[90] Linh Môi - Chấp Niệm Của Hứa Nghệ Dương **** Phạn Già La đã rời đi rất lâu rồi nhưng Tô Phong Khê vẫn còn hồn bay phách lạc ngồi bên rìa sân thượng. Trong lòng tràn đầy sợ hãi, nhìn bầu trời đêm mênh mông giống như nhìn thấy biển sâu rộng lớn, một con cá voi to lớn che khuất cả bầu trời, há cái miệng to như chậu máu cắn nuốt hết thảy, không còn nhìn thấy được gì nữa. Đó là cảnh tượng mà chỉ có sinh linh đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn có thể nhìn thấy, mà cô chỉ có thể mê hoặc vài người đàn ông, làm bọn họ vây quanh mình rồi cho rằng cả thế giới này là của mình. Tô Phong Khê đắng chát lại khó chịu, muốn cười tự giễu nhưng lại không nhếch khóe môi lên nổi, ý thức mạnh mẽ của Phạn Già La hóa thành cơn gió tổn thương gương mặt cô, làm cô không thể làm ra bất cứ biểu tình nào. Chỉ ý thức mà thôi, thế mà suýt chút nữa đã lấy đi toàn bộ của cô! Chỉ thiếu một chút mà thôi... Cảm giác sợ hãi mãnh liệt càn quét nội tâm Tô Phong Khê, cô ta sợ tới ôm mặt, lúc này mới phát hiện chính mình đã vô thức chảy nước mắt giàn giụa, bẩn tới không còn hình người. Thì ra khi sợ hãi cực độ, nhân loại thật sự không có cách nào nhận biết tình huống của bản thân cùng thế giới bên ngoài, cứng ngắc cùng đóng băng xâm chiếm cơ thể, thậm chí là tư tưởng bọn họ. Tô Phong Khê càng nghĩ lại càng sợ, chờ tới khi tay chân dần ấm lại, thân thể cũng không còn run rẩy kịch liệt nữa mới dùng cả tay và chân bò ra xa một chút, tránh bị rớt xuống lầu. Kỳ thực cô ta rất muốn rời khỏi đây nhưng tình trạng hiện tại thật sự quá tệ, căn bản không có khả năng xuất hiện trước mặt người khác. Đột nhiên, một hồi chuông phá vỡ bóng tối mờ mịt, cũng làm Tô Phong Khê giật mình. Cô ta run rẩy bò tới chỗ điện thoại, nhìn thấy tên người gọi trên màn hình liền luống cuống tay chân bắt máy: "Trương Dương, vừa nãy suýt chút nữa tôi đã chết rồi! Tôi muốn gặp cha, tôi muốn trở nên mạnh mẽ hơn! Tôi không muốn bị cá voi nuốt sống, cậu hiểu chưa?" Đầu dây bên kia nói gì đó, cô vừa nghe vừa gật đầu trả lời: "Là Phạn Già La, đúng rồi, trước kia bọn cậu bảo tôi tiếp cận hắn để điều tra. Đúng vậy, không sai, khi đó hắn quả thực là người bình thường, nhưng bây giờ thì khác, thật sự. Hắn đánh cắp năng lực của tôi, mê hoặc tôi, suýt chút nữa tôi đã nhảy xuống từ sân thượng tòa nhà bốn mươi tám tầng rồi! Nếu không phải cậu dự cảm được nguy hiểm đúng lúc gọi điện cho tôi thì tôi đã chết rồi! Suýt chút nữa hắn đã cướp được ngọc bội của tôi! Được, cậu giúp tôi sắp xếp đi, tôi muốn nhanh chóng gặp cha, tôi muốn trở nên mạnh mẽ, tôi muốn biến thành cá voi!" 3 Đầu dây bên kia lại nói gì đó, sắc mặt sợ hãi của Tô Phong Khê giảm bớt một chút, nức nở nói: "Tôi hiểu, được, tôi sẽ dành thời gian. Cậu hỏi cá voi à? Cho dù tôi nói cậu cũng không hiểu được đâu, không tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đó, cậu vĩnh viễn không thể nào hiểu được." Sau khi cúp điện thoại, Tô Phong Khê dựa lưng vào tường ngồi thật lâu rồi mới lê thân thể mệt lã, lảo đảo rời