[88] Linh Môi - Lần Thứ Hai Lật Xe **** Nghe thấy âm thanh truyền ra, Tô Phong Khê không dám tin đó là âm thanh của mình, vì thế cô ta nhắm mắt lại giống như say mê hát vài câu, đợi đến khi mở mắt ra, cô ta không còn nhìn thấy một đám khán giả si mê nữa, mà là những gương mặt khiếp sợ, hoài nghi cùng không dám tin. Người đại diện của cô ta chạy lên sân khấu, tức giận quát to: "Dừng dừng dừng, mau dừng nhạc lại! Mấy người làm sao vậy hả, sao lại để chúng tôi dùng thiết bị chất lượng kém như vậy! Micro hư rồi, nó không ngừng phát ra tạp âm, mấy người không nghe thấy à?" Thẳng đến lúc này Tô Phong Khê mới mơ hồ ý thức được, cái thứ khàn đặc, chói tai, nứt toát mà cô ta nghe thấy thật sự là âm thanh phát ra từ cổ họng mình! Cô ta đứng trong cột ánh sáng chói lọi, mỗi tấc da thịt đều tắm dưới ánh đèn màu rực rỡ, nhưng vẻ mặt lại tràn đầy mờ mịt sợ hãi. Khán giả ngồi bên dưới có chút đứng ngồi không yên, châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán: "Mới vừa nãy thật sự là âm thanh của Tô Phong Khê à? Sao lại khó nghe như vậy?" "Kỹ thuật viên âm thanh của cô ta lợi hại thật, giọng vịt đực cũng có thể sửa thành thiên âm! Nếu không phải nghe trực tiếp, tôi căn bản không thể nào tin được!" "Ảo tưởng của tôi đã triệt để tan vỡ! Âm thanh như còi báo động như vậy mà cũng dám hát, không sợ lỗ tai xảy ra vấn đề à?" "Ca hậu phái thực lực gì chứ, khoác lác cũng thái quá rồi đi? Sau này làm ơn up nhạc trên mạng thôi, ngàn vạn lần đừng có hát live. Ngay từ lúc nãy tôi đã thoát fan rồi, cái giọng này thật sự không mê nổi!" "Tôi cũng thoát fan! Kỹ thuật bây giờ lợi hại thật đấy, ngay cả nhà ngoại cảm chúng ta cũng có thể lừa được!" Mọi người lắc đầu thì thầm, có thể thấy bọn họ cực kỳ thất vọng với lần biểu diễn này. Sau khi tỉnh táo lại, phản ứng của bọn họ rất bình thường, không còn không có lý do mà mất đi lý trí, liều lĩnh yêu thương cùng ủng hộ nữa. Tốt chính là tốt, không tốt chính là không tốt, không có giả tạo. Nhóm Hà Tĩnh Liên, A Hỏa, Nguyên Trung Châu cũng ngậm miệng không nói. Mới vừa nãy, bọn họ đột nhiên cảm ứng được một loại năng lượng cực kỳ tệ hại, nhưng rồi lại mất đi trong nháy mắt. Bọn họ không thể nói rõ đó rốt cuộc là gì, nhưng lại theo bản năng sinh ra chán ghét cùng đề phòng, giống như có thứ gì đó chẳng lành từ địa ngục chui ra, sau đó ẩn núp trong thân thể người nào đó. Ngoại cảm dựa vào cảm nhận mà sống, cho nên bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cảm giác của mình. Tô Phong Khê hoảng loạn trên sân khấu trở thành mục tiêu phân tích cảm ứng. Mà Tô Phong Khê cũng không để tâm tới sự hoài nghi của bọn họ, cô ta nhìn chằm chằm Phạn Già La, lại phát hiện đối phương cũng đang nhìn về phía sân khấu, con ngươi đen