Ngoài cửa sổ tối trời tối đen như mực, bên trong chỉ có ánh nến nhảy múa chiếu sáng cả căn phòng.
Một thiếu niên đang quỳ xuống, quần áo xộc xệch, khuôn mặt trắng như tuyết nhuộm đỏ bởi ánh nến, hai chiếc sừng rồng nhỏ không khống chế được nhô ra khỏi mái tóc đen, nếu tỉ mỉ nhìn kỹ còn có thể thấy lớp nhung mềm mại trên sừng.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt ngọc lục bảo rưng rưng nước mắt do tác dụng của thuốc, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn ta chăm chú, như thể đã biết ta sắp làm gì.
Bình tĩnh, thờ ơ, lưng tắp như cây tùng trong tuyết, cả người đều có chút lạnh lẽo.
Khốn tiên tác* quấn chặt lấy người hắn khiến việc di chuyển trở nên khó khăn.
(*Khốn tiên tác: dây trói tiên)
Nhưng Bạch Long dù có mắc nạn, lòng kiêu hãnh vẫn cứng như đá, không chịu khuất phục chút nào.
Ta ngoài mặt giả vờ bình tĩnh lạnh nhạt, nhưng tay cầm tách trà lên lại hơi run run, chậm rãi nhấp một ngụm.
Ô, trà cũng ngon đấy nhể.
Ta nhấp một ngụm nước trước khi bắt tay vào việc chính.
“Xử lý” hắn.
Ấy chết, là bảo vệ hắn mới đúng.
Ta xuyên thư vào cuốn tiểu thuyết công lược đẫm máu có tên “Long tôn Thanh Lãnh, ngươi trốn đi đâu?”.
Tên thiếu niên quỳ trước mặt ta đây tên là Tiềm Uyên, là vai chính của thế giới này.
Long thần mà thiên hạ kính ngưỡng rơi xuống tế đàn, khiến vô số người thèm muốn.
Ngay cả sư tôn trong tiểu thuyết của hắn, pháo hôi ác độc tèo đời đầu tiên, cũng phải mất rất nhiều thủ đoạn mới khiến hắn ngoan ngoãn phục tùng được.
Để ngăn cản ta, người vừa xuyên thư đến đây, làm điều tương tự, hệ thống vừa mới online đã ầm ĩ cảnh cáo:
[Kế hoạch bảo vệ trinh tiết nam chính.]
[Tiến độ đuổi bọn công lược: 0/10.]
Ta : "......"
Mi đam mê làm bảo vệ thế cơ à hệ thống!?
Ta nhấp thêm một ngụm trà, hắng giọng, thản nhiên hỏi:
"Tiểu Long... à, Tiểu Uyên, võ công của ngươi luyện đến đâu rồi?"
Trên khuôn mặt vô cảm của Tiềm Uyên dường như hiện lên vài vết nứt mờ nhạt.
Hắn nhìn chằm chằm ta với đôi mắt ngấn nước một lúc, cố gắng bình tĩnh lại hơi thở rồi nói: "Sư phụ, đệ tử học nghệ không thông, vẫn chưa ngộ ra được ạ."
Ta cảm thấy có chút áy náy, ho khan hai tiếng, giả vờ nghiêm túc nói:
“Luyện tập là chuyện lớn, quan trọng nhất là phải chuyên tâm, không được bất cẩn. Chuyện hôm nay là sư tôn cảnh cáo các ngươi, cũng là một hình phạt nhỏ. Ngươi có biết lỗi của mình chưa?”
“Đệ tử biết sai rồi.”
Thiếu niên rũ mắt xuống nói rồi chầm chậm dập đầu.
Chiếc sừng rồng màu trắng bạc chạm xuống mặt đất đầy bụi, hình như có hơi xí hổ.
Ta bình tĩnh nhếch khóe miệng, trong lòng càng cảm thấy áy náy hơn, giả vờ bực tức, giật lại sợi tử linh trên người hắn:
“Đêm nay ngoan ngoãn đến Thanh Đàm tiếp tục luyện tập đi.
Nói xong, ta liền dùng linh lực ném hắn trở lại Thanh Đàm.
Một lúc sau, ta bối rối nhìn đầu sợi tử linh trong tay.
Ủa?
Sao dây bị cháy đứt luôn rồi?
Sáng sớm, có tiếng gõ cửa trước phòng ta.
Ta thở dài ngồi dậy, vặn vẹo eo lười biếng.
