[294] Linh Môi **** Tống Duệ dừng xe ở cửa nhà, cười khẽ nói: "Chúng ta đợi một chốc rồi hãy vào, anh gọi điện cho người nhà đã." "Dương Dương có ở nhà không?" Phạn Già La khẩn trương hỏi. "Có, giờ này chắc Ôn Noãn đón thằng bé về rồi." Tống Duệ vừa nhìn đồng hồ đeo tay vừa bấm số điện thoại. Chỉ một thoáng là bên kia đã nghe máy, một giọng nói khỏe khoắn từ trong loa truyền ra: "Ta thấy xe con rồi. Có chuyện gì không thể vào nhà rồi nói à, gọi điện làm gì?" "Trước đó không phải bác bảo con tìm bầu bạn à? Con tìm được rồi, hôm nay dẫn về nhà, sợ mọi người không kịp chuẩn bị tâm lý nên báo trước một tiếng." Tống Duệ khoái chí nói. "Thằng nhóc, tốc độ nhanh dữ. Vậy mau dẫn vào đi, vừa vặn mọi người đều đang ở nhà này." Ông cụ hối thúc: "Mau vào đi, mọi người chờ bọn con về ăn cơm này." Tống Duệ đáp một tiếng rồi cúp máy, sau đó nắm tay Phạn Già La đi vào trong. Bác Tống từ lầu hai đi xuống, tuyên bố: "Tống Duệ hôm nay muốn dẫn bạn gái, hừm, bạn trai... nói chung là tìm được bầu bạn rồi, hôm nay dẫn về giới thiệu với chúng ta." "Cái gì? Nhanh vậy á? Hôm qua con khuyên ổng đi làm quen nhưng bị từ chối mà." Tống Ôn Noãn đang ăn vụng, nghe thấy vậy thì sợ tới mức làm rớt luôn miếng sườn. Biểu cảm của Hứa Nghệ Dương khá bài xích: "Anh Tống Duệ sẽ không thích người khác đâu." Nhưng không phải người khác mà là ai thì bé lại không nói rõ được. "Người này làm gì? Có đáng tin không? Chịu được tính khí cáu kỉnh của Tống Duệ à?" Tống Ôn Noãn không ngừng đặt câu hỏi. "Đừng hỏi nữa, người sắp vào cửa rồi kia kìa." Bác Tống vừa dứt lời thì cửa phòng khác bị người mở ra, Tống Duệ nắm tay một thanh niên tiến vào, đầu tiên là ngồi xổm xuống, tự mình lấy một đôi dép mới trong tủ ra, sau đó còn tự mình giúp người nọ cởi giày da, mang dép, thái độ muốn ân cần bao nhiêu thì có đủ bấy nhiêu. Người nọ không ngừng nói 'để em tự làm' nhưng Tống Duệ vẫn làm như mắt điếc tai ngơ. Tống Ôn Noãn và Hứa Nghệ Dương từ phòng ăn chạy ra, thấy một màn này mà mắt cũng đỏ ửng. Người này rõ ràng đã thượng vị thành công, bằng không với tính tình cao ngạo của Tống Duệ, anh chịu phục vụ người khác tận tình như vậy sao? Hai người đang chua lét thì thấy thanh niên ngẩng đầu lộ ra gương mặt tuấn mỹ như vầng trăng sáng ngời, con ngươi đen láy kia tập trung vào Hứa Nghệ Dương, sau đó đôi môi đỏ cong lên, nhợt nhạt mỉm cười. Tống Ôn Noãn bị nụ cười này rung động tới cứng đờ, trái tim nảy lên thật nhanh, sinh ra cảm giác mình đã yêu đối phương mất rồi. Nhưng yêu này không phải yêu đương, mà là yêu của kính yêu, giống như lá rụng trở về với đất mẹ, gió mát thổi vào núi rừng, làm người ta vô thức cảm thán một câu--- cậu rốt cuộc cũng đã trở về. Tống Ôn Noãn ôm ngực đứng ngây người. Hứa Nghệ Dương
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.