Cổ Hồn

Chương 2


6 tháng


Đôi mắt hắn ướt át, khác hẳn ngày thường.

Ta thử vẫy tay với hắn thăm dò.

Đôi mắt hắn vẫn lờ đờ nhìn chằm chằm vào ta.

Phải, hắn xỉn quắc cần câu rồi.

Hòa thượng không ra hòa thượng, nói ra ai còn cung kính hắn như Phật tử chứ?

Hồi còn sống ta nghe nói, Mạc Ẩn đại sư chính là một hòa thượng mê rượu thịt, buộc tóc đi tu, hành vi ngang ngược.

Chẳng qua không nghĩ tới hắn cũng bắt chước ông ta.

Cực kỳ không giống hắn.

Mới có năm năm, cảnh còn người mất cũng không đáng ngạc nhiên.

Ta ngồi xổm xuống, đắp chăn kín mít cho hắn, xoay người định đi.

Bỗng nhiên bị ai đó nắm lấy cổ tay kéo mạnh ra phía sau.

Ta ngã ngửa ra.

Ta nhìn hắn thỏa mãn kéo chăn kín người ta, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm ta.

Chuyện gì vậy?

Giang Ký Minh thế mà lại che giấu sắc tâm?

Nhưng ta nhanh chóng bình tĩnh lại.

Có lẽ là hắn uống say rồi, cẳn bản là không khống chế được hành vi thôi.

Dù sao hắn cũng không có bất kỳ hành động gì tiếp theo.

Chúng ta mặt đối mặt, ta đột nhiên vươn tay nghịch lông mi hắn.

Hắn không được tự nhiên, rũ mi mắt xuống.

Ta ngửi mùi đàn hương hòa lẫn với hương rượu trên người hắn, cảm thấy có chút say.

Mỗi một hơi thở đều tràn ngập mùi hương của đối phương.

Ta đột nhiên che mắt hắn lại, "Ngủ đi, ngươi say rồi."

Ta đứng dậy đi ra ngoài, gió đêm cuốn bay những cánh hoa lê, cũng cuốn bay nhiệt độ trên mặt ta.

Nguy hiểm quá, suýt nữa đã vượt rào rồi.

Giang Ký Minh dường như đã hoàn toàn quên hết mọi chuyện sau khi tỉnh lại.

Nhìn dáng vẻ thản nhiên của hắn, ta cảm thấy hắn như hiện tại tốt vô cùng.

Nếu là trước đây, có lẽ hắn sẽ tự trừng phạt bản thân vì đã thất thố.

Ta vốn định túm Giang Ký Diệu lại đánh một trận, nhưng không ngờ hắn lại bị nhốt trên lầu chép kinh.

Kể từ ngày đó, thói quen hàng ngày của ta lại thêm một việc:

Đưa cơm cho Giang Ký Diệu.

"Ngươi chọc ca ca ngươi làm cái gì? Trước khi hành động không dùng não sao?"

Hắn gẩy hạt cơm, "Còn không phải do ngươi xúi ta sao! Hơn nữa ta chỉ pha một xíu vào nước, ai biết huynh ấy lại dễ say như vậy."

Ta nghi ngờ, "Tửu lượng của hắn kém vậy à?"

"Ta cũng không biết, ta mới chỉ thấy huynh ấy uống rượu một lần mấy năm trước, say rượu trở về nhà, nói mình bị mất đồ."

Ta cảm thán một tiếng, chẳng lẽ là lần chúng ta gặp nhau ở Nam Phong quán sao?

Khi đó hắn nói có người lấy trộm đồ vật quan trọng của hắn, sau đó trốn vào Nam Phong quán.

"Vậy ca ca ta sẽ hoàn tục à?"

"Đừng mơ, huynh trưởng ngươi đạo tâm vững chắc lắm."

Người như hắn sẽ luôn gặp rắc rối.

"Tại sao ngươi luôn muốn ca ca ngươi hoàn tục?"

"Rốt cuộc tại sao hắn lại xuất gia nhỉ?"

Hắn thở dài, "Còn không phải là vì nữ nhân sao."

Ta lại hỏi, hắn làm bộ thần thần bí bí, "Không nói được, không nói được đâu."

Ta lập tức cho hắn một cú đấm.