Sau khi ném thiếu niên long tộc ra khỏi tầm mắt đêm qua, ta đã dày công thức cả đêm để nghiên cứu tỉ mỉ chi tiết trong cuốn sách, cuối cùng càng đọc càng sốc đến mức suýt thì thổ huyết thăng thiên.
Trong bối cảnh của cuốn sách, vị sư tôn phản diện này chỉ xuất hiện trong phần hồi ức thôi!
Vai trò của phản diện ta đây giống như chất xúc tác, chỉ khi nào cần thiết mới lôi ra để kích thích tình tiết.
Nhưng đúng là cái người sư tôn trong nguyên tác này thật khiến người ta căm giận.
Khi Bạch Long còn nhỏ, sư tôn của hắn đã niệm chú phong ấn thực lực, đồng thời cắt đứt kinh mạch tu luyện, khiến hắn không thể tu luyện bình thường được nữa, ả vốn muốn dùng điều này để vĩnh viễn trói buộc tiểu Long đáng thương bên cạnh ả ...
Nhưng ả lại không ngờ được một điều, đó là huyết thống của Bạch Long lại bá đạo đến mức có thể tự phục hồi kinh mạch trở lại, hơn nữa còn đột phá phong ấn trở lại trạng thái như ban đầu.
Tới đây zăm tặc sư tôn đi nhận cơm hộp cũng là điều dễ hiểu.
Hây da, ta đang nghĩ nếu mình xuyên đến sớm hơn chút có phải tốt hơn không, lúc đó có thể giải quyết chuyện này yên ổn rồi.
Đáng tiếc hôm nay gặp lần đầu, thiếu niên đã cao hơn cả ta, đầu óc cũng thành thục hơn nhiều so với khi còn bé.
Chính vì thế, tất cả những gì ta có thể làm là cố gắng tránh xa, không động đến hắn nữa rồi hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Hệ thống đã hứa với ta nếu hoàn thành xong nhiệm vụ là có thể về nhà rồi.
Hic, có thể hoàn thành nhiệm vụ trước khi tiểu Long xử lý ta thì tốt rồi.
Cơ mà lỡ không may không hoàn thành được, vậy ta đây đành bỏ chạy bảo toàn tính mạng trước vậy thôi.
Nghiên cứu xong các tình tiết, ta thổn thức ngủ thiếp đi, trong mơ còn mơ thấy toàn những tình tiết trong chuyện, và mơ cả về cái chếc kỳ lạ của chính ta.
Kết quả là khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp như không phải người của thiếu niên, ta không còn thiết tha gì nữa, trong đầu chỉ còn lại bốn chữ:
“Bảo vệ thật tốt đóa hoa này.”
"Tiểu Uyên, có chuyện gì vậy?"
Ta một tay chống eo, tay kia ôm cánh cửa, hỏi hắn với vẻ mặt thâm trầm như đã kinh qua bao nhiêu sóng gió cuộc đời.
“Sư cô* tới thăm sư tôn.” Thiếu niên trẻ tuổi dường như không hề oán giận hành vi của ta ngày hôm qua chút nào, vẫn nhu thuận cúi đầu báo cáo.
*sư cô là sư tỷ của sư tôn đóa.
Sợi dây màu đỏ buộc chặt mái tóc đen mượt, eo giống như một thanh đại đao, thắt lưng quấn quanh một vòng cung tuyệt đẹp.
Nhưng ta không hề có ý định chiêm ngưỡng vẻ đẹp đó, mắt ta mở to như chuông, lập tức tinh thần phấn chấn.
Tới đây tới đây, người công lược đầu tiên!!
"Nhanh, nhanh, mau mời vào."
Không sai, nàng đúng là sư tỷ của ta.
Hơn nữa, nàng cũng có cả hệ thống như ta, trong tiểu thuyết, nàng là một trong số ít những người ngây thơ và dễ lừa, vô cùng ngốc nghếch.
Thiếu niên cụp mắt xuống, đối diện với ánh mắt như có thể phun ra lửa của nàng, bình tĩnh rót hai tách trà.
Trà mới đun, còn hơi nóng bốc lên khiến đầu ngón tay hắn ửng hồng.
Ta thực sự thấy ánh mắt của vị sư tỷ này trở nên mãnh liệt hơn rất nhiều.
[Biến thái.]
Ta mắng thầm trong lòng.
Thiếu niên rót trà xong liền cúi chào rồi xoay người rời đi ngay.
Vị sư tỷ định mở miệng nói gì đó thì ta đã nhanh tay ngắt lời.