khỏi sân thượng. ... Cùng lúc đó, Phạn Già La mua vài chai nước suối, dẫn Hứa Nghệ Dương vào toilet súc miệng, đồng thời cũng rửa vết thương chằng chịt trên tay. "Sau này đừng có cắn người linh tinh, bẩn." Cậu dùng khăn ướt lau máu đen dính bên khóe miệng đứa nhỏ, chân mày nhíu chặt cùng đôi môi mím chặt có thể nhìn ra sự nhẫn nại của cậu. Máu của Tô Phong Khê sớm đã mục ruỗng, mùi vị thật sự khó ngửi. Hứa Nghệ Dương o o o súc miệng rồi phun vào bồn cầu, liên tục gật đầu tỏ ý mình đã biết. Lúc anh trai ôn nhu giúp bé lau khóe miệng, bé nheo nheo mắt lặng lẽ nhếch môi lên, cứ hệt như một con chuột trộm được dầu. "Được rồi, đi thôi, dẫn em đi hóng gió. Cảnh sắc ban đêm rất đẹp." Sau khi súc sạch mấy chai nước, Phạn Già La rốt cuộc buông tha bạn nhỏ Hứa Nghệ Dương. Hai người vừa mới lái xe tới đường vành đai, Phạn Già La tựa hồ cảm ứng được gì đó, giọng nói có chút nghiêm trọng: "Mẹ của em hình như đã xảy ra chuyện, chúng ta đi xem một chút đi." Hứa Nghệ Dương đang ngồi úp sấp trên ghế lập tức bật dậy, ánh mắt lộ lo lắng. Chiếc xe thể thao thon gọn dừng lại ở bãi đậu xe công cộng ven đường, một lớn một nhỏ xuống xe, nắm tay nhau đi tới hướng công ty của Ba Hứa, còn chưa tới gần đã thấy một đám người đang đứng ở bãi đất trống trước tòa nhà, chỉ chỉ trỏ trỏ lên tầng thượng. Cảnh sát đã kéo dây phân cách ngăn cách người xem náo nhiệt ở phạm vi nhất định, sau đó bắt đầu bố trí nệm lót. Có người hiểu chuyện muốn đi vào trong tòa nhà nhưng bị cảnh sát thi hành nhiệm vụ cùng bảo vệ công ty cản lại, thực hiển nhiên, nơi này có người muốn nhảy lầu tự sát. "Là mẹ em." Phạn Già La ngẩng đầu nhìn về phía điểm đen đang chao đảo ở rìa sân thượng. Hứa Nghệ Dương lập tức buông tay Phạn Già La, vội vàng chạy tới tòa nhà, còn chưa tới gần đã bị hai cảnh sát túm lại: "Cậu bé, nơi này không thể chạy loạn, mau rời đi đi. Cha mẹ em đâu?" "Để cậu bé vào đi, người muốn nhảy lầu chính là mẹ cậu bé." Phạn Già La đúng lúc chạy tới giải thích với hai người cảnh sát. "Cái gì? Là mẹ cậu bé à? Tên là gì, tôi hỏi một chút." "Cậu bé tên là Hứa Nghệ Dương, mẹ cậu bé tên là Trần Huệ, ba tên Hứa Hàm Quang." Phạn Già La ngắn gọn giới thiệu. Cảnh sát lập tức gọi điện hỏi đồng nghiệp trên sân thượng, chuyên gia đàm phán sớm đã điều tra rõ tình huống người tự sát nên vội vàng bảo bọn họ dẫn người lên, một giọng nữ quen thuộc truyền ra từ bộ đàm: "Là Dương Dương à? Dì là Liêu Phương, con mau lên đây khuyên mẹ con đi!" Hứa Nghệ Dương nhìn chằm chằm sân thượng, gương mặt trắng bệch giống như lại phủ thêm một tầng sương trắng. Phạn Già La ôm lấy bé đi nhanh vào trong tòa nhà, vào thang máy đi lên tầng cao nhất, sau đó theo lối thang bộ leo lên sân thượng. Vài cảnh sát đứng ở các vị trí khác nhau, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm mẹ Hứa ngồi trên lan can, ba Hứa đứng ở nơi xa một chút, tức giận hô to: "Trần Huệ, cô xuống đầy cho tôi! Cô nổi điên cái gì vậy hả?" "Tao không xuống, lẽ ra tao đã chết từ sớm rồi! Hứa Hàm Quang, mày sẽ chết không được