Ta nói lời cáo biệt với tất cả mọi người.
Kể từ khi Cố Hành bị ràng buộc vào hệ thống tiên sinh vui vẻ, hắn luôn ở bên cạnh Ứng Bất Tri, hết lòng hết dạ khuyên nhủ nàng ta phải một lòng hướng thiện.
Nhưng Ứng Bất Tri mang theo gương mặt một tiểu bạch liên, bắt chéo hai chân, xách con dao bầu, hiển nhiên không nghe lọt tai lời hắn nói chút nào.
Khi ta đến nói lời cáo biệt với bọn họ, Ứng Bất Tri mỉm cười nói: “Đó đương nhiên là rất tốt, chẳng qua ta ngược lại lại rất thích cuộc sống như thế này. Rất khác so với cuộc sống không ngừng đấu đá tranh đoạt, cá lớn nuốt cá bé trước đây. Tóm lại - chỉ có một chữ thôi, rất tuyệt. Ta muốn ở đây chơi thêm mấy năm rồi tính tiếp."
Sau khi từ biệt hai người bọn họ, ta muốn quay lại tìm Tiềm Uyên.
Nhưng hắn vẫn luôn tránh mặt ta, không chịu xuất hiện.
Hắn không ở trong phòng mà đang ngâm mình trong Thanh Tâm Đàm.
Thời tiết gần đây không tốt, những đám mây trên bầu trời âm u nặng nề, thi thoảng lại xẹt qua vài tia sét cắt ngang trời như những con điện xà đang bơi lội giữa tầng mây.
Giống như bão gió có thể ập tới bất kỳ lúc nào.
Ta bất lực nhìn cặp sừng rồng lộ ra trên mặt nước trong veo, nhẹ nhàng nói:
“Ngày mai ta phải đi rồi, muốn đến đây từ biệt ngươi lần cuối.”
Giữa đầm nổi lên những bong bóng khí, nhưng Tiềm Uyên lại nhất quyết không chịu trồi lên.
"Nhân sinh sẽ phải trải qua vô số lần biệt ly, Tiềm Uyên, ngươi cứ vậy trốn tránh, không muốn nói lời tạm biệt cùng ta, cuối cùng đến thời khắc rời đi, ta cũng không thể nào ở lại."
Cuộc sống của ngươi sau này nhất định sẽ vô cùng thuận lợi, suôn sẻ, một đường thênh thang tiến vào Đại đạo.
Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, tự nhiên có thể rời đi.
Ta bước lên trước vài bước, sau đó tiến vào trong Thanh Đàm.
Nước dần dần dâng lên phủ kín đầu gối, ta mím môi lao xuống nước.
ba….
hai….
Trước khi đếm ngược kết thúc, một đôi cánh tay đã vòng đến, ôm lấy ta.
Ánh mặt trời chiếu rọi vào làn nước, mái tóc hắn như những sợi tơ nổi trên mặt nước, có thể nhìn thấy rõ ràng đến từng tấc một, đôi con ngươi kim sắc khẽ đỏ lên, hiện ra vẻ sợ hãi.
Nhãn đồng màu vàng trong suốt.
Hắn đã thức tỉnh hoàn toàn huyết mạch.
Hắn không nói một lời, mang theo ta ra khỏi mặt nước.
Mãi đến đưa ta đến trong đình, hắn mới mở miệng nói: "Sư tôn..."
"Sao nào, nếu ta không làm như vậy, ngươi có phải sẽ thật sự không chịu gặp ta đúng không?"
Ta mỉm cười nửa miệng, vén lọn tóc ướt nhẹp trước trán lên.
"Không có......"
"Ngày mai ta sẽ phải đi rồi."
“…”
Tiềm Uyên cụp mắt, cố chấp không chịu nói gì.
Thời tiết dường như càng tệ hơn.
Ta nhìn lên bầu trời, khẽ thở dài.
Hôm nay không có trăng.
"Cẩn thận nói lời cáo biệt đi." Ta vỗ nhẹ vào vai hắn, nhẹ nhàng nói: "Rất vui vì có thể gặp được ngươi ở đây, cho dù có rời đi, ta nhất định cũng sẽ rất nhớ ngươi."
