[87] Linh Môi - Lật Xe Tại Hiện Trường **** Ôm tư tưởng 'có tiện nghi không chiếm đúng là kẻ ngu', Tống Ôn Noãn hí ha hí hửng chuẩn bị sân khấu cho Tô Phong Khê, còn gọi hết tất cả tuyển thủ tới sân diễn thưởng thức. Biết được người mình cảm ứng trước đó là Tô Phong Khê, các thí sinh kích động không thôi, có vài người có biểu lộ vừa nhìn đã biết là fan hâm mộ, mừng tới bật khóc. Triệu Văn Ngạn được mời ngồi hàng đầu tiên cứng ngắc toàn thân, không dám tin lại cực kỳ hoảng sợ chất vấn: "Khách mời thần bí của mấy người là Tô Phong Khê? Sao lại không báo trước cho tôi biết? Quan hệ của tôi và cô ta là gì, Tống Ôn Noãn, cô đừng nói mình không biết, cô làm vậy là cố ý gây sự à?" "Ông là đàn ông con trai, chia tay thì chia tay, sao lại nhỏ mọn như vậy chứ? Chỉ nghe cô ta hát một bài thôi, cũng đâu có đòi mạng của ông. Đoạn này mà phát sóng, ông biết tỷ lệ người xem chương trình bọn tôi tăng lên bao nhiêu không hả?" Tống Ôn Noãn đè chặt bả vai Triệu Văn Ngạn, không cho phép hắn rời đi. Chính vì muốn để người yêu mới, người yêu cũ cùng người đàn ông thay lòng đổi dạ vào chung khung hình, Tống Ôn Noãn đã phải tốn một phen tâm tư. 15 Triệu Văn Ngạn hất tay Tống Ôn Noãn, đứng dậy bỏ đi. Cho dù nói ra thì cũng không có ai tin tưởng--- nghe Tô Phong Khê hát thật sự có thể lấy mạng anh! Nhưng chỉ mới đi tới cửa sân khấu, Phạn Già La đã nắm tay Hứa Nghệ Dương đi tới, giọng nói êm tai bảo: "Trở lại chỗ ngồi đi, đừng lạc đàn." "Nhưng mà Tô Phong Khê muốn hát." Triệu Văn Ngạn lập tức biến thành con cừu con ngoan ngoãn, ủy ủy khuất khuất nói. "Có tôi ở đây, không có việc gì đâu." Phạn Già La đặt tay lên lưng Triệu Văn Ngạn, nhẹ nhàng đẩy một cái. Cái đẩy nhẹ nhàng như làn gió thổi lại có thể đẩy được Triệu Văn Ngạn cao lớn lực lưỡng. Anh thuận thế đi tới, từng bước đi theo bước chân Phạn Già La, liến thoắng nói: "Thật sự sẽ không sao à? Cậu không biết tiếng hát của cô ta tà tính cỡ nào đâu! Có dùng tai nghe bịt lại cũng vô dụng, âm thanh này có thể từ da đầu xông vào, trực tiếp khống chế suy nghĩ. Tôi đã mua tai nghe cách âm tốt nhất cũng không đối phó được. Hôm nay cô ta nhất định vì chúng ta mà tới. Vừa rồi hai người vừa chạm mặt, có bị ảnh hưởng không? Tôi sợ năng lực của cô ta đã tăng mạnh rồi, có thể là ngay cả cậu cũng không đối phó được. Có đôi khi tôi thực con mẹ nó muốn thuê sát thủ trực tiếp giết chết cô ta cho xong!" 1 Phạn Già La bịt tai Hứa Nghệ Dương, nhắc nhở: "Đừng nói những lời như vậy trước mặt đứa nhỏ." "A, xin lỗi!" Triệu Văn Ngạn lập tức ngậm miệng. Phát tiết được một chút, gương mặt phủ một tầng uất khí của anh đã chuyển biến tốt đẹp hơn. Chỉ cần ở bên cạnh Phạn Già La, anh sẽ dần dần trở nên bình tĩnh, thản nhiên. Lúc hai người sắp đi tới hàng ghế, một âm thanh ôn hòa từ phía sau truyền tới: "Phạn Già La, chờ tôi một chút." "Tống tiến sĩ, đã lâu không gặp." Phạn Già La lễ phép gật đầu. Tống Duệ cười khẽ nói: "Em có thể đổi câu chào không? Lần nào gặp lại, em cũng nói như thế." Ánh mắt sắc bén của anh dừng lại trên vết hoen tử thi ở cổ Hứa Nghệ Dương nhưng biểu tình thì không có gì khác thường. Mặc dù Phạn Già La dẫn theo một người chết đi lại trước mặt