[89] Linh Môi - Biển Sâu Đáng Sợ **** Tô Phong Khê cứng ngắc đứng trên sân khấu, cũng không biết nên phản ứng thế nào mới tốt. Lần này người đại diện của cô cũng không xông lên đài nói micro cùng loa bị hỏng nữa. Cái cớ đã dùng qua một lần, dùng lại lần thứ hai chỉ làm trò cười cho người trong nghề mà thôi, cũng càng mất mặt hơn. Hắn vừa vắt óc kiếm cớ vừa cười nói: "Trạng thái của Khê Khê nhà chúng tôi không tốt lắm, quá mệt mỏi..." Ngay lúc này, Triệu Văn Ngạn đứng lên vỗ tay thật lớn, còn hô to: "Encore! Màn biểu diễn quá đặc sắc, Tô Phong Khê, thêm bài nữa đi!" 7 "Anh đừng có quá đáng!" Tô Phong Khê đang không biết nên làm sao chỉa thẳng mũi dùi về phía anh. "Tôi đã cho cô encore* rồi đấy thôi, cô còn muốn gì nữa?" Triệu Văn Ngạn cười mà không cười hỏi vặn lại. [làm lại một lần nữa] "Triệu Văn Ngạn, anh hãy có phong độ một chút đi!" Tô Phong Khê nắm chặt micro, liều mạng không để mình thất thố trước camera, bởi vì Tống Ôn Noãn đã lệnh cho bốn cameraman đi tới quay hình bọn họ. Bởi vậy có thể suy ra, hai lần biểu diễn trước đó, Tống Ôn Noãn khẳng định sẽ không cắt bỏ, cô ta là loại người có thể vì tỷ lệ người xem mà không chừa thủ đoạn nào. 2 "Nếu phong độ mà cô nói là chỉ một phụ nữ ngủ chung giường với ba người đàn ông thì xin lỗi, cảnh giới tư tưởng của tôi không đạt được trình độ này." Rất rõ ràng, những lời này của Triệu Văn Ngạn đang ám chỉ scadal của Tô Phong Khê vài ngày trước. Có phóng viên chụp được cô ta có quan hệ thân thiết với ba người đàn ông, hơn nữa còn cùng ba người qua đêm cùng một lúc. Lúc tin tức mới truyền ra, trên mạng căn bản không có người nào chỉ trích Tô Phong Khê, mọi người đều cảm thấy chuyện này phát sinh trên người Tô Phong Khê là chuyện rất bình thường, ai bảo cô ta có sức hấp dẫn lớn tới vậy chứ! Nhưng lúc này đây, nghe thấy lời này, mọi người lại cảm thấy buồn nôn từ tận đáy lòng. A Hỏa ngồi ở hàng thứ ba không biết vì sao lại nôn một trận, hơn nữa còn là ói đầy đất. Phản ứng ập tới quá đột nhiên nên cậu chàng căn bản không kịp chạy tới WC, chỉ có thể đưa tay bụm chặt miệng. Nhưng mặc dù là vậy, mùi chua cùng chất bẩn vẫn không ngừng phun trào từ sâu trong cổ họng A Hỏa, người xung quanh vội vàng nhảy ra xa né tránh. Hà Tĩnh Liên ngồi bên cạnh khó tránh bị lan tới, nhưng cô lại không hề để ý tới làn váy bị dính bẩn, chỉ kéo chặt áo mình, co rúc run rẩy trên ghế ngồi. Cô gái chôn sâu mặt mình, dùng mái tóc dày rậm che lại mặt mình, không dám nhìn lên sân khấu. Người phụ nữ từng làm cô cảm thấy tinh khiết không gì sánh bằng kia bây giờ đã biến thành địa ngục đáng sợ. "Thúi quá, sao lại thúi như vậy? Hố phân trong thôn bọn tôi còn dễ ngửi hơn mùi này!" Sau khi trận nôn mửa rốt cuộc cũng kết thúc, A Hỏa không rõ ràng oán giận với người xung quanh nhưng ánh mắt rõ ràng là đang nhìn về phía sân khấu, mà