nhánh kia chỉ có ánh sáng tồn tại, không hề có bóng người. Hắn đã hoàn toàn cô lập cô bằng ý thức, ngay cả liếc mắt nhìn cô nhiều một xíu cũng giống như bị ô nhiễm. Chuyện ngoài ý muốn khi nãy nhất định cũng có quan hệ với hắn! Trừ bỏ hắn ra, còn có thể là ai chứ? Thân thể Tô Phong Khê bắt đầu run, lần này không phải vì sợ, mà là quá phẫn nộ. Người này sao lại dám làm cô bị xấu mặt hết lần này tới lần khác như vậy chứ? Hắn thật sự cho rằng cô không thể làm gì hắn sao? "Đổi bài khác đi, tôi hát lại lần nữa." Cô cắt lời người đại diện đang tức giận phỉ nhổ phó đạo diễn. "Hát cái gì mà hát, chúng ta không hát nữa! Chương trình nghèo rách gì đây, ngay cả micro cùng dàn âm thanh tốt một chút cũng không có! Mấy người tính làm nhục ai vậy hả?" Người đại diện nắm lấy tay Tô Phong Khê, cố gắng muốn kéo cô ta đi. Nhưng thái độ khăng khăng cố chấp của hắn lại làm Tô Phong Khê kiên trì muốn hát tiếp. Nếu hôm nay thật sự cứ vậy bỏ đi thì khác gì chạy trối chết đâu? Huống chi sau khi chương trình phát sóng, khán giả sẽ thấy được màn biểu diễn tệ hại này, nghe thấy âm thanh thô ráp chói tai kia, bọn họ sẽ giống như người đại diện, sẽ thoát ra khỏi sự mê hoặc của cô. Không ai biết để có được năng lực kỳ dị này, cô rốt cuộc đã phải trải qua điều gì, cô không chịu nổi thất bại như lần trước nữa! Màn biểu diễn hôm nay, Tô Phong Khê chẳng những muốn hát cho xong, mà còn phải biểu diễn thật hoàn mỹ. Cô phải đưa mình lên đỉnh cao, phải kiên trì đứng vững. "Tôi muốn hát, đi đổi bài nhạc đệm đi." Cô gạt tay người đại diện, cười gượng xin lỗi Tống Ôn Noãn cùng nhóm thí sinh, nói là micro và tai nghe, nó ảnh hưởng tới sự phát huy của cô. Tống Ôn Noãn thích nhất là loại hiện trường lật xe này, một khi phát hình sẽ hút được một lượng lớn tỷ lệ người xem cùng không ít hợp đồng quảng cáo, vì thế cô cũng không đâm thủng cái cớ của Tô Phong Khê, ngược lại vung tay đổi một nhóm thiết bị tốt hơn, một cái micro ba trăm ngàn, một dàn loa mười triệu không chê vào đâu được. Thấy cameraman quay lại logo của nhãn hiệu cao cấp trên mớ thiết bị mới, gương mặt của người đại diện Tô Phong Khê cũng tái mét. Không thể nghi ngờ, Tống Ôn Noãn cố ý, cô ta không phản bác lại câu nói 'chương trình nghèo rách', chỉ dùng hiện thực hung hãn tát hắn một cái. "Tô ca hậu, cô xem xem những thiết bị này đã đủ hài lòng chưa?" Tống Ôn Noãn lộ ra tư thế nhún nhường. Sắc mặt Tô Phong Khê trở nên rất khó coi nhưng không thể không mỉm cười nói hài lòng. Nếu lần này còn biểu diễn hỏng, chỉ sợ ngay cả mượn cớ cũng không được. Nhưng cô ta căn bản không biết vì sao âm thanh của mình lại trở nên chói tai như vậy, cô ta sớm đã quên mất, trước khi có được năng lực quỷ dị này, âm thanh của cô ta vốn chính là như vậy. Đó