mọi người cũng không làm anh sợ hãi, anh thậm chí còn có chút hứng thú cười cười với đứa bé, làm nó níu vạt áo Phạn Già La trốn ra sau lưng cậu. Phạn Già La tựa hồ cảm giác được, vì thế cậu đưa ngón tay trỏ đặt lên cánh môi đỏ thẫm của mình, nụ cười an tĩnh cũng thực quỷ dị. Tống Duệ hơi gật đầu, cười cười dời tầm mắt. Hai người chỉ giao phong trong một nháy mắt, không hề trao đổi hay ám chỉ gì cũng có thể đạt thành ăn ý, mà Triệu Văn Ngạn thì vẫn mãi cằn nhằn oán giận Tống Ôn Noãn: "...vì tỷ lệ người xem, chuyện gì cô ta cũng dám làm! Gia giáo của Tống gia mấy người là vậy à? Ai cũng có thể lợi dụng?" "Kỳ thực tôi cũng khá kinh ngạc với quyết định của con bé. Tôi không rõ vì sao nó lại mời Tô Phong Khê, người này không có điểm nào đáng ca tụng cả. Bài hát của cô ta cũng chẳng ra sao." Lúc đối mặt với Phạn Già La, Tống Duệ theo thói quen gỡ chiếc chính gọng vàng, lộ ra bộ mặt thật của mình. Lúc nói lời này, vẻ mặt của anh cực kỳ lạnh lùng hà khắc, con ngươi cũng tóe ra tia chán ghét, hiển nhiên không hề yêu thích Tô Phong Khê. Phát hiện Tống Duệ không bị Tô Phong Khê mê hoặc, Triệu Văn Ngạn không khỏi sửng sốt. Đây là người thứ ba mà anh gặp trong hiện thực có thể duy trì sáng suốt trước mặt Tô Phong Khê. Người đầu tiên là ông nội anh, Triệu Quốc An lão tiên sinh, một người lính già tham gia cuộc chiến chống Mỹ, một đường thoát ra từ trong núi thây biển máu. Ý chí của ông không phải loại tà tâm như Tô Phong Khê có thể phá hủy. Thứ hai là Phạn Già La, năng lực siêu phàm nhập thánh của cậu có thể hoàn toàn nghiền ép Tô Phong Khê. Người thứ ba chính là Tống Duệ, nhưng hắn dựa vào cái gì? Nhìn thế nào thì hắn cũng chỉ là một người bình thường mà thôi! 2 "Anh không thích Tô Phong Khê? Vì sao chứ?" Triệu Văn Ngạn giống như nghi hoặc lại giống như bất bình hỏi. "Không thích chính là không thích, không có vì sao." Tống Duệ không để ý cười cười, cảm giác được Phạn Già La chăm chú nhìn mình, nói chính xác hơn là nhìn đầu mình, liền ôn nhu hỏi: "Làm sao vậy, có phải đột nhiên phát hiện dung mạo tôi rất anh tuấn không?" Không ngờ Tống Duệ cũng biết đùa giỡn, Phạn Già La thật sự bị anh chọc cười, lắc đầu than thở: "Anh có được cái đầu tỉnh táo trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Nếu có thể, tôi thật sự muốn mượn cái đầu của anh dùng một chút." "Có gì không thể, em muốn thì cứ lấy đi." Tống Duệ nhìn chằm chằm thanh niên, giọng nói có chút dí dỏm, ánh mắt lại cực kỳ chăm chú. Anh không có tình cảm, tự nhiên cũng không sợ chết, chỉ một cái đầu mà thôi, anh cho được. 9 Phạn Già La mỉm cười xua tay, tiếp tục đi tới trước, Tống Duệ cũng mỉm cười đuổi kịp, còn vỗ nhẹ bả vai cứng ngắc của bạn nhỏ Hứa Nghệ Dương để xác định suy đoán của mình. Bí hiểm giữa hai người, Triệu Văn Ngạn hoàn toàn nghe không hiểu, chỉ có thể theo đuôi bám theo phía sau. Nhóm người ngồi vào ghế trống ở hàng thứ hai, nhìn sân khấu đầy ánh đèn biến ảo. A Hỏa cùng Hà Tĩnh Liên ngồi ở sau lưng bọn họ, lúc này lặng lẽ nhích tới gần, nhỏ giọng nói: "Phạn Già La, tôi phát hiện người thứ hai có mùi rất dễ chịu, chính là Tô Phong Khê kia. Trong người cô ta có hơi thở sinh mệnh nồng đậm, giống