Không biết vì sao, nhìn thấy gương mặt của hắn, những lời đã sớm chuẩn bị ta đều đã quên sạch, chỉ nói được vỏn vẹn có mấy câu
Im lặng hồi lâu, Tiềm Uyên mới nhẹ giọng nói:
“…Thế gian không cần rồng, người cũng không cần ta.”
"Chúng ta trở về hiện thực rồi gặp nhé."
Khi quay về phòng, ta nhìn thấy Cơ Thù.
Mặt mày thiếu niên vẫn như cũ xinh đẹp diễm lệ, khi hắn ngước nhìn ta, trong mắt dường như chứa đựng cả ngàn vì sao.
"Đến lúc đó sẽ gặp."
Ta mỉm cười gật đầu rồi đóng cửa lại.
Hôm nay đi ngủ, sáng mai mở mắt thức dậy, có lẽ ta đã trở lại hiện thực rồi.
Tất cả những gì đã qua, dường như vẫn còn sống động trong tâm trí ta.
Ta khẽ thở dài, bước vào phòng trong.
Ánh nến khẽ đung đưa dập dờn mấy lần, sau đó đột nhiên tắt hẳn.
Trái tim ta đập mạnh, lập tức nắm lấy cán đao.
"Sư tôn..."
Một bàn tay ấm áp nắm lấy tay ta.
Đó là âm thanh của Tiềm Uyên.
Ta dùng chân khí cảm ứng, sau khi xác nhận người đó là Tiềm Uyên, mới thở phào nhẹ nhõm:
"Ta đây, ngươi có việc gì đây?"
Ta thuận thế buông lỏng tay ra, đôi mắt còn chưa thích nghi với bóng tối, còn chưa kịp nhìn rõ Tiềm Uyên.
"Sư tôn…ta nóng quá..."
Dường như có gì đó khẽ quấn quanh eo ta.
Ta đưa tay khẽ chạm vào nó.
Những chiếc vảy mịn màng, trơn bóng, còn có một lớp lông tơ.
Là….
Đuôi rồng.
Lồng ngực nóng rực của hắn dính chặt vào lưng ta.
Ánh nến lại lần nữa sáng lên, ta nghiêng người, nhìn thấy làn da trắng như tuyết cùng với bộ y phục mỏng như cánh ve của hắn.
Phần thân trên hơi dài, cùng với thắt chặt ở eo, tạo nên một đường mỏng manh yếu đuối dụ hoặc.
Dưới tầm mắt chăm chú của ta, làn da trắng muốt như cánh sen của hắn đột nhiên hiện lên một tầng sắc đỏ nhàn nhạt, đôi mắt ngập nước, đồng tử co lại thành một đường thẳng đứng như mắt rắn, rưng rưng như sắp khóc.
[Ngươi…]
Ta thậm chí còn không biết phải nói gì trong tình huống như thế này.
“Ngươi hạ dược ta sao?”
Ta không biết vì sao, nhưng ta dường như không thể dời ánh mắt khỏi hắn, gian nan hỏi một câu.
Sau khi nghe thấy lời ta nói, nước mắt hắn cuối cùng cũng lã chã rơi xuống không ngừng, đóa phù dung xinh đẹp nhuốm một tần thủy châu, vốn tưởng là một đóa bạch liên lạnh nhạt thanh tao, nhưng giây phút này lại hiện lên mấy phần mĩ lệ dụ người.
Đuôi rồng của Tiềm Uyên quấn quanh eo ta khổ sở van nài:
"Là ta tự hạ dược bản thân mình, là do ta tự nguyện, cho dù sư tôn muốn rời đi, xin người hay để lại cho ta một tia tưởng niệm."
"Xin người hãy thương xót đồ nhi, để đồ nhi có thể sinh cho người một quả trứng..."
Sức mạnh của rồng quá mạnh, cho dù là người tu tiên, cơ thể cũng vô pháp thai nghén truyền nhân của rồng.
Bởi vậy, đại đa số rồng đều chuyển thai khí trên cơ thể phối ngẫu lên cơ thể bản thân, tự dùng cơ thể của bản thân để sinh con.
Ta mím môi, áp chế những dao động trong lòng, cố gắng rời mắt khỏi đôi môi nhạt màu đã sớm nhiễm phải thủy ý.