Giang Ký Minh tuy sống ở đây một mình, nhưng ngoài tụng kinh ra, mỗi tháng vào mùng một và mười lăm sẽ xem bệnh miễn phí cho bách tính.

Nhưng không ngờ rằng, ta sẽ gặp lại cố nhân.

Bé trai nhón chân bên cạnh con vẹt, đột nhiên mìm cười thật tươi.

Sau đó đưa cây kẹo đường đã liếm một nửa cho con vẹt: "Chim ngoan, cho ngươi ăn kẹo này."

Hắn híp mắt cười, sau đó xoa đầu con vẹt.

Phịch một tiếng, đầu đứa trẻ máu bắn tung tóe.

Đôi mắt của đứa trẻ nhanh chóng bị máu làm mờ đi, nó che vết thương và nhìn về phía kẻ đầu têu.

Khi ta tới nơi, đã thấy một đám trẻ con đang bắt nạt ai đó.

"Hoắc thiếu, súng cao su của ngươi bắn thật chuẩn xác."

Ta nhìn đứa trẻ được gọi là Hoắc thiếu, tuổi tác hình như cũng tương đương.

"Hừ, đương nhiên rồi, ai bảo cái tên không cha không mẹ đó dám trêu ta."

Hắn vênh váo cười: "Tiết Lý, xem ngươi sau này còn dám chống lại ta hay không. Hôm nay chỉ là dạy dỗ một chút, lần sau sẽ không đơn giản là vỡ đầu đâu."

Đứa trẻ được gọi là Tiết Lý không lên tiếng.

Một đám chĩa mũi nhọn vào một người, vừa nhìn là biết ỷ đông hiếp yếu.

Sao trẻ con ngày nay động tí là muốn người khác vỡ đầu vậy?

Trước phật môn mà cũng dám ỷ thế hành hung?

Ta không ngại thay cha mẹ ngươi dạy ngươi một chút đâu.

Bọn chúng bị ta dọa sợ chạy mất.

Hừ, năm đó ta là Hỗn Thế Ma Vương, ngươi còn chưa ra đời đâu.

Ta quay đầu lại, trên cổ đứa bé trai có đeo một cái nanh sói.

Ta chợt cảm thấy đau đầu, trí nhớ dần dần quay lại.

Ta nhận ra đó là đồ của phó tướng của phụ thân ta, Tiết thúc.

Đây là răng của sói đầu đàn, rất đặc biệt, ta xin ông ấy rất lâu nhưng ông ấy không cho ta.

Ta choáng váng một lúc.

Tiết thúc đối xử với ta rất tốt, ta nhớ ông từng nói, ông có một cô con gái và một bé trai mới sinh.

Nhưng Tiết thúc là người rất yêu thương con cái của mình, sao có thể để con trai bị người khác bắt nạt thành như vậy?

Ta nhìn hắn hỏi: "Cha mẹ ngươi đâu, sao lại ở đây một mình?"

Hắn cúi đầu che vết thương, ta thấy hắn buồn bã.

"Đệ chỉ có tỷ tỷ thôi."

Tiết thúc đã không còn?

Năm năm, mọi thứ đã thay đổi nhiều như vậy sao?

Đầu ta đột nhiên đau như búa bổ, có thứ gì đó như muốn thoát ra ngoài, nuốt chửng ta.

Mọi thứ trước mắt ngày càng mơ hồ, ta thấy Tiết Lý chạy về phía một nữ tử.

Cuối cùng ta hoàn toàn mất đi ý thức.

Cảm giác đau đớn và sợ hãi như thủy triều ập vào kinh mạch của ta.

Ta chạy trong bóng tối, nhưng không tìm được phương hướng.

Trong mơ có một bàn tay đặt lên trán ta.

Lòng bàn tay ấm áp khiến ta an tâm thiếp đi.

"Dư Lạc, Dư Lạc."

Ta bị đánh thức, lại là con vẹt đó.

Nó không ngừng gọi tên ta, ta quay đầu lại, thấy Giang Ký Diệu đang đút cơm.

Cổ họng ta khô khốc đến mức gần như không phát ra được âm thanh nào,

"Sao con vẹt cứ gọi mãi cái tên này?"

Hắn thấy ta tỉnh lại, vội vàng bưng một chén trà tới.