“Sư tỷ, sao hôm nay rảnh rỗi lại qua gặp ta vậy?” ta nhiệt tình vỗ nhẹ vào tay nàng.
Ứng Bất Tri suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Sư phụ muốn ngươi quay về.”
Nàng ấy im lặng một lúc lâu, rồi cẩn thận nói thêm dưới ánh mắt dò xét của ta:
"Mang theo cả Tiềm Uyên đi cùng."
Rõ ràng là Hồng môn yến mà, cái lão già xấu tính này.
Ta mắng thầm trong lòng, chợt cảm thấy Tiềm Uyên có chút tội nghiệp, sống cũng không dễ dàng gì.
"Sư tỷ, uống trà đi."
"Ồ."
Nàng ngoan ngoãn uống một ngụm trà, sau đó mở to mắt, lại nhấp thêm một ngụm nữa: "Ngon quá vậy!"
"Ta cũng nghĩ như vậy đó, bây giờ thế này, sư tỷ đã uống trà của ta, vật thì tỷ tha cho đồ đệ của ta đi." Ta thâm ý nói:
“Biết đâu hệ thống có thể thay đổi mục tiêu đấy.”
"Ờm."
Ứng Bất Tri chậm chạp phản ứng một lúc lâu, sau đó tiếng hét của nàng như ma âm có thể xuyên thủng cả mái nhà.
"HẢAAAA?!!!!"
Ta sử dụng tài ăn nói của mình để lừa Ứng Bất Tri, sau đó thờ ơ ngồi vẫy quạt với tâm trạng rất vui vẻ.
1/10 nhiệm vụ đã được hoàn thành, thật đáng mừng.
“Sư phụ,” Tiềm Uyên vội vàng tới trước mặt ta hành lễ, “Người cho gọi ta sao?”
Tôi gật đầu, từ trong kho đồ lấy ra một cuốn sách luyện tập đưa cho hắn:
“Từ hôm nay trở đi, ngươi không cần luyện theo công pháp cũ nữa, tạm thời dùng cái này đi.”
Ma chú được thiết kế riêng cho Tiềm Uyên sẽ áp chế khí huyết và linh khí của hắn, khiến hắn khó khôi phục được kinh mạch đã đứt.
Ta mất công lục lọi trong vòng trữ vật một lúc lâu mới tìm thấy cuốn công pháp giúp tăng tốc độ chữa lành kinh mạch cũng như không gây hại cho cơ thể.
Vẻ mặt thiếu niên vẫn không thay đổi, chỉ ngoan ngoãn nâng cuốn sách bằng hai tay rồi tạ ơn ta.
Như một khúc gỗ không có cảm xúc.
Quả nhiên là một bông hoa cao lãnh trong tương lai mà.
“Nửa tháng nữa ta sẽ về chỗ sư tôn, ngươi có muốn đi cùng với ta không?”
Ta hỏi.
Sư tôn của nguyên chủ mặc dù không phải người tốt, nhưng đối đãi với nguyên chủ cũng không xấu xa gì, nếu ông cho gọi thì ta vẫn nên đến thôi.
“Mọi việc sư tôn muốn, ta đều nguyện ý.”
Đối phương không trực tiếp trả lời mà cúi người cung kính nói.
Ta thở dài, không ép buộc:
"Ta biết ngươi không muốn đến, thôi, cứ ở trên núi đi, có thể tùy ý sử dụng Thanh Đàm, ta nhớ là ngươi rất thích nó.”
Như thể ngạc nhiên trước sự biết điều đột ngột của ta, hắn đứng bật dậy, nhìn ta với đôi mắt hơi mở to.
"Không nguyện ý?"
"Không có, ta nguyện ý."
Thiếu niên vội vàng lắc đầu nói.
"Ngươi phải ở lại đây nửa tháng, thật sự bằng lòng sao?"
Để ta hỏi thử coi sao.
“Tất nhiên rồi ạ.”
“Vậy ngươi tu luyện tiếp đi, ta đi xuống núi.” ta vẫy tay với hắn, sau đó quay đầu, hai tay chắp sau lưng chậm rãi xuống núi, thấp giọng lẩm bẩm, “Nhưng mà ta thì không nha, thật đó.” Nếu phải ở lại đây nửa tháng mà không có ai nói chuyện cùng, chắc ta điên mất thôi.
Sau khi đi được nửa đường, ta đã hiểu ra.
Thế nên hắn mới là nhân vật chính, còn ta chỉ là pháo hôi phản diện.
Ông trời giao trách nhiệm lớn lao cho người đặc biệt mà.