tử tế đâu, mày phản bội tao, mày là kẻ giết người!" Mẹ Hứa hung ác lên án, gương mặt vặn vẹo khóc rống. Ba Hứa hoảng loạn nhìn xung quanh, rất sợ cảnh sát hoài nghi mình. Nếu có thể, hắn thật sự muốn một cước đá bay người đàn bà này rơi xuống lầu, như vậy cô ta sẽ không thể mở miệng được nữa. "Mày chụp mũ tao, muốn hãm hại tao! Mày thật ác độc!" Mẹ Hứa vẫn còn khóc, căn bản không nghe thấy lời của chuyên gia đàm phán. May mà đối phương không chú ý tới lên án kẻ giết người của mẹ Hứa, bọn họ nghĩ rằng ý của mẹ Hứa là nếu cô ta nhảy xuống hôm nay, Hứa Hàm Quang sẽ biến thành hung thủ sát hại mình. Liêu Phương là cảnh sát trực thuộc trong khu từng tiếp xúc với Hứa gia nên cũng được tìm tới làm công tác tư tưởng cho mẹ Hứa. Lúc này cô gái gấp tới túa mồ hôi, bất thình lình lại nhìn thấy Phạn Già La cùng Hứa Nghệ Dương, cô vội vàng hô: "Cô đừng nhảy, con trai cô tới rồi!" "Cái gì?" Mẹ Hứa đột nhiên quay đầu, sau đó phát ra tiếng hét chói tai khàn giọng: "Đừng tới, đừng có tới! Mấy người đừng để nó tới đây!" Mẹ Hứa sợ tới phát run, sắc mặt ba Hứa cũng chuyển từ xanh sang tím. Hắn cũng sợ, nhưng hắn không dám bỏ chạy, phản ứng này quá dị thường. Hứa Nghệ Dương từng bước đi tới chỗ mẹ mình. Nhìn gương mặt chết lặng cùng con ngươi đen nhánh của đứa bé. Mẹ Hứa triệt để phát điên, âm thanh trở bên sắc bén chói tai: "Mấy người bảo nó đi đi, tôi sẽ không nhảy, mấy người bảo nó đi đi, đừng tới đây, đừng có tới đây! Ai cứu mạng với!" Nhóm Liêu Phương lộ ra biểu tình nghi hoặc, mà mẹ Hứa thì vẫn còn la hét: "Sao mày lại về chứ? Mày chết ở ngoài không tốt sao? Tao quả thực có lỗi với mày, tao không phải một người mẹ tốt, nhưng người giết mày đâu phải là tao! Sao mày chỉ đi theo tao, chỉ dằn vặt một mình tao? Mày rốt cuộc muốn gì hả? Mày rốt cuộc muốn thế nào mới chịu buông tha cho tao? Tao sắp bị mày bức điên rồi, mày có biết không hả?" Mẹ Hứa khóc tới nước mắt nước mũi giàn giụa, tuyệt vọng ở trong lòng giống như những cơn sóng biển từng chút từng chút vỗ vào cơ thể, làm cô ta lung lay sắp đổ. Ba Hứa thật sự muốn che miệng cô ta lại nhưng lại không dám mở miệng lung tung, sợ làm cảnh sát nghi ngờ. Cảnh sát quả thực đã nghi ngờ, nhưng không phải bọn nghi về lên án giết người, mà là trạng thái tinh thần của mẹ Hứa. Cô ta tựa hồ đã điên rồi. "Mày chết thì chết đi, mày còn trở về đây làm gì? Mày muốn báo thù thì đi tìm Hứa Hàm Quang đi, hắn mới là hung thủ giết chết mày! Mày đi tìm hắn đi, tìm tao làm cái gì? Tao là mẹ mày, tao sinh ra mày, mày biết tao vì mày mà khổ sở biết bao nhiêu không? Mày là thứ vong ân phụ nghĩa, mày đi đi! Mày đi cho tao!" Mẹ Hứa gần như là hét lên, thế nhưng Hứa Nghệ Dương vẫn không ngừng tiến tới gần bà ta, từng bước từng bước nhỏ, không ngừng tới gần. Chuyên gia đàm phán nhận ra đứa bé này không chỉ không kích động được ham muốn cầu sinh của mẹ Hứa, ngược lại còn có khả năng làm tâm tình cô ta triệt để tan vỡ, vì thế ông muốn kéo Hứa Nghệ Dương lại nhưng bị Phạn Già La bước tới chặn lại. Chỉ một khoảnh