[83] Linh Môi - Chân Tướng Cuộc Sống **** Mẹ Hứa đã bị hành hạ tới chết lặng, cô chạy ra ngoài, đứa bé cũng theo cô ta ngoài; cô trở về khu chung cư, đứa bé kia quả nhiên cũng trở về theo. Lúc đầu cô còn có thể kinh sợ thét chói tai, khóc rống, cầu xin tha thứ, thế nhưng liên tục nhiều ngày như vậy, cô đã từ bỏ giãy giụa, giống như đứa bé kia sau nhiều ngày bị cô hành hạ đánh đập đã từ bỏ nói chuyện, chạy trốn, xin giúp đỡ. Cô giày vò đứa nhỏ thành một người chết lặng gần như không còn sức sống, mà giờ đây nó cũng dằn vặt cô thành dáng dấp tương tự. Mẹ Hứa mở hết toàn bộ cửa sổ trong nhà, TV, máy tính, máy tính bảng, điện thoại di động, để chúng nó mở suốt ngày suốt đêm để căn nhà có vẻ náo nhiệt một chút, mà phần náo nhiệt này có thể giúp cô xua đi nỗi sợ trong nội tâm. Ngày hôm trước, cô một lần nữa chạy ra khỏi khu chung cư, định ngồi tàu lửa rời khỏi thành phố này, nhưng sau khi lên tàu thì phát hiện ngồi bên cạnh mình chính là đứa nhỏ an tĩnh kia. Làn da của nó ngày càng trắng hơn, môi ngày càng tím, con ngươi đen như mực tàu, căn bản không nhìn thấy ánh sáng chiết xạ, toàn thân cao thấp còn tỏa ra mùi tanh tưởi của rong rêu và hôi thúi của cá chết. Người trên tàu không ngừng hỏi han xem người nào mang theo chuột chết vậy, ngay cả bảo vệ trên tàu cũng bị thu hút tiến tới, chuẩn bị kiểm tra từng người một. Nghĩ tới đứa nhỏ này bị chồng mình đánh chết, mẹ Hứa giống như trốn chạy lao xuống tàu. Cô phải dẫn nó đi, giấu đi, bằng không nếu sự tình bị lộ ra ngoài ánh sáng thì chồng cô sẽ bị cảnh sát bắt đi. 1 Đúng vậy, cô ta vẫn còn rất yêu chồng mình, rất yêu rất yêu, mặc dù lúc mang thai không hề được hắn quan tâm hay chăm sóc, mặc dù lúc nguy hiểm bị hắn ta bỏ mặc, cô cũng vẫn yêu hắn, nguyện ý vì hắn mà trả giá hết thảy. Cô nhớ kỹ ngày đó về tới nhà, khi biết đứa nhỏ đã chết, chồng đã nói những lời thực dịu dàng với cô. Bọn họ vốn đã rất hòa hảo, thậm chí còn chuẩn bị sinh thêm một đứa bé, một đứa bé lại càng ngoan ngoãn, đáng yêu, thông minh, an tĩnh hơn, sẽ không để mẹ nó phải mắc chứng bệnh trầm cảm. 6 Đó là căn bệnh suốt nhiều năm qua của cô, chỉ vừa mới thấy được chút ánh sáng hi vọng. Thứ mà cô mong muốn chỉ là một lời an ủi, một lời cam kết, một cái ôm của chồng mà thôi. "Đều là vì mày! Tại sao mày lại phải trở về chứ? Mày đã hủy đi cuộc sống của tao!" Một lần nữa quay trở lại khu chung cư Nguyệt Lượng Loan, mẹ Hứa đã gần như hỏng mất, cô rút một con dao chỉ vào đứa nhỏ, điên cuồng gào thét. Đứa nhỏ ngẩng đầu, lặng yên nhìn mẹ Hứa, không nề né tránh mũi dao lóe sáng. Bé không sợ những thứ này, không có cảm giác đau, không có sinh mệnh, cho dù bị tổn thương thế nào, bé cũng không sợ. Mẹ Hứa dùng dao đâm đứa nhỏ vài cái, phát hiện mũi dao không dính máu mà là một dịch thể đậm đặc như mực tàu thì chịu không nổi ngất xỉu. Cô ta nằm dưới đất thật lâu, lâu tới xương khớp lạnh băng cứng ngắc, tay chân cũng chết lặng, đầu óc giống như bị bánh xe nghiền ép nhiều lần, đau đớn khó diễn tả. Đau đớn này thậm chí còn ảnh hưởng tới mí mắt cùng con ngươi, làm cô ta ngay cả chớp mắt cũng đau tới co quắp. Cô ta căn