như sơn cốc mà tôi ở." Hà Tĩnh Liên bổ sung: "Tâm tình của cô ấy rất nhẹ nhàng, rất thanh khiết, không có chút tạp chất nào. Cô ấy là người có tâm tư thuần khiết nhất mà tôi từng thấy, tôi thích cảm giác ở chung với cô ấy." Phạn Già La vừa nghe vừa gật đầu, không hề phản bác. Tống Duệ áp tới bên tai Phạn Già La nói: "Toàn bộ nhà ngoại cảm có thực lực mạnh mẽ đều có miêu tả tương tự về Tô Phong Khê--- hơi thở sinh mệnh. Em hiểu đó là gì không? Sở dĩ cô ta nên chết nhưng vẫn chưa chết là dựa vào thứ đó chống đỡ à?" 1 Nghĩ tới Tô Phong Khê, trong đầu Tống Duệ liền xuất hiện cả trăm cả ngàn phương pháp hành hạ đối phương, anh thật sự chịu đủ ma âm khó nghe của người đàn bà này rồi. Tâm tình đen tối, thô bạo, tàn nhẫn của Tống Duệ nhanh chóng truyền tới Hà Tĩnh Liên, cô gái nức nở một tiếng, xách váy trốn ra thật xa. A Hỏa cũng giống như một con cún nhỏ bị kinh sợ, vừa ngao ngao kêu khóc vừa cụp đuôi bỏ chạy. Đinh Phổ Hàng ngồi cách Tống Duệ không xa cũng thông qua năng lực đọc tâm nhìn thấy một loạt hình ảnh thủng bụng máu me đầm đìa nên cũng yên lặng co mình lại thành một đoàn, không kiềm được run rẩy. Kỳ thực hắn là fan sắt thép của Tô Phong Khê, ngày thường ở trên mạng có không ít lần lên tiếng bênh vực Tô Phong Khê. Thế nhưng lúc này đây, biết rõ Triệu Văn Ngạn chính là tên đàn ông thay lòng đổi dạ đã vứt bỏ Tô Phong Khê, Phạn Già La là kẻ thứ ba chen chân vào, mà Tống Duệ một lòng muốn giết chết thần tượng nhưng ngay cả rắm hắn cũng không dám thả trước mặt ba người này. Làm người sao có thể thảm đến mức này chứ? Đinh Phổ Hàng lôi khăn tay ra, lặng lẽ chấm dòng lệ chua xót. Phạn Già La nhìn chằm chằm sân khấu không một bóng người, thấp giọng nói: "Đúng vậy, cô ta dựa vào thứ sinh khí đó để sống." "Đó rốt cuộc là gì?" Tống Duệ hỏi. "Là thứ có thể phá hỏng sự cân bằng của năng lượng. Năng lượng mất cân bằng sẽ tạo thành hậu quả gì, anh có biết không?" "Biết, giống như trái đất đã mất cân bằng năng lượng nên gia tăng tình trạng ô nhiễm của tầng khí quyển, dẫn tới nhiệt độ tăng cao, tiếp theo chính là làm thế giới này bị hủy diệt. Đó là hậu quả mà nhân loại không thể nào tưởng tượng." "Đúng vậy, rất đáng sợ, đáng sợ tới mức anh không có cách nào tưởng tượng." Nói xong câu này, Phạn Già La chìm vào trầm mặc. Nhưng từ cuộc nói chuyện ngắn gọn này Tống Duệ đã tiếp nhận được lượng tin tức đầy đủ. Anh nói 'nhân loại không thể nào tưởng tượng', mà Phạn Già La lại nói 'anh không có cách nào tưởng tượng', thực rõ ràng, Phạn Già La đã phân biệt mình với nhân loại, loại phân biệt này có lẽ là theo chủng tộc, cũng có lẽ là theo... Tống Duệ nhắm mắt lại, đầu ẩn ẩn đau nghĩ... có lẽ em ấy đã sớm thể nghiệm loại hủy diệt này, cho nên em ấy không giống với người khác, em ấy có thể tưởng tượng, thậm chí là hồi ức lại cảm giác thống khổ tới không thể chịu nổi đó. Nhưng dùng bảy chữ 'thống khổ tới không thể chịu nổi' này có thể diễn tả được một phần vạn cảm thụ sao? Tống Duệ hít sâu một hơi, ngăn cản mình tiếp tục phân tích, đây là lần đầu tiên anh né tránh quá khứ của Phạn Già La. Trên sân khấu bắt đầu chiếu sáng ánh đèn, bệ nâng chầm chậm đưa lên cao, khúc nhạc dạo quen thuộc vang