là chuyện rất xa xưa rồi, xưa tới mức ngay cả hồi ức cô ta cũng không dám. "Chị Tống, vừa nãy thực xin lỗi, tôi sẽ biểu diễn lại lần nữa." Tô Phong Khê mỉm cười càng dịu dàng hơn, trong lòng lại phập phồng bất an. Cô lo sợ Phạn Già La sẽ một lần nữa quấy phá, nhưng lại không tin cậu có bản lĩnh có thể một lần nữa làm mình ăn trái đắng. Cô đã không còn cách nào nữa, nếu không hát xong, ngày hôm nay cô sẽ thất bại rất khó coi, vì thế cô đảo mắt một vòng, căn dặn: "Tôi sẽ hát Tương Dạ, mọi người hãy chọn bản nhạc đệm đó đi." Lúc âm nhạc vang vọng trong trường quay, đổi một bộ thiết bị đắt tiền hơn, hiệu quả âm thanh cũng càng chấn động hơn. Không đợi Tô Phong Khê đi tới cột sáng biểu diễn, mọi người đã hưng phấn khẽ kêu: "Là bài hát mới Tương Dạ của Tô Phong Khê! Tuyệt quá, tôi thích bài này nhất!" Khúc Tương Dạ này là ca khúc chủ đề hot nhất của bộ kịch cổ trang Đại Đường Thiên Hạ, giai điệu chủ đạo là tỳ bà, đàn tranh, đàn nhị cùng tiếng trống trận vang dội có thể rung động linh hồn mỗi người. Là tinh thần bất khuất của chiến trường viễn cổ, là tiếng gào thét cuối cùng của linh hồn các vị anh hùng. Người yêu thích bài hát này thật sự rất nhiều, mà âm thanh của Tô Phong Khê đã đẩy giá trị nghệ thuật của bài hát này lên đỉnh cao. Nó vượt xa ca khúc đang lưu hành, có thể trở thành bài hát kinh điển có thể lưu truyền trăm năm. Rất nhiều người nói bọn họ có thể liên tục nghe bài hát này suốt mấy ngày mà không hề thấy chán. Nó là ca khúc hot nhất của Tô Phong Khê, cũng là ca khúc có lực rung động nhất, cũng là ca khúc cần có bản lĩnh biểu diễn nhất. Nếu cô ta dám biểu diễn live ở đây, nghĩ thôi cũng đã cảm thấy phấn khích. Quả nhiên khi nhạc dạo kết thúc, Tô Phong Khê cất lên tiếng hát thì mọi người đều tiếp nhận lý do trước đó, quả thực là micro cùng thiết bị âm thanh đã xảy ra vấn đề, biểu hiện không phụ với danh tiếng vốn có. Nguyên Trung Châu nhìn người phụ nữ trên sân khấu, vẻ mặt say mê. Ông không rõ cảm giác không may khi nãy là gì, nhưng hiện giờ xem ra ông đã cảm ứng sai rồi, Tô Phong Khê không hề có vấn đề gì. Những nhà ngoại cảm khác lên tiếng chê bai khi nãy cũng đỏ mặt, cảm thấy cực kỳ hổ thẹn. Si mê cùng cuồng nhiệt quay trở lại trong đáy mắt, trường quay lại một lần nữa biến thành điện thờ. A Hỏa cùng Hà Tĩnh Liên giống như hai con mèo Orange vừa hít phải cỏ mèo, quơ tay, híp mắt, cũng lắc lư theo nhịp trống mạnh mẽ như Tô Phong Khê trên sân khấu. Mới vừa nãy Triệu Văn Ngạn vẫn còn chút hả hê vì Tô Phong Khê lật xe, nhưng lúc này đã bắt đầu hoảng hốt, dùng ánh mắt sợ hãi bất an nhìn loạn xung quanh, cố gắng muốn tìm góc để trốn, đề phòng bị những kẻ cuồng nhiệt này truyền nhiễm. Tô Phong Khê là một loại virus không thể miễn dịch, một khi