[85] Linh Môi - Cô Ta Là Hủ Quái **** Trước khi gặp Phạn Già La, Tống Duệ không tin trên đời này có quỷ thần, cũng không tin ngoại trừ trí tuệ còn thứ gì có thể làm nhân loại hoàn thành những chuyện không thể. Nhưng sau khi quen biết Phạn Già La, anh tựa hồ đã một lần nữa nhận thức thế giới này, cũng thừa nhận có những chuyện kỳ lạ những con người kỳ lạ mà khoa học không thể nào giải thích, Tô Phong Khê chính là một trong số đó. Anh quả thực chưa từng bị giọng hát của cô ta hấp dẫn, thiên âm mà người khác nghe thấy lọt vào tai anh lại trở thành ma quỷ đứng trên vực sâu, không ngừng đong đưa bàn tay nhỏ dài mỹ lệ, dụ dỗ đám nhân loại vô tri ngu dốt tiến tới gần. 1 Không có người bình thường nào có tâm trí đủ kiên định chống cự lại phần mê hoặc này, hoặc nên nói là con người có dục vọng sẽ không có cách nào cự tuyệt lại giao dịch của ma quỷ. Nhưng Tống Duệ không giống, anh sẽ không rơi vào vực sâu mà Tô Phong Khê tạo ra, bởi vì chính bản thân anh đã là một cái vực sâu, anh không bị ma quỷ dụ dỗ, bởi vì chính bản thân anh đã là ma quỷ. Quả thực anh có bị tà âm kia kích động dục vọng ẩn sâu trong nội tâm, nhưng những dục vọng kia không hề có chút liên hệ vào tới yêu, nó là phẫn nộ cùng hủy diệt. 1 Từ Phạn Già La anh nhìn thấy được một tia sáng, nhưng nó lại hoàn toàn bị dập tắt trong tiếng ca của Tô Phong Khê, anh làm sao có thể yêu thích cô ca sĩ này? Tình cảm duy nhất mà anh có thể sinh ra với cô ta là chán ghét, cũng giống như anh chán ghét cả thế giới này vậy. 1 Tống Duệ ngăn cản Tống Ôn Noãn muốn đưa tay kéo áo mình, lạnh lùng nhắc nhở: "Đừng quên em đang làm việc, chuyên nghiệp một chút." Hai chữ 'làm việc' giống như một quả búa tạ nện thẳng vào đầu Tống Ôn Noãn, làm cô nhanh chóng thoát ra khỏi phản ứng cuồng nhiệt quỷ dị kia, khôi phục lại như bình thường. Cô lùi về chỗ của mình, hít sâu một hơi, sau đó mỉm cười nhìn ống kính nói: "Vừa nãy chúng tôi đã nói quá nhiều chuyện ngoài lề, bây giờ mời đạo diễn chuyển hình ảnh về phòng nghỉ, để chúng tôi nhìn thấy tình huống của các thí sinh. Ồ, bọn họ vẫn còn đang tiến hành đeo đồ bịt mắt, sau đó nhân viên công tác kiểm tra lại, chúng ta phải chờ thêm một lúc nữa." Tống Ôn Noãn có chút lúng túng chỉnh lại lọn tóc, giả vờ nghịch ngợm nói: "Vừa nãy nhóm fans cuồng chúng ta đã bêu xấu trước mặt khán giả rồi, thật ngại quá. Tống tiến sĩ, xem ra anh quả thực giống như lời cư dân mạng đã nói, chỉ ủng hộ một mình Phạn lão sư, cũng chỉ thổi rắm cầu vồng cho cậu ấy." Nghe thấy Tống Ôn Noãn cue Phạn Già La, lực chú ý của Tống Duệ lập tức chuyển sang người cô, khó hiểu hỏi: "Thổi rắm cầu vồng là cái gì?" Tống Ôn Noãn sửng sốt một hồi lâu mới che miệng cười duyên: "Tống tiến sĩ, ngay cả thổi rắm cầu vồng mà anh cũng không biết à? Quả nhiên là phái học giả cứng nhắc. Thải rắm cầu vồng là thuật ngữ thường dùng trong giới giải trí, có ý là anh rất cuồng thần tượng của mình, sẽ dùng đủ ngôn từ hoa mỹ để khen ngợi, nói người đó điểm nào cũng tốt hết, không hề có khuyết điểm." "Điểm nào cũng tốt? Không có khuyết điểm?" Tống Duệ lặp lại những lời