[86] Linh Môi - Tô Phong Khê Hối Hận **** Năng lực của Tô Phong Khê quả thực đã mạnh hơn, chuyện này, cô ta hiểu rõ hơn bất cứ ai. Người đã từng ruồng bỏ cô ta, tổn thương cô ta, thậm chí bỏ trốn khỏi cô ta, hiện giờ đều đã quay trở lại. Bọn họ quỳ bên chân cô ta vui sướng vẫy đuôi, nguyện ý vì cô mà từ bỏ tài phú, tự do cùng tôn nghiêm. Sau khi trải qua một lần đả kích nặng nề, cô ta đã tìm được cách để làm mình mạnh mẽ hơn, đồng thời cũng chân chính đứng trên đỉnh cao của giới này. Chỉ ngắn ngủi vài ngày, lượng fan hâm mộ của cô ta đã tăng vọt mấy triệu, minh tinh có tên tuổi trong giới giải trí gần như đều là fans của cô, tự nguyện tự phát giúp cô tuyên truyền, làm cô có tiếng nói mạnh mẽ, thậm chí trở thành tín ngưỡng của một số người. Sinh hoạt cá nhân hỗn loạn thì sao? Quyến rũ người có vợ thì sao? Đồng thời kết giao với nhiều bạn trai thì sao? Chuyện người khác không thể làm, Tô Phong Khê cô lại biến nó thành hợp lý, đúng đắn, không thể chỉ trích! Sức quyến rũ nháy mắt tăng mạnh lên gấp mấy lần rốt cuộc làm cô ta không gặp chuyện bất lợi gì! Cho nên trước khi tới đài truyền hình, cô ta đã từng ảo tưởng rất nhiều hình ảnh làm mình vui sướng: ví dụ như Phạn Già La vì sức quyến rũ của cô ta mà làm trò hề ngay trước ống kính; ví dụ Phạn Già La quỳ ở bên chân, không hề tự tôn mà liếm ngón chân cô ta; ví dụ như Phạn Già La vừa kháng cự lại vừa hướng về phía cô, triệt để thần phục. Mà cô ta chỉ cần làm ra dáng vẻ bị hành vi càn rỡ của đối phương hù dọa là được. Đợi đến ngày chương trình phát sóng, thanh danh của Phạn Già La sẽ triệt để bị hủy hoại, hàng trăm triệu fans hâm mộ sẽ trực tiếp đá hắn ra khỏi giới giải trí. Ảo tưởng tốt đẹp là thế nhưng hiện thực lại hoàn toàn trái ngược. Trước đó Tô Phong Khê đã nếm trải mùi vị thống khổ khi bị xé lớp da mặt ở chỗ Triệu Văn Ngạn, lần này so với lần trước lại càng làm tim cô ta đập nhanh hơn, bởi vì thứ mà Phạn Già La xé ra không chỉ là da mặt, mà còn là họa bì của cô ta. Ngay từ câu nói đầu tiên, cậu ta đã chỉ ra bộ mặt thật của cô--- một con quái vật thối nát nên chết nhưng lại chưa chết! Đây chỉ là trùng hợp thôi sao? Nhiều nhà ngoại cảm có năng lực xuất chúng như vậy cũng không nhìn ra được lớp ngụy trang của cô ta, Phạn Già La làm sao có thể? Nhất định là xuất phát từ lòng đố kị nên mới nói như vậy, khẳng định hắn đã từ người khác biết được thân phận của khách quý, vì thế bây giờ mới nói ẩu nói tả! Nghĩ như vậy, Tô Phong Khê mới miễn cưỡng khống chế được nhịp tim hỗn loạn của mình. Tô Phong Khê chỉ kinh hoảng trong một sát na nên không bị camera bắt được, trên màn hình, cô ta vẫn thực xinh đẹp, thậm chí đẹp đến mức nhìn mà giật mình. Cô ta giống như một con rắn độc, càng bị uy hiếp lại càng liều mạng phun ra nọc độc. Nhóm Tống Ôn Noãn vô thức đắm chìm trong sức quyến rũ của Tô Phong Khê, mà Phạn Già La thì chậm rãi đứng lên, từng bước từng bước đi tới gần, tới trước tấm màn thì dừng lại. Chóp mũi cậu chỉ cách vải màn tầm ba mươi cm, nếu còn tiến thêm nữa, cậu sẽ bị loại bỏ vì vi phạm quy định của tổ chương trình. Giống như trước kia, mặc dù mắt không nhìn thấy nhưng vẫn có thể thông suốt di chuyển. Cậu giơ tay trái ở trước tấm màn, chậm rãi nói: "Để tôi xem thử xem cô là thứ gì." Thứ? Cậu ta dùng từ ngữ thô lỗ như vậy để hình dung Tô Phong Khê được mọi người sùng bái sao? Sao có thể! Nhóm Tống Ôn Noãn bị chọc giận, chỉ màn hình lớn không ngừng thảo phạt, mà Tống Duệ thì che miệng phì cười, biểu tình sung sướng. Anh biết Phạn Già La nhất định có thể nhìn thấu bộ mặt thật của Tô Phong Khê, loại đàn bà nông cạn này sao có thể mê hoặc được em ấy? Tống Duệ hơi nghiêng người tới, lại càng chăm chú nhìn màn hình chính hơn, ánh mắt chỉ tập trung vào người Phạn Già La, chưa từng dành chút ưu ái nào cho báu vật trong truyền thuyết kia. Từ trường của Phạn Già La có thể cắt đứt cùng tẩy rửa tất cả cản trở, hơi thở mê hoặc bị Tô Phong Khê tỏa ra nháy mắt bị xua tan, một làn sóng cực kỳ nhu hòa lại tràn đầy lực xuyên thấu mạnh mẽ dao động trong phòng, sản sinh cộng minh, sau đó tạo thành một loại phong bế áp bức. Cơ thể Tô Phong Khê bị làn sóng này xỏ xuyên, cũng bị nó đè ép không thể nhúc nhích. Trong lúc hoảng hốt giãy giụa, cô ta vẫn chưa phát hiện giờ phút này mình chật vật cỡ nào. Cô vốn biếng nhác nằm nghiêng trên ghế sô pha, người duỗi dài gác trên ghế đầu, dáng dấp lẳng lơ quyến rũ. Nhưng lúc này cô ta đã bắt đầu cuộn người lại, dùng tay ôm chặt lấy mình, giống như con thú bị dồn vào đường cùng, ngoại trừ kinh hoảng cuộn thành một đoàn, vô lực kêu rên thảm thiết thì không còn cách nào khác. Sau khi tầng từ trường vô hình này bao vây trấn áp cô ta, cameraman là người đầu tiên tỉnh táo lại. Hắn mờ mịt trợn to mắt, sau đó lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy đầu óc mình có chút trì độn, có chút không kịp phản ứng. Mới nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhất thời hắn nghĩ không ra, phát hiện mình tiến tới rất gần khách quý, gần tới mức có chút vô lễ, cameraman vội vàng lùi ra xa hơn ba mét. Nhóm Tống Ôn Noãn cũng có chút hoảng hốt, lúc nhìn lại Tô Phong Khê thì đã không còn cuồng nhiệt cùng bảo vệ như trước, ngược lại đầy tỉnh táo cùng dò xét. Dáng vẻ hoảng sợ bất an của Tô Phong Khê căn bản không thể kích phát lòng yêu thương của họ, ngược lại chỉ làm bọn họ cảm thấy sửng sốt. Tống Ôn Noãn dò xét hỏi thăm: "Anh họ, có phải Tô Phong Khê đang sợ không? Dáng vẻ của cô lúc này giống như bị người ta chọc thủng chân tướng vậy? Em nhớ lúc bé anh có dạy em nhận biết biểu cảm để biết người ta có nói dối hay không, mà đây cũng chính là biểu tình kinh điển nhất. Bởi vì công việc cần nên em đã học rất nghiêm túc, em có thể nhìn ra được." Tống Duệ liếc mắt một cái, cũng có chút kinh ngạc. Nếu không phải từng tận mắt nhìn thấy dáng vẻ mất trí vì Tô Phong Khê của đối phương, anh nhất định sẽ cho rằng cô em họ có mạch suy nghĩ rõ ràng ánh mắt sắc bén này nhất định là người nào đó giả trang. "Cô ta đang sợ hãi. Đối mặt với ánh mắt của Phạn Già La, cô ta muốn chạy trốn." Tống Duệ lời ít ý nhiều nói rõ phản ứng của Tô Phong Khê lúc này. "Sao lại sợ hãi? Nếu Phạn Già La không phải đang nói thật, cô ta thậm chí còn có thể phì cười, dù sao loại hình dung quái vật thối nát này cũng quá khoa trương, không ai tin tưởng cả. Phản ứng của Tô Phong Khê rất đáng cân nhắc!" Tống Ôn Noãn vừa vuốt cằm vừa lẩm bẩm. Sau khi loại bỏ đi lực ảnh hưởng, trực giác sắc bén của cô đã quay trở lại. "Lúc này cô ta giống như một động vật nhỏ chịu đủ kinh sợ. Mọi người có phát hiện không, lúc đối mặt với những thí sinh khác, cô ta rất thả lỏng, duy chỉ có Phạn Già La, cô ta lại giống như gặp phải đại địch. Xem ra cô ta cũng cảm ứng được năng lượng của Phạn Già La không hề tầm thường. Vị Tô ca hậu này của chúng ta cũng không phải người bình thường!" Tiễn tiến sĩ phân tích sắc bén. Tống Duệ lại một lần nữa che miệng cười khẽ. Anh phát hiện dáng vẻ điên tập thể rồi lại thanh tỉnh tập thể của đám người này thật sự rất thú vị. Ở một góc khác của màn hình, Phạn Già La đã đọc thấu Tô Phong Khê nhưng không hề thả lỏng từ trường nồng đậm có thể làm người ta hít thở không thông, tiếp tục khống chế cô ta, chậm rãi nói: "Tôi nhìn thấy mái tóc xoăn nâu đậm cùng chiếc váy đỏ rực lửa, cô tựa hồ sở hữu được một túi da rất tốt." Hai mắt Tô Phong Khê trợn tròn, không dám dời tầm mắt nhìn chằm chằm bóng dáng mơ hồ đứng sau tấm màn. Bóng dáng ấy khắc vào trong mắt cô ta, cũng khắc vào tận trong tâm cô ta, tạo thành một bóng ma không thể nào tiêu tan. Cô ta bắt đầu ý thức được, năng lực của Phạn Già La vượt xa tính toán của cô ta, có khả năng lần này không phải tới báo thù, mà là tự chui đầu vào lưới! Phạn Già La vẫn còn tiếp tục: "Ở trong mắt người khác, cô có lẽ là giọt sương ban mai, là tia nắng chói lóa, là thứ đẹp nhất thế gian. Nhưng trong mắt tôi, tôi chỉ nhìn thấy một con quái vật khoác lớp da người. Gương mặt xinh đẹp của cô che giấu một cái đầu lâu khô quắt; đôi mắt sáng ngời của cô bị dục vọng xâm nhiễm, vẫn đục tới không chịu nổi. Bên dưới làn da nhẵn nhụi kia, bên trong những mạch máu thô to là dòng máu đen mục ruỗng; ẩn bên trong thân thể này đi lại trong nhân thế là một bộ xương khô ố vàng; bám trên bộ xương chính là bắp thịt bị gió hong khô cùng nội tạng đang dần suy yếu. Cô sớm đã phải chết rồi nhưng lại cứ giãy giụa sống ở nhân gian, cô là một con quái vật đang thối rữa từng giờ từng phút." Trán Tô Phong Khê túa mồ hôi, lời nói của Phạn Già La giống như một cơn sóng to không ngừng đẩy nỗi sợ của cô ta lên tới đỉnh điểm. Mà đó vẫn chưa phải là toàn bộ. Cậu dừng lại một chốc rồi đột nhiên cười khẽ, có chút hứng thú hỏi: "Tôi rất muốn biết, lúc đêm khuya thanh vắng, cô có dám soi gương không?" Những lời này mang theo sức mạnh không thể kháng cự, làm Tô Phong Khê không thể không dao động cái đầu cứng ngắc của mình---- không dám. Phạn Già La tựa hồ biết được câu trả lời của cô ta, lại tiếp tục hỏi: "Lúc cô đơn một mình, cô có dám hồi ức lại cuộc đời của mình không?" Lần này Tô Phong Khê đã có chuẩn bị, cố gắng cứng còng cần cổ, không để mình đáp lại. Nhưng vô ích, dưới sự khống chế của Phạn Già La, cô ta chỉ có thể thành thật trả lời. Cô ta lại một lần nữa lắc đầu--- không dám. Phạn Già La thở dài: "Cô sống như vậy có ý nghĩa sao?" Trong ánh mắt chăm chú quỷ dị của cameraman, Tô Phong Khê chậm rãi gật đầu--- có ý nghĩa. Giọng nói của Phạn Già La đột nhiên trở nên lạnh băng: "Vậy cô đúng là u mê không chịu tỉnh ngộ." Rõ ràng là không thấy gì, cũng không nghe được gì, nhưng Phạn Già La lại có thể hoàn thành cuộc hỏi đáp với Tô Phong Khê. Cậu muốn biết cái gì, đều có được đáp án. Nhóm Tống Ôn Noãn không chớp mắt nhìn thấy hết thảy, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại. Màn giao lưu của hai người rất ngắn, thậm chí chỉ có một mình Phạn Già La nói mà thôi, nhưng lượng tin tức ẩn giấu bên trong lại lớn kinh người! Thứ quái vật thối nát kia rốt cuộc là gì? Vì sao Tô Phong Khê chẳng những không phản bác cách nói hoang đường này đi mà lại còn thầm chấp nhận? Trên thế giới này thật sự tồn tại quái vật đáng sợ như vậy sao? Tống Duệ lắc đầu cười khẽ, sau đó gạch bỏ chữ ma quỷ đã viết trước đó, đổi thành hủ quái. Thế giới này chính vì Phạn Già La tồn tại mà ngày càng kỳ dị hơn! Tô Phong Khê hối hận, nếu thời gian có thể quay ngược lại, cô ta nhất định sẽ tránh thật xa Phạn Già La, xa chừng nào tốt chừng ấy! Cô đã từng hăng hái bừng bừng, từng nắm chắc phần thắng, từng dương dương tự đắc, nhưng giờ đây tất cả đều hóa thành sợ hãi cùng hoảng loạn. Cô không rõ trên đời này sao lại có người như vậy, chỉ một lời đã có thể vạch trần tất cả bí mật của cô. Trong mắt đối phương, cô hoàn toàn trong suốt, dung nhan tuyệt thế được thế nhân điên cuồng say mê chỉ là một cái đầu lâu, một bộ xương khô, một đống thối nát mà thôi. Thương thay cô lại ảo tưởng muốn dùng dáng vẻ xinh đẹp này để báo thù mà hoàn toàn không biết đối phương chỉ nhìn thấy những thứ tởm lợm xấu xí! 1 Phần nhận thức tới chậm này triệt để phá hủy lòng tin vừa mới hình thành không bao lâu của Tô Phong Khê. Từ Phạn Già La, thứ mà cô ta nhận được vĩnh viễn chỉ có đả kích. Không đợi cô ta kiềm chế lo sợ bất an trong nội tâm, Phạn Già La đã chậm rãi mở miệng: "Giọng hát động lòng người của cô làm thế nào tạo thành? Vì sao tôi chỉ nghe thấy tiếng xương cốt cọ xát cùng tiếng rên rỉ thống khổ? Tiếng rên này rất đặc biệt, không phải nam cũng không phải nữ, không phân biệt giới tính, non nớt, rất non nớt..." Phạn Già La nghiêng đầu, lẳng lặng đứng một chốc. Ý thức của cậu tựa hồ có thể xuyên thấu thời gian cùng không gian ngăn cách, nhận biết rõ tiếng rên rỉ kì lạ kia. Thẳng đến lúc này, Tô Phong Khê mới giống như chân chính bị chọt trúng chỗ đau, lộ ra vẻ mặt kinh hoảng. Cô ta bắt đầu kịch liệt giãy giụa, nhưng dưới ống kính camera, cô ta chỉ hơi loạng choạng lay động nệm sô pha mà thôi. Qua khoảng hơn mười giây, Phạn Già La chợt nói: "Tôi nghe thấy rất rõ, tiếng rên này tới từ trẻ sơ sinh, nói đúng hơn, đó là tiếng khóc nỉ non của chúng, rất nhiều, rất nhiều... Tô Phong Khê, cô thật sự là tội nghiệt nặng nề." Câu nói sau cùng này đã trực tiếp vạch trần thân phận Tô ca hậu. Ngay từ lúc bắt đầu, cậu đã biết người ở phía sau tấm màn là ai, mà cậu lại kiên trì dùng hủ quái, thứ gì, tội nghiệt để hình dung đối phương. Đây là lần đầu tiên cậu biểu lộ cảm xúc chán ghét mãnh liệt như vậy với một người, so với Du Vân Thiên còn mãnh liệt hơn. Nhóm Tống Ôn Noãn đều bối rối. Giọng hát ẩn chứa tiếng xương cốt cọ xát cùng tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh? Có ý gì? Bọn họ đang nghe tiếng Trung à? Sao không hiểu được gì vậy? Tống Duệ viết vào sổ tay: [Nhân ngư dùng mái tóc dài cùng giọng hát để trao đổi đôi chân, mà Tô Phong Khê dùng thứ gì để trao đổi giọng hát của nhân ngư?] Anh nhanh chóng viết xuống đáp án của mình: [Xương cốt? Trẻ sơ sinh?] Cùng lúc đó, Phạn Già La rốt cuộc cũng thu lại từ trường, lùi lại hai bước. Có lại tự do, Tô Phong Khê lập tức phát ra tiếng hét chói tai, giống như cương thi nhảy dựng lên, móng tay sắc nhọn sơn đỏ chót xé nát lớp màn che. Kỳ thực cô ta càng muốn xé Phạn Già La hơn, nhưng không biết vì sao, khi tới gần đối phương thì thân thể cô ta bắt đầu run lên, giống như động vật nhỏ sau khi bị đánh sẽ sinh ra bản năng né tránh người đã đánh mình. Nhân loại này căn bản không cần làm gì, chỉ nói vài câu đã có thể làm cô sợ hãi cùng cực. Hình tượng hoàng mỹ mà cô khó khăn tạo dựng nên lại một lần nữa sụp đổ, camera đã ghi lại dáng vẻ xấu xí của cô ta, cũng sẽ phát sóng ra ngoài. Khi ống kính camera tới gần, Tô Phong Khê rốt cuộc ý thức được mình vẫn đang quay chương trình, cô ta vội vàng thu lại biểu tình dữ tợn, rối loạn chỉnh lại mái tóc dài. Người đại diện của cô ta vẫn luôn ở cạnh đạo diễn quan sát, phát hiện cô ta thất thố lập tức chạy vào cứu chữa. "Xin lỗi, xin lỗi! Gần đây Khê Khê mệt mỏi quá nên tâm tình có chút dễ kích động. Mà thí sinh của chương trình mấy người cũng ăn nói quá đáng quá, khó trách Khê Khê tức giận như vậy! Đạo diễn, cắt bỏ đoạn này được không?" Hắn xông tới nói một tràng với phó đạo diễn. Bị dáng vẻ phát điên của Tô Phong Khê kinh sợ, đồng thời cũng đã hoàn toàn tỉnh hồn lại, Tống Ôn Noãn nhẹ nhàng lắc ngón trỏ dài nhỏ của mình, liên tục nói ba chữ NO. [Tân ca hậu Tô Phong Khê nổi điên ở trường quay]--- tiêu đề số này vừa ra, tỷ lệ người xem chương trình lại vững chắc! Phạn Già La đúng là phúc tinh nha! Phó đạo diễn không thể làm chủ, chỉ có thể ấp úng đáp vài tiếng. Người đại diện nhận thấy trạng thái Tô Phong Khê thật sự không tốt, chiếc váy đỏ mong manh bị mồ hôi không ngừng toát ra thấm ướt, tay cũng dính đầy mồ hôi lạnh, thân thể cũng run rẩy dữ dội. Chẳng qua chỉ là vài câu nói hoang đường mà thôi, cứ phản bác là được, việc gì phải sợ đến như vậy? Cô ta lại còn phối hợp lắc đầu, gật đầu, chẳng khác nào ngầm chấp nhận. Cô ta điên rồi sao? Không có hơi thở quyến rũ kia quấy rối, người đại diện say mê Tô Phong Khê cũng khôi phục lại năng lực suy nghĩ. Hắn dẫn cô ta về phòng nghỉ, nhíu mày giúp cô ta lau mồ hôi, nhỏ giọng nói: "Tống Ôn Noãn rất khó trị, tôi không nắm chắc có thể ép cô ta cắt bỏ đoạn ghi hình khi nãy. Không bằng để tôi nói Trương tổng nói chuyện." "Không cần tìm Trương Dương, tự tôi có thể giải quyết. Nói với Tống Ôn Noãn, khi nãy tôi thất thố, để biểu lộ xin lỗi, tôi nguyện ý hát miễn phí một bài." Tô Phong Khê thở hổn hển nói. "Cát xê của em bây giờ là mấy triệu, làm vậy không phải quá tiện nghi cho bọn họ à?" Người đại diện có chút bất mãn, nếu là trước kia, hắn chưa bao giờ phản bác lời nói của Tô Phong Khê. Tô Phong Khê tự nhiên cũng phát hiện sự thay đổi của hắn, ánh mắt cô ta tối sầm, kiên định nói: "Tôi nhất định phải hát, anh đi an bài đi!" Thứ đã mất đi cô phải lập tức tìm trở lại, không thể đau khổ chờ đợi như trước nữa. Tên Phạn Già La này, cô nhất định phải diệt trừ, vô luận phải trả cái giá ra sao! [kết thúc 86]