bản không có sức lực ngồi dậy, chỉ có thể ngơ ngác chết lặng nhìn trần nhà. Đứa bé kia tựa hồ phát hiện cô đã tỉnh nên đi tới, cúi người dùng tròng mắt đen ngòm đối diện với cô. Trong lúc hoảng hốt mẹ Hứa nhớ lại một màn: Cô đánh con mình tới hấp hối nhưng lại không chăm sóc, trực tiếp ném vào phòng tắm, cầm vòi sen xịt loạn một trận, vì không muốn làm ướt quần áo trên người mình nên lớn tiếng quát mắng bắt đứa nhỏ phải đứng dậy, trở về phòng ngủ. Đứa nhỏ dùng ngón tay chấm máu tươi viết trên sàn nhà: [Mẹ ơi, con zhan không qi, con zha yan dou teng. (mẹ ơi, con đứng dậy không nổi, ngay cả chớp mắt con cũng thấy đau lắm)] Khi đó bé chỉ mới học lớp một mà thôi, có rất nhiều chữ không biết viết, chỉ có thể dùng pinyin để diễn tả. 1 Mẹ Hứa cố đọc một hồi, sau đó nổi trận lôi đình mắng: "Mày giả vờ giả vịt cái gì? Tao chỉ đánh nhẹ mày vài cái, mày có thể đau thế nào chứ? Đứng dậy, đứng dậy, mày đứng dậy cho tao..." Một chuỗi mắng chửi điên cuồng phía sau, cô đã không còn muốn nghĩ nữa, nhưng cuối cùng đến lúc này cô ta đã hiểu được đau đến mức ngay cả chớp mắt cũng đau là cơn đau như thế nào, đó rõ ràng không phải chỉ đánh nhẹ vài cái, mà là hậu quả của của đánh cho chết tạo thành. Cô đã từng đánh chết con mình... "Ha, ha ha ha ...." Mẹ Hứa rốt cuộc không thể tiếp tục lừa mình dối người cho rằng mình chỉ đang 'giáo dục' đứa nhỏ mà cười phá lên. Thấy nụ cười vặn vẹo của cô, đứa bé hơi nghiêng đầu, tựa hồ có chút hoang mang. Nhưng vào lúc này, trong chiếc máy tính bị mẹ Hứa mở max âm lượng đột nhiên truyền tới một tràng kinh ngạc, có người dùng âm điệu khoa trương cảm thán: "Không có khả năng! Phạn Già La đang vẽ, cậu ta thế mà lại vẽ ra, cậu ta thật sự là nhà ngoại cảm!" Nghe thấy ba chữ 'Phạn Già La', mẹ Hứa liền nhìn thấy tia sáng lóe lên trong con ngươi đen như mực của đứa bé. Bạn có thể tưởng tượng được không? Con ngươi của người chết vậy mà lại có ánh sáng, linh động, trong suốt, tràn đầy vui sướng cùng ỷ lại. Đứa bé lập tức mất đi hứng thú với mẹ mình, di chuyển cẳng chân nhỏ gầy chạy tới trước máy vi tính, cực kỳ chăm chú nhìn bóng người trên màn hình. Mẹ Hứa thở dài một hơi, sau đó bấu vào khe gạch, từng chút từng chút lếch ra phía sau cửa. Hiện giờ bà rất thích chui vào những không gian chật hẹp, tối tăm, những nơi này vốn là chỗ ẩn núp của đứa nhỏ kia. Địa vị cùng tình cảnh của bọn họ đã hoàn toàn đảo lộn, thật sự đúng là mỉa mai. Sau khi chui vào sau cánh cửa, mẹ Hứa khẩn trương liếc nhìn đứa nhỏ kia thì phát hiện khóe miệng của nó hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười mặc dù có vẻ cứng ngắc nhưng lại đặc biệt nhu thuận. Nó ngước nhìn người thanh niên trên màn hình, giống như nhìn tia sáng duy nhất trong thế giới tối tăm này. Mẹ Hứa bị nụ cười này đông cứng, tựa hồ từ trước đến nay cô ta chưa từng nhìn thấy đứa bé có biểu tình này. Nó vẫn luôn khiếp sợ, co rúc bả vai, cúi đầu, giống như một con chuột trốn trong rãnh nước bẩn. Mà đó cũng chính là nguyên nhân làm cô chán ghét nó. Cô cho rằng mình đã sinh ra một đứa con chẳng ra hồn. Nhưng đến lúc này mẹ Hứa mới phát hiện, đứa bé này