để cô ta có hoàn thành thích hợp để nhân giống, nó sẽ điên cuồng sinh trưởng. "Phạn Già La, sức hút của bài hát này quá lớn, chúng ta đi đi thì hơn!" Anh níu chặt ống tay áo thanh niên. "Không sao, chờ một chút." Phạn Già La vỗ nhẹ mu bàn tay Triệu Văn Ngạn, giọng nói vẫn bình tĩnh như thường. Hứa Nghệ Dương ngay cả tai cũng không bịt, cả người đã chui xuống dưới ghế. Sức mạnh của bài hát này rõ ràng mạnh mẽ hơn bài khi nãy rất nhiều! Tống Duệ nhìn chằm chằm người phụ nữ trên sân khấu, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh đẫm máu. Tiếng hát của của cô ta càng vang vọng thì sát ý của anh lại càng cháy bỏng, đây đại khái là dục vọng duy nhất trong nội tâm anh mà cô ta có thể kích động. Đinh Phổ Hàng cảm thấy đầu của mình sắp nổ tung tới nơi, hắn vừa bị tiếng hát của Tô Phong Khê mê mặc, đồng thời lại bị sát niệm của Tống Duệ truyền tới hành hạ đau đớn, vì vậy hắn cứ một thoáng trầm mê, một thoáng thanh tỉnh, một thoáng điên cuồng, một thoáng lý trí, một thoáng hưng phấn, một thoáng sợ hãi. Linh hồn của hắn bị xé thành hai mãnh, phân biệt bị lửa thiêu cùng đóng băng, cảm giác thống khổ thật khó có thể miêu tả bằng ngôn ngữ. 1 Hắn vốn tưởng Phạn Già La chính là nhà ngoại cảm đáng sợ nhất trong chương trình, nhưng bây giờ hắn phát hiện mình đã sai quá sai rồi, Tống Duệ mới là sự tồn tại làm người ta khó hiểu nhất lại sợ hãi nhất. Vô luận ánh mắt Tống Duệ nhìn thấy bao nhiêu thứ tốt đẹp, nội tâm hắn vĩnh viễn tràn đầy phẫn nộ cùng chán ghét, còn có hủy diệt không thể ức chế. Tô Phong Khê đẹp như vậy, giọng hát trong veo uyển chuyển, nhưng chỉ có thể làm Tống Duệ sản sinh ra ý nghĩ muốn giết chết cô ta, người này thật sự hết thuốc cứu rồi! Đinh Phổ Hàng ôm lấy cái đầu đau nhức, nhỏ giọng hô: "Đừng hát nữa Khê Khê ơi, còn hát nữa sẽ bị biến thái nhắm tới đấy!" Bởi vì hắn rõ ràng nhìn thấy Tống Duệ tưởng tượng ra toàn bộ quá trình bắt giữ cùng ngược đãi con mồi, cho nên hắn biết, chỉ cần đối phương hành động thì nhất định sẽ thành công. Tống Duệ có chỉ số IQ cao đến đáng sợ, gần như mỗi phút có thể thiết kế ra một kế hoạch chu đáo. Cho dù sở hữu thuật đọc tâm, Đinh Phổ Hàng cũng không thể theo kịp nhịp điệu, suy nghĩ của người này chạy với tốc độ ánh sáng, hoàn toàn không cùng cấp độ với người bình thường. "Mẹ nó, vòng tiếp theo mình nhất định phải rời khỏi chương trình này!" Đinh Phổ Hàng dùng đầu mình dộng vào hàng ghế trước, miệng thề son sắt. 1 Tô Phong Khê không thể nghe thấy tiếng gào thét của Đinh Phổ Hàng, cô ta chỉ có thể nhìn thấy vẻ mặt si mê của mọi người nên vẫn tiếp tục phát huy. Nhưng người mà cô ta muốn mê hoặc cùng nắm giữ nhất lại vẫn luôn duy trì tỉnh táo, một tay giữ chặt bả vai Triệu Văn Ngạn, tay kia kéo đứa bé vào