Phiên ngoại 1: Giang Ký Minh.
Ta là con trai cả Giang gia, thuở nhỏ sức khỏe yếu ớt, suốt ngày nhốt mình trong sân đọc sách.
Năm ta tám tuổi, nhà Dư Lạc chuyển tới sát vách. Nhà ta cũng coi như là thư hương thế gia, còn nhà họ là võ tướng, cho nên không qua lại nhiều.
Cách một bức tường, tiểu cô nương kia luôn trèo tường nhìn lén ta, còn bắt chước binh lính trong quân đội, huýt sáo trêu ta.
Ta giận đỏ cả mặt, nói nàng "vô liêm sỉ".
Nhưng từ đó nàng lại đến tìm ta đều đặn hơn.
Năm nọ, cha nàng đi Tây Nam dẹp thổ phỉ, nghe nàng nói ở đó còn có một đám trẻ con bị người nuôi cổ bắt cóc.
May mắn là đã phát hiện kịp thời, cứu được một cậu bé xấp xỉ tuổi nàng.
Phụ thân và huynh trưởng không có nhà, nàng dường như rất nhàm chán, hàng ngày thả diều cùng thị nữ, trèo tường rủ ta đi chơi.
Mẫu thân hỏi ta nhà cách vách có quấy rầy ta nghỉ ngơi không, ta cầm cuốn sách trên tay, nói không hề.
Ai ngờ mẫu thân cho xây tường cao hơn.
Nghe nói nàng gửi thư cho phụ thân nàng, nhận được tin báo ngày trở về, nghĩ rằng gia đình họ sẽ sớm đoàn tụ.
Nàng có thể vui vẻ hơn một chút.
Có lẽ ta quá nhạt nhẽo, cho nên nàng dường như không còn nhiệt tình với ta nữa.
Khi đi học, mặc dù nam nhân và nữ nhân sẽ được học riêng, nhưng sau giờ học luôn có một tên mập mạp bắt nạt một số bạn nữ.
Khi nàng thấy váy của tiểu thư Duẫn gia bị hắn bắn ná làm bẩn, hai mắt đỏ bừng, không thể nhịn được nữa.
Nàng thường nói với ta rằng, tỷ tỷ Duẫn gia là chị dâu tương lai của nàng, nàng rất thích tỷ ấy.
Thì ra nàng có bạn mới để chơi, cho nên mới không đến tìm ta thường xuyên, phải không?
...
Tên nọ gần như bị nàng đánh bại.
Từ nhỏ nàng đã không có mẫu thân, học được một vài miếng võ từ một đám đàn ông thô kệch.
Nhưng tên đó đột nhiên trở nên hung hãn, vung mạnh nắm đấm, sau đó bị ta bắt lấy cổ tay.
Nguy hiểm quá, nàng suýt nữa bị thương.
Sau đó ba người chúng ta phải ở lại xếp sách đến tận giờ Tý với lý do gây rối loạn học đường.
Vì tên mập đã bị ta giữ lại nên nàng còn nhân cơ hội đấm vào bụng hắn hai phát.
Sau này, với tư cách là nhân chứng, ta nói hắn chính là người ra tay trước.
Vậy là ta đã nói dối.
Nhìn thấy nàng cứ như gặp phải vận may, khẽ nói cảm ơn ta, ta không khỏi cảm thấy vui vẻ một chút.
Nhưng sau này suy nghĩ lại, ta lại thấy hơi hổ thẹn vì đã nói dối.
Quân tử quý nhất trung thực, còn ta thì thiên vị.
Khi đó ta chỉ thờ ơ liếc nàng một cái, cũng không đáp lại.
Buổi đêm, nàng không chịu được nữa mà ngủ thiếp đi.
Ta không thể kiềm chế được nhìn nàng thật kỹ, thậm chí còn có thể thấy được cả lông tơ trên mặt nàng.
Lúc nàng yên lặng thật đáng yêu.
Phụ thân nàng trên đường trở về, nghe tin nàng bị đánh, ngay đêm đó lập tức chạy về tới học đường đón nàng.