người duy nhất đứng ở đó là Tô Phong Khê. 1 Tô Phong Khê bị biến cố đó dọa sợ ngây người, lòng tự trọng cũng bị đả kích nặng nề. Cô ném micro đi, chạy xuống cầu thang ở phía sau sân khấu, người đại diện vội vàng đuổi theo, trên mặt lại lộ ra biểu tình nhẹ nhõm. Có thể thoát khỏi bầu không khí xấu hổ muốn chết này, A Hỏa thật sự đã trợ giúp rất lớn, tuy là cách làm của cậu ta kỳ thực cũng khá tổn thương người ta. Nguyên Trung Châu lấy chiếc chuông của mình ra rung lên, biểu tình nhíu chặt lộ rõ sầu lo. Dần dần, tiếng chuông của ông bắt đầu trở nên rối loạn, có thể nhận ra ông đang bất an. Từ trường năng lượng giống như tới từ địa ngục kia lại có thể lừa gạt được cảm nhận của ông, làm ông tưởng rằng có là hơi thở sinh mệnh tinh khiết. Từ khi tu luyện đại thành tới nay, đây là lần đầu tiên gặp phải tình trạng này, hơn nữa còn là hai kết luận hoàn toàn trái ngược, có thể thấy được năng lực của Tô Phong Khê đáng sợ cỡ nào. Nếu để cô ta nắm giữ nhiều hơn, mê hoặc được nhiều người hơn thì cả thế giới này sẽ trở thành của cô ta! Nỗi lo này thúc đẩy ông quyết tâm ra một quyết định, ông gọi Tống Ôn Noãn ra một bên, nghiêm túc nói: "Tống đạo, trước đó tôi đã cảm ứng sai rồi, người phụ nữ Tô Phong Khê này rất nguy hiểm, xin hãy đặc biệt chú ý. Thành công của cô ta xây dựng từ thi cốt, cô hiểu ý của tôi không, danh tiếng của cô ta càng lớn thì nguy hại với xã hội lại càng lớn, bài hát của cô ta có thể mê hoặc tâm trí con người!" "Tôi biết, tôi biết, cám ơn ông đã nhắc nhở." Tống Ôn Noãn đồng dạng cũng nghiêm túc đáp lại. Cô sớm đã gửi phần ghi hình hôm nay cho cấp trên, nhất là đoạn Phạn Già La đọc tâm Tô Phong Khê, về phần cấp trên có phương pháp xử lý ngăn chặn Tô Phong Khê hay không, cô không biết. "Cô nhất định phải chú ý, người phụ nữ đó rất nguy hiểm. Nếu có thể, tốt nhất đừng để cô ta phát triển trong giới âm nhạc." Nguyên Trung Châu nhắc lại lần nữa, sau đó mới lắc đầu rời đi. Tống Ôn Noãn thì chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ. Sau mấy lần mê rồi tỉnh, cô đương nhiên biết Tô Phong Khê nguy hiểm cỡ nào. Nhưng đứng sau lưng người phụ nữ này là Trương gia, mà năng lực của Trương gia thật sự vượt xa người bình thường có thể tưởng tượng. Ngay cả cấp trên cũng phải nể trọng Trương gia ba phần, nếu cô khiêu chiến Tô Phong Khê, chỉ sợ thua nhiều thắng ít. Mới vừa nghĩ tới đây, Trương Dương đã gọi điện thoại tới, vừa mở miệng đã ra lệnh cưỡng chế: "Cô xóa hết toàn bộ phần ghi hình hôm nay, tôi sẽ tìm minh tinh khác thay thế, coi như Tô Phong Khê chưa từng tới hôm nay." "Không có khả năng, tôi không làm chủ được, tôi chỉ một con đường cho anh, anh tìm Mạnh Trọng mà thương lượng, chương trình của chúng tôi chỉ nghe lời Mạnh Trọng." Tống Ôn Noãn nhàn nhạt trả lời. Trương gia quả thực rất hiển hách, nhưng không đến mức để cô