giận.

Tề Việt ở một bên lặng lẽ đưa cho cậu ta một miếng trái cây để giải nhiệt.

Tống Trác nói lần này dù thế nào cũng phải bắt tôi uống rượu để xin lỗi.

Rượu vừa rót đột nhiên bị cắt đứt trước khi đến tay tôi.

Thời Tân vững vàng cầm ly rượu: “Tôi sẽ uống.”

Tống Trác đột nhiên nghiêng đầu ọe: "ĐM, mùi chua của tình yêu, ọe."

Trần Úc bình luận: “Quen rồi thì không sao đâu.”

Trần Úc lần này cũng mang theo hai người bạn đi cùng.

Cậu ta cười giới thiệu: “Đều học cùng trường, chắc là đã nghe tên rồi.”

"Đây là huynh đệ tốt của tôi, Tạ Trì."

“Vị này là,” Trần Úc dừng lại.

Nhưng Tạ Trì lại nói trước, ôm lấy đối phương, cười giới thiệu: "Đây là cún con nhà tôi, Tống Thời."

Tống Thời cũng cười theo Tạ Trì, “Anh muốn chếc hả, đồ chóa này.”

Trần Úc ngẩng đầu nhìn tôi, cười nói: "Trần Bái, làm quen chú đi."

"Xét cho cùng, hai người đều khá kỳ diệu."

Vào lúc đó, tôi ngay lập tức hiểu được ý nghĩa trong lời nói của cậu ta.

Tôi lặng lẽ bước đến chỗ Tống Thời, cảm thấy như chúng tôi như đã thân quen từ lâu cho dù hôm nay là lần gặp mặt đầu tiên, "Áo choàng tàng hình!"

Tống Thời lập tức hiểu ra: "Dịch chuyển?"

ĐM

Giống như tìm thấy một người thân vậy.

34.

Cả một kỳ nghỉ không gặp, mà gặp là lại uống say nữa.

Mặc dù Thời Tân đã giúp tôi chắn rất nhiều rượu.

Nhưng khi đang uống rượu, tôi chợt phát hiện ra.

Anh chàng Tống Thời này đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Tôi thầm nghĩ, chiếc áo choàng tàng hình có vẻ khá thú vị.

Tôi đưa tay chọc vào Thời Tân đang ngơ ngác ở một bên: "Anh đang nghĩ gì vậy?"

Lúc đó đã nửa đêm, tôi đã uống được kha khá.

Thời Tân dẫn tôi ra khỏi phòng bao.

Không khí bên ngoài giúp tôi tỉnh táo hơn.

Nhưng Thời Tân có vẻ không tỉnh táo lắm.

Có lẽ không khí về đêm quá dễ gây ngh.iệ.n.

Thời Tân nhìn tôi, đột nhiên hỏi: “Anh có thể luyện tập một chút được không?”

Tôi mất phản ứng trong giây lát: “Luyện tập cái gì?”

Vừa dứt lời, nụ hôn của Thời Tân đã rơi xuống.

Tôi chợt bị mắc kẹt trong vòng tay anh.

Bên tai nghe thấy giọng nói mơ hồ của Thời Tân.

"Luyện tập."

"Kỹ năng hôn."

-HOÀN-


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play