13.

Thời Tân đã nói như vậy rồi, hơn nữa nửa đêm nửa hôm mọi người đều buồn ngủ, chưa nói được mấy cầu liền ngủ lăn ra đấy rồi.

Chỉ có Tống Trác còn đứng ngốc ở cửa.

Cậu ta nắm chặt tay thành nắm đấm: "Ngày mai phải đi miếu một chuyến rồi."

Tề Việt cũng đấm cậu ta một cái: “Chúng ta đến bệnh viện kiểm tra đầu óc trước đi.”

Mọi người giải tán, tôi chuẩn bị rời đi.

Nhưng thậm chí thở chưa được một hơi đã nghe thấy giọng nhẹ không thể nhẹ hơn của Thời Tân thì thầm vào tai.

Có điềm, có điềm .

Cậu ấy nói.

"Trần Bái."

"Ra ngoài với tôi."

Không đợi tôi đáp lời cậu ấy đã đi ra trước.

Cánh cửa được đóng lại nhẹ nhàng.

Tôi sững người tại chỗ, vỗ nhẹ lên trán.

Tiêu đời!

Đến lúc bị tính sổ rồi.

14.

Hành lang yên tĩnh.

Ánh mắt Thời Tân rất bình tĩnh, hai người chúng tôi nhìn nhau mấy giây.

Cậu ấy hỏi tôi: “Trần Bái, cậu không có gì nói à?”

Cảm giác ức chế khi bị tóm lấy cổ tay vẫn chưa nguôi ngoai nên tôi ôm đầu định lặp lại kế hoạch cũ.

"Ah, anh Tân, tôi đau đầu quá..."

Mỗi lần gặp chuyện bất bình, tôi trót lọt bằng cách nói dối.

Nhưng lần này Thời Tân rõ ràng không cho tôi cơ hội lừa cậu ấy.

“Đừng nghịch.”

Thời Tân ngước mắt lên nhìn tôi, gằn từng chữ một.

“Tôi nghĩ tốt hơn là cậu nên giải thích rõ ràng đi.”

"Sao tối nào cũng xuất hiện trên giường tôi?"

“Ngủ chung giường với tôi.”

Da đầu tôi như muốn nổ tung ra.

Tôi nên giải thích thế quái nào đây.

Nói mỗi lúc nửa đêm mở mắt ra đều phát hiện bản thân đang nằm trên giường của cậu ấy sao?

Có qu.ỷ mới tin ý.

Bầu không khí đông cứng trong giây lát.

Tôi chậm rãi sắp xếp lời nói của Thời Tân.

Cậu ấy nói tôi mỗi đêm xuất hiện trên giường cậu ấy.

Sống lưng tôi ớn lạnh.

Hình như Thời Tân đã sớm phát hiện điều không đúng từ lâu rồi.

Là từ đêm đầu tiên, cái đêm lần đầu bị Tống Trác nhìn thấy sao?

“Anh Tân,” tôi nuốt khan, “nếu tôi nói đó không phải chủ ý của tôi, cậu có tin không?”

Thời Tân nhìn tôi, cau mày.

Cậu ấy không nói gì, cũng không nói tin tôi.

Tôi áp đầu vào tường.

Hết rồi, thật sự xong đời rồi.

Chắc chắn cậu ấy sẽ không muốn nhìn mặt tôi nữa.

Nhưng không ngờ Thời Tân lại tin vào lý do nực cười như vậy.

Cậu ấy thở dài bất lực.

"Nếu là cậu thì tôi có thể miễn cưỡng tin một chút."

Mắt tôi chợt sáng lên.

"Nhưng tại sao luôn là giường của tôi?"

“Từ bao lâu rồi?"

“Đêm nào cũng vậy à?”

Tôi á khẩu, không nói nên lời.

Trực giác mách bảo chuyện này nhất định có liên quan đến tình yêu không thể nói ra của tôi dành cho Thời Tân.

15.

Thời Tân không tin tâm linh nên muốn thử lại lần nữa.

Đêm đó, tôi nằm tim đập như sấm, Thời Tân đối diện tôi cũng mở mắt chờ đợi.

Tất cả những gì tôi có thể nghĩ tới là mình nên phản ứng thế nào khi xuất hiện trên giường của Thời Tân.

Nhưng vạn lần không ngờ tới, nó không dịch chuyển như mọi hôm!

Thứ quái này dường như đang cố tình chống đối tôi.

Cho đến sáng sớm, tôi nằm yên bình trên giường.

Bình an vô sự.

Thời Tân ngồi dậy, đôi mắt thấm mệt vì suốt đêm không ngủ, nhưng càng im lặng nhìn tôi hơn.

Lòng tôi cồn cào cả lên.

Tại sao hôm nay chuyện này lại không xảy ra nhỉ?

Đây không phải là đang vả mặt tôi sao?

“Anh Tân,” tôi lo lắng, thực sự lo lắng, “Tôi thực sự không cố ý trèo lên giường cậu đâu.”

“Trước đây quả thật là tôi đã vô duyên vô cớ xuất hiện trên giường của cậu.”

“Thật đấy.”

"Cậu phải tin tôi."

Cậu ấy không nói gì.

Giống như đang suy nghĩ gì đó.

Nhưng nếu cậu ấy càng nghĩ về chuyện này, tôi lại càng sợ.

Trên đường đến lớp, Thời Tân còn chưa nói lời nào đột nhiên dừng lại, nhìn tôi.

Tôi như ăn trộm bị bắt quả tang, chột dạ vô cùng, “Sao thế?”

"Trần Bái."

Cậu ấy ngước mắt lên nhìn tôi.

“Tôi có một câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu từ sáng tới giờ.”

Tôi cảm thấy có điềm không ổn tới nơi, “Có chuyện gì thế?”

“Cậu nói mấy ngày nay, đêm nào cậu cũng vô cớ xuất hiện trên giường của tôi.”

"Nhưng tại sao, cứ phải là giường của tôi mới được?"

Hic, cậu ấy hỏi như cứa luôn vào tim tôi rồi.

Tay tôi mềm nhũn.

“Có phải cậu,” Thời Tân nhìn chằm chằm vào tôi, “thích…”

Vã.iii

Tôi không có, không có!

Tôi thở dốc, muốn lên tiếng ngay lập tức.

Thời Tín chậm rãi bổ sung câu tiếp theo: “giường của tôi.”

(mình giải thích một xíu. Nguyên văn cả hai đoạn thoại ghép lại là 喜欢我 / 的床。Cái này có nghĩa là thích giường của tôi, nhưng khi tách ra câu thoại trên là 喜欢我 (thích tôi), nên bạn học Trần Bái mới phản ứng z đóa)

Phía sau tôi dần dần lạnh toát.

Câu này của Thời Tân.

Thật khó để người ta không suy nghĩ nhiều nha.

Cậu ấy không chớp mắt nhìn chằm chằm phản ứng của tôi.

Nếu nói cậu ấy không phát hiện ra gì khác lạ, đánh chếc tôi cũng không tin đâu.

Đúng là hận không thể đào cái chỗ chui xuống đất mà.

16.

Suốt cả ngày.

Tôi bồn chồn không yên.

Bởi vì tôi phát hiện ra dường như Thời Tân nhìn như muốn xuyên qua cả người tôi, thăm dò sự thật.

Hình như cậu ấy phát hiện ra điều gì không đúng rồi.

Tôi nhất định phải cứu vãn thế cục này.

Vì thế nên tôi muốn thử lại lần nữa để loại bỏ nghi ngờ là tôi cố tình trèo lên giường!

Thời Tân nhìn tôi: “Ý cậu là sau khi ngủ mới có phản ứng như vậy?”

Tôi gật đầu.

Suy nghĩ một ngày, mấu chốt nhất định là ở chỗ này.

Cậu ấy quyết định tin tôi lần nữa.

Đêm hôm đó, khi thức dậy, cảm nhận được sự tồn tại của người bên cạnh, tôi sắp khóc luôn rồi.

“Cậu xem! Là thật sự tự xuất hiện trên giường của cậu mà."

Thời Tân cụp mắt xuống, ngoài ý muốn im lặng.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng cuối cùng mình cũng có thể thoát khỏi cái danh kẻ biến thái.

Nhưng sự thật chứng minh, tôi suy nghĩ quá đơn giản rồi.

Thời Tân im lặng hồi lâu, ngước mắt lên nhìn tôi: “Cậu không thấy chuyện này kỳ quái sao?”

Cậu ấy nói chuyện này nhất định là có lý do.

Có câu này của cậu ấy, tôi đang định thở phào cũng phải nuốt lại vào bụng.

Bởi vì nói đi nói lại, kiểu gì nguyên nhân cũng là ở trên người tôi.

Tôi không dám nói thêm một lời nào nữa.

Mặc dù Thời Tân chưa từng có bạn gái nhưng tôi cũng không dám đánh cược.

Ai có thể chấp nhận được huynh đệ của mình là có ý đồ bất chính với mình chứ?

Nếu sau này Thời Tân mà phát hiện ra, sợ là cậu ấy sẽ không còn muốn nhìn mặt tôi nữa.

Nhưng cậu ấy lại sáng suốt đến đáng sợ.

Cậu nhìn chằm chằm vào chiếc giường rồi nhìn lên tôi.

Im lặng hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu lên.

Bình tĩnh hỏi.

"Bây giờ tôi có chút tò mò."

"Trần Bái."

"Người cậu thích thầm."

"Là tôi sao?"

! !

Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!

Những lời này bình tĩnh phát ra từ miệng Thời Tân, nhưng truyền đến tai tôi, từng chữ đều như sấm như sét.

Làm tôi ngu luôn rồi.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng nhịp tim đập điên cuồng dưới ánh nhìn của cậu ấy.

Thời Tân... cậu ấy thực sự nghi ngờ.

Tôi nhìn chằm chằm vào Thời Tân, cổ họng như nuốt phải ếch, không thốt ra lời.

Câu hỏi này quá bất ngờ nên tôi chưa chuẩn bị gì cả.

Tạm thời không nghĩ ra được cách nào khác nên…. 36 kế chuồn là thượng sách.

17.

Những ngày này, tôi thậm chí không dám nhìn mặt Thời Tân.

Tôi không biết cậu ấy đang nghĩ gì, đêm đó tôi không thừa nhận cũng không phủ nhận câu trả lời của mình.

Chỉ là mỗi đêm tôi thức dậy đều phát hiện đang ngủ trên giường của cậu ấy nhưng khoảng cách không gần thêm nữa.

Tôi có thể cảm nhận được mỗi khi rời đi, Thời Tân đều đang tỉnh.

Nhưng cậu ấy không nói.

Mối quan hệ giữa tôi và Thời Tân dường như đột nhiên đóng băng.

Tên nhóc Tống Trác này là một người thần kinh bất ổn (chọc vui thôi nha) nhưng cũng vô cùng nhạy cảm.

Cậu ta đi tới, hỏi: “Sao vậy, cậu không chữa khỏi được bệnh đau dạ dày cho anh Tân à?”

Tôi khó hiểu nhìn cậu ta: “Cái gì?”

“Vậy sao trông cậu ấy như đang có tâm sự thế nhỉ?”

Tôi im lặng.

Tôi cũng có tâm sự này, sao cậu (Tống Trác) không nhìn thấy hả?

Buổi tối, Tống Trác dẫn mấy người chúng tôi đi KTV.

Thời Tân không nói với tôi lời nào.

Trong phòng bao, cậu ấy lại ngồi cách rất xa tôi chẳng vì lý do gì.

Trong lòng khó chịu, tôi hơi cáu kỉnh.

Tống Trác cứ cầm micro, hát một mình say sưa.

Hát làm tôi muốn chếc.

Tôi buồn bã uống rượu, cứ vài giây lại liếc nhìn Thời Tân.

Không lâu sau, bất ngờ bị ai đó vỗ nhẹ vào vai.

Tôi nhìn kỹ thì thấy người này hình như là ngồi cạnh Thời Tân.

Tôi đã gặp cậu ta vài lần, hình như cậu ta tên là Trần Úc.

Cậu ta mỉm cười hỏi tôi: "Huynh đệ, hay là đổi chỗ đi?"

“Tôi thấy cậu cứ nghiêng đầu, trông mỏi cổ chếc đi được.”

"..."

Tôi sợ hết cả hồn: “Rõ ràng như vậy à?”

Trần Úc sờ sờ cằm, “Năm giây chỉ có một lần.”

"..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play