Thanh niên nhìn ta với vẻ mặt nghiêm túc, đảo mắt ba lần, bĩu môi nói:

"Đại tỷ, vẫn chưa đi sao?"

"Gọi ai là đại tỷ đấy? Cái tên công lược giả mắc zại này!"

Ta chỉ vào ngọn núi cao chót vót trên cao và nói:

“Ngươi thấy không, ở ngay trên đó kìa, có khả năng thì tự tìm đường lên đi. Không làm được thì phải nghe lời ta.”

"Ngươi nghĩ ta muốn công lược lắm sao? Tất cả chỉ vì miếng cơm manh áo thôi, ngươi không phải cũng là người công lược sao?"

Thanh niên trợn mắt, khoanh tay đi theo ta, "Còn nữa, là sư tôn bảo ta đi theo ngươi để ngươi dạy dỗ, chứ không phải tra tấn ta. Ngọn núi này á, có mà leo cả năm cũng chẳng đến nơi!”

"Ngươi không thể thay đổi mục tiêu công lược sao? Ngươi có biết sau này hắn sẽ khổ sở thế nào không? Tất cả đều là do những người công lược như các ngươi gây ra. Ta không phải người công lược, ta là hộ vệ."

Ta tha thiết nói, ngay lập tức cắt đứt quan hệ với phe công lược.

"Ôi chao, thay được ta đã thay từ lâu rồi?" Thanh niên gãi đầu, mím môi đáp: "Hộ vệ như thế nào? Trông cửa à?"

"Là loại hộ vệ mạnh nhất, ta có thể giúp ngươi ngẫu nhiên thay đổi mục tiêu công lược của hệ thống, đôi bên cùng có lợi." Ta chuẩn bị đồ đạc, vô cùng tự hào giới thiệu hệ thống của mình.

"Chỉ cần cung cấp cho nó một thứ thôi."

Cơ Thù tỏ ra thích thú, gật gù.

"Úm ba la xì bùa! Mau thay đổi!" ta giả vờ giả vịt.

Cơ Thù: "..."

Cơ Thù: "Thực sự cần kêu như thế hay ngươi bày trò đấy?"

Ta: "Ngươi đoán xem?"

Cơ Thù: "..."

Sau khi thay đổi hệ thống, Cơ Thù rơi vào trầm tư hồi lâu.

Sắc mặt hắn lúc xanh lúc trắng.

“Lần này là hệ thống gì?” Ta ngập ngừng hỏi.

"Bảo vệ sư tôn của ta." Cơ Thù buồn bã nói, nghiến răng nghiến lợi như muốn ăn tươi nuốt sống ta.

Ta: "?"

Ta: "Sư phụ mà ngươi đang nói đến... không thể nào là ông lão Địa Trung Hải vừa rồi phải không?"

Cơ Thù vẻ mặt tê dại nhìn chằm chằm ta: "Đương nhiên không phải, ngươi nghĩ cái gì thế?"

"Vậy chúng ta thử cái khác nhé?" Ta đưa tay ra.

Trông hắn có vẻ hơi hoảng loạn quá mức.

"Một người có thể ngẫu nhiên tái tạo hệ thống hai lần thôi."

"Từ từ đã, khoan hãy đổi. Dù sao thì ngươi cũng vẫn là nữ tử. Nhỡ đâu lần sau ta bị ép phải yêu lũ khỉ ở núi Nga Mi chắc ta đi quyên sinh luôn mất!"

Với vẻ mặt lạnh lùng, hắn nói: "Mịa nó, sớm muộn gì ta cũng giếc chếc cái thứ hệ thống này."

Ta :"......"

Ta : “Ta là hộ vệ, ngươi lại là hộ vệ của hộ vệ.”

“Chắc là định mệnh rồi.”

"Câm miệng!!"

"Sư phụ."

Từ xa ta đã nhìn thấy Tiềm Uyên đang chờ ở cửa.

Thiếu niên dường như lại cao thêm một chút, khẽ cụp mắt.

Tuy rằng mặt không biểu tình, nhưng khi nhìn ta, ánh mắt lại sáng ngời, cho đến khi ánh mắt hắn nhìn đến người đang đi bên cạnh ta, đồng tử hắn đột nhiên co rút lại.

