[115] Linh Môi - Hà Tĩnh Liên Giác Ngộ ***** Phạn Già La đưa tay che lại hai con ngươi đáng sợ kia, dùng từ trường vững vàng bao lấy chúng nó, sau đó ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào Lương lão dính đầy máu trên người cùng vạt áo, chăm chú hỏi: "Như vậy, bây giờ các ông đã chịu để tôi mang chúng nó đi chưa?" Có thể, có thể, cậu mau mang thứ đồ chơi này đi đi! Lương lão điên cuồng hò hét trong lòng, nhưng miệng thì lại há to không nói ra lời. Bởi vì ông quả thực có nỗi khổ riêng, ông phải đại diện không chỉ là cục văn vật mà còn là quốc gia, bất cứ thứ gì khám phá ra trong tòa tung điện này, cho dù chỉ là một tấm giấy vụn, chỉ cần nó có đủ lịch sử lâu đời thì nhất định phải bảo tồn ở nơi thích hợp, không có người nào có quyền mang nó rời khỏi cung điện này. Vẻ mặt Lục lão đau khổ lúng túng: "Phạn lão sư, kỳ thực chúng tôi cũng không làm chủ được, cấp trên có quy định, nếu chúng tôi tự ý đáp ứng chính là vi phạm pháp luật..." Lời của ông bị Tống Duệ chậm rãi tiến tới gần cắt đứt: "Có một cuộc điện thoại, các ông cần nghe một chút." Lương lão cùng Lục lão cùng nhìn qua cậu thanh niên nho nhã lịch sự, tầm mắt của đối phương lại quanh quẩn ở đầu ngón tay dính đầy máu mũi của bọn họ. Phần mi tâm chậm rãi nhíu chặt, tựa hồ đang ẩn nhẫn hay giằng co gì đó, trông cực kỳ thống khổ. Phải biết, mặc dù bị quỷ nhãn nhìn chằm chằm anh cũng có thể bảo trì dáng vẻ ung dung bình tĩnh, sao có thể lộ ra vẻ mặt khó chịu trước mặt người khác chứ. Rốt cuộc là chuyện gì làm anh không thể che giấu được tâm tình thật sự của mình? Trong di động truyền ra tiếng 'alo alo alo' làm sắc mặt Tống Duệ lại càng kém hơn, thế nhưng khi ánh mắt nhìn thấy thanh niên tuấn mỹ đồng dạng cũng đang ngẩng đầu nghi hoặc nhìn mình, anh lại khẽ thở dài một hơi, từ trong túi quần móc ra một túi khăn khử trùng, bao điện thoại tầng tầng lớp lớp. "Nghe điện thoại đi, đừng có lột khăn ra." Giọng nói Tống Duệ lộ ra ý tứ kiềm nén, đầu ngón tay không ngừng nhích lên trên, cuối cùng chỉ nắm có hai góc điện thoại. Lương lão cùng Lục lão rốt cuộc cũng tiếp thu được sự ghét bỏ rõ rệt của Tống Duệ, vội vàng lau lau đầu ngón tay dính máu lên quần áo, sau đó cần thận nhận lấy điện thoại. Tính khiết phích của Tống Duệ kỳ thực không nhắm vào vật mà là nhắm vào người, anh chán ghét đụng chạm tay chân với tất cả mọi người, nhất là chất dịch, nó làm anh cảm thấy tởm lợm muốn ói. Nhưng loại khiết phích này lại không cần trị cũng khỏi khi ở trước mặt thanh niên, hệ thống phòng vệ cùng công kích của anh sẽ tự động tiến vào trạng thái ngủ đông ở trước mặt thanh niên, dù cho đối phương có thể nhìn thấu được dục vọng đáng sợ nhất, tối tăm nhất ở sâu trong nội tâm anh. Ngón tay Lương lão lưu lại vài dấu đỏ trên khăn khử trùng, Tống Duệ chỉ liếc mắt một cái liền ép buộc chính mình phải dời mắt đi. Có thanh niên ở, sự chú ý của anh có thể dễ dàng chuyển dời tới trên người đối phương, sẵn tiện quên hết đi tất cả tức giận cùng khó chịu. Thanh niên cũng đang ngửa đầu lên nhìn anh, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, nhìn kỹ còn có thể phát hiện chút tia sáng chờ mong. Tựa hồ cậu cảm nhận được ý đồ của cuộc gọi này. Da mặt căng thẳng của Tống Duệ lập tức thả lỏng, khóe miệng lộ ra nụ cười yếu ớt: "Yên tâm, em có thể mang chúng đi." Ánh mắt Phạn Già La quả nhiên lại càng sáng hơn, chút phản ứng nhỏ bé này lại trực tiếp kéo tâm tình Tống Duệ sang một tầng khác, không còn huyên náo cùng dục vọng nữa, chỉ nghe thấy tiếng hát vang cùng ánh sáng chói lòa. Tống Duệ bật cười khẽ, tiện đà xoa xoa cái đầu lông xù mềm mại của người này. Thanh niên ngồi xổm ở trước mặt anh, ngước đầu, lộ ra gương mặt xinh đẹp, đôi mắt sáng ngời, đơn thuần, vô hại rồi lại trong suốt hệt như một đứa bé. Ai cũng cảm thấy cậu thần bí, chỉ có Tống Duệ lại cảm thấy cậu đáng yêu. Phạn Già La né tránh bàn tay nghịch ngợm của Tống tiến sĩ, nhìn về phía Lương lão đang nghe điện thoại, đối phương đang liên tục gật đầu nói gì đó, sau đó giao điện thoại cho Lục lão. Lục lão cũng đáp ứng vài tiếng, thận trọng nói: "Vâng vâng, chúng tôi biết rồi, chúng tôi sẽ giao cho Phạn tiên sinh bảo quản." Điện thoại nhanh chóng cúp máy, hai ông cụ đang định trả lại điện thoại dính đầy dấu máu trả lại cho Tống Duệ thì bị đối phương kiên quyết cự tuyệt: "Hai người ném nó đi." Nụ cười câu nệ triệt để đông cứng trên gương mặt già nua của hai người. Nói như vậy cũng quá không tôn trọng người đi? Nhóc con, nếu bọn tôi trẻ lại ba mươi tuổi, cậu thế nào cũng bị đánh! Phạn Già La khẽ thở dài một hơi, sau đó nhận lấy chiếc điện thoại được bọc tầng tầng lớp lớp, b�
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.