khắc này, mẹ Hứa đã hỏng mất, cuồng loạn gào lên: "Mày đi đi! Tao không muốn nhìn thấy mày! Mày đi đi, đi đi, buông tha cho tao đi! Cầu xin mày! Mày rốt cuộc muốn làm thế nào? Mày thật sự muốn ép tao nhảy xuống đây mày mới cam tâm sao? Được, tao nhảy cho mày xem!" Mẹ Hứa vừa nói vừa buông bàn tay nắm lan can của mình. Hô hấp của mọi người nghẹn lại, muốn cứu nhưng khoảng cách quá xa, chỉ có thể trơ mắt nhìn. Đáy mắt ba Hứa nháy mắt lóe lên tia sáng mừng như điên, trong lòng không ngừng gào thét: Nhảy! Mau nhảy xuống đi! Thế nhưng thật đáng tiếc, lúc này Phạn Già La lại chậm rãi mở miệng: "Cô thật sự không biết đứa bé này trăm đắng nghìn cay quay trở về là vì mong muốn cái gì à? Nhiều ngày như vậy rồi, nó có từng tổn thương cô không? Giọng nói ôn hòa của Phạn Già La mang theo ma lực xoa dịu lòng người, mẹ Hứa đang tan vỡ cũng vô thức nắm chặt lan can, hoảng hốt nhìn qua, sau đó lại hoảng hốt lắc đầu: "Không có, nó không có tổn thương tôi, nhưng nó muốn cái gì đây chứ? Không phải nói trở lại báo thù à? Bởi vì tôi đối xử không tốt với nó, nó hận tôi." Sau khi khôi phục lại chút lý trí, nghĩ tới những hành vi của mình ngày xưa, trái tim mẹ Hứa không khỏi đau đớn. Cô ta đương nhiên biết hành hạ con trai mình là sai, cô ta cũng hổ thẹn, hối hận, khổ sở. Nhưng mỗi khi không kiểm soát được tâm tình, cô không còn là cô nữa, cô không quản được miệng mình không ngừng chửi mắng, tay thì đánh đập cùng trái tim tràn đầy phẫn nộ cùng hủy diệt. Cô thật sự không kiềm chế được! Cô cũng rất tuyệt vọng! "Dương Dương, mẹ cũng không muốn đâu, đừng hận mẹ, mẹ cũng không muốn đâu Dương Dương." Mẹ Hứa khóc tới run rẩy, bởi vì chính cô cũng biết câu 'đừng hận mẹ' này hi vọng hão huyền tới mức nào. Bị đối xử như vậy, có ai lại không hận, không oán, chuỗi ngày đau khổ đằng đẵng đó quả thực còn đáng sợ hơn cả cú đá chết người của Hứa Hàm Quang. Đứa bé này trở về tìm cô báo thù là chuyện bình thường, nó hận là đúng, sao có thể không hận chứ? Mẹ Hứa khóc thảm thiết, không ngừng lặp đi lặp lại: "Đừng hận mẹ, mẹ sẽ chết cho con coi. Đừng hận mẹ, mẹ sẽ đền mạng cho con." Tiếng thở dài âm u của Phạn Già La cắt đứt lời lẩm bẩm của mẹ Hứa: "Cô vẫn không biết đứa bé này trở lại để làm gì à?" Mẹ Hứa cách làn nước mắt mờ mịt nhìn cậu. Cậu đi tới bên người Hứa Nghệ Dương, nhẹ nhàng xoa đầu bé: "Nói đi, nói nguyện vọng sau cùng của em ra đi." Hứa Nghệ Dương lại bước tới trước một bước nhỏ, giơ cao hai tay, khó khăn lại chậm rãi, rõ ràng hộc ra hai chữ: "Mẹ, ôm." Vì giờ phút này, bé đã luyện tập rất lâu. 11 Mẹ Hứa sửng sốt nhìn đứa bé, đầu óc mơ hồ hiện ra một hình ảnh, đó chính là ngày đứa bé này trở về, nó cũng không chớp mắt nhìn cô như vậy, sau đó chậm rãi vươn tay, giơ cao, im lặng, chờ đợi. Hình ảnh đó ngày càng rõ ràng hơn, tựa hồ chỉ mới xảy ra hôm qua, mà khi đó cô lại cho rằng đứa nhỏ này muốn tổn thương mình. Vì thế đã hung ác hất tay nó đi, chật vật lại cuống cuồng chạy trốn. Thì ra điều mà đứa nhỏ này chờ đợi, khẩn cầu, ao ước, chỉ là một cái ôm