này, cẩn thận suy tư một phen, sau đó mỉm cười ôn nhu: "Hình như là vậy, hiện giờ quả thực vẫn chưa phát hiện khuyết điểm." Tống Ôn Noãn liếc trắng mắt, sau đó hơi che miệng mình lại, thì thầm với camera ở gần mình nhất: "Tống tiến sĩ của chúng ta quả nhiên là chuyên gia thổi rắm cầu vồng" Nói xong cô lại chăm chú hỏi: "Thật sự không có khuyết điểm nào à? Tống tiến sĩ, anh chính là chuyên gia tâm lý học, anh cho rằng trên thế giới này có người hoàn mỹ không khiếm khuyết sao? Cho nên, xin anh hãy lý trí, khách quan, công bằng một chút." Tống Duệ híp mắt suy nghĩ một chốc, vuốt cằm nói: "Nếu như miễn cưỡng muốn nói ra khuyết điểm thì chính là quá thần bí, quá khó nắm bắt." Tống Ôn Noãn lại lườm trắng mắt, khoa trương hơn khi nãy, cười mà không cười nói: "Được rồi được rồi, tôi biết rồi. Tống tiến sĩ, tôi sẽ đặt cho anh một biệt danh là Phạn xuy xuy*, anh có đồng ý không?" [xuy = thổi] "Phạn xuy xuy là có ý gì? Là tâng bốc Phạn Già La à? Nói vậy thì tôi không đồng ý, khách quan mà nói, tôi không tâng bốc cậu ấy, mà sự thật chính là như vậy..." Tống Duệ nghiêm túc phản bác, cũng không hề hờn giận. Ngày hôm nay anh cũng mặc một bộ vest ba mảnh sang trọng, kẹp cà vạt cùng khuy măng sét đều thuộc nhóm cao cấp nhất của SDT, đường viền hắc diệu thạch (Obsidian) vây quanh một viên kim cương vàng cao cấp, dưới ánh đèn chiếu rọi lóe lên ánh sáng làm người ta sợ hãi, trái cổ anh khẽ cuộn trong tia sáng kia, cấm dục, ưu nhã rồi lại cực kỳ rung động. Gương mặt tuấn mỹ, thân thể cao lớn cường tráng, khí chất nho nhã lạnh lùng, vượt xa tất cả các thần tượng minh tinh trong giới giải trí, cũng hoàn toàn không có chút quan hệ nào với hình tượng học giả cứng nhắc. 1 1 Sau khi chương trình phát sóng, anh cũng nổi tiếng không kém, được đám dân mạng khen là minh tinh đỉnh cấp trong giới học thuật. Nhưng sự quan tâm cùng thiên vị mà anh dành cho Phạn Già La cũng dẫn tới không ít chê trách. Tống Ôn Noãn vốn dự định dẫn dắt anh nói về Phạn Già La để tẩy trắng một chút, nhưng hiện giờ xem ra không cần phải làm vậy. Tống Duệ căn bản không quan tâm người khác cảm thấy thế nào, anh chính là thiên vị Phạn Già La như vậy, không có nguyên do, cũng không cần phải che giấu. Tống Ôn Noãn yên lặng thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Stop! Tống tiến sĩ, chúng ta vẫn nên chuyển ánh mắt về phòng nghỉ đi, thí sinh đầu tiên đã đeo xong đồ chụp mắt rồi, chúng ta mời cậu ta vào phòng kiểm tra đi!" Tống Duệ xua xua tay, ngừng nói. Anh vốn không có ý giải thích cho mình, chỉ là nói tới Phạn Già La nên khó tránh nói nhiều một chút. Anh chăm chú nhìn về phía màn hình lớn, quan sát ấn tượng sơ bộ của các thí sinh về Tô Phong Khê. Không thể nghi ngờ, cô ta là dị đoan, là một mối nguy hiểm nhất định, nhưng đáng sợ là--- loại nguy hiểm tiềm tàng này lại không có người nào nhận ra. Thí sinh đầu tiên tiến vào phòng kiểm tra có năng lực rất yếu, không nói được lời nào có tính chất đặc trưng. Hắn đeo chụp mắt, cách một tấm màn, chỉ có thể mơ hồ nhận ra trong phòng có năng lượng thuộc về nữ giới, hơn nữa còn là nữ giới rất xinh đẹp. Nghe thấy lời ca ngợi của tuyển thủ, Tô Phong Khê nhìn camera mỉm cười, con ngươi của cameraman quay hình cô ta co rúc trong nháy mắt, sau đó chìm sâu vào say mê. Hắn không ngừng điều chỉnh quay cận cảnh, quay lại gương mặt không tỳ vết cùng đường cong thân thể uyển chuyển, sự yêu thích của hắn, cho dù cách màn hình vẫn có thể dễ dàng cảm nhận được. Nhưng người thông qua màn hình chăm chú nhìn Tô Phong Khê cũng chìm vào trạng thái hồn bay phách lạc này. Sức hấp dẫn ngang ngửa với hút ma túy này làm chân mày Tống Duệ nhíu chặt. Anh cảm thấy mình tựa hồ đã bước vào thế giới sặc sỡ màu sắc đặc biệt tạo ra cho Tô Phong Khê, trong thế giới này, cô ta chính là ánh sáng, là cơn mưa, là sấm sét, là trung tâm của tất cả mọi người. Tựa hồ chỉ cần khẽ mỉm cười, thậm chí chỉ thoáng nhìn qua, cô ta có thể nắm giữ linh hồn của người ta trong tay. Có thể đoán được, sau khi chương trình này phát sóng, Tô Phong Khê lộ diện sẽ nhấc lên một đợt sóng gió như thế nào trên mạng internet. Tuy cô ta tung ra rất nhiều bài hát mới nhưng chưa từng lộ mặt trước công chúng, cũng không quay MTV, có thể nói Thế Giới Kỳ Nhân chính là chương trình đầu tiên mà cô ta tham gia từ khi nổi tiếng lại tới nay. Fans hâm mộ của cô ta sẽ vì thế mà điên cuồng. Đúng rồi, fans hâm mộ của cô ta có bao nhiêu? Tám mươi triệu, hay chín mươi triệu? Tống Duệ lấy di động ra xem một chút, lại phát hiện mới hôm trước chỉ có tám mươi chín mươi triệu, hôm nay đã hơn trăm triệu, tốc độ tăng trưởng thật sự quá đáng sợ. Trong tình huống không cập nhập dữ liệu cùng lưu lượng, đây là chuyện không hề bình thường. [Yêu quái]--- Tống Duệ cầm bút lên viết hai chữ, sau đó lại gạch đi, đổi thành [ma quỷ]. Nếu nhà ngoại cảm tồn lại, ý chí siêu phàm tồn tại, dị thứ nguyên tồn tại, như vậy yêu quái cùng ma quỷ chắc hẳn cũng tồn tại đi? Trong lúc anh nghĩ ngợi linh tinh, thí sinh thứ nhất đã kết thúc kiểm tra, hắn nói ra một tràng ca ngợi có thể dùng cho bất kỳ cô gái nào để làm bọn họ vui vẻ, không hề có gì đặc biệt. Thí sinh tiến vào phòng kiểm tra, nửa tiếng sau là người thứ ba, người thứ tư... Tô Phong Khê từ đầu đến cuối vẫn ngồi yên trên ghế sô pha, bày ra tư thế xinh đẹp nhất, nụ cười kiều diễm nhất, sức mê hoặc trí mạng. Rốt cuộc, nhóm thí sinh mạnh nhất lục tục xuất hiện, mà cô ta tựa hồ cảm ứng được, lúc Nguyên Trung Châu tiến vào phòng kiểm tra, cô ta rốt cuộc buông chân đang gác trên ghế đẩu, chuyển thành tư thế ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt sáng quắc nhìn tình cảnh bên ngoài lớp màn. Nguyên Trung Châu cách lớp màn lấy ra một cái chuông, nhẹ nhàng lắc một chút: đinh linh, đinh linh, đinh linh.... tiếng chuông cổ xưa hệt như sóng nước truyền ra, xuyên thấu qua không khí, xuyên thấu hết thảy chướng ngại vật, cũng xuyên thấu thân thể Tô Phong Khê, sau đó ôn nhu, chậm rãi vọng trở về. Con ngươi Tô Phong Khê co rút, biểu tình trên mặt vẫn thực biếng nhác, tùy ý. Cùng lúc đó, Phạn Già La cũng tựa lưng vào vách tường phòng nghỉ, mắt hơi khép lại, yên lặng tiếp thu tiếng chuông cách không truyền tới. Nguyên