Dưới chân núi nhộn nhịp, lại vừa đến lễ hội nên ta đã nán lại ở đó một chút, mua rất nhiều đồ ngon, vui vui vẻ vẻ.
Đến khi trở lại đỉnh núi thì trời đã khuya.
Trong miệng ngậm kẹo, ta nghĩ ngợi một lúc rồi quyết định đến Thanh Đàm xem sao.
Bên ngoài được núi và những bóng cây xanh thẫm bao quanh, làn nước ở Thanh Đàm dịu dàng nhè nhẹ, ánh trăng chảy cùng những gợn sóng lăn lăn trên mặt nước.
Giữa ánh trăng lấp lánh trên mặt nước, bóng dáng chàng trai tóc đen cuộn tròn, đôi tai vây tai cá mập, còn có một chiếc đuôi rồng mơ hồ đung đưa nhè nhẹ bên dưới.
Ta xoa cằm.
Có vẻ như kinh mạch của hắn đã dần hồi phục rồi.
Suy nghĩ một lúc, ta nhặt một hòn đá ném ra bên ngoài, chờ một lúc sau mới bước ra khỏi bóng tối.
Thiếu niên thu đã lại nguyên hình, cụp mắt xuống ổn định lại hơi thở, như cảm thấy ta đang đến gần nên quay lại chớp mắt, như thể chỉ vừa mới nhận ra thôi:
“Sư tôn ..”
“Thôi, không cần hành lễ.” ta giơ tay ngăn ngắn lại, tựa cười tựa không, hỏi, “Đã muộn thế này rồi mà vẫn tu luyện à?”
“Tu tiên giả đương nhiên nên chăm chỉ luyện tập, quên ăn quên ngủ.”
Ta nhướng mày, đối với một người vừa mới xuyên đến chẳng biết mô tê gì như ta, tất nhiên là như vịt nghe sấm, nên chỉ nhún vai không tiếp lời:
“Thôi được rồi, ta vừa từ dưới núi lên, có cái này cho ngươi đây.”
Mái tóc đen của thiếu niên vẫn còn nhỏ nước, ánh mắt long lanh như sao trời.
Hắn dùng đôi mắt xanh lục nhìn chằm chằm vào gói giấy trong tay ta, mũi khẽ nhúc nhích: “Đó là cái gì?”
“Cá chiên.” Ta nhìn thiếu niên có chút ngốc nghếch, trong lòng vui vẻ cười nói:
“Cá này cho ngươi, ăn đi.”
“Cho ta?”
“Đúng vậy.”
Ta thấy hắn đã nhận lấy thì gật đầu.
Cuộc đời của Tiềm Uyên có thể coi là bi kịch, Long tộc đã diệt vong từ hàng nghìn năm trước, khi đó hắn mới chỉ là một quả trứng bị chôn sâu dưới lòng đất, cho nên mới thoát kiếp diệt vong.
Thơi gian trôi qua, đất trời luân chuyển, có một dân thường đào thấy quả trứng, lại chẳng biết là gì, tình cờ được ta mua lại.
Nhìn quả trứng nở và từ từ lớn lên.
Rồi sau đó, vất vả mới thoát được sự tra tấn của sư tôn, hắn lại bị nhiều người khác cưỡng ép vì huyết thống Long tộc và vì nhan sắc nghiêng thùng đổ thúng.
Đôi khi, cho dù là nhân vật chính cũng sống không dễ dàng gì.
"Tạ ơn sư tôn."
Hắn cầm gói giấy bằng cả hai tay, đứng yên không nhúc nhích.
“Thử đi,” ta gợi ý, cả người uể oải dựa vào cột.
Tiềm Uyên rất cảnh giác với ta, nếu giờ ta mà rời đi, hắn chắc chắn sẽ tìm nơi nào đó vứt đi mất thôi.
Lãng phí thức ăn thì không tốt lắm nhỉ.
Đôi mắt của thiếu niên khẽ động, nhìn ta một cách bình tĩnh.
Ta liếc nhìn gói giấy rồi cúi đầu chậm rãi thay hắn mở ra.
Cá chiên vẫn còn nóng hổi, không có xương, thơm ngào ngạt, hơn nữa cực kỳ ngon.
Ngon đến mức ta đã ăn hết 2 con lớn lúc ở dưới chân núi rồi mới về.
Vốn dĩ ta mang 1 con về là định làm bữa khuya, dù sao ngon như vậy ăn no rồi vẫn thấy thèm, kết quả về đến đây lại quyết định mang cho rồng nhỏ này thử một chút.
Tiềm Uyên cầm lên một miếng cá nhỏ, có vẻ hơi bối rối, thấy ánh mắt ta nóng rực nhìn hắn, liền mím môi cắn một miếng, làm như đi chịu chết.
Sau đó, thiếu niên tóc đen khẽ mở mắt, bóng rừng cây đung đưa trong đôi mắt xanh ngọc lục bảo, vô cùng đẹp đẽ.
Nếu không phải hệ thống đặt dòng chữ lớn lên đầu để nhắc nhở ta, thì ta cũng muốn “cưỡng đoạt dân nam nhà lành”.