lòng, con ngươi đen nhánh bắt đầu ngưng tụ ánh sáng chói lóa. Tô Phong Khê bị vẻ mặt nghiêm nghị của Phạn Già La trấn giữ, theo phản xạ dời tầm mắt. Phạn Già La rốt cuộc tìm đúng giai điệu, ngay lúc nốt cao cất lên, đệm theo khẩu hình của Tô Phong Khê khi hát, trầm thấp không thể nghe thấy bắt đầu tụng niệm: "Đạo có thể gọi là đạo, không phải là đạo thường. Tên có thể gọi là tên, không phải là tên thường. Không tên là gốc của trời đất, có tên là mẹ của vạn vật. Cho nên thường không có dục để nhìn thấy chỗ vi diệu của mình, thường có dục để nhìn thấy chỗ giới hạn của mình. Hai cái này có chung nguồn gốc nhưng lại có tên khác nhau, đều gọi là huyền nhiệm. Cái huyền nhiệm ấy chính là cánh cửa phát sinh ra mọi điều huyền diệu..." 1 Đúng vậy, cậu không nhớ được lời bài hát này nên chỉ có thể niệm Đạo Đức Kinh, hơn nữa âm lượng hoàn toàn không thể lấn át được giọng hát cao vút hòa tấu với tiếng trống trận vang dội. Nhưng giống như kỳ tích, tiếng ngâm tụng trầm thấp gần như không thể nào nghe thấy này vẫn hòa nhập vào được phần trình diễn của Tô Phong Khê, cũng nháy mắt phá vỡ thánh đường mà cô ta tạo ra, làm cô ta từ trên thần đàn cao cao rơi xuống. Âm thanh cao vút chạm tới tận mây trời đột nhiên rơi thẳng xuống, ngay cả một điểm giảm sóc cũng không có. Âm thanh giống như lốp xe ma sát với mặt đường từ micro truyền tới, lại thông qua dàn loa đắt đỏ khuếch đại, đâm thủng màng tai mọi người. "Ông trời ơi! Này là gì vậy?" Tiễn tiến sĩ ôm trái tim, không dám tin nói: "Sao lại vỡ âm rồi? Lại là thiết bị có vấn đề à?" "Không có khả năng, bộ thiết bị này đều là hàng mới, trước khi ghi hình đã kiểm tra rồi, không hề có vấn đề gì cả." Tống Ôn Noãn bất mãn nói: "Là giọng của Tô Phong Khê không ổn, chỉnh sửa âm thanh quá thái quá! Hi vọng lần này cô ta không lấy micro và dàn loa của chúng ta ra làm cái cớ nữa." Lúc này tuy nói vậy nhưng cô không hề hay biết, chỉ mới khoảnh khắc trước đó vẻ mặt mình đã si mê cỡ nào. 1 Âm cao phát ra theo quán tính, không phải nói hát là hát, thu là thu, một khi hơi từ đan điền phát ra thì phải tống ra hết, bằng không sẽ tổn thương dây thanh quản cùng lá phổi. Vì thế mặc dù Tô Phong Khê biết rõ là có chuyện nhưng phải hát cho xong những nốt cao này, sau đó đột nhiên quay đầu qua, nhìn về phía vị trí của Phạn Già La. Vừa nãy hắn đã lên tiếng, lẩm bẩm gì đó nhưng cô không nghe thấy, cũng không cảm giác được bất kỳ năng lượng nào, vì thế vẫn không quá để tâm. Nhưng âm thanh lẩm bẩm nhỏ tới không thể nghe thấy kia lại có thể hủy diệt tất cả nỗ lực của cô. Hắn rốt cuộc làm sao làm được? Tô Phong Khê buông micro, xanh mặt đứng trên sân khấu. Lần đầu tiên lật xe có thể mượn cớ hỏng thiết bị để qua chuyện, lần thứ hai lật xe ngoại trừ thừa