Trung Châu có thể nghe thấy gì, cậu lại càng nghe được nhiều hơn. Một lát sau, Nguyên Trung Châu chậm rãi nói: "Đây là một người phụ nữ, có một đám lửa đang bùng cháy xung quanh người, làm cô ta toát ra hơi thở sinh mệnh mãnh liệt. Cô ta có thể mang tới ấm áp cùng chấn động mãnh liệt, cô ấy là trọng tâm chú ý của mọi người. Tôi nhìn thấy ánh sáng chói lóa ở trong cơ thể cô ấy, đó là sức mạnh bản chất, cô ấy nhất định sẽ gặt hái được thành tựu phi phàm trong tương lai! Cô ấy là cội nguồn của sinh mệnh! Mặc dù cô ấy từng gặp trắc trở nhưng vẫn có thể dựa vào ý chí kiên cường để chống đỡ, bởi vì nội tâm cô ấy sáng bừng, không có bóng tối, một chút cũng không có! Không thể nghi ngờ, đây là một nữ sĩ cực kỳ ưu tú, thiện lương, kiệt xuất, chói mắt! Nếu tôi tới gần hơn nữa sẽ bị hào quang của cô ấy tổn thương. Có rất nhiều người yêu mến cô ấy, rất nhiều rất nhiều, mà cô ấy đáng giá có được yêu thương nhiệt tình như vậy." Đối với Tô Phong Khê mà nói, lời nói của Nguyên Trung Châu không thể nghi ngờ là một loại thừa nhận cao nhất. Cô ta che mặt, tựa hồ không muốn để camera ghi lại biểu tình ngượng ngùng của mình, giọt nước ầng ật lóe sáng trên hàng mi dày, chạm thẳng vào đáy lòng mọi người. Một màn này một lần nữa mê hoặc cameraman đang quay hình cô ta, vì thế hắn kéo dài màn đặc tả tới hơn nửa phút. Trong phòng quan sát, Tống Ôn Noãn dẫn đầu vỗ tay, cảm động nói: "Nguyên Trung Châu không hổ là nhà ngoại cảm xếp thứ hai, ông ta nhìn thấy được nội tâm Tô Phong Khê. Đúng vậy, trước đây quả thực có vài scandal không dễ nghe nhưng mỗi người đều có quyền tự do lựa chọn, vì sao Tô Phong Khê lại không thể? Cách sống của cô ấy không quấy rầy tới ai cả, vì sao chúng ta không thể khoan dung một chút? Tôi tin rằng người có thể phát ra tiếng ca tuyệt vời như vậy nhất định không phải người xấu." 2 Ba người giám khảo khác liên tục phụ họa, tẩy trắng cho Tô Phong Khê, mà Tống Duệ thì khoanh tay thờ ơ quan sát, lặng lẽ đưa ra kết luận--- Nguyên Trung Châu không được, hắn không thể nhìn thấu bộ mặt thật của Tô Phong Khê. Sau đó, Chu Hi Nhã tiến vào phòng kiểm tra, sau khi cảm ứng mười mấy phút mới nói: "Đây là một vị nữ sĩ, xinh đẹp, tinh khiết, thiện lương, toàn thân tỏa ra hơi thở sinh mạng nồng đậm, hơi thở này thậm chí còn kích động vu lực của tôi, làm tôi cảm thấy rất thoải mái. Tôi nghe thấy một tiếng nhạc tựa hồ từ bầu trời truyền tới, mờ mịt kỳ ảo..." Im lặng một hồi, cô thật tâm nói: "Tôi rất thích vị nữ sĩ này, nếu như có thể, tôi hi vọng có thể ở bên cạnh cô ấy nhiều hơn." Tô Phong Khê che miệng cười duyên, con ngươi lóe ra tia sáng vui mừng. A Hỏa là người tiếp theo, cách lớp màn ngửi một hồi liền chắc chắn nói: "Là một cô gái, rất thơm ngát, hơn nữa trong cơ thể lại tràn đầy sinh mệnh lực, là một người đặc biệt đặc biệt tốt." Cậu nhóc lặp lại hai lần để nhấn mạnh sự yêu thích của mình đối với người kiểm tra. Hà Tĩnh Liên chậm rãi đi vào phòng kiểm tra, chỉ đại khái ba phút đã đưa ra kết luận: "Đây là một nữ giới rất đẹp, tâm tình của cô ấy giống như mây trắng bồng bềnh trên đỉnh núi, rất mềm