lên trong trường quanh. Tất cả thí sinh đều an tĩnh, lộ ra vẻ mặt mong đợi, mà phản ứng của nhân viên công tác chương trình lại có chút khác biệt. Thông qua màn hình bọn họ đã tận mắt nhìn thấy phần ghi hình và cảm ứng của Phạn Già La dành cho Tô Phong Khê, cũng mơ hồ thấy được bộ mặt thật của Tô ca hậu. Vì thế lúc này mặc dù Tô ca hậu xuất hiện trên sân khấu, mỉm cười dịu dàng, bọn họ cũng không vì thế mà điên cuồng, ngược lại trong mắt lộ ra chút dò xét cùng hoài nghi. Tam quan nhiều lần được Phạn Già La xây dựng lại làm bọn họ ý thức được--- thế giới này có lẽ thật sự tồn tại yêu quái. Tô Phong Khê kéo làn váy đi hai bước, rũ mi mắt dưới ánh đèn sặc sỡ, đầu hơi nghiêng, tựa hồ đang lắng nghe nhạc đệm. Nhưng thực tế, cô ta đang điên cuồng thúc đẩy luồng sức sống làm dịu cổ họng mình. Đến khi cất giọng, tiếng ca của cô ta có thể phát ra sức mê hoặc không gì sánh bằng, có thể chinh phục tất cả mọi người. Những kẻ hoài nghi cô, phán xét cô, thậm chí là chuẩn bị tổn thương cô, cuối cùng sẽ lại trở thành tù binh của cô, trong đó tự nhiên bao gồm cả Phạn Già La! Tất cả chuẩn bị ổn thỏa, Tô Phong Khê mở to mắt liếc nhìn Triệu Văn Ngạn, đối phương lập tức ôm lấy cánh tay Phạn Già La, rúc vào trong lòng cậu trốn tránh, dáng vẻ không có tiền đồ kia làm Tô Phong Khê nhịn không được nhếch môi, mỉm cười châm chọc. 3 "Không sao, có tôi ở đây." Phạn Già La không hề mất kiên nhẫn, nhè nhẹ vỗ lưng người đàn ông, để anh không hoảng loạn. Lúc hai người nói chuyện, nhạc dạo đã tới phần cuối, mà Tô Phong Khê cũng hé mở đôi môi đỏ mọng, dùng mỹ âm uyển chuyển bắt đầu biểu diễn: "Tôi đứng trên đầu cành, Cách làn mưa phùn rỉ rả, Từ xa xa nhìn nàng. Tôi băng qua cỏ xanh, Lướt qua song cửa sổ, Nói với nàng lời yêu..." Bài hát này tên là 'Chim sơn ca', lấy linh cảm từ câu chuyện cổ tích 'chim sơn ca và đóa hoa hồng', nó kể về một chàng thanh niên bình dân yêu một thiếu nữ quý tộc xinh đẹp, mà thiếu nữ lại cự tuyệt tình yêu của chàng trai, chỉ đòi một cành hồng đỏ nhất trên thế gian. Thanh niên nhìn khu vườn nở đầy hoa hồng trắng mà chìm vào tuyệt vọng, một chú chim sơn ca khát vọng tình yêu dùng giọng hót cùng máu tươi của mình, vì nàng mà nhuộm đỏ một đóa hồng trắng, cuối cùng chết đi. Có thể tưởng tượng được, Tô Phong Khê lấy thân phận chim sơn ca biểu diễn sẽ bi thương vỡ nào, sẽ thuần khiết cỡ nào, cũng bùng cháy cỡ nào, thậm chí rất nhiều người bật khóc thảm thiết, cực kỳ bi thương trong tiếng hát của cô ta. Cũng vì bài hát này, cô ta đã thành công tẩy trắng chính mình, trở thành ca sĩ được rất nhiều fan hâm mộ yêu mến. Không ai có thể chống lại ma lực của bài hát này, bọn họ sẽ phải rơi lệ, khóc rống, trằn trọc, cụng sẽ vì nó mà yêu thích người biểu diễn. Cách màn hình mà còn có tác dụng mạnh mẽ như vậy, nếu quan sát trực tiếp ở hiện trường thì lực ảnh hưởng sẽ mạnh mẽ đến mức nào? Triệu Văn Ngạn đã bị bài hát này hại hai lần, hiện giờ đã sợ tới mức mặt mũi trắng bệch. Nhóm Tống Ôn Noãn cũng lộ ra vẻ mặt si mê. Bọn họ vô thức quơ quơ tay lắc lư đầu, mắt hơi híp lại, hé miệng, giống như đang nhìn thần linh mà ngước nhìn Tô Phong Khê trên sân khấu, chỉ hận không thể dâng hiến toàn bộ tín ngưỡng cùng trung thành của mình cho đối phương! Màn biểu diễn này nhanh chóng biến thành một sự kiện say thuốc tập thể, cũng giống như một buổi hoạt động của tổ chức tà giáo, nhưng quỷ dị là là những người cho mình là người bình thường lại xuất phát từ chân tâm mà yêu mến Tô Phong Khê. Phạn Già La dùng từ trường ngăn cách tà âm này nên Triệu Văn Ngạn mới có thể bảo trì thanh tỉnh. Nhưng từ biểu tình vặn vẹo giãy giụa có thể suy ra anh không chống đỡ được bao lâu. Hứa Nghệ Dương dùng ngón tay ngắn ngủn của mình bịt tai lại, mày nhíu chặt, tựa hồ rất khó chịu, nhưng bài hát này cũng không ảnh hưởng quá lớn đối với bé. Bé vẫn chỉ là một đứa nhỏ, không có bao nhiêu dục vọng có thể bị kích động. Người bình thường duy nhất có thể chống đỡ Tô Phong Khê chỉ có một mình Tống Duệ. Anh lạnh lùng nhìn lên sân khấu, khóe môi nhếch lên thành một độ cong đầy nhạo báng, hiển nhiên không hề chịu chút ảnh hưởng nào. Lúc Tô Phong Khê đi tới bên rìa sân khấu giơ micro để giao lưu với mọi người, anh thậm chí còn quay đầu đi, che mũi, giống như đang cố chịu đựng mùi hôi thối của cô ta. Ác ý nồng đậm toát ra từ trong đáy mắt anh dọa Tô Phong Khê sợ tới mức suýt chút nữa đã hát lệch tông. Sự thờ ơ của Tống Duệ cùng Phạn Già La khi tất cả mọi người đều điên cuồng si mê trông thực chướng mắt, nó làm Tô Phong Khê hận tới nghiến răng nghiến lợi. Cô ta bình tĩnh lại, tiếp tục hát: "Nhưng nàng chỉ cần một cành hồng rực đỏ như máu, Còn hơn tất cả những kết cục hạnh phúc mà tôi có thể tưởng tượng. Nàng hỏi tôi tình sao lại yếu đuối như vậy, Nàng hỏi tôi yêu sao lại nông cạn như vậy, Vì thế tôi đặt trái tim trên chiếc gai nhọn sắc bén kia, Dùng máu tươi của tôi nhuộm đỏ một đóa hoa hồng thuần trắng..." Được mọi người lại càng điên cuồng si mê hơn đáp lại, Tô Phong Khê rốt cuộc cũng có lại lòng tin, nhưng cùng lúc đó, Phạn Già La đã tìm đúng giai điệu, cùng hát với cô ta: "Tôi là một con chim sơn ca, Tôi chỉ vì nàng mà hót. Nàng muốn tình, có thể tìm trong trái tim cháy bỏng của tôi, Nàng muốn yêu, có thể tìm trong nước mắt nóng hổi của tôi, Nàng hỏi tôi vì sao, Tôi là một con chim sơn ca, Tôi chỉ vì nàng mà hót..." Tiếng hát của Phạn Già La không dịu dàng, không thâm tình, không xót thương, lại càng không nóng cháy thuần khiết nhưng lại đủ lãnh đạm, đủ bình thản, đủ lực xuyên thấu cùng đủ lực ảnh hưởng. Vì thế giống như kỳ tích, tiếng ca trầm thấp không thể nào nghe thấy kia lại xâm nhập vào tiếng hát của Tô Phong Khê, làm âm thanh động lòng người kia nháy mắt hóa thành hư không. 1 Tiếng va chạm thô ráp hòa lẫn với tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh từ micro của Tô Phong Khê truyền ra, tuy chỉ nháy mắt đã biến mất nhưng lại làm tất cả người nghe rợn da gà, thuận tiện tỉnh táo lại. Quỷ dị hơn là, bắt đầu từ đó, giọng hát của Tô Phong Khê đã hoàn toàn mất đi ma lực không gì sánh bằng, trở thành khàn đặc, chói tai, hỗn loạn. Cô ta căn bản không theo kịp nhịp điệu, lúc âm thanh lên đến nốt cao nhất còn bị vỡ âm, màn biểu diễn vốn tràn đầy kinh ngạc cuối cùng lại trở thành hiện trường lật xe. [kết thúc 87]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play