"Từ giờ trở đi, đây sẽ là... ừm, sư đệ của ngươi. Hắn tên Cơ Thù. Cơ Thù, gọi sư huynh ngươi đi." Ta gãi đầu, đẩy Cơ Thù mặt đang đen như đít nồi lên phía trước.

Bởi vì hệ thống đã thay đổi, Cơ Thù không còn phải công lược Tiềm Uyên nữa.

Vì vậy, vẻ mặt của hắn vẫn không thay đổi, nhìn Tiềm Uyên từ trên xuống dưới một vòng rồi quay đầu sang một bên.

Ta :"......"

Tính tình mấy đứa nhỏ bây giờ thật thất thường.

“Gọi sư huynh Tiềm Uyên đi.”

Ta đặt tay ra sau đầu Cơ Thù, dùng lực kéo đầu hắn thẳng lại.

Tiềm Uyên rũ mi xuống, không nói gì, ánh mắt lạnh lùng, tựa như đang đợi đối phương chào hỏi, hoặc là đang suy nghĩ điều gì đó.

"Tiềm Uyên sư huynh."

Cơ Thù không còn cách nào khác đành phải kêu lên.

Lúc đó ta mới buông tay ra.

"Ừm." Thanh niên tóc đen khẽ gật đầu, thờ ơ đáp lại, sau đó nhìn ta nói: "Sư tôn, nếu không có chuyện gì thì ta về phòng trước."

Dù nói muốn quay về nhưng hắn vẫn đứng đó nhìn ta.

Ta suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Được rồi, không có việc gì đâu. Ngươi có thể quay về luyện tập được rồi."

Tiềm Uyên bỗng nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt có chút khó tin.

Ta :"?"

"Không phải sư tôn nói nên quay về luyện tập sao? Mau về đi." Cơ Thù khoanh tay nhìn Tiềm Uyên, lạnh lùng nói, hơi nhướng mày, môi nhếch lên, sau đó ôm lấy cánh tay ta một cách trìu mến, nói:

"Sư phụ, dẫn ta đi xem quanh núi đi ~"

Hắn thậm chí còn không gọi tên ta từ đầu đến giờ.

Ôi trời.

Ta liếc nhìn Cơ Thù.

"Ầm …"

Ta đưa tay ra, chưa kịp gọi tên hắn thì bóng dáng Tiềm Uyên đã đi ra xa mấy dặm, mơ hồ nhìn ra được hắn đang tức giận.

Ta :"......"

Đóa hoa cao lãnh, làm sao zậy chời?

Ta lắc đầu để rũ bỏ cảm giác kỳ lạ trong lòng: “Đi thôi, Cơ Thù, ta dẫn ngươi đi tìm chỗ ở.”

"Ta nói, này, đại tỷ."

Khi ta vừa nhắm mắt điều tức, đột nhiên có một âm thanh mang theo chút uể oải truyền đến.

Ta mở một mắt ra, thấy cửa sổ đã bị người mở ra, thiếu niên treo ngược bên trên, mái tóc xanh như thác nước đổ xuống, đôi mắt so với ánh mặt trời khi hoàng hôn còn xinh đẹp hơn vạn lần.

Cơ Thù: “Giờ này còn tu luyện gì nữa. Tỷ muội, đi, chúng ta cùng xuống núi đi chơi.”

Ta: “Thứ nhất, tên ta không phải “Này”."

"...Đừng đùa giỡn với ta nữa." Cơ Thù bày ra bộ dạng phóng túng bước vào phòng, còn làm động tác lấy tay khóa miệng lại, sau đó liếc nhìn mặt bàn của ta, kinh ngạc kêu lên một tiếng, "Ngươi... Trên bàn ngươi là cái gì vậy?"

Ta thuận theo ánh mắt của đối phương, nhìn qua.

Trên bàn có một hộp cá chiên còn đang nóng hổi, còn có một chiếc vảy xinh đẹp phát ra ánh sáng lấp lánh.