mại, rất thánh khiết, rất tinh khiết. Cô ấy là người thuần khiết nhất mà tôi từng thấy, cô ấy có một trái tim trong suốt lóng lánh." Đinh Phổ Hàng là người kế cuối tiến hành kiểm tra, yên lặng cảm nhận thật lâu rồi lắc đầu nói: "Tôi không nhìn thấy được gì nên không thể nói cho mọi người biết phía sau màn là cái gì, nhưng tôi có thể nghe thấy một ca khúc, nó không ngừng quanh quẩn trong đầu tôi, tôi không biết nó đại biểu cho điều gì, nhưng tôi có thể nói cho mọi người biết, bài hát này cũng là bài hát tôi yêu thích nhất." Hắn đứng dậy, vừa lắc lư xoay tròn vừa ngâm nga bài hát phát hành mới nhất của Tô Phong Khê, cả người đều trầm mê vào đó. Tô Phong Khê lặng lẽ xốc màn, mỉm cười nhìn hắn, dùng miệng không phát ra âm thanh nói: "Vừa nãy tôi quả thực vẫn luôn ngâm nga bài hát này trong lòng, anh ta cảm ứng được. Nhà ngoại cảm của chương trình thật lợi hại!" Cô ta giơ ngón cái, nụ cười xán lạn được phóng đại trên màn hình, tỏa ra 200% sức hấp dẫn. Nhóm Tống Ôn Noãn ôm ngực, tròn to mắt, giống như hít lượng ma túy quá liều mà sắp say tới bất tỉnh, mà Tống Duệ thì nhấc bút, viết trên sổ tay--- [đây là một con quái vật được thiết kế riêng cho màn ảnh, mị lực có thể bị camera phóng đại.] Đinh Phổ Hàng đi rồi, Phạn Già La không cần nhân viên công tác dẫn đường cũng có thể không trở ngại không nhanh không chậm tiến vào phòng kiểm tra, thậm chí có thể dễ dàng tìm được một chiếc ghế sô pha mềm mại khác, ngồi xuống đối diện tấm màn, không chút thua kém Tô Phong Khê bắt chéo đôi chân dài, đầu ngón tay nhỏ dài đan xen, đặt lên đầu gối. Đó là một tư thế cực kỳ thoải mái, cũng là tư thế không hề phòng bị, có thể thấy cậu không cho rằng thứ ở phía sau lớp màn có thể uy hiếp mình. Trái ngược lại với sự thoải mái của cậu, Tô Phong Khê vuốt vuốt làn váy, chỉnh lại tóc mai, làm ra dáng vẻ tự tự nhiên nhưng lưng lại cố ý ưỡn thẳng. Tư thế sẵn sàng phát động này biểu lộ địch ý. Đúng vậy, không sai, cô ta vì người này mà tới, từ chương trình biết được thân phận nhà ngoại cảm của Phạn Già La, cô ta lập tức hiểu được sự thất bại của mình do ai tạo thành. Triệu Văn Ngạn không thể khống chế, phản phệ, dư luận nghiêng về một bên, sự nghiệp diễn xuất sụp đổ, đều là do người này thao túng ở phía sau. Nếu như có thể làm người này điên cuồng yêu thích mình, giống như con chó quỳ bên chân mình, tỉ mỉ mà say mê liếm ngón chân mình, hình ảnh đó nhất định sẽ rất thú vị đi? Nghĩ như vậy, Tô Phong Khê liền tới đây. Cô ta chậm rãi ngã người ra sau, thả lỏng cơ thể, hơi híp mắt, hé môi, chậm rãi phun ra hương thơm, phát tán hương vị quyến rũ kia ra không trung. Không cần lên tiếng không cần lộ diện cũng có thể dễ dàng bắt được con mồi ở sát bên cạnh. Cùng lúc đó, Phạn Già La nghiêng đầu bịt mũi, giọng nói đầy chán ghét: "Phía sau tấm màn là một con quái vật thối nát nên chết nhưng lại chưa chết đang phun ra mùi thối rữa tanh tưởi." 13 Chỉ một câu nói, vẻ mặt vênh váo tự đắc của Tô Phong Khê đã cứng ngắc, nỗi kinh hoàng hiện lên trong con ngươi cô ta. [kết thúc 85]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play