Khóe miệng ta run rẩy: "Ngươi đang nói gì vậy?"

Ta chậm rãi lại gần, muốn trấn an Tiết Đào đang căng thẳng đến cứng đờ, "Ngươi đừng sợ, ta..."

Bỗng nhiên nàng cầm thanh đoản kiếm đâm thẳng vào ngực ta.

Ta cúi đầu nhìn, hồn phách ta đang dần trở nên trong suốt, thanh đoản kiếm xuyên qua cơ thể ta.

Ta nhìn khuôn mặt nàng từ đầy hận ý chuyển sang kinh ngạc.

Trong nháy mắt, đầu ta đau như sắp nứt ra.

Trong tâm trí hiện ra biển lửa, thi thể.

Cùng với…

Thanh đoản kiếm đang cắm vào ngực ta lúc này.

Ta trợn mắt khó tin, nước mắt vô thức lăn dài trên má.

Thanh đoản kiếm này vốn dĩ không thể nào gây tổn hại đến ta, nhưng sao ta lại cảm nhận được đau đớn rõ ràng như vậy?

Hào quang màu lam từ những viên bảo thạch trên thanh kiếm ngày càng lan rộng ra, như thể sắp nuốt chửng ta.

Phật châu trên tay ta vỡ vụn, trước mắt ta chỉ còn một màu trắng.

...

Dường như ta đã quên mất chuyện gì đó rất quan trọng.

Giang Ký Diệu nói ngày hôm đó ta đang giã thuốc đột nhiên ngất xỉu, dọa hắn giật mình.

Ta không nói một lời, chỉ vuốt ve chuỗi Phật châu trên cổ tay, giờ nơi đó chỉ còn lại mỗi một sợi dây màu chu sa.

Kỳ quái, ta đã đánh rơi chuỗi Phật châu ở đâu rồi.

Ta ngày càng ngủ nhiều hơn, hồn phách gần như không chống đỡ được nữa.

Giang Ký Minh mang đến cho ta một viên thuốc màu đỏ tươi, mùi rất tanh.

Ta cau mày nói:

"Không phải đã nói những thứ này vô tác dụng với ta sao? Mang đi, ta không ăn."

"Sư phụ nói thuốc này có tác dụng với nàng."

Nhưng mà...thuốc này quá...

Ánh mắt hắn bị hàng mi dài che khuất, chỉ lộ ra đôi môi mỏng, trong phòng im ắng.

Ta thua rồi, đành bịt mũi nuốt xuống.

Ặc, mùi vị thật kinh khủng.

"Người nhà ta còn ở nhân gian, mặc dù không thể gặp họ, nhưng ta muốn kéo dài lâu nhất có thể."

Ta nhỏ giọng hỏi: "Sau này ta đi đầu thai, kiếp sau liệu có thể gặp được người nhà không?"

Hắn sửng sốt, khẽ đáp: "Có thể, nhất định có thể."

Thật không ngờ, ta lại có thể gặp Duẫn Nguyệt tỷ tỷ.

Huynh trưởng ta Dư Chiêu tinh thông võ nghệ, nhưng ăn nói vụng về, thích nữ nhi nhà họ Duẫn, cho nên phải dựa vào ta làm mối cho.

Mỗi lần nhìn thấy huynh ấy hành động ngu ngốc, ta lại đấm ngực tự hỏi, tại sao ta thông minh như vậy lại có một vị huynh trưởng ngốc nghếch đến thế.

Nhưng Duẫn tỷ tỷ xinh như tiên nữ, đến sợi tóc cũng thơm, ta mà là nam nhân ta cũng thích tỷ ấy.

Mỗi lần huynh trưởng đứng cạnh Duẫn tỷ tỷ, ta lại cảm thấy có lỗi vì "đã hại cả đời tỷ ấy".

Một người như vậy, hiện tại sao lại biến thành dáng vẻ tiều tụy như đèn cạn dầu?

Ta giả vờ vô tình hỏi dò Giang Ký Diệu.

"Đích nữ Duẫn gia sau khi vị hôn phu chết vẫn canh cánh trong lòng, suốt ngày đau ốm."

"Cạch..." cái chày đá mà ta đang giã thuốc rơi xuống.

Huynh trưởng ta, đã chết?

Ta choáng váng, cảm thấy trời đất quay cuồng, giây tiếp theo ta bất tỉnh.

Giang Ký Diệu đỡ lấy ta, liên tục gọi người đến.

Cho đến khi Giang Ký Minh định nhét thuốc vào miệng ta một lần nữa, ta theo bản năng đẩy hắn ra.

Giống như vừa trải qua cơn ác mộng, vô số ký ức vụt qua trong đầu ta.

Ta ngước đôi mắt đỏ hoe lên, thấy Giang Ký Minh đang lo lắng bước lại gần.

"Giang Ký Minh, hóa ra trên đời này đã không còn ai yêu ta nữa."

Nước mắt lặng lẽ rơi trên má, ta không nhịn được mà đau lòng.

Ta nhớ lại tất cả rồi.

Họa của Dư gia, bắt đầu từ một người.

Ta không thế chết được, bởi vì kẻ thù của ta vẫn còn sống trên thế gian này.

Nhưng Giang Ký Minh đã ngăn cản ta.

"Ta có thể giúp nàng, chỉ cần cho ta một tháng."

Hắn cẩn thận năn nỉ ta.

"Chỉ một tháng."

Sắc mặt ta tái nhợt, ngước mặt lên, cười khổ với hắn một tiếng.

"Giang Tiểu Phù, huynh đã sớm biết ta là Dư Lạc rồi phải không?"

Phải rồi, người thông minh như hắn, sao lại không nhận ra ta.

Lời nói dối vụng về của ta hoàn toàn không thể lừa được hắn.

Mọi thứ đều đã được báo trước.

Lần đầu gặp nhau ở miếu Sơn Thần, khi con vẹt ta từng nuôi đậu trên người ta, có lẽ từ lúc đó hắn đã biết.

"Vậy chắc huynh cũng biết huynh trưởng ta chết như thế nào."

Cơ thể ta run rẩy, cắn răng nói: "Thời gian của ta không còn nhiều, lần này ta không tin người khác nữa, chỉ tin bản thân mình!"

Năm đó sau khi phụ thân ta bị giết, huynh trưởng ta vừa ăn xin trên phố vừa dẫn ta chạy trốn.

Giang Ký Minh đưa chúng ta về giấu trong phủ, không ngờ có người mật báo, huynh trưởng vì cứu ta mà bỏ mạng.

Hắn quả nhiên cúi đầu, "Ta biết ta không có tư cách ở bên nàng."

Hắn nhẹ nhàng nắm cổ tay ta, đặt một lọ thuốc vào tay ta.

"Làm ơn hãy cho ta giúp nàng, lọ thuốc này có thể trấn áp Phệ Hồn cổ."

Ta nhếch môi cười khinh miệt: "Thế nào? Huynh lại muốn ta quên đi sao?"

Giang Ký Minh khẽ gật đầu, "Không, sẽ không bao giờ nữa."

Mọi chuyện khi ta còn sống, hắn quả nhiên biết hết.

Đời trước.

Kẻ thù của ta chính là Dư Triệt.

Hắn là một tên lòng lang dạ sói, lấy oán báo ân.

Nhớ khi ta còn nhỏ, phụ thân ta đi tiêu diệt thổ phỉ, tình cờ phát hiện có người bắt rất nhiều trẻ em để luyện cổ.

Khi phụ thân ta đến nơi, mọi người đều đã bị cổ trùng cắn chết, ngoại trừ một người.

Phụ thân ta đưa hắn về, nuôi trong quân đội, gọi hắn là Dư Triệt.

Ta chưa từng gặp hắn, chỉ biết rằng có một cậu bé trạc tuổi ta.

Lần nữa nghe được cái tên này chính là khi hắn chém đầu phụ thân ta, lại treo thưởng truy nã huynh muội ta.

Huynh trưởng đưa ta đi trốn khắp nơi.

Một người kiêu ngạo như huynh ấy, lại cõng ta đi ăn xin khắp Phong Lăng thành.

Phụ thân ta nhiều thân tín, nhưng chỉ có Tiết phó tướng sẵn lòng giúp chúng ta ra khỏi thành.

Vào thời khắc nguy cấp, Giang Ký Minh đã cứu chúng ta, ngay khi ta nghĩ rằng có thể thở phào nhẹ nhõm, thì người hầu của Giang phủ lại tố cáo chúng ta để nhận thưởng.

Lúc đó huynh trưởng ta đã bỏ mạng.

Đó là lần đầu tiên ta thực sự nhìn thấy Dư Triệt.

Hắn mặc áo ngoài màu đen, môi mỏng mím lại, mắt nhỏ hẹp, trông giống như ác ma.

Hắn ép ta ăn Phệ Hồn cổ.

Khi ta còn sống sẽ bị hắn điều khiển như một con rối gỗ, sau khi chết hồn phách sẽ bị cổ trùng gặm nhấm, không thể đầu thai được.

Ta thật sự không hiểu Dư gia ta và hắn có mối thâm thù đại hận gì.

Hắn thực sự là một tên điên.

Tiết thúc nặng ân nghĩa, âm thầm tới cứu ta, nhưng lại bị giết một cách dã man.

Ta liều mạng thoát ra, lấy đoản kiếm đâm vào ngực Dư Triệt, nhưng không giết chết được hắn.

Là ta đã hại chết Tiết thúc.

Tiết Đào thấy Tiết thúc chết cạnh ta, mà trong tay ta đang cầm thanh đoản kiếm.

Ta bất lực nhìn nàng từng bước một lại gần ta.

Đối với sự tấn công của nàng, ta không hề giãy giụa hay phản kháng.

Đây chính là Dư gia ta nợ Tiết thúc.

Sống không oán hận thật tốt.

Ta cũng phải đi tìm phụ thân và huynh trưởng rồi.

...

Nhưng ta không nghĩ tới…

Trong khi ta không thể cử động vì Phệ Hồn cổ phát tác, Giang Ký Minh đã khua chiêng gõ trống sắp xếp mọi việc.

Hắn lợi dụng thân phận và địa vị của Phật tử, dẫn quân binh trở lại Phong Lăng thành.

Khi đó, "Ký Minh tiên sinh" của Phong Lăng thành chính là một mưu sĩ.

Còn bây giờ, Phật tử trở thành người bảo vệ vận mệnh đất nước, kế thừa thiên ý.

Dư Triệt nhanh chóng thân cô thế cô.

Ta đứng trong đám người, nhìn Giang Ký Minh cưỡi ngựa đi qua.

Phần lớn bách tính đã được hắn trợ giúp, thành tâm bái phục hắn.

Giang Ký Minh không hề lừa dối ta, hắn thật sự giúp đỡ ta.

Ta nuốt hết toàn bộ thuốc đỏ trong lọ, để có thể tận mắt chứng kiến kết cục của kẻ thù.

Dư Triệu bình tĩnh ngồi trên ghế gỗ trong phòng khách của Dư phủ, như thể hắn biết trước ta sẽ đến.

Quầng thâm bao phủ dưới mắt hắn, mới năm năm không gặp, nhưng tóc hắn xõa tung, gầy như bộ xương khô.

Đôi mắt nham hiểm lạnh lùng, toàn thân toát ra sự tàn bạo.

Hắn nhìn ta, đôi môi nở một nụ cười:

"Tiểu Lạc Nhi, đã lâu không gặp, trông vẫn xinh đẹp như trước nhỉ."

"Đúng vậy, nhưng ngươi bây giờ lại thành ra thế này."

Khuôn mặt hắn hiện lên vẻ oan ức.

"Tại sao ngươi lại ghét ta như vậy? Ta một thân một mình bò ra khỏi hang Phệ Hồn, chỉ có mỗi Phệ Hồn cổ là vật ta trân quý nhất."

"Những kẻ khác muốn nó đều chết hết, nhưng ta chỉ cho ngươi."

Ta lạnh lùng cười, "Ngươi giết chết phụ thân và huynh trưởng ta, giết chết ta! Lại còn mặt dày không biết xấu hổ hỏi ta vì sao ghét ngươi!"

"Phụ thân ta cứu mạng ngươi, không ngờ lại mang về một con ác quỷ!"

Hắn mỉm cười trong ánh nến le lói, đôi mắt âm u rét lạnh, hàm răng trắng nhọn mơ hồ lộ ra, hắn cười lớn nói:

"Năm đó ta dùng máu đầu quả tim luyện ra Phệ Hồn cổ, khi cổ trưởng thành, những người đó đều chết hết, cha ngươi cứu ta khi ta đang thoi thóp."

"Nhưng ta không hề muốn hắn cứu ta."

Ta nghiến răng: "Cái gì?"

Hắn thấy ta tức giận, cười hung ác và hưng phấn:

"Thật ra mà nói, ngươi mới chính là người giết chết cha mình."

"Với một người chưa từng nhìn thấy ánh sáng mặt trời như ta, ta đã quen với nơi tối tăm đáng sợ đó từ lâu rồi, sao hắn dám tự tiện đưa ta ra ngoài?"

"Lúc ấy ta cũng đang thoi thóp, hắn còn sai người báo tin cho ngươi ngày về của hắn."

Dư Triệt trách móc nói: "Đây chẳng phải là sỉ nhục ta sao?"

Ta không thể tin được, há miệng thở dốc, ánh mắt kìm nén đến phát đau.

Cái tên điên này!

Lại bởi vì lý do hoang đường như vậy.

"Hơn nữa, sau khi ngươi chết, ta đã luôn tìm hồn phách của ngươi, sao ngươi bây giờ mới xuất hiện?"

"Là có người giúp ngươi sao?"

Hắn một câu lại một câu, cứ như lời thì thầm của ma quỷ.

Phòng tuyến trong lòng ta hoàn toàn sụp đổ, ta gầm lên, túm cổ áo hắn, cầm dao đâm thẳng vào ngực hắn.

Vài giọt máu tanh nóng bắn lên mặt ta.

Hắn không chống cự, chỉ nhẹ nhàng đưa tay lau vết máu trên mặt ta.

Miệng không ngừng phun ra máu tươi, xem chừng định nhuộm đỏ toàn thân ta.

Hắn hài lòng nhìn ta, cười nói:

"Ngươi có biết không, một người khi chết máu văng tung tóe và con ngươi đỏ ngầu, giống như ráng chiều vậy."

Thân thể ta cứng đờ, cắn chặt môi dưới đến bật máu, hai mắt đỏ bừng, bắt đầu trở nên cuồng loạn.

Ta hét lên, khóc rống lên, cầm thanh đoản kiếm đâm vào người hắn hết lần này đến lần khác.

Hắn nói đứt quãng: "Ngươi... cuối cùng cũng giống ta, đều phải xuống địa ngục."

Mái tóc ta xõa tung, trong bóng tối, trông như một con quỷ khát máu.

Hắn bị ta quăng xuống đất, sau đó, hắn nói một câu cuối cùng: "Hang Phệ Hồn, ta phải về nhà...rồi."

Sau đó tắt thở.

Ta ngã ngồi xuống đất, thất thần nhìn chằm chằm vào khoảng không.

Cuối cùng, ta đã báo thù được cho phụ thân và huynh trưởng.

Nhưng ta biết, ta không bao giờ có thể tự cứu mình nữa.

Ta kiểm tra đi kiểm tra lại xem hắn đã chết thật chưa.

Giang Ký Minh vừa tới đã thấy cảnh tượng này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play