Ta giật giật khóe miệng, rời mắt khỏi khuôn mặt lam nhan ấy.
"Thế nào? Có ngon không?" ta thấy biểu cảm của hắn rất ngạc nhiên, đột nhiên cảm thấy rất thành tựu,
"Yên tâm, bên trong không có gì đâu, ngươi ăn đi, ta đi đây."
"Sư tôn, ...”
Tiềm Uyên nghe ta nói xong, sắc mặt thay đổi, nhìn ta một lúc rồi mới mở miệng giải thích.
Ta đã đứng dậy, nhìn Tiềm Uyên rồi nói thêm:
“Không sao đâu, ngươi không cần phải giải thích gì cả. Nói thế nào nhỉ, sau này cho dù ngươi có đổi ý thì ta cũng sẽ không đụng vào ngươi nữa. Từ ngày mai ta cũng sẽ dạy ngươi tu luyện, như một sư tôn bình thường.”
Nói xong, ta phẩy phẩy tay áo:
"Nhưng chưa thể để ngươi đi ngay được. Cứ yên tâm ở lại đây tu luyện đi.”
“... Đa tạ sư tôn.”
Đối với những người bình thường như ta, tu luyện là vô nghĩa, còn không bằng đi ngủ.
Dù sao thì sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ta cũng sẽ rời khỏi thế giới này thôi.
Nhưng mà, đời không như là mơ, lỡ như không hoàn thành được, bị nhốt ở đây suốt đời thì phải làm sao, vậy nên mới phải bỏ công bỏ sức ra cực khổ tu luyện như này đây.
Khoảng thời gian hạnh phúc duy nhất mỗi ngày chính là được xuống núi, làm người đi đường bình thường.
Kể từ hôm đó, tối nào ta cũng xuống núi mua đồ ăn ngon, sau đó lại mang mỗi thứ một ít về cho rồng nhỏ chờ ở nhà.
Hình như hắn có sự yêu thích đặc biệt với cá.
Khi ta đến Thanh Đàm với gói đồ ăn trong tay, Tiềm Uyên đã đợi sẵn trong đình.
"Sư tôn."
Vẫn là khuôn mặt vô cảm trong trí nhớ, nhưng không hiểu sao ta vẫn có thể nhìn ra một chút mong chờ trong đôi mắt xanh lục bảo ấy.
Chắc chắn là ảo giác rồi.
Ta đưa cho hắn cái gói:
"Cá khô Lý Cát hôm nay đóng cửa nên ta đã mua cá ở tiệm khác, cũng ngon lắm."
“Đa tạ sư tôn,” Thiếu niên tóc đen nhận lấy, có chút thất vọng nhưng vẫn cố gắng vui vẻ,
“Cá nào cũng được ạ.”
Nói vậy thôi chứ con rồng nhỏ này kén ăn thấy mồ =))
Ta trợn mắt trong lòng, quen rồi mới biết hắn kỹ lưỡng đến mức nào.
“Ta thấy hình như ngươi đang cao lên à.”
Ta xoa xoa cằm, vừa nói vừa nhìn Tiềm Uyên một lượt từ trên xuống dưới.
Nét trẻ con trên khuôn mặt thiếu niên gần như đã biến mất hoàn toàn, đôi lông mày sắc bén, đôi mắt đầy sao xen lẫn vẻ lạnh lùng trưởng thành, vẻ đẹp giống như gió tuyết, lạnh lẽo ngàn năm không tan.
Bây giờ hắn đứng thẳng lên đã cao hơn ta cả một cái đầu rồi, tự dưng thấy có chút áp lực.
Có lẽ là do kinh mạch và huyết thống bị áp chế đã dần dần khôi phục.
Tiềm Uyên sắc mặt không thay đổi nói: “Chắc là ảo giác của sư tôn thôi.”
Ta nhún vai, không hỏi nữa.
“Đúng rồi, ngày mai ta sẽ về Sơn Môn.” Ta vừa mới chợt nhớ ra.
Bàn tay đang xé mở gói giấy khựng lại, rồi ngước mắt lên nhìn ta:
“Ngày mai sao?”
“Ngày mai.”
Tiềm Uyên khẽ mở miệng, nhưng lại không nói gì cả.
Bầu không khí trầm mặc bao trùm.
"Ta sẽ sớm quay lại thôi, chỉ là tới thăm sư tôn ta, không có việc gì đâu." Ngươi không đi thì có thể có chuyện lớn gì được chứ.
Ta nuốt nửa câu sau định nói lại.
"Đệ tử sẽ đợi sư tôn ở đây."
"Đừng quên luyện tập chăm chỉ." Ta cười cười.
Lúc đó ta không biết rằng, vài ngày nữa ta trở về sẽ mang theo đồ đệ mới.
Và cuộc sống từ nay về sau sẽ không còn yên bình như vậy nữa, mà trở nên phong ba bão táp vô cùng.
Mây trên trời lững lờ trôi, hạc tiên thấy ta tới khẽ gật đầu, sau đó dẫn ta tao nhã bước vào tìm sư tôn.
Đó là một lão nhân có bộ râu trắng.