cũng sẽ cười, hơn nữa khi cười rộ lên còn đáng yêu trong sáng đến như vậy. Ngón tay mẹ Hứa bấu vào sàn nhà rướm máu, nhưng cô ta chỉ có thể trố mắt nhìn đứa nhỏ xa lạ kia, chìm vào suy nghĩ hỗn loạn. Qua thật lâu sau mới chú ý trên màn ảnh đang chiếu một chương trình gameshow thực tế, thanh niên đã đưa đứa nhỏ này về là một nhà ngoại cảm có năng lực siêu phàm, cậu ta tên là Phạn Già La! Ngoại cảm, thi thể, sống lại, báo thù, từng chuyện từng chuyện quỷ dị đáng sợ rốt cuộc cũng được xâu chuỗi lại! Cùng lúc đó, mẹ Hứa nghĩ tới ngày đó khi người thanh niên kia đưa đứa bé này về nhà, cậu ta đã nói: "Hứa tiên sinh, vì cứu Dương Dương mà tôi phải tốn sức một phen, nơi bé rơi xuống cách bờ rất xa, suýt chút nữa đã không về được. Lần này xin ngài hãy coi trọng bé, đừng để bé gặp nguy hiểm nữa." Bây giờ phân tích kỹ càng những lời này, mẹ Hứa rốt cuộc phát hiện tin tức không tầm thường ẩn giấu ở bên trong: tôi đã tốn sức một phen dịch thành--- tôi khó khăn lắm mới có thể vớt thi thể lên; nơi cậu bé rơi xuống cách bờ rất xa giống như là--- tôi biết mấy người vứt xác ở nơi nào; suýt chút nữa đã không về được ám chỉ--- nhưng tôi có thể làm cậu bé quay trở về nhân gian; coi trọng giống như phép ẩn dụ--- nhận lấy sự báo thù của nó đi! Những tin tức hoang đường này, khủng bố này, đáng sợ này giống như những quả bom bùng nổ đầu óc mẹ Hứa. Rốt cuộc cô ta cũng hiểu được bi kịch của mình từ đâu mà ra, là tên Phạn Già La kia, mọi thứ đều bởi vì hắn! Mẹ Hứa dùng cả tay lẫn chân bò dậy, kéo cửa chạy lên lầu, điên cuồng đấm cửa nhà Phạn Già La. 3 Cùng thời khắc đó, Phạn Già La bỏ một chút thức ăn cho cá vào hồ thủy tinh. Ba ngày trước con ếch đã thức tỉnh, chỉ là nó gầy nhom, còn không có tinh thần, còn phải dưỡng một phen. Tiếng nện cửa ầm ầm ầm làm sàn nhà cũng chấn động, cái hồ cùng con ếch cũng rung theo, điều này rõ ràng chọc giận Phạn Già La. Cậu đặt bịch thức ăn cho cá qua một bên, mặt lạnh đi ra mở cửa, cúi đầu chăm chú nhìn người ghé thăm. Con ngươi đen nhánh không hề có chút ánh sáng nào rất giống đứa bé kia, nó làm vẻ mặt muốn vấn tội của mẹ Hứa đông cứng lại. "Nó, có phải do cậu làm sống lại không?" Mẹ Hứa dồn nén chút dũng khí cuối cùng hỏi. Phạn Già La nhướng cao đuôi mày đáp lại. "Cậu đưa nó đi đi, tôi sẽ cho cậu tiền, một trăm ngàn đủ không?" Mẹ Hứa lấy di động ra chuẩn bị chuyển khoản. Đôi môi mỏng xinh đẹp của Phạn Già La nhếch lên một góc, lộ ra biểu tình cười mà không cười. "Cậu buông tha cho hai chúng tôi đi, chúng tôi vốn đã có thể sống rất tốt, vì cậu nên tất cả đã bị hủy hết rồi! Cậu biết không, tôi bị bệnh rất nặng, rất nhiều lần muốn tự sát cho xong, cuối cùng mới thấy được chút hi vọng sống. Tôi và chồng tôi đã quyết định sẽ bắt đầu lại, chúng tôi sẽ sinh một đứa bé khác, sống thật hạnh phúc. Cậu đã hủy hoại tôi, hủy đi tương lai của chúng tôi..." 6 Mẹ Hứa nói xong thì suy sụp ngồi bệch xuống, khóc thảm. Phạn Già La cũng ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt cô ta, chầm chậm nói: "Cô thật sự cho rằng cuộc sống của mình vẫn còn hi vọng à? Để tôi nói cho cô biết chân tướng: khi cô bị thai