Nhưng thiếu niên sừng rồng tóc đen lại càng trở nên khẩn trương, lo lắng, ánh mắt vừa ngượng ngùng xấu hổ, vừa mang theo một chút quẫn bách, nói:
"Sư tôn, nếu người không muốn ta, thì cứ ném ta vào trong hồ, để ta, để ta cứ vậy chếc đuối đi."
Tuy rằng hắn nói vậy những đuôi rồng vẫn cứ siết chặt quanh éo ta, kéo ta về phía giường.
Ta hít một hơi thật sâu.
Đáng ra, không nên đen đủi như vậy mới phải?
Cuối cùng ta cũng trở lại hiện đại.
Hệ thống đích thân cáo biệt ta, còn để lại một câu nói đầy ẩn ý ,"Nếu như còn cần đến ta thì cứ gọi to tên ta là được", sau đó biến mất.
Căn phòng so với lúc trước khi ta xuyên không vẫn không thay đổi gì, trên mặt bàn không dính một hạt bụi nào.
Nhìn thời gian trên điện thoại, chỉ mới ba ngày trôi qua.
Những chuyện đã trải qua phảng phất chỉ như một giấc mộng, sau khi tỉnh dậy không để lại một chút dấu vết nào.
Đợi chút, vẫn còn một chút dấu vết.
Ta sờ vào trong túi, phát hiện bên trong có một chiếc vảy rồng đẹp như bạch ngọc.
Tiềm Uyên….
Ta nhớ lại nhiệt độ mát lạnh trên cơ thể, chiếc đuôi phủ đầy vảy mịn, đồng tử vàng trong vắt đẫm lệ, những lời cầu xin không ngừng lặp đi lặp lại, cánh tay vẫn còn nâng lên muốn ôm chặt lấy ta.
Hy vọng hắn cũng có thể coi đó...
Như một giấc mộng.
Cho dù thế nào, ta cũng đã giúp hắn dọn sạch những trở ngại trên con đường phía trước.
Hắn mãi mãi sẽ luôn là bông hoa tuyết xinh đẹp trên đỉnh núi, không bị bất kỳ ai ngắt xuống.
Ta khẽ thở dài, lắc đầu rồi nhét điện thoại vào túi áo.
Một lúc sau, ta tìm được một sợi dây thừng cùng một chiếc chai thủy tinh nhỏ để cất vảy rồng.
Cuối cùng ta bỏ chiếc vòng cổ vào trong hộp, sau đó, khóa lại.
Giống như khóa lại đoạn hồi ức đó.
Con người luôn phải nhìn về phía trước, không phải sao?
Không biết tại sao vì sao, gần đây ta luôn mơ thấy một giấc mộng.
Ta mộng thấy một thiếu niên có một chiếc đuôi rồng ngồi trong cung điện xa hoa quý giá.
Cung điện rộng lớn như vậy nhưng lại không có bất kỳ một người nào khác, lạnh lẽo cô đơn.
Thiếu niên một tay chống cằm, hàng lông mi dài cụp xuống chìm vào giấc ngủ, sừng rồng phức tạp hoa mỹ càng khiến chàng trở nên uy nghiêm hơn.
Tiềm Uyên.
Điều là người khác kinh ngạc chính là, bụng chàng đã phông lớn, dưới ánh mắt chăm chú của ta vậy mà còn khẽ động đậy hai lần.
"A!"
Tiềm Nguyên khàn giọng khẽ kêu một tiếng, sau đó mới chầm chậm mở mắt ra, hắn dùng một tay khẽ xoa xoa lên bụng, nhẹ giọng nói:
"Bảo Bảo, đừng nghịch… mẫu thân con đã đi đến một nơi rất xa rồi, đợi con ra đời, nàng ấy, nàng ấy nhất định sẽ quay lại..."
Khi đang nói chuyện, chiếc đuôi rồng trắng đột nhiên cuộn tròn lại.
Chiếc bụng vẫn khẽ động như cũ.
Gương mặt hắn hiện lên vẻ đau đớn, cuộn tròn người, dùng đuôi rồng ôm chặt lấy cơ thể.
"Sư tôn..."
"Sư tôn..."
Giọng nói vừa bi thương vừa vô vọng vang vọng khắp cung điện rộng lớn lạnh lẽo.