Ông lão đang nhắm mắt ngủ, cung kính đứng bên cạnh ông là một thiếu niên với dung mạo tuấn tú. Điều khác biệt với Tiềm Uyên là lông mày của hắn quá sắc bén, trông có vẻ cực kỳ hung hãn.
[Kẻ công lược thứ hai: Cơ Thù.]
Trên trán hắn ta lóe lên một tia sáng, một hàng chữ lớn xuất hiện.
Ta biết tên này là một người cực kỳ nóng nảy bạo lực.
Hắn và Tiềm Uyên luôn không chịu nhường nhau, thường xuyên lao vào đúm nhau.
Đúng, chính là cái kiểu đứa này đấm đứa kia một cái, đứa kia phải đấm lại hai cái, không đứa nào chịu nhường đứa nào.
Về sau, vì cứu Tiềm Uyên, tên này từ bỏ công lược, sau đó bị hệ thống xóa sổ, điều này cũng khiến cho Tiềm Uyên trong lòng bắt đầu dao động, bị những người công lược khác lợi dụng.
Ngoại trừ Ứng Bất Tri và Cơ Thù, những kẻ công lược còn lại đều không phải là người tốt.
Như cảm nhận được ánh mắt đánh giá của ta, Cơ Thù ngước mắt nhìn sang, nhếch môi trừng mắt nhìn.
Nhìn cái gì?
Ta cảm thấy hắn hình như đang bất mãn lắm.
“Ôi chao, không ngờ ngươi cũng còn nhớ đến việc quay lại xem lão già này.”
Sư tôn ngước mắt lên, ngạc nhiên vì ta quay trở lại chỗ này, lúc trước bởi vì chuyện của Tiềm Uyên mà ta với sư tôn đã cãi nhau một trận to.
Vừa nói, ông vừa liếc nhìn phía sau ta, có chút thất vọng nói:
“Không mang theo hắn về sao.”
"Mang ai về cơ? Aiya, người ta đã trưởng thành rồi, có suy nghĩ của bản thân, muốn đến hay không tự mình quyết định. Đồ nhi đến không phải là tốt rồi sao." Ta mỉm cười nói, sau đó “cạch” một tiếng đặt trường đao lên mặt bàn cạnh đó.
“Sư phụ, người mau nói cho con biết, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Nguyên chủ là người khá đặc biệt, thể chất mạnh mẽ, lại có hứng thú với kiếm pháp hơn là tu luyện. Bởi vậy nên mặc dù tu vi không có gì nổi bật nhưng nếu đánh tay đôi thì vẫn có thể ngang cơ với cả sư tôn.
Thế cho nên nói chuyện cũng có phần tùy hứng hơn.
Sư tôn à, con cho người chút mặt mũi rồi đó, đừng có nói gì khiến con không zui nha =))
“Vốn ta còn định để đồ đệ của ngươi với Cơ Thù cùng nhau tu luyện.” Sư phụ khẽ giật giật khóe miệng, chó chút chột dạ nhìn về phía ta, sau đó ho khan hai tiếng chỉ vào Cơ Thù bên cạnh, “Hắn vẫn chưa có sư phụ. Vốn dĩ Bất Tri định đích thân dạy dỗ hắn. Nhưng mà nửa tháng trước nó đi đến chỗ ngươi một chuyến, sau khi trở về liền….
Sư phụ khụ khụ, sắp xếp từ ngữ một chút, sau đó nói: "... Liền sục sôi nhiệt huyết, chạy đi hành tẩu gianh hồ, hành hiệp trượng nghĩa rồi."
Lão tổ tông nghe xong liền gật gật đầu.
Đúng vậy, lúc đó sau khi ta nói rõ mọi chuyện với Ứng Bất Tri, nàng đau lòng nói với ta:
“Ta không muốn công lược người khác đâu. Nói thật với ngươi, lợi dụng tình cảm của người khác quả thật là quá đáng, nhưng mà hệ thống của ta ..."
[Hệ thống bên này có thể ngẫu nhiên tái tạo lại hệ thống của bên kia.]
Lúc này, trên đầu nàng xuất hiện một dòng chữ lớn.
Chính vì thế, ta đã giúp nàng tái tạo lại hệ thống.
"Hệ thống của ngươi bây giờ là gì?" Ta hỏi.
Đôi mắt nàng sáng lên, nhìn ta nói lớn: “Hãy ủng hộ công lý và xóa bỏ sự bất công trên thế giới”
Ta :"......"
Biểu tình của nàng vô cùng nghiên túc, kiên định như một công dân gương mẫu được ánh sáng của Đảng và nhà nước soi sáng, nhất quyết muốn trở thành Đảng viên.
“Lão tử đây nhìn đám người đó từ lâu đã không thuận mắt rồi!!”
Ứng Bất Tri nói lời cảm ơn ta rồi vui vẻ bước đi.
Có lẽ vì ta thay đổi cốt truyện nên hiệu ứng cánh bướm đã xảy ra.
Ta xoa xoa cán đao, suy nghĩ một chút, sau đó cười nói: "Vậy để con dạy Cơ Thù đi."