nghén hành hạ chết đi sống lại, chồng cô thuê phòng ở chung với người khác ở bên ngoài, bởi vì hắn chán ghét mùi vị khó ngửi trên người cô, cũng ghét bỏ thân thể mập mạp xấu xí của cô, nó ảnh hưởng tới tâm tình ăn uống của hắn; lúc cô sinh con, hắn đang ăn mừng sinh nhật người yêu, an nguy của cô còn thua kém nụ cười của người kia; lúc cô ở nhà chăm sóc đứa nhỏ, mệt mỏi tới sức cùng lực kiệt, hắn đang vui sướng mây mưa với người khác; lúc cô bị chứng bệnh trầm cảm hành hạ tới người không ra người quỷ không ra quỷ, hắn còn vui vẻ nghĩ rằng 'bệnh đi, bệnh nặng vào, tốt nhất là sinh ra ý nghĩ muốn tự sát, bớt đi phiền phức phân chia tài sản khi ly hôn'; lúc cô đánh đập đứa nhỏ, sau đó lại ân hận nói xin lỗi, hắn lại nghĩ 'đánh đi, đánh cho chết đi, không còn gánh nặng này sau này tao tái hôn cũng dễ dàng hơn'. "Đây chính là người cô yêu, thế nào, cô còn cảm thấy cuộc sống của mình có hi vọng nữa không?" Phạn Già La hơi nghiêng người tới, giống như ma quỷ thì thầm bên tai người phụ nữ. "Không, không có khả năng! Điều cậu nói không phải là thật! Tôi không tin! Cậu đang lừa tôi!" Mẹ Hứa ngay cả muốn khóc cũng không khóc được, chỉ có thể dùng sức ôm lấy thân thể đang dần dần trở nên lạnh băng của mình. Thì ra cái gọi là 'rơi vào hầm băng' chính là ý này, thực sự có người chỉ dựa vào vài câu nói là có thể đẩy người ta rơi vào tuyệt vọng. Phạn Già La cười khẽ, lại nói: "Hắn ẩn giấu thi thể rất nhiều ngày nhưng không phi tang, lại chờ cô trở về, cô cho rằng hắn sợ hãi, muốn tìm người dựa vào à? Không, không phải, hắn chờ cô trở về để đổ tội cho cô mà thôi, dù sao cô cũng có tiền án hành hạ đứa nhỏ ở Cục cảnh sát, có đánh chết con mình cũng không có gì kỳ quái. Hắn bảo cô một mình xử lý thi thể, một mình kéo vali, một mình lái xe, một mình lái thuyền, một mình cột đá, cuối cùng một mình ném thi thể xuống nước. Toàn bộ quá trình vứt xác, hắn chỉ ở một bên nhìn chứ không hề nhúng tay vào, bởi vì hắn muốn để cô lưu lại đầy đủ bằng chứng trên thi thể và trên vali. Lẽ nào cô không phát hiện à? Ngay cả cái vali đựng xác chết, hắn cũng chọn cái mà cô thích dùng nhất." Mẹ Hứa không thể khống chế trợn trừng mắt, vừa điên cuồng lắc đầu vừa không ngừng chảy nước mắt. Phạn Già La tiếp tục nói: "Nếu tôi không mang đứa bé về, hắn sẽ mượn cớ nháo loạn một trận, sau đó đưa đồ đạc dễ vỡ nhất trong nhà cho cô, để cô đập vỡ chúng, sau đó hắn sẽ mượn cớ đó bỏ nhà đi rồi nói với mọi người là cô điên rồi, hành vi bạo lực của cô không ngừng thăng cấp. Vì thế một khi thi thể đứa nhỏ bị phát hiện, hắn có thể thuận lý thành chương đẩy hết tội danh lên đầu cô. Dù sao thì hắn đã rời khỏi nhà, cái gì cũng không biết, cô có lôi đứa nhỏ ra xả giận hay không, hắn không biết." "Trong mắt người ngoài, cô có dùng đứa bé để xả giận không? Đáp án đương nhiên là có; cô có khả năng không cẩn thận đánh chết đứa bé hay không? Đáp án cũng là có. Nước hồ mùa hè ẩn chứa bao nhiêu vi khuẩn? Không bao lâu sau vết chân đạp của hắn sẽ hư thối biến mất, chỉ để lại nội tạng xuất huyết ở bên trong, mà vết thương của đứa bé từ đâu mà có? Là cô, bởi vì cảnh sát đã có báo