phải khúm núm. Quả nhiên, đầu bên kia nghe thấy hai chữ Mạnh Trọng liền không hung hăng nổi, chỉ hậm hực cúp máy. Tống Ôn Noãn cầm điện thoại giễu cợt: "Cái quái gì vậy chứ, há mồm liền ra lệnh cho bà cô này! Chỉ là một tên nhị thế tổ mà thôi, tưởng bà đây sợ chắc? Có bản lĩnh thì mời ông cụ nhà mày ra đi!" ... Số này cứ vậy qua loa kết thúc, Triệu Văn Ngạn hướng về phía phòng nghỉ quơ quơ nắm tay, sảng khoái nói: "Mẹ nó, sảng khoái quá! Tào Hiểu Huy, ông có lấy được video ghi hình không? Tôi muốn mang về làm kỷ niệm." "Lấy được, Triệu tổng, của ngài đây." Tào Hiểu Huy chầm chậm chạy tới, trong tay cầm một chiếc USB. "Có thứ này, tôi sẽ không sợ Trương gia giúp Tô Phong Khê xử lý quan hệ xã hội nữa rồi. Nếu cô ta có bản lĩnh làm Tống Ôn Noãn hủy phần ghi hình này, tôi có thể tung video ra ngoài, để xem ai thắng ai." Triệu Văn Ngạn nhìn vào gương tự điều chỉnh cà vạt, vành mắt đen xì xì phối với đôi mắt sáng ngời, thần thái đặc biệt phấn chấn. Phạn Già La từ ngoài cửa đi vào, giọng nói có chút lạnh như băng: "Hai người về trước đi, tôi còn có việc." "Cậu còn chuyện gì, tôi chờ?" Triệu Văn Ngạn không chịu đi. "Không cần chờ tôi, sớm trở về đi." Phạn Già La đẩy nhẹ một cái, Triệu Văn Ngạn lập tức vô thức đi tới chỗ thang máy. Nhìn hai người rời đi rồi, lúc này Phạn Già La mới từ thang bộ đi lên sân thượng, tay nắm tờ giấy mà Tô Phong Khê bảo người đại diện mang tới--- [Đứa nhỏ đang ở trong tay tôi, không muốn nó chết thì lên sân thượng.] Kỳ thực Hứa Nghệ Dương sớm đã chết rồi, cho nên lúc bị Tô Phong Khê đẩy tới sát rìa sân thượng, bé không hề sợ hãi, ngược lại còn đưa mũi chân ra ngoài không trung hứng gió. Tô Phong Khê hung hăng giữ chặt tay Hứa Nghệ Dương, lớn tiếng quát: "Mày thành thật cho tao, bằng không... tao ném mày xuống đấy!" Đứa nhóc này gầy nhom nhưng sức lực lại không nhỏ chút nào, vì bắt nó, thân thể vừa mới trải qua cải tạo của Tô Phong Khê có chút chịu không nổi. "Tôi tới rồi, buông đứa nhỏ ra đi." Đúng lúc này, Phạn Già La xuất hiện. "Anh tới rồi!" Mới giây trước còn phẫn nộ quát mắng, giây tiếp theo Tô Phong Khê đã lộ ra nụ cười tươi như hoa, giọng nói cũng trong phút chốc biến thành ôn nhu như nước, thì thầm rủ rỉ, giống như một cọng lông vũ nhẹ nhàng lướt nhẹ lên phần non mềm nhất của trái tim, làm bạn chết mê chết mệt, làm bạn choáng váng đầu, không còn suy nghĩ được gì. "Em chờ anh đã lâu." Cô ta thân thiết làm nũng, ngón trỏ thon dài ngoắc ngoắc, không ngừng kêu gọi: "Qua đây, mau tới đây nào." Mắt Phạn Già La híp lại, từng bước chậm rãi tới gần. "A a a!" Hứa Nghệ Dương lo lắng xua tay nhưng lại không nói ra lời. Tô Phong Khê cảm thấy quá vướng víu nên đẩy đứa nhỏ qua một bên. Hứa Nghệ Dương vội vàng chạy tới bên cạnh anh trai, dùng sức ôm lấy chân đối phương nhưng lại không có cách nào ngăn cản Phạn Già La