"Xin người, ôm lấy ta, ta đau quá..."
Ta chợt tỉnh dậy, nhìn lên trần nhà, khẽ thở dốc.
Không phải chứ?
Không phải chứ?!
Ta tức giận hét lớn một tống: “Hệ thống B ngu ngốc, ngươi ra đây cho ta!!”
[Đây~]
Giọng nói của hệ thống vang lên bên tai.
Ta: "Giấc mơ này là do ngươi tạo ra đúng không?"
Hệ thống: [Ta cũng không rõ nữa, thân ái~]
Ta: "Tiềm Uyên, hắn..."
Hệ thống: [ Đúng vậy, mang thai rồi. 】
Ta:"......"
Hệ thống: [ Còn một tháng nữa là sẽ sinh trứng rồi. 】
Ta:"......"
Hệ thống: [Đúng vậy, là con của ngươi. 】
Ta:"......"
Hệ thống: [Thân ái, có muốn quay lại không?]
Ta:"......"
Hệ thống: [Thân ái?]
Hệ thống: [ Thân ái, sao ngươi tự nhiên lại bất tỉnh nhân sự rồi!!]
Ta hôn mê nửa ngày, mới đột nhiên ngồi bật dậy, khẽ chạm lên gương mặt.
Cơn shock gần như đốt cháy toàn bộ não ta.
[Ngươi có muốn đi không?] Hệ thống nhìn khuôn mặt cau có của ta, sau đó thận trọng hỏi.
Ta: "...Ta đi rồi còn có thể quay lại không?"
"Phải mất một năm mới có thể mở lại thông đạo."
"Vậy ngươi còn đứng đó làm gì? Mau mở thông đạo ra đi!"
【Được thôi!】
Ta ngồi xếp bằng, sốt ruột chờ đợi.
Một lát sau, hệ thống run rẩy nói: [Hiện tại có một tin xấu. 】
“Tin xấu gì?”
[Bởi vì nhiều năm không bảo dưỡng nên tạm thời bị hỏng rồi, có lẽ phải cho ta một thời gian để sửa chữa lại thông đạo mới có thể mở ra được. 】
Ta ngoài cười nhưng trong không cười nói:
"Ta đem ngươi bổ sung sửa chữa vào đấy có được không?"
Bạch long gần như đã biến thành thực thể, cơ thể không ngừng run rẩy, khó khăn giữ vững phần thân trên, gắt gao nắm chặt lấy góc áo của ta.
Chàng ấy đang chuyển dạ.
"Ta đau quá, sư tôn, sư tôn..."
Chàng đau đến mức mê man gần như bất tỉnh, mồ hôi rịn ra trên trán, miệng vẫn vô thức lẩm bẩm.
Ta đến kịp rồi.
Ta thở dài một hơi, bước nhanh về phía trước, nắm chặt tay chàng, thấp giọng nói:
“Ta ở đây.”
Trong chớp mắt, Tiềm Uyên chợt mở mắt, đôi mắt vàng óng trong suốt chứa đầy những giọt nước mắt như vỡ vụn, vẫn cố chấp nhìn về phía ta.
Tiềm Uyên dãy dụa muốn đứng dậy nhưng vì quá đau đớn mà lại ngã về phía sau, chiếc đuôi đẹp đẽ đã sớm dính đầy m.áu.
"Chàng phải chịu khổ rồi."
Ta nhìn quả trứng rồng khổng lồ mới chỉ lộ ra một nửa, không hiểu vì sao lại cảm thấy có chút buồn bã.
Vô vọng đợi chờ trong vĩnh hằng, lại còn phải trải qua nỗi thống khổ này.
Ta không đành lòng.
"Sư tôn, sư tôn, không đau... Người ôm ta, la liền không đau nữa..."
Thiếu niên tóc đen cong mắt, miệng không ngừng gọi ta, vui vẻ dang tay về phía ta.
Gió xuân thổi qua, lạnh lạnh lẽo đóng băng biến thành dòng nước nhỏ giọt.
Ta ôm chàng thật chặt, khẽ thì thầm:
“Thế giới không cần rồng, nhưng ta cần chàng”.
Có lẽ năm sau ta sẽ mang theo một con rồng nhỏ, cùng trở về nhà.