[114] Linh Môi - Thù Hận Của Lư Khâu Thị ***** Lúc chiếc hộp vừa mới bị Tống Duệ lấy xuống, mọi người chỉ chú ý tới chế tác hoa lệ cùng trải qua ngàn năm vẫn không hư hỏng của nó, nhưng lúc Phạn Già La xoay mặt còn lại của nó hướng về phía mọi người, bọn họ mới phát hiện thứ khảm trên hộp lại là hai con ngươi! 4 Chúng nó bị hai cái lọ lưu ly được mài nhẵn nhụi bóng loáng bao lấy, chiếