Cổ Hồn

Chương 4


6 tháng


Toàn thân ta đều là máu.

Giang Ký Diệu thấy thi thể máu thịt lẫn lộn, bắt đầu nôn mửa.

Ta cầm dao bổ từng nhát một.

Ngay sau đó ta bị kéo vào một vòng tay ấm áp.

Ta nằm trong lòng người đó, nhìn quần áo màu trắng bị nhuộm đỏ.

Ta đột nhiên luống cuống.

"Làm, làm bẩn rồi."

Ta nghe hắn nói khẽ: "Không sao."

Bất chợt sống mũi ta cay cay, nước mắt không ngừng chảy ra.

"Giang Ký Minh."

"Ừ."

"Giang Tiểu Phù."

"Ừ, ta ở đây."

Ta trốn trong ngực hắn, khe khẽ nức nở.

"Hắn chết thật rồi sao? Ta thật sự báo thù cho phụ thân và huynh trưởng rồi sao?"

Bàn tay ấm áp khẽ vuốt ve đầu ta.

"Đúng vậy, nàng làm tốt lắm."

Sau khi nghe được lời xác nhận, ta bắt đầu khóc to.

Có một người luôn ở bên cạnh ta, nói không sao nữa rồi.

Nỗi đau do hồn phách bị ăn mòn ngày càng trở nên dữ dội.

Ta mơ mơ màng màng mở mắt ra, Giang Ký Minh đang ôm ta trong ngực, tựa cằm lên đỉnh đầu ta rồi đút thuốc cho ta.

Lại là vị ngọt tanh quen thuộc.

Sắc mặt hắn dường như xấu đi rất nhiều, bọng mắt thâm đen, đôi môi vốn đỏ hồng đã mất đi huyết sắc.

"Huynh không cần phải hao tâm tổn sức vì ta như vậy, ta vốn cũng không cần cái mạng này nữa."

Hắn nhìn ta, hơi hé môi: "Nếu nàng không muốn, hãy giao nó cho ta, có được không?"

"Cái gì?"

Hắn nghiêm túc trả lời: "Giao nó cho ta, ta nhất định sẽ coi nó như châu báu."

Giang Ký Minh vẻ ngoài tuấn tú, lời nói lại còn động lòng người như vậy, ta như bị mê hoặc, khẽ gật đầu.

Sau đó, ta trơ mắt nhìn hắn ngày càng yếu đi.

Cho đến khi Giang Ký Diệu khóc lóc nói với ta huynh trưởng của hắn đã ngất đi, ta mới để ý thấy vết thương trên ngực hắn.

Ta nheo mắt, nhớ đến vị ngọt tanh của thuốc, đại khái có thể hiểu được đã xảy ra chuyện gì, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót.

Dưới lớp áo, máu rỉ ra không ngừng, hắn tỉnh lại, thấy ta đang luống cuống di chuyển thân thể.

"Huynh hà tất phải làm như vậy?"

Hắn không nói gì.

"Chuyện của huynh trưởng ta, ta không trách huynh, huynh không cần phải áy náy nữa."

"Ta không chỉ áy náy, ta còn thích nàng, Lạc Lạc."

Hắn nói từng câu từng chữ đều ân cần: "Ta đã thích nàng từ lâu rồi, ta cố gắng che giấu, nhưng không thể không thừa nhận."

"Ta luôn hối hận về chuyện đó, giá như ta có thể thẳng thắn một lần..."

Ta thở dài: "Sao có thể như vậy được?"

Tình yêu trong đôi mắt hắn vừa kiềm chế vừa mãnh liệt.

Tại sao trước đây ta lại không nhận ra, phía sau lớp vỏ ngoài nghiêm nghị và những lời từ chối đó, ẩn giấu tâm tư vụng về của một người thiếu niên.

"Cả đời ta đều tuân thủ lễ nghĩa quy củ, nhưng chỉ vì nàng, ta có thể từ bỏ tất cả."

Ta nhắm mắt lại.

Thời gian của ta đã ngưng đọng, không thể luân hồi, cũng không thể báo đáp hắn ở những kiếp sau.

Ta gặp được Mạc Ẩn đại sư.

Ta lấy lọ thuốc ra, "Cầu đại sư giúp con giải đáp, làm thế nào mới có thể cứu được huynh ấy?"

Đại sư đôi mắt say khướt, nói: "Người mà thí chủ muốn cứu đang rất tốt, còn đang vui vẻ, nói gì mà cứu hay không cứu."

Ta sắp xếp lại lời nói: "Dư Triệt dùng máu đầu quả tim của con để nuôi cổ, Giang Ký Minh lại dùng máu trong tim cứu con, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không chỉ có con không sống được, mà huynh ấy cũng sẽ chết."

Đại sư hỏi: "Sao thí chủ biết được?"

"Khi con tỉnh lại đã thấy mình bị mắc kẹt trong miếu Sơn Thần, Dư Triệt không thể dùng cổ để tìm ra con, giờ nghĩ lại, chính là đại sư đã bảo vệ con."

"Rốt cuộc Giang Ký Minh đã làm gì? Con không muốn trơ mắt nhìn huynh ấy cứ như thế mà chết."

Mạc Ẩn đại sư tựa vào gốc cây, "Tiểu cô nương, có lẽ câu trả lời lúc này không phải là điều ngươi có thể chịu đựng được. Đôi khi người không biết mới là người thoải mái nhất."

Ta liên tục dập đầu dưới đất, cầu xin câu trả lời.

Hóa ra Phệ Hồn cổ không chỉ được nuôi bằng máu, mà sau khi trưởng thành sẽ gặm cắn tuổi thọ của chủ nhân.

Không có cách chữa trị, chỉ có cách trì hoãn.

Phệ Hồn cổ giống như một lời nguyền ký sinh vào linh hồn, điều duy nhất có thể làm là hiến tế máu trong tim để di dời lời nguyền đi.

"Nếu muốn hắn sống sót, chỉ cần giết chết cổ trùng. Nhưng một khi giết chết cổ trùng, ngươi sẽ lập tức hồn phi phách tán."

“Tiểu cô nương, ngươi chọn thế nào đây?”

Tiết Lý thường đến thăm con vẹt, chỉ là ta không xuất hiện trước mặt hắn nữa.

"Hắn nói có một con vẹt muốn thành tiên."

Tiết Đào xuất hiện phía sau ta, đặt thanh đoản kiếm nạm bảo thạch lên bàn.

Nàng lạnh nhạt hỏi: "Sao ngươi lại biến thành cái bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ này?"

"Đa tạ cô đã mang nó cho ta," ta nhún vai một cái, "Cô thấy đó, ta sắp hồn phi phách tán rồi."

Một lúc lâu sau, cũng không thấy nàng đáp lời

"Đa tạ cô lần trước đã cứu đệ đệ ta."

"Nhưng ta vẫn hận cô, nếu không có Dư gia các cô, ta và đệ đệ sẽ không phải khổ sở như vậy."

Nàng hít một hơi thật sâu, "Thật ra ta biết cha ta không phải do cô giết, nhưng ta vẫn hận."

Nói xong nàng lập tức rời đi.

Ta lặng lẽ kéo áo ngoài, trong miệng lẩm bẩm: "Không sao, nếu hận ta khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn, thì cứ tiếp tục hận ta đi."

Ta nhớ khi đó.

Tiểu cô nương đứng trước mặt ta, bàng hoàng nhìn cha nàng đang nằm giữa vũng máu.

Oán hận trong đôi mắt khiến ta như nhìn thấy chính mình.

Có chút hận thù cùng với hoài niệm, vướng víu trong lòng không thể buông bỏ được.

Ta đón nhận tâm ý của Giang Ký Minh.

Đêm đó, ánh nến nhảy nhót, trái tim ta dường như cũng chao đảo.

"Ta không thể báo đáp huynh ở kiếp sau."

Hắn trả lời: "Ta chỉ cần khoảnh khắc này thôi."

"Ta tội nghiệt chồng chất, chắc chắn sẽ phải xuống địa ngục."

Hắn nói: "Bởi vì nàng là người tốt, chỉ có người tốt sau khi giết người mới cảm thấy tội lỗi."

Ta đột nhiên run rẩy.

Dưới ánh hoàng hôn đẫm máu ngày hôm đó, ta cảm giác như mình đã trở thành ác quỷ.

Không ngừng tự trách, không có cách nào có thể chuộc tội.

"Nếu nàng phải xuống địa ngục, ta sẽ đi cùng nàng."

Giọng ta run run: "Vậy huynh phải sống thật tốt, nếu huynh đến tìm ta sớm, ta coi như chưa từng quen biết huynh."

"Được."

Ta thấy đôi mắt hắn đỏ bừng, cẩn thận ôm lấy ta, trán hắn kề sát trán ta.

Những ngày tiếp theo, ta cấm hắn tiếp tục lấy máu của bản thân nữa.

Hắn cứ như một thiếu niên u mê tình ái, lúc nào cũng dính lấy ta.

Ôm một cái, hôn một cái.

Nhưng hắn luôn nghiêm túc xin phép ta trước khi hôn.

Hắn thích ôm ta vào lòng, cẩn thận nâng mặt ta lên, hôn ta hết lần này đến lần khác.

Sau đó gục vào hõm cổ ta thở dốc, vành tai đỏ bừng.

Ta nhớ khi chúng ta còn là thiếu niên, hắn nói năng thận trọng, luôn giận dữ quay đi mỗi khi ta trêu ghẹo hắn.

Khi đó vành tai hắn cũng đỏ như bây giờ.

Ta đẩy hắn ngã xuống giường, tháo búi tóc hắn.

"Chúng ta thành thân đi, được không?"

Giang Ký Minh mặc y phục đỏ, tôn lên ngũ quan như ngọc của hắn.

Ánh nến mờ ảo le lói trong đêm, sau nụ hôn, trái tim chúng ta cũng run lên vì hồi hộp.

Chúng ta như lữ khách mùa đông, ôm hôn triền miên, chìm sâu vào vòng xoáy của điều cấm kỵ.

Giờ Tý, vạn vật trở nên yên tĩnh.

Ta mặc lại y phục, cầm thanh đoản kiếm rồi bước ra cửa.

Những viên bảo thạch lấp lánh ánh sáng xanh, chập chờn như đom đóm trong đêm.

Ta lấy đá đập vỡ nó ra, bên trong là độc trùng.

Ta đã phát hiện ra điều này khi ta gặp lại Tiết Đào sáng hôm đó.

Nó hình như có liên quan tới chuỗi Phật châu mà Giang Ký Minh đưa cho ta.

Ta lặng lẽ ngồi dưới gốc lê, đợi chờ cái chết.

Không ngờ vẫn bị Giang Ký Minh phát hiện ra.

Nỗi buồn trong mắt hắn vỡ ra như cơn lũ, đôi mắt tựa như hồ thu giờ đang nổi lên gợn sóng, mơ hồ có thể thấy có ánh nước lấp lánh.

Hàng mi dao động ẩn giấu sự yếu đuối và bất lực khi hắn thấy cơ thể ta từ từ hóa thành cát bụi.

Điều này đối với hắn quá sức tàn nhẫn.

Ta che mắt hắn lại, hôn lên đôi môi của hắn.

Nước mắt Giang Ký Minh lặng lẽ rơi xuống mặt ta.

"Nhớ kỹ, những ngày tháng sau này huynh phải sống thật tốt, không được tới gặp ta quá sớm."

Ta là một tiểu quỷ muốn qua cầu Nại Hà.

Đứng ở đầu cầu là một vị tỷ tỷ xinh đẹp, ta vẫy tay chào nàng rồi đứng xếp hàng.

Nàng mỉm cười và lắc đầu.

Tiểu quỷ sau lưng đột nhiên vỗ vai ta nói: "Nghe nói nàng ta ở đây đã hơn bốn mươi năm, hơn nữa không thể qua cầu."

Ta thắc mắc, "Tại sao?"

"Nàng ta đã hồn phi phách tán, không thể luân hồi được nữa, phải ở lại đây mãi mãi."

Ta nhìn vị tỷ tỷ kia đầy thương tiếc.

Ngày hôm đó, ta đã thấy được vẻ đẹp kỳ diệu của Hoàng Tuyền.

Sông Vong Xuyên lấp lánh ánh sáng vàng, hoa bỉ ngạn mọc um tùm khắp nơi.

Đầu Trâu Mặt Ngựa dẫn đường nói rằng, đó là do có người đã đổi hết công đức để có thể bước vào luân hồi.

Một vị đại ca tỏa sáng lấp lánh xuất hiện.

Vị tỷ tỷ kia chạy tới ôm lấy vị đại ca đó.

Tuy nhiên, tiểu quỷ phía sau đột nhiên bịt mắt ta lại, nói trẻ con không được nhìn.

Trước khi uống canh Mạnh Bà, ta thấy họ nắm tay nhau cùng đi đầu thai.

Tốt quá, kiếp sau đại ca và tỷ tỷ xinh đẹp sẽ lại ở bên nhau.

(HOÀN CHÍNH VĂN)


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play