“Cá chiên này, chắc là Tiềm Uyên tặng.” Ta đáp lại lời hắn, sau đó giơ tay đem chúng bỏ vào trong nhẫn trữ vật.

“Chắc rồi.” Cơ Thù mím môi, quay mặt đi, “Đi, chúng ta xuống núi chơi.”

"Ngươi không phải là có tài năng thiên bẩm sao? Sao không tự mình xuống núi đi?"

Ta dùng một tay chống cằm, nhìn hắn một lượt đánh giá: “Ngươi là đang sợ cái gì?”

"Không phải là......"

Ta nhìn về phía những áng mây được ánh mặt trời sắp xuống núi chiếu rọi vàng ruộm cả một vùng trời, thấp giọng, tựa cười tựa không đưa ra phán đoán.

"Đừng có nói nhiều nữa, rốt cục có đi hay không?!"

Cơ Thù tức giận rồi, hắn đóng mạnh của sổ lại, trắng mắt nhìn chằm chằm về phía ta.

“Aiya, tức giận rồi sao.” Ta cười nói: “Đi chứ, đương nhiên là phải đi rồi, nghe nói hôm nay dưới núi còn bắn pháo hoa.”

Khi quay lại, trời đã tối hẳn rồi.

Sắc mặt Cơ Thù tái nhợt kéo lấy vạt áo ta: "Phục rồi, tại sao ta không thể dùng truyền tống chứ? Lẽ nào trên ngọn núi này của ngươi vẫn còn ở thời nguyên thủy sao?!"

Tay trái ta đang cầm linh hỏa, tay phải cầm một thanh chùy thủ, nghe vậy, khóe miệng không khỏi khẽ nhếch lên: “Không, ở đây có hạ kết giới, không thể bay trên núi."

"Tại sao?!"

"Ngươi hỏi ta, ta cũng không biết! Ta cmn cũng vừa mới tới đây !! Ai mà biết được tu sĩ chính phái như ngươi cũng sợ tối cơ chứ?"

Ta rít lên một tiếng.

Trong bóng tối, ta có thể nghe thấy âm thanh của tiếng chim bay.

Cơ Thù bị dọa đến mức không ngừng la hét.

Trên đỉnh núi lạnh lẽo yên tĩnh, tiếng cười của ta vang vọng khắp núi.

Đợi đến khi quay trở lại đỉnh núi, Cơ Thù đã sợ đến mức mềm chân rồi.

Ta tiễn hắn trở về, ngẩng đầu nhìn ánh trăng trong veo trên bầu trời, chân không tử chủ được mà lùi lại một bước.

Thanh Tâm Đàm.

Thiếu niên ngơ ngác ngồi giữa đình, không tu luyện mà chỉ chống cằm nhìn ngắm ánh trăng.

Đột nhiên, hắn quay đầu lại nhìn về phía ta.

Thủy quang giữa hồ phản chiếu trong ánh mắt hắn, long lanh như ánh trăng trên bầu trời.

"Sư tôn..."

Hắn trầm giọng gọi tên ta.

“Ta biết ngươi vẫn còn chưa ngủ mà.” Ta mỉm cười, bước tới, đưa cho hắn một chiếc bọc nhỏ , “Ừm, đây là cá khô nhỏ bản giới hạn của Lý Cát.”

Thiếu niên trầm mặc không nói gì, mở hộp, ăn một con cá nhỏ, sau đó nghẹn giọng nói:

“Lý Cát lừa ta.”

"A? Lừa ngươi cái gì?" Ta hỏi.

Chủ nhân của Lý Cát là một đôi phu thê vô cùng lương thiện, mỗi lần ta đến đó mua đồ, bọn họ đều rất hào phóng, chưa từng cân thiếu một lạng nào.

“Cái ta mua, mùi vị không giống thế này.”

Hắn nói.

"Đâu có, đồ ngươi để trong phòng ta đã từng nếm thử rồi, hơi bị lạnh một chút, nhưng hương vị vẫn vậy mà."

Ta gãi gãi đầu, cảm thấy có chút khó hiểu, trong đầu hồi tưởng lại xem mùi vị có gì khả nghi không.

“….”

Tiềm Uyên khẽ cau mày, há miệng, dường như đến chính bản thân cũng không thể nói rõ là có chỗ nào không giống, chỉ đánh chán nản ngậm miệng lại.

Ta cười nói: “Có lẽ là vì ta chưa ngâm mình trong Thanh Đàm, nhiễm phải chút khói bụi hồng trần, ừm, không phải là ta đang thuyết phục ngươi đâu, dù sao mỗi người cũng đều có cảm nhận khác nhau.”

Nói tới đây, ta khẽ nhún vai, tựa người vào cột, ngước mắt nhìn ánh trăng trong vắt trên trời.

“Mặt trời có vẻ đẹp của mặt trời, ánh trăng cũng tự có vẻ đẹp của ánh trăng. Nếu như có người muốn dùng suy nghĩ của bản thân để thay đổi ngươi, cưỡng ép ngươi phải từ mặt trăng biến thành mặt trời, hãy nhớ cách người đó xa một chút, sau đó gọi ta, ta sẽ cho hắn một nhát." Ta đắc ý vỗ vỗ vào trường đao trên thắt lưng.

"Sư tôn."

Hắn đột nhiên gọi tên ta.

"Sao vậy?"

"Người... rốt cục..."

Hắn ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.

"Suỵt." Ta xua tay, trong lòng không có nửa điểm ngạc nhiên. “Không cần phải hỏi đến tận căn nguyên sự tình, ngươi chỉ cần biết ta đến đây là để bảo vệ ngươi. Không nói nữa, ta đi đây."

Có lẽ những gì ta làm rất khác với nguyên thân.

Nhưng hệ thống không yêu cầu nên ta cũng lười phải giả vờ.

"Tiềm Uyên, cung tiễn sư tôn."

"Aiya, sao còn lôi đâu ra nhiều quy củ vậy?"

Mấy ngày sau, Cơ Thù nhịn không được, lại bắt đầu rủ rê ta xuống núi.

Trên đường xuống núi, ta bất ngờ gặp phải Tiềm Uyên.

"Hả? Ngươi không ở Thanh Tâm Đàm sao?"

Lông mi Tiềm Uyên khẽ run run, câu môi cười nhẹ: "Sư tôn, ta muốn đi cùng người."

"Gì? Ngươi muốn đi cùng sư tôn ngươi á." Cơ Thù mím môi, nghiêng đầu, âm dương quái khí lặp lại một lần.

"Vậy cũng tốt, thường xuyên xuống núi xem một chút cũng tốt." Ta cười nói, âm thầm vỗ nhẹ vào gáy Cơ Thù.

Biết Tiềm Uyên rất ít khi xuống núi, ta đặc biệt đưa hắn đến những nơi thú vị ở thôn nhỏ dưới núi.

Trùng hợp hôm nay gánh hát lại đến thôn, còn hát kịch.

Hai người bọn họ mỗi người kéo một cái ghế đẩu, an tĩnh ngồi giữa đám người xem kịch.

Một nữ tử ái mộ thư sinh, cuối cùng vì mang thai mà thành hôn.

(Này biết cái ý tưởng sư tôn thương thương con, để con đẻ cho người quả trứng là từ đâu ra rồi đấy=)))))

Vừa đúng lúc ta mua xong đồ ăn quay lại: "Này, hai người các ngươi đang xem gì vậy?"

Ta cẩn thận lắng nghe, ngay lập tức cau mày.

Mấy cái này… là cái khỉ gì vậy?

“Cho dù thế nào đi chăng nữa, nếu như không thích cô nương nhà người ta, nhất định không thể làm đối phương mang thai. nếu mang thai rồi, ngươi nhất định phải chịu trách nhiệm, hiểu chưa?”

Tiềm Uyên ngốc nghếch ngơ ngác nhìn về phía ta, dường như đang cân nhắc suy nghĩ gì đó.

Ta dùng ngón tay gõ nhẹ lên trán Tiềm Uyên, bất đắc dĩ hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”

"Không. Không có gì."

Gương mặt thiếu niên tóc đen không hiểu vì sao lại đỏ bừng lên, ôm lấy bụng, vội vàng nhìn đi chỗ khác.

Ta:"?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play