Phụ thân nàng là người bao che con cái, dọa sẽ tìm người để hỏi cho ra nhẽ, bị huynh trưởng nàng cản lại.
Dư Lạc giải thích đầu đuôi xong, nhưng khi nhắc tới Duẫn Nguyệt, Dư Chiêu cũng không nhịn được muốn đánh cho tên mập kia một trận.
Lại bị nàng cản lại.
Cuối cùng ta cũng hiểu tính tình nàng giống ai.
Không ngờ rằng, tên đó lại dùng thủ đoạn ác độc trả thù.
Khoảnh khắc nàng bị đẩy xuống hồ, ta muốn đánh cho hắn no đòn.
Cơ thể ta vô thức lao tới, nhảy xuống hồ cứu nàng.
Nhưng nàng biết bơi, trong khi giữ thăng bằng dưới nước, nàng bình tĩnh chậm rãi cởi bỏ quần áo sũng nước nặng nề.
Cũng thuận tay vớt ta lên.
Lên đến bờ, ta lạnh đến run rẩy.
Nàng vươn tay định hỏi ta có sao không, ta hất tay nàng ra.
Giọng run rẩy, sắc mặt tái nhợt, nhưng môi lại đỏ bừng khác thường.
Ai nhìn cũng tưởng ta mới là người bị đẩy xuống hồ.
Ta luôn hành động một cách cẩn trọng lễ nghĩa, chưa bao giờ bị mất kiểm soát như vậy.
"Dư Lạc, ngươi có thể tránh xa ta ra một chút được không."
"Từ khi gặp ngươi, ta dường như không còn là ta nữa."
Nói xong ta bỏ đi, để lại nàng đang ngơ ngẩn trong gió.
Ta chật vật chạy trốn, ta đã chán ngấy việc chỉ một mình ta lòng nổi sóng, còn nàng một gợn sóng cũng không có.
Từ đầu đến cuối, chỉ có ta là người duy nhất không kiểm soát được lòng mình.
Một ánh nhìn tùy ý của nàng, lại khiến lòng ta rối bời.
Còn nàng ở bên cạnh nhìn ta luống cuống.
Sau đó, ta nhận được một bức thư xin lỗi, ta chưa kịp viết thư trả lời, nàng lại gửi thư hết lần này đến lần khác.
Nàng dường như cho rằng ta cảm thấy phiền phức đối với chuyện nàng chủ động tiếp cận.
Ta ốm nặng, gần như không sống được.
Ta không muốn nàng biết được.
Sự tự ái của ta không cho phép nàng biết ta là người mà một trận cảm lạnh cũng có thể giết chết.
Phụ mẫu dường như sắp bỏ mặc ta, bọn họ đang mang thai đệ đệ ta.
Khi đó ta may mắn gặp phải Mạc Ẩn đại sư, ta khỏe lại một cách lạ thường.
Người nói ta có duyên với cửa phật, có muốn làm đệ tử của người không.
Ta từ chối.
Trong lòng đã có người ta thích, ta muốn lấy nàng làm vợ.
Phụ mẫu sắp xếp hôn sự cho ta.
Ta và Hoắc tiểu thư bị sắp xếp gặp mặt ở trúc đình, nàng lỗ mãng xuất hiện trước mặt ta.
Ta cho rằng nàng cố ý phá hỏng.
Nghĩ như vậy khiến ta có chút vui vẻ.
Nhưng sự thật không phải vậy.
Nàng bị thương ở chân khi bắt con vẹt, sau khi cáo từ Hoắc tiểu thư, ta cõng nàng đến gặp đại phu.
Sau đó, ta cầu xin mẫu thân hủy bỏ hôn ước.
Tiểu cô nương ngốc nghếch lúng túng chạy tới xin lỗi vì tưởng nàng đã phá hỏng mối hôn sự của ta.
Ta không nói rõ nguyên nhân.
Ta muốn nàng để ý đến ta nhiều hơn.
Nghe tin nàng đi Nam Phong quán, ta tức giận không kiềm chế nổi.
Ta lấy cớ đuổi theo kẻ trộm để vào đó.
Suýt nữa ta không kiềm chế được muốn chém đứt tay mấy tên tiểu quan.