nhận, cô ta còn có thể làm gì? Khán giả trước đó còn điên cuồng vì cô ta, hiện giờ đã hoàn toàn khôi phục thanh tỉnh, giống như một trận lũ nháy mắt cuốn sạch mê chướng trong mắt, trong tai, trong tâm bọn họ. Chỉ cần có Phạn Già La ở, mỗi lần cô giãy giụa đều là phí công! Thấy rõ ráng dấp lúng túng cùng cực Tô Phong Khê, Triệu Văn Ngạn vỗ vỗ tay vịn cười ha hả. Hoàn toàn không để tâm tới camera đang ghi hình lại dáng vẻ không phong độ của mình, anh chỉ biết Tô Phong Khê tự xưng là mị lực đệ nhất thiên hạ rốt cuộc đã rơi đài, đã xấu mặt, đã hiện nguyên hình trước mặt bao người, hình ảnh đặc sắc này đủ để anh hồi vị suốt mấy ngày mấy đêm! 1 Triệu Văn Ngạn cười thực tùy ý, cũng thực vui sướng, cuối cùng lại trào ra hai hàng nước mắt khổ sở. Không ai biết vừa nãy anh đã sợ hãi cỡ nào, chỉ suýt chút nữa anh đã bị tiếng hát kia bức điên! "Không sao." Phạn Già La vỗ nhẹ bờ vai đối phương. "Lau mặt đi." Tống Duệ đưa một chiếc khăn giấy qua. "Cám ơn, tôi tốt hơn nhiều rồi." Triệu Văn Ngạn thở hắt một hơi, cười nhẹ nói: "Hôm nay tới đây là chuẩn xác, vừa nãy thật con mẹ nó sảng khoái mà!" Tống Duệ áp sát bên tai Phạn Già La hỏi: "Làm sao em làm được?" Phạn Già La giải thích: "Muốn ô nhiễm một ly nước lọc, anh chỉ cần rắc vào một chút bụi mà thôi, cũng không quá khó." Tống Duệ gật đầu nói: "Tôi hiểu rồi, năng lực của Tô Phong Khê là lợi dụng tiếng hát để ảnh hưởng cùng khống chế ưu tư của người khác, mà vừa vặn năng lực của em chính là sử dụng ngôn ngữ để khuếch đại ưu tư, năng lực của hai người tương đồng nhưng cũng tương khắc với nhau, chỉ xem xem làm sao công kích cùng phòng thủ lẫn nhau mà thôi. Lúc Tô Phong Khê ca hát, âm cao của cô ta cộng hưởng tạo thành từ trường năng lượng bao phủ lấy mọi người, mà phương pháp mau lẹ nhất để phá vỡ cộng hưởng chính là trộn lẫn một âm thanh khác biệt vào đó, cộng hưởng sẽ lập tức biến mất. Cô ta cất giọng ca vang, em thì thầm tụng cổ văn, năng lượng của cô ta thoạt nhìn mạnh mẽ nhưng kỳ thực chỉ cần có một âm thanh rất khẽ không hài hòa là có thể hoàn toàn phá vỡ. Nhưng cũng không phải âm thanh nào cũng có thể sáp nhập vào từ trường cộng hưởng của cô ta, đó không phải âm thanh đối kháng với âm thanh, mà là năng lượng va chạm năng lượng, nó đòi hỏi phải có ý thức mạnh mẽ làm chỗ dựa. Cho nên tôi hoài nghi năng lực của em không chỉ giới hạn ở khuếch đại cùng khống chế ngôn ngữ, còn cả xâm nhập và dung hợp. Phân tích của tôi đúng không?" 5 Phạn Già La liếc nhìn anh một cái, mỉm cười bất đắc dĩ: "Tống tiến sĩ, tôi cũng không biết anh phân tích có đúng hay không, bởi vì trước giờ tôi chưa từng suy nghĩ tới vấn đề này. Nhưng tôi vẫn rất cám ơn anh đã phổ cập tri thức." Tống Duệ thản nhiên nói: "Không cần khách khí." [end 88]