thôi sao? Chỉ là một cái ôm đã có thể làm nó trồi lên khỏi hồ nước lạnh như băng, kéo thân xác lạnh băng, như bóng với hình theo sát cô suốt nhiều ngày như vậy sao? Mẹ Hứa hoàn toàn đờ người, trong đầu xuất hiện rất nhiều ý niệm nhưng không cái nào vững chắc. Vì vậy Phạn Già La đã châm một ngọn đèn trong tiềm tức cô ta: "Bằng không thì sao chứ? Cô cho rằng nó trở về vì cái gì? Cô cho rằng đứa bé này cũng giống như bọn cô, bị dục vọng xấu xí, tham lam vô hạn, vọng tưởng cố chấp cùng thù hận lạnh băng chi phối à? Nó chỉ là một đứa nhỏ, đứa nhỏ thì có thể muốn gì từ mẹ mình chứ?" Đúng vậy, một đứa bé mười tuổi có thể muốn gì từ mẹ mình đây? Tiền tài sao? Địa vị sao? Danh lợi sao? Nó ngây thơ thuần khiết như vậy, ngay cả khi bị ngược đãi cũng không hiểu được căm hận. Đứa bé chỉ theo bản năng không muốn rời xa mẹ mình, nó cần ấm áp, mà chút ấm áp thiếu sót đó chỉ cần một cái ôm là có thể lấp đầy. Mẹ Hứa buông tay, đặt mông ngồi bệch xuống đất. Cô không nhảy xuống, tuy có một khoảnh khắc cô thật sự rất muốn ngã nhào xuống bên dưới, nhưng khi nhìn đôi tay vẫn kiên nhẫn giơ cao cùng đôi mắt đen nhánh lẳng lặng chờ đợi, cô lại vô thức không thể bỏ qua. Cô bụm mặt khóc thật lâu, mà đứa bé vẫn như cũ đứng ở đó, giơ cao hai tay chờ đợi. Thì ra đứa bé này thật sự chỉ vì muốn ôm một cái. Trong sinh mệnh ngắn ngủi của mình, bé tựa hồ chưa từng cảm nhận được cảm giác ấm áp khi được ôm, vì thế bé rất muốn rất muốn, cho nên nó đã biến thành chấp niệm, làm bé từ địa ngục bò ra ngoài. Rốt cuộc phải thiếu thốn cỡ nào mới làm một đứa bé chấp niệm tới mức này? Ý nghĩ này làm mẹ Hứa ngay cả khóc cũng không khóc được, cô rốt cuộc cũng hoàn toàn tỉnh ngộ, sau đó dùng cả tay và chân bò tới chỗ đứa bé, ôm chặt lấy. Sinh mệnh nhỏ bé này từng thai nghén trong cơ thể cô, mang tới niềm vui, ấm áp và an ủi, mà cô cũng từng tha thiết mong mỏi bé chào đời. Rốt cuộc là điều gì đã làm cô rơi tới nước đường này? Vì sao cô lại mang hết oán giận đối với chồng mình mà phát tiết lên người đứa bé này chứ? Cô đã làm gì vậy chứ? Thẳng đến khi đứa bé này chết rồi, cô cũng chưa có lần nào ôm ấp đứa bé này đàng hoàng, cho dù chỉ là một lần! Giống như đang ôm trân bảo mà ôm lấy đứa bé này, cũng thẳng tới lúc này mẹ Hứa mới hiểu được ai mới là người không thể thiếu trong cuộc đời mình. Nhưng nhận thức này tới quá muộn, đứa nhỏ tựa đầu vào vai mẹ Hứa, lộ ra nụ cười thỏa mãn, bé cũng cẩn thận đưa tay ôm lấy bả vai cô, sau đó đẩy cô ra. Bé quay trở lại bên cạnh thanh niên tuấn mỹ, nhẹ nhàng kéo ống tay áo đối phương, tiếp đó một lớn một nhỏ xoay người rời đi, không hề quay đầu lại, không hề quyến luyến. "Đừng đi, đừng đi, con của mẹ, con là con của mẹ, con là bảo bối của mẹ! Trở về với mẹ đi con, trở về đi, lần này mẹ nhất định sẽ hảo hảo yêu con!" Mẹ Hứa đẩy cảnh sát đang vây xung quanh, chạy như điên tới cầu thang nhưng lại phát hiện nơi đó không hề có bóng người. Đứa con của cô quả nhiên đã đi rồi, nó thật sự chỉ muốn một cái ôm, nhiều hơn cũng không cần... [end 90]