Ta uống cạn ly rượu trong tay nàng, nhìn thấy khuôn mặt nàng đỏ bừng.
Đêm hôm đó ta say khướt.
Ta dường như không còn là ta.
Ta nghĩ sẽ đợi đến ngày nàng thông suốt.
Nhưng, Dư gia đã gặp họa.
Ta cứu được nàng, hứa sẽ bảo vệ nàng thật tốt.
Lại khiến người khác thất vọng.
Phụ thân không muốn dính líu tới rắc rối, yêu cầu ta bỏ mặc họ.
Ta mâu thuẫn với phụ thân, bị người dùng gia pháp phạt.
Cuối cùng, phụ thân cũng đồng ý, nhưng lại có kẻ đã mật báo, khiến huynh trưởng nàng chết thảm.
Nàng không tin ta nữa.
Là do ta không biết lượng sức, phụ thân nói rất đúng, ta không có năng lực bảo vệ nàng.
Nàng chết.
Ta thất thần cả ngày.
Gặp lại Mạc Ẩn đại sư, ta xuất gia làm đệ tử của người.
Người nhà đều không đồng ý, nhưng ý ta đã quyết.
Ta muốn vì nàng ngày ngày tụng kinh, tích lũy công đức, mong được gặp nàng ở kiếp sau.
Ta điều tra ra được phệ hồn cổ.
Ta muốn giết Dư Triệt để báo thù cho nàng.
Nhưng sư phụ nói không được hành động thiếu suy nghĩ, nếu không sẽ khiến nàng hồn phi phách tán.
Ta dùng phương pháp sư phụ dạy, lấy máu trong tim giúp nàng chống đỡ lời nguyền của cổ trùng.
Cuối cùng, ta đã có thể gặp lại nàng.
Khoảnh khắc con vẹt đậu xuống người nàng, ta biết nàng đã trở lại.
Trở lại bên cạnh ta một lần nữa.
Ta dịu dàng bảo vệ nàng.
Giả vờ say rượu tiếp cận nàng.
Đây đều là tâm tư thầm kín của ta đối với nàng.
Nàng không muốn ta nhận ra, nên đã dùng nhũ danh.
Cũng may là nàng dường như đã quên mất đoạn ký ức đau khổ đó.
Ta phải bồi bổ hồn phách cho nàng.
Dùng máu trong tim chế thành thuốc, ta tự nguyện chịu đựng đau khổ.
Nhưng phong ấn ngày càng nới lỏng, nàng có dấu hiệu hồi phục trí nhớ, hồn phách lại bắt đầu bị gặm nuốt.
Chuỗi Phật châu trên tay nàng được ngâm qua máu của ta, bảo vệ nàng vào thời khắc quan trọng nhất.
Nhưng nàng đã nhớ lại rồi.
Nàng muốn báo thù.
Lần này, ta có thể giúp nàng.
Sau khi nàng giết chết hắn, nàng tựa như cũng chết theo.
Yếu ớt như một đứa trẻ, khi ta ôm nàng vào lòng, thân thể nàng còn khẽ run rẩy.
Nàng thế mà lại sợ làm bẩn y phục ta.
"Không sao cả." Ta sẽ bẩn cùng nàng.
Ta rất đau lòng.
Nàng là người ta yêu nhất.
Nàng đang khóc, khóc không ngừng.
Giờ phút này ta không thể làm gì được.
Ta bày tỏ với nàng.
Vốn là người ăn nói thận trọng và nghiêm khắc, ta từng câu từng chữ bày tỏ sự mong nhớ thương yêu đối với nàng.
Vì vậy, dù có phải trả giá bằng mạng sống, ta cũng không ngần ngại.
Người tốt sau khi làm chuyện xấu, sẽ không ngừng tự dằn vặt áy náy, sẽ cảm thấy mình giống kẻ ác, cho nên muốn tự xóa bỏ bản thân.
Sắc mặt nàng nhợt nhạt, thiếu sức sống, không có chút lưu luyến nào với thế giới này.
"Không sao cả, ta cùng nàng xuống địa ngục."
Ta sẽ không bao giờ để nàng phải một mình.