cáo thương tích của đứa nhỏ, mà người chồng cô yêu sâu đậm kia chưa từng động tới một đầu ngón tay đứa nhỏ, chuyện này tất cả mọi người đều biết." Phạn Già La tiến tới bên tai mẹ Hứa, từng câu từng câu nói: "Thứ mà cô cho là ôn nhu chẳng qua chỉ là ác quỷ; thứ mà cô cho là tân sinh chẳng qua chỉ là bản nhạc cầu siêu trong tang lễ; thứ mà cô cho là hi vọng chỉ là một sự tuyệt vọng khác mà thôi. Đó chính là chân tướng cuộc sống của cô." Cậu đứng dậy, dùng ánh mắt thờ ơ nhìn người phụ nữ cực kỳ chật vật ở trước mặt. Mẹ Hứa ngẩng đầu nhìn Phạn Già La, há miệng nhưng chỉ có thể phát ra tiếng hét chói tai vô thanh. Thì ra khi bạn sợ tới cực điểm, cổ họng sẽ thật sự bị nghẹn lại. Trong phạm vi tầm mắt của mẹ Hứa, gương mặt của thanh niên ở dưới ánh mặt trời quả thực thánh khiết tới khó tin, nhưng lời cậu ta nói ra lại làm người ta phải rơi vào địa ngục. Mà đứa bé cũng lặng lẽ vòng qua người cô, đi vào trong căn hộ của thanh niên, nhón chân nhìn hồ cá thủy tinh đặt trên ban công. Bé vươn ngón tay ngắn ngủn vẽ theo dáng vẻ con ếch ở trong hồ, cái miệng nhỏ trước giờ chưa từng phát ra âm thanh gì hé ra, tràn ra tiếng cười vỡ vụn chói tai rồi lại tràn đầy vui sướng. "Ga?" Bé quay đầu lại nhìn về phía thanh niên, ánh mắt lóe lên tia sáng nhỏ vụn. Ở nơi này, ở bên cạnh thanh niên, bé bình thường, bé hoạt bát hệt như đứa bé mười tuổi đáng yêu khác. Thanh niên quay trở lại ban công, cầm lấy bịch thức ăn cho cá tiếp tục rắc vào trong hồ, thở dài ưu sầu: "Sinh lực của nó vẫn chưa khôi phục, không chịu ăn gì cả." Đứa bé dùng tay vỗ vỗ hồ cá, chỉ chỉ thức ăn cho cá, sau đó không ngừng lắc đầu, giống như đang phát biểu ý kiến của mình. Bé đang giao tiếp với thanh niên, tính tình rất vui vẻ hoạt bát, mà những biểu hiện này, mẹ Hứa chưa từng thấy qua. Ngay từ khi đứa bé này biết đi, cô đã bắt đầu giày vò nó, cho nên đã nhiều năm như vậy nhưng cô chưa từng nhìn thấy nụ cười vui vẻ như thế ở trên mặt con trai. Mà sau khi biến thành thi thể, bé lại học được cười, học được giao tiếp, học được biểu đạt. Một màn này châm chọc cỡ nào đối với mẹ Hứa? Cô ta trố mắt nhìn gương mặt sáng ngời của đứa bé, giống như đang nhìn một giấc mộng hư ảo. Thì ra đứa con nhu thuận, đáng yêu, thông minh, an tĩnh mà cô ước ao vẫn luôn ở ngay bên cạnh, nhưng nó đã bị cô vô tình phá hủy! Cô chậm rãi ôm lấy cái đầu đau nhức, sợ hãi bất an nhìn hình ảnh thân thiết vui vẻ bên ban công. Nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của mẹ Hứa, thanh niên quay đầu lại, mỉm cười bổ sung một câu: "Ah đúng rồi, quên nói cho cô biết, vài hôm trước cô đã gặp người yêu của chồng cô rồi ấy, chính là người phụ nữ trẻ trong phòng trà nước, lúc cô vừa mới mang thai bọn họ đã ở cùng nhau rồi, nếu không phải đoạn thời gian trước cô ta đi công tác thì chồng cô cũng không về nhà mỗi ngày, cũng không vì say rượu mà mắc tội giết người." Mẹ Hứa lại một lần nữa phát ra tiếng hét chói tai vô thanh, sau đó dùng cả tay và chân bò ra ngoài thang máy, điên cuồng nhấn nút đi xuống. Cô phải đi tìm chồng mình hỏi rõ ràng, cho dù có chết thì cũng phải chết rõ ràng! 2 [kết thúc 83]