"Ngươi nói con chim này sao? Dư Lạc là bạn cũ của ca ca ta, đã qua đời từ lâu, có lẽ nó đang nhớ nàng ta."

Nhớ? Nhớ ai? Ta sao?

Chẳng phải khi ta còn sống, Giang Ký Minh luôn bất hòa với ta sao?

"Còn nhớ ta từng nói với ngươi, hắn vì một nữ nhân mà xuất gia chứ?"

"Cái gì?"

Hắn dáo dác nhìn xung quanh, ghé vào tai ta nói:

"Nàng chính là người ca ca ta thích."

Một tiếng nổ vang lên trong đầu ta.

Ai...thích ai?

Ta đang định hỏi thì có tiếng bước chân truyền tới từ ngoài cửa.

Những lời muốn nói bị mắc nghẹn trong cổ họng.

Giang Ký Diệu chột dạ xách con vẹt bỏ chạy.

Ta nhìn Giang Ký Minh mang thuốc, bưng nước, bắt mạch cho ta.

Ta cảm thấy thế giới này thật kỳ diệu.

Thấy ta vẫn nhìn chằm chằm hắn, hắn định dùng mu bàn tay kiểm tra nhiệt độ trên trán ta.

Khoảnh khắc trước khi da thịt tiếp xúc, ta nắm lấy cổ tay hắn.

Ta mỉm cười với hắn.

Ta có thể tưởng tượng ra sắc mặt nhợt nhạt của mình hiện tại.

"Ngươi quên rằng ta đã chết lâu rồi à, phương pháp của ngươi không có tác dụng."

Hắn sững sờ, ánh mắt vốn bình tĩnh không một gợn sóng, bây giờ đang dâng trào những cảm xúc phức tạp.

Thậm chí hô hấp cũng có phần rối loạn.

"Huyên Huyên cô nương, mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Ta cười, gật đầu với hắn.

Ta vốn là cô hồn dã quỷ, ở lại thế gian càng lâu, hồn phách càng bất ổn.

Ta qua đời đã lâu.

Lúc đầu nhớ tới phụ thân và huynh trưởng, ta luôn muốn gặp lại họ, chỉ một lần thôi cũng được.

Nhưng ta lại hy vọng họ có thể sống thật tốt, đừng nhớ nhung ta.

Người đã qua đời rồi, nếu ta lại xuất hiện trước mặt họ, họ càng không bỏ được.

Hơn nữa, nếu ngày nào đó ta phải đi qua cầu Nại Hà, chẳng phải họ sẽ phải trải qua nỗi đau máu mủ chia lìa thêm một lần nữa hay sao.

Ta cho rằng ta đã buông bỏ được những thứ đó.

Nhưng hôm nay lần nữa gặp phải Tiết Lý, nhìn thấy cố nhân.

Lúc này ta mới nhận ra, ta quyến luyến trần thế nhiều như thế nào.

Nhưng dù ta có làm quỷ, cũng không thể lâu dài.

Phần tâm ý này của Giang Ký Minh, dù là thật hay giả, ta cũng không nhận nổi.

Cũng không cần.

Lúc gặp lại Tiết Lý, Cuối cùng, ta cũng nhìn rõ được dung mạo của tỷ tỷ hắn.

Tiết Đào da ngăm đen, kiếm sống bằng nghề thợ rèn.

Nàng đang đánh bóng thanh đoản kiếm, chuôi kiếm nạm bảo thạch màu lam, so với hoàn cảnh của cửa hàng đồ rèn này thật không tương xứng chút nào.

Sau khi đánh bóng xong, nàng nhìn thẳng vào lưỡi kiếm trước mắt, ánh sáng màu bạc phản chiếu trong con ngươi.

Nàng đeo giỏ trúc bước ra cửa, ngăn cản thiếu niên lần trước bắt nạt Tiết Lý.

Hoắc thiếu đó đang đi một mình, nhìn nữ tử đang cản đường mình, hắn cau mày thiếu kiên nhẫn: "Ngươi là ai? Tìm ta có việc gì?"

Con ngươi đen láy không chút gợn sóng của Tiết Đào nhìn chằm chằm hắn, ta thấy hắn hơi run rẩy.

Sau đó Tiết Đào lên tiếng: "Ta là tỷ tỷ của Tiết Lý, nghe nói hôm qua đệ đệ ta và ngươi có xích mích?"

Đúng như dự đoán, thiếu niên bị câu nói kia chọc giận.

"Thế nào? Thằng ranh không cha không mẹ lại về nhà khóc lóc với một nữ nhân sao?"

Ta nhìn hắn cười, dường như đang khinh thường nữ tử trước mặt.

Tiết Đào nhẹ nhàng nói, khuôn mặt vẫn không có biểu cảm gì: "Ta tới để thay đệ đệ ta xin lỗi Hoắc thiếu."

Vừa nói vừa đưa giỏ trúc trên lưng tới.

Ta tức giận, sao lại xin lỗi thằng nhóc nghịch ngợm này, rõ ràng là hắn bắt nạt Tiết Lý trước!

Hắn tiện tay nhận lấy giỏ trúc, nhìn vào trong một cái.

Theo phản xạ ném giỏ trúc xuống đất, sợ hãi co quắp người lại, còn lớn giọng quát tháo.

Toàn thân hắn run rẩy, hai chân đạp đất lùi về sau, "Đó...đó là cái gì?"

Ta giật mình, thấy ánh mắt Tiết Đào đột nhiên thay đổi, giống như một con rắn độc đang nhìn chằm chằm vào con mồi.

Những con rắn lúc nhúc không ngừng bò ra từ trong giỏ tre, một con thỏ trắng bị cắn đến toàn thân nhuốm máu đang cố nhảy ra ngoài.

Nhưng đi được mấy bước, toàn thân nó co quắp lại, sau đó không nhúc nhích nữa.

Mấy chục con rắn đủ màu sắc chằng chịt quấn lấy nhau chung một chỗ khiến ta lập tức nổi da gà.

Còn Hoắc thiếu kia, đã tè dầm tại chỗ.

"Những thứ này có đủ bồi tội không? Ta chỉ hy vọng sau này Hoắc thiếu không bắt nạt đệ đệ ta nữa."

"Cha mẹ chúng ta mất sớm, hai tỷ đệ nương tựa lẫn nhau mà lớn lên, một thân một mình, chỉ có nhau, cho nên không có gì phải sợ cả."

Không biết có phải do ảo giác không, ta nghe ra được ý vị cảnh cáo trong câu cuối cùng.

"Sao ngươi dám làm vậy với ta, tỷ đệ các người đúng là đồ cẩu tạp chủng không có cha mẹ dạy dỗ! Ngươi chờ đó, ta về mách cha mẹ, nhất định sẽ dạy cho các ngươi một bài học..."

Giọng hắn đột ngột dừng lại, ta thấy thanh đoản kiếm nạm bảo thạch đang kề ở cổ hắn.

Ta càng khiếp sợ hơn khi nghe Tiết Đào nói:

"Vậy hay là ta giết ngươi luôn tại đây, thì tỷ đệ ta có thể sống yên ổn rồi."

"Không...không, ngươi không dám! Ngươi không dám, không dám..."

Hắn không dám nhúc nhích, trong miệng liên tiếp lặp lại câu nói kia, như thể để tăng thêm tự tin.

Con ngươi Tiết Đào nổi lên tia máu, khóe mắt nhuộm màu đỏ thẫm.

Ta lúc này mới nhận ra, nàng dường như đã biến thành người khác.

Những lời sau đó giống như lời thì thầm của ác ma.

"Biết tại sao ta chỉ là một thợ rèn, lại có một thanh đoản kiếm tốt như vậy không?"

Nàng cười khát m/áu: "Khi ta mười tuổi, đã dùng thanh đoản kiếm này, giết chết kẻ thù của mình."

"Mà thanh đoản kiếm này, chính là của người đó."

"Tên đó giết cha ta, mẹ ta sau khi nghe tin cha ta mất, không lâu sau đã qua đời vì uất ức."

"Cho nên..." nàng khẽ cười: "Ta dùng thanh đoản kiếm đó để báo thù."

"Ta mười tuổi đã giết người, ngươi nói ta có dám hay không?"

Thiếu niên được gọi là Hoắc thiếu đó quả nhiên sợ phát khóc, liên tục cầu xin nàng tha thứ.

Ta thấy Tiết Đào thu kiếm lại, rời đi mà không ngoảnh lại.

Còn Hoắc thiếu dường như đã căng thẳng đến mức hôn mê bất tỉnh.

Tiết Lý thi thoảng sẽ đến Bạch Nham Phong, ta cũng rất thích đứa trẻ này.

Không ngờ bỗng nhiên hắn lại bị mất tích trong rừng.

Cuối cùng, ta cũng tìm được Tiết Lý đang bất tỉnh trong một cái am thờ Phật nằm trong hang đá.

Nhìn tình trạng, dường như hắn bị thương ở chân, cơ thể nóng bừng.

Vì vậy ta gom một ít củi khô, đốt lửa để sưởi ấm cho hắn.

Hồi lâu sau Tiết Lý tỉnh lại, nhìn thấy ta thì hoảng sợ, vừa nhìn xung quanh vừa ngập ngừng hỏi ta: "Sao tỷ tìm được ta?"

Ta nhìn đứa trẻ trước mặt, không nhịn được muốn trêu chọc hắn: "Ta là vẹt tinh, tới cứu ngươi khi ngươi gặp nguy hiểm."

Sắc mặt hắn tái nhợt, đầu óc dường như cũng hơi trì trệ.

Hắn nghe xong sững sờ mất một lúc.

Ta lại hỏi: "Ta là yêu quái, ngươi không sợ ta sao?"

Hắn nhìn ta rồi lắc đầu, đôi mắt trong sáng như nai con chớp chớp.

Tim ta mềm nhũn: "Tốt lắm, ngươi phải giữ bí mật giúp ta. Ngủ một giấc đi, ngươi sẽ bình an trở về nhà."

Tiết Lý rất nhanh lại chìm vào giấc ngủ, ta cởi áo hắn để xem trên người hắn còn vết thương nào khác không.

Bỗng nhiên, một luồng ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, có vật gì đó kề trên cổ ta, ta cúi đầu nhìn, lại là thanh đoản kiếm nạm bảo thạch kia.

Nguy rồi, vậy mà ta lại không cảm nhận được khi có người đến gần.

Tiết Lý là một đứa trẻ dễ bị lừa, nhưng Tiết Đào này không phải là người như vậy.

"Ngươi là người mà thằng nhãi Hoắc gia kia phái tới báo thù phải không?"

Ta không phải!

Ta không có!

Ta giơ tay lên, ánh lửa le lói in bóng hai chúng ta lên hang đá.

Ta quay lưng lại với nàng, nửa thực nửa giả giải thích:

"Ta là cô nương được Ký Minh tiên sinh thu nhận, tình cờ phát hiện ra nơi này, mới thấy đứa trẻ này nằm ở đây."

Nàng không nói lời nào, ta lặp lại lần nữa: "Ngươi tin ta đi, ta thật sự không có ác ý."

Đoản kiếm đang kề trên cổ ta từ từ hạ xuống.

Mặc dù biết thứ vũ khí lạnh lẽo này không thể giết chết ta, nhưng trong lòng ta vẫn tồn tại nỗi sợ hãi vô hình.

Cộng thêm khí chất toát ra từ người này khiến ta cảm giác bản thân dường như từng bị nàng giết chết.

Ta cố gắng bình tĩnh lại, quay đầu nở nụ cười.

Nhưng khoảnh khắc nàng ấy nhìn thấy khuôn mặt ta, ta thấy nàng từ khó tin chuyển sang hốt hoảng, cuối cùng lại biến thành sợ hãi.

Lời ta muốn nói lập tức nghẹn lại trong cổ họng.

Ánh sáng âm u trên thanh đoản kiếm lóe lên, nàng bắt đầu bất an.

Ta đã bị Tiết Đào nhận ra rồi.

Ta nghĩ thế.

Sắc mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt trợn to nhìn ta chằm chằm, tóc mai ướt đẫm mồ hôi, nàng cắn chặt môi dưới đến nỗi máu rỉ ra.

"Rốt cuộc ngươi là người hay quỷ?"

Nàng vội vàng liếc về phía Tiết Lý, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mặc kệ ngươi là người hay là quỷ, ta cũng có thể giết ngươi thêm lần nữa, ngươi đừng hòng hại đệ đệ của ta."

Chúng ta đã từng gặp nhau à?

Sao lại nói như vậy?

Ta đau đớn ôm đầu.

Không nhớ ra, tại sao ta lại không nhớ ra.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play