Ta cảm thấy ta không phải kiểu người có dục vọng.
Nhưng ta lại quên mất thân phận hòa thượng của mình.
Ta dường như có sự khao khát mãnh liệt với da thịt nàng, nhưng thứ ta thích nhất chính là đôi môi của nàng.
Thật ngọt ngào, nóng bỏng triền miên, ta và nàng mười ngón tay đan chặt, hôn đến toàn thân tê dại, đầu óc choáng váng.
Giấc mộng sau đó cũng toàn khung cảnh đỏ mặt thở dốc của nàng và ta.
Nàng nói muốn thành thân với ta.
Ta rất vui.
Ngày thành thân, ta nhìn nàng khoác giá y màu đỏ, hô hấp hơi nghẹn lại.
Nhưng không nghĩ tới, đó cũng là ngày đau buồn nhất trong cuộc đời ta.
Nàng đúng là một người phụ nữ độc ác.
Vì để lừa gạt ta, không biết nàng đã chuẩn bị chuyện này từ khi nào.
Sau khi nàng mất, Giang Ký Diệu không rời ta nửa bước.
Ta biết hắn sợ ta tự sát.
Nhưng sao ta có thể dám?
Nàng đã giao phó cho ta.
Ta tất nhiên phải nghe lời nàng.
Chỉ là đêm khuya ta luôn cảm thấy khó ngủ vì nhớ tới nàng.
Ta hình dung bóng dáng nàng trong giấc mộng, nếu được gặp lại, ta nhất định sẽ ôm chặt nàng không bao giờ buông tay.
Cuộc đời ta đã làm rất nhiều việc thiện.
Cũng là Phật tử duy nhất trên đời này có vợ.
Người đời tôn sùng ta, dựng bia tưởng niệm ta và nàng.
Ta vì nàng mà chép cả một phòng kinh Phật, vì nàng cầu nguyện.
Ta vui vẻ đến gặp nàng.
Nàng là người nhìn thấy ta trước.
Nàng tự nhiên ôm lấy ta trước mặt bầy quỷ.
Đúng là một nữ nhân ly kinh phản đạo (*).
(* Ly kinh phản đạo: không biết giữ chuẩn mực)
Nàng không ngừng lảm nhảm rằng nàng nhớ ta như nào, ta trực tiếp chặn môi nàng.
Sau đó, ta nghe thấy bầy quỷ hít một hơi khí lạnh.
Ta đột nhiên ý thức được bản thân cũng là một kẻ ly kinh phản đạo.
Cực kỳ xứng đôi vừa lứa.
"Nếu kiếp sau nàng lại chủ động trêu chọc ta, ta lập tức đem nàng về nhà nhốt lại."
Nàng cười nheo mắt:
"Được rồi được rồi, các loại tư thế cũng làm một lần."
[Phiên ngoại 2: Tiết Đào]
Cả nhà ta bị bắt giam, bởi vì cha ta nhất quyết phải cứu con gái của tướng quân.
Tên đó uy hiếp cha ta nói ra nơi hai huynh muội họ đang ẩn nấp, nếu không sẽ giết chúng ta.
Cha nói tướng quân có ơn với người, không thể lấy oán trả ân.
Ta tận mắt thấy ngón út của mẹ bị chặt đứt.
Cha không còn cách nào khác phải làm theo lời hắn.
Nghe nói huynh muội họ đã chết.
Cha suốt ngày say khướt, lặp đi lặp lại câu ông đáng chết.
Tự chửi rủa bản thân bội tín bội nghĩa, nhu nhược hèn nhát.
Ta thật sự không hiểu, chẳng nhẽ cha muốn chúng ta chết sao?
Ông ấy ngày ngày ở trong quân ngũ, đao quang kiếm ảnh, ta và cha không tiếp xúc quá nhiều.
Ta oán ông ấy, vì giữa thân tình và trung nghĩa, người luôn chọn vế sau.
Có một ngày, ông ấy thu xếp ổn thỏa cho chúng ta, giống như đang trăn trối, dặn dò rất nhiều điều.
Mẹ không ngăn cản cha, chỉ ngồi lặng lẽ khóc trên băng ghế.
Ta lén đuổi theo, nhìn thấy cha chết trong vũng máu.
Ta biết không phải cô nương đó giết.
Nhưng ta thật sự rất hận.
Ta đoạt lấy thanh đoản kiếm, nàng cũng không chống cự.
Đây là lần đầu ta giết người, trút giận lên một người vô tội.
Ta hận cha mình.
Cha cứ ra đi như vậy, hoàn toàn không nghĩ tới tính mạng ba mẹ con ta.
Tất cả mọi người ca ngợi ông ấy là anh hùng, nhưng chỉ có ta biết được, sau lưng anh hùng là sự đau khổ của người nhà.
Tại sao không thể trở thành kẻ tiểu nhân?
Tham sống sợ chết, phản bội xảo trá, tất cả những điều ta muốn, chỉ là một gia đình trọn vẹn mà thôi.
Sau khi cha ta chết, mẹ lâm bênh nặng.
Trước khi qua đời vẫn còn nghĩ tới tỷ đệ chúng ta.
Hai tỷ đệ ta bị mắng là kẻ không cha không mẹ, mỗi lần như vậy ta đều nổi ý định giết người.
Ta trở thành một kẻ hung ác.
Có lẽ đó là quả báo của ta, đêm nào ta cũng gặp ác mộng, nhiều năm qua chưa từng dừng lại.
Dư Lạc vẫn như cũ, cảm thấy mình nợ ta.
Ta không nói cho nàng biết sự thật, nàng đến chết vẫn không biết rằng cha ta là người mật báo.
Không, có lẽ nàng biết rồi.
Nhưng nàng không muốn truy cứu nữa.
Ta ghét lòng trung nghĩa của cha ta, nhưng lại không thể bảo vệ sự trung nghĩa của ông ấy.
Bản chất con người vốn độc ác, ta từ nhỏ đã là ác ma.
Một ngày nào đó, ta sẽ trở lại địa ngục.
Ta biết.
Đôi khi hận thù giống như sự tưởng niệm, và ta dựa vào hận thù mà sống.
[Phiên ngoại 3: Dư Triệt]
"Đối với ta, thời gian trôi đi, những con phố tấp nập người qua lại, càng khiến ta cảm thấy bất an."
Vị tướng quân kia cứu ta về.
Ta như một cục đá bị ném xuống biển sâu, ngày một chìm dần.
Ta đã gặp con gái của ngài ấy.
Nàng hoạt bát vui vẻ, tràn đầy sức sống, hoàn toàn trái ngược với ta.
Khi thấy tướng quân xoa đầu nàng, ta đột nhiên nhớ đến vị cổ sư kia.
Hắn sẽ nhe hàm răng vàng khè cười với ta, khen ngợi ta.
Hắn sẽ nói ta là tác phẩm mà hắn hài lòng nhất, càng cười to hơn khi ta cảm thấy đau đớn cùng cực.
Bước ngoặt thực sự là khi ta dùng cổ trùng nuôi trong thân thể để giết chết một tiểu tướng sĩ đã bắt nạt ta.
Trước khi chết hắn chửi rủa ta, bảo ta là quái vật.
Khi đó ta mới hiểu, hóa ra ta không phải là người.
Người thanh niên đó, đã ch/ết trong hang cổ từ lâu rồi.
Ta không biết rõ, cũng đã quên mất mình là ai.
Con đường này đi đã quá lâu, không phải muốn quay đầu là quay đầu được.
Có ai tới cứu ta không?
Ta hét to.
Không phải ai cũng may mắn có được một người chờ đợi và nhớ tới mình.
Lúc ta điên cuồng nhất, nội tâm ta ngược lại cực kỳ bình yên.
Sớm muộn gì ta cũng xuống địa ngục.
Cô nương cười xinh đẹp, liệu khi rơi vào hoàn cảnh của ta, nàng có thể dũng cảm cười như vậy nữa không.
Nhân gian đau khổ quá, cả cuộc đời ta đều chỉ toàn màu đen.
Hy vọng sẽ không có kiếp sau.
Đây là báo ứng của ta.
(HOÀN)