đang bước tới gần rìa sân thượng, chỉ có thể giống như một quả cân đu trên lưng cậu. Nhưng vẫn vô dụng, trong mắt anh trai chỉ có người phụ nữ kia, không hề nhìn thấy bầu trời tối đen cùng khoảng không bên ngoài sân thượng. Nếu còn tiến tới nữa thì nhất định sẽ ngã chết! Hứa Nghệ Dương gấp tới muốn khóc nhưng lại không thể làm được gì, sức mạnh của bé không có cách nào chống lại Tô Phong Khê, tự nhiên lại càng không chống lại được anh trai. Tô Phong Khê nhìn chằm chằm đôi mắt mờ mịt trống rỗng của Phạn Già La, không khỏi che miệng cười duyên: "Hì hì hì, mau tới đây, em đang chờ anh nè, nơi này có phong cảnh rất đẹp." Tiếng nói của cô ta ngày càng dịu dàng hơn, ngày càng yêu mị hơn, mỗi chữ đều giống như hóa thành mật ngọt tan vào trong tai người nghe, vô thức lừa gạt tâm trí bọn họ. So với ca hát, Tô Phong Khê kỳ thực càng am hiểu nũng nịu thỏ thẻ dẫn dụ lòng người hơn, chỉ là kỹ năng này không thể công khai, ngoại giới cũng không hay biết, mà lúc này đây nó lại trở thành con bài tẩy. Đàn ông vẫn luôn tự kiêu, nhất là loại đàn ông thiên tính lạnh lùng cao ngạo như Phạn Già La lại đặc biệt khinh thường phụ nữ, hắn nhất định đã nghĩ rằng cô đã chẳng còn kỹ năng nào nên mới nghênh ngang lên đây như vậy... Nghĩ như vậy, nụ cười của Tô Phong Khê lại càng đắc ý hơn. Dùng giọng nói tinh khiết, mềm mại, nhu hòa rồi lại ngọt như mật không ngừng hối thúc: "Qua đây đi, em đang chờ anh đây này." Cô giơ cánh tay trắng nõn, khẽ kéo chiếc khăn quấn trên vai, mềm nhũn cất tiếng hát: "Em ở nơi đây chờ anh trở về, chờ anh trở về cùng ngắm hoa đào nở, em ở nơi đây chờ anh trở về, chờ anh trở về hái những cánh hoa, thổi vào làn gió xuân ấm áp, hoa đào hoa đào nở..." Cô ta vừa thì thầm ngâm nga vừa duyên dáng xoay tròn, làn khăn choàng phấp phới, tiếng cười khanh khách như một đứa bé đang chơi đùa rất vui vẻ. Không thể không nói, dáng vẻ của cô ta có chút quyến rũ lại ngây thơ, cho dù không có năng lực quỷ dị kia cũng có thể mê hoặc được rất nhiều đàn ông. Tầm mắt của cô ta thủy chung không dám rời khỏi mắt Phạn Già La, lo sợ ánh sáng lý trí có thể phá nát mê chướng ma âm, đánh thức đối phương. Nhưng giọng nói yêu kiều tiếng ngâm nga mềm mại của cô thật sự có lực sát thương quá lớn, có thể câu dẫn thần hồn người này sát sao. Tô Phong Khê đi vòng tới bên người Phạn Già La, dùng vạt khăn choàng thơm nức mũi phất vào mặt đối phương, khinh miệt rồi lại ngọt ngào nói: "Xem gần như vậy, dung mạo của mi thật sự rất tuấn tú, nếu mi chịu nghe lời một chút thì ta cũng không nỡ đối xử với mi như vậy. Nhìn thấy không? Nơi đó có hoa đào nở rộ, qua đó hái cho ta một cành đào đi, ta sẽ cho mi mọi thứ." Cô ta nhón chân, áp sát bên tai Phạn Già La thì thầm lời mê hoặc chết người, mà đầu ngón tay cô ta chỉ ra rìa sân thượng, chỉ cần vượt qua sẽ rơi xuống vực sâu. Hứa Nghệ Dương vừa tức lại vừa gấp, không khỏi buông anh trai ra chuyển sang đánh Tô Phong Khê. Hàm răng sắc bén của bé cắn chặt bắp đùi đối phương, suýt chút nữa đã xé ra một miếng thịt. Tô Phong Khê đau tới hét chói tai, nắm cổ đứa nhỏ muốn bóp chết nó, thế nhưng cổ cô ta đã bị Phạn Già La bóp trước. Cậu xoay người, đưa lưng về phía sân thượng, tiến tới trước vài bước, ép Tô Phong Khê lùi lại chạm vào bệ đặt thùng nước, kẹp chặt cô ta giữa năm ngón tay và mặt tường lạnh như băng. "Tô Phong Khê, thế giới này không thuộc về cô." Phạn Già La vừa thì thầm vừa vươn tay kia lên trước trán Tô Phong Khê. "Mày, mày không bị tao mê hoặc?" Tô Phong Khê không dám tin nhìn con ngươi sâu thăm thẳm lại sáng ngời của Phạn Già La, chính là chỉ mới vài giây trước, đôi mắt này vẫn đen tuyền trống rỗng, không hề có chút tia sáng nào, tròng mắt của người này so với cổ họng của cô lại càng lừa người hơn! Phạn Già La không đáp, chỉ trút ý chí của mình vào mi tâm Tô Phong Khê, tìm kiếm bí mật chôn giấu sâu nhất trong lòng cô ta, vững vàng thu lấy, lôi ra ngoài. Một tia sáng màu bụi xuất hiện ở mi tâm Tô Phong Khê nhưng không có cách nào nhìn xuyên thấu nó như xuyên qua lớp da thịt mỏng manh. Phạn Già La gia tăng lực đạo nhưng vẫn không thành công, tia sáng kia tựa hồ có linh trí, nó biết giãy giụa, né tránh, cũng biết chủ động chui sâu vào trong đầu Tô Phong Khê. Liên hệ của nó cùng Tô Phong Khê rất mật thiết, lúc nó sắp phá thể thì Tô Phong Khê cũng phát ra tiếng la hét cực kỳ đau đớn, giống như linh hồn của cô ta bị cường ngạnh bóc tách ra vậy. Cô ta nắm lấy tay Phạn Già La, đầu móng sắc nhọn hoắt ghim sâu vào mu bàn tay cậu. Cùng lúc đó, Hứa Nghệ Dương cũng rứt một miếng thịt trên đùi Tô Phong Khê, tiếp sau đó bò lên bả vai, cắn cánh tay cô ta. Tất cả mọi người đều bị tổn thương, nhưng một vốn là thi thể, một là quái vật sẽ chết nhưng chưa chết, còn một không biết là gì, vì thế không hề buông tay. Tô Phong Khê điên cuồng cào cấu Phạn Già La, tia sáng kia cũng thuận thế chui vào đại não mở rộng của cô ta, một lần nữa ẩn núp. Từ trường trong lòng bàn tay Phạn Già La mất đi cản trở, trong một sát na nhấc lên một cơn gió mạnh làm mặt Tô Phong Khê bị thổi tới biến hình. Tay phải của cậu vẫn bóp chặt cổ cô ta, tay trái thì từ từ thu lại đặt ở trước mắt, tiếc nuối quan sát. Quả nhiên cậu đã dự đoán không sai, muốn đối phó Tô Phong Khê, quả nhiên vẫn còn kém một chút cơ duyên. Nhưng cậu cũng không thất vọng, dùng một tay nhấc cô ta lên, tỉ mỉ liếc nhìn từ đầu đến chân, sau đó nhỏ nhẹ nói: "Khi cô sở hữu năng lực kỳ dị này, cô có từng mừng rỡ như điên hay không? Có từng tùy ý lạm dụng, có từng nghĩ rằng thế giới này cuối cùng rồi sẽ thần phục dưới chân mình hay không? Tỉnh lại đi, thế giới này từ trước đến nay vốn không thuộc về cô. Có thể cô thật sự có điểm đặc biệt