1.
Hai năm đại học, mọi người trong ký túc xá đều biết tôi có một người yêu mà không được.
Nhưng không ai biết người này sống cùng ký túc xá với tôi.
Tôi giữ kín bí mật này và ở bên cậu ấy dưới danh nghĩa anh em chí cốt.
Cho đến một đêm, tôi tỉnh dậy.
Phát hiện bản thân ngủ trên giường của nam thần.
Khi nhìn thấy khuôn mặt đó trong đêm tối, tôi chết lặng.
Hả?
Ai đây?
Ồ, là Thời Tân,
Vẫn đẹp trai như vậy.
Đợi đã, là ai cơ?
Tôi khó khăn ngồi dậy.
Đây…con m.ẹ nó, mình lại nằm mơ hả?
Hô hấp của Thời Tân rất ổn định, không có dấu hiệu bị đánh thức.
Nhưng tôi có cảm giác như mình sẽ sớm bị phát hiện.
Bởi vì tôi đang run cầm cập, thực sự rất run.
Đúng vậy, tôi thừa nhận tôi có tư tâm với cậu ấy.
Nhưng không muốn nhảy lên giường vồ lấy người ta như thế này đâu?
Mộng du chăng?
Quá hoang đường rồi.
Tôi cẩn thận nhấc chăn lên, vừa động đậy thì Thời Tân cũng động theo.
Tôi sững người, mở to mắt nhìn cậu, không thể tưởng tượng được hậu quả của việc bị phát hiện.
Tôi cầu nguyện trong đêm tối, hy vọng ông trời thương xót, đừng mở mắt ra!!!
Vẫn may, Thời Tân chỉ hơi xoay người lại.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Đời này vẫn chưa tàn, không sao, thầm nghĩ cậu ấy chưa kịp tỉnh lại tôi đã quay lại giường.
Tôi đứng dậy và chuẩn bị rời khỏi hiện trường vụ án.
Khi ngẩng đầu lên, tôi bắt gặp đôi mắt to như quả chuông của bạn cùng phòng Tống Trác.
"..."
2.
Tôi dậy rồi.
Nhưng vẫn chưa hoàn toàn bước ra khỏi giường.
Vẫn đang cùng Thời Tân đắp trong một tấm chăn.
Mọi người trong ký túc xá đều biết tính tình Thời Tân lạnh lùng.
Chưa bao giờ ngủ chung giường với người khác.
Tống Trác là một đứa mồm to có tiếng.
Vừa mở miệng, cả tòa ký túc rung chuyển ba lần.
Nhất quyết không được để thằng chả này mở miệng.
Không kịp quan tâm đến cái khác, tôi lao tới bịt miệng cậu ta.
Chạy nhanh đến mức nhanh hơn cả tốc độ trong cuộc thi thể thao của trường.
Nhưng dù vậy cũng không thể ngăn được tiếng kèn của Tống Trác.
Cậu ta sợ hãi hét lên: "ĐM, mày đang làm cái quái gì vậy!"
Giọng rõ to, tràn đầy năng lượng.
Tôi đứng đó, nhắm mắt lại, tuyệt vọng.
Xong đời
Xong đời trai thật rồi.
3.
Đèn được bật lên rồi.
Phòng ký túc có sáu người, năm người đều đã tỉnh.
Người còn lại do hôm qua uống quá nhiều, bất tỉnh nhân sự.
Tống Trác vẫn còn sửng sốt, hét lên: "Sao 2 người lại ngủ chung?"
Vừa dứt lời, tôi cảm thấy có vài ánh mắt dò xét đang hướng về phía mình.
Sống lưng lạnh buốt, Thời Tân thản nhiên nói: “Ngủ trên giường tôi à?”
Tống Trác vỗ tay: "Còn không phải sao! Hai con mắt này của tao đã nhìn hết rồi nhé!"
Mày đừng nói nữa được không!
Tôi cưỡng lại ý muốn đập cho Tống Trác một trận, từng chút một quay đầu lại nhìn vào ánh mắt của Thời Tân.
4.
Thời Tân im lặng nhìn tôi.
Đôi mắt của cậu ấy rất đạm (lạnh lùng, hờ hững), cũng giống như đôi mắt đó, tính cách của cậu ấy cũng rất lạnh lùng.
Toàn thân như hiện lên mấy dòng chữ, người lạ, cấm làm phiền.
Ngày tôi nhận ra mình đã phải lòng Thời Tân, tôi biết mình thực sự gặp rắc rối to rồi.