nhưng khi cô chân chính ngao du tới nơi sâu của thế giới, cô sẽ phát hiện nó lớn cỡ nào, cũng đáng sợ cỡ nào. Cô cho rằng mình là một con cá mập điên đang truy đuổi đàn cá mòi trong sóng nước, nhưng khi cô quay sang liếc nhìn một cái, cô sẽ phát hiện trong biển sâu tăm tối đó có một con cá voi lớn như ngọn núi đang đẩy từng tầng từng tầng sóng nước bơi về phía cô, nó chỉ cần há miệng đã có thể cắn nuốt hàng trăm hàng ngàn con cá mập như cô. Cá mòi dạo bơi trong biển có lẽ là toàn thế giới mà cô có thể nhìn thấy, nhưng thế giới chân chính chính là đáy biển càng sâu hơn càng rộng lớn hơn, mà cá voi to lớn cũng chỉ là một thành viên bình thường nhất mà thôi." Phạn Già La chậm rãi buông cô ta ra, cười khẽ: "Cô tự hái hoa đi, tôi phải đi rồi." Cậu kéo Hứa Nghệ Dương đang gặm cắn Tô Phong Khê xuống, mang đi, cánh cửa sắt thông ra sân thượng két một tiếng đóng lại ở sau lưng cậu. Tiếng két này giống như một tín hiệu làm con ngươi Tô Phong Khê nháy mắt trở nên mờ mịt, không thể khống chế hoảng hoảng hốt hốt từng bước đi tới bên rìa sân thượng. Bầu trời đêm đen nhánh ở trong mắt cô ta chậm rãi biến thành đại dương mênh mông, từng đàn từng đàn cá mòi trắng bạc bơi lượn trong nước. Mũi chân nhón lên, tựa hồ có thể cảm nhận được sức nâng của nước biển, nó nâng bơi đi xa hơn. Đột nhiên, một tiếng kêu thật dài rẽ đôi sóng biển cùng đàn cá bạc lúc tụ lúc tán, xuyên thấu vào màng nhĩ của cô. Tô Phong Khê ngẩng đầu lên liền nhìn thấy con cá voi to lớn che khuất cả bầu trời đang bơi tới, cái miệng há to như chậu máu phả ra mùi tanh tưởi về phía cô, lại mãnh liệt hút cô vào cổ họng sâu không thấy đáy của nó. Cô ta phát ra tiếng gào thét tuyệt vọng, thân thể cũng bị nước biển lùa tới trước, ngay trước khi khoảnh khắc mất trọng lượng hoàn toàn ập tới, một hồi chuông phá vỡ những hình ảnh này, kéo cô ta quay trở về hiện thực. Tô Phong Khê quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện điện thoại của mình rơi cách đó không xa đang lóe sáng, mà bản thân cô đã vô thức đi tới sát rìa sân thượng, đầu ngón chân lú ra ngoài, gót chân hơi nhấc lên, chỉ cần hơi nghiêng về trước một inch thôi, cũng sẽ lập tức ngã xuống. Biển sâu, cá bạc, sóng biển, cá voi, tất cả chỉ là ảo cảnh mà Phạn Già La tạo ra cho cô. Hắn đã lấy trộm năng lực của cô, dùng lời nói nhỏ nhẹ mềm dịu đầu độc cô đi tìm chết! Rốt cuộc hắn làm sao làm được? Tô Phong Khê đặt mông ngồi bệch xuống đất, gió mát từ độ cao mấy trăm mét thổi tới, tốc cao làn váy cùng hất máu tóc rối bời, làm cô ta rùng mình một cái. Thẳng đến lúc này đây cô ta mới hiểu được, cá voi mà Phạn Già La đã nói có lẽ chính là người như hắn đi? Im hơi lặng tiếng đánh cắp năng lực người khác, lại im hơi lặng tiếng mê hoặc người ta tự đi tìm chết, lại còn có nhan sắc như vậy, thế giới này quả nhiên rất đáng sợ... [end 89]