Thời Tân không phải là người dễ tiếp xúc.
Tìm huynh đệ bên cạnh cậu ấy cũng khó rồi.
Tôi không thể tưởng tượng được cậu ấy sẽ phản ứng thế nào nếu biết tôi đang nghĩ gì.
Có lẽ thậm chí không còn là huynh đệ nữa.
Thời Tân vẫn đang ngước mắt nhìn tôi, lặng lẽ chờ đợi một lời giải thích.
Tôi bắt đầu phủ nhận và nói: “Anh Tân, cậu sẽ tin tôi chứ?”
"Làm sao tôi có thể!"
“Làm huynh đệ hai năm, cậu không tin là tôi buồn đó.”
Tống Trác bất mãn lên tiếng: "Ý gì? Tao không phải huynh đệ à."
Tôi thực sự muốn lao vào đấm nó.
Thời Tân nhìn tôi chằm chằm hai giây, sau đó nhìn nếp gấp trên chăn.
Cậu thu ánh mắt lại.
Đối với Thời Tân, có một chiêu thử mười lần cũng chẳng sai, đó là nói dối.
Đúng như dự đoán, Thời Tân thở dài.
"Được rồi."
Cậu ấy gật đầu.
"Tôi tin cậu."
“A!” Tống Trác lèo nhèo, “Không ai quan tâm đến cảm xúc của tôi sao?”
5.
Cả ngày nay tôi đều đứng ngồi không yên.
Nghĩ mãi không ra, thực sự nghĩ không ra.
Tôi không có thói quen mộng du.
Tâm tư tôi trùng trùng không yên.
Tống Trác cũng đầy nghi hoặc.
Cậu ta đi tới, vẻ mặt nặng nề: “Cậu tối qua thật sự không ngủ cùng với anh Tân hả?”
Ánh mắt tôi kiên quyết, "Tất nhiên rồi!"
“Xong rồi!” Cậu ta vỗ trán, “Chắc chắn là tôi trúng tà rồi.”
“Được rồi,” tôi vỗ vai đáp lại, “Tối nay đi ngủ sớm đi, đừng lọ mọ lung tung lúc nửa đêm.”
Sắc mặt Tống Trác tái nhợt.
Tôi không thể làm gì hơn, tôi sợ tối nay mình sẽ lại mắc phải sai lầm tương tự.
6.
Sự thật đã chứng minh, khi con người gặp khó khăn thì không thể miệng quạ. (ý là khi đã gặp xui thì không thể vạ miệng)
Tôi nằm cạnh Thời Tân vào lúc nửa đêm, tuyệt vọng cố gắng bịt cái miệng này lại.
Đúng vậy, nửa đêm tỉnh dậy, tôi đã nằm trên giường Thời Tân lúc nào không hay.
Lần này khoảng cách gần hơn lần trước một chút.
Tôi kinh hoảng, sao thứ này có thể thay đổi khoảng cách vậy?
Tôi hít một hơi thật sâu, nhớ lại lời của Tống Trác.
Trúng tà.
ĐM tôi trúng tà chắc cú rồi.
7.
Tôi bò trở lại giường của mình.
Thức trắng đêm, tự an ủi bản thân có lẽ chỉ một hai lần gì đó thôi, có lẽ là tôi bị mộng du do áp lực thi cử gần đây.
Nhưng dần dần nó xuất hiện năm, sáu, bảy, tám lần.
Tôi thực sự giấu không nổi nữa.
Với cả sự tiến triển về khoảng cách này là có thật.
Tôi thậm chí còn nghi ngờ lần sau tôi sẽ nằm gọn trong vòng tay cậu ấy.
Mấy ngày gần đây tôi thực sự không dám nhìn mặt Thời Tân luôn.
Thời Tân lúc ngủ trông rất ngoan ngoãn.
Còn tôi thì sao!
Mẹ nó đêm nào cũng bò lên giường của người ta, không phải biến th,ái thì là gì.
Tôi trầm tư.
Không thể tưởng tượng Thời Tân sẽ nghĩ gì về người anh em này nếu bị phát hiện.
Tôi che trán.
Thật là tội lỗi.
“Sao vậy?” Thời Tân cầm đũa nhìn tôi, bình tĩnh hỏi: “Cậu đau đầu hả?”
“Không, không sao,” tôi nhét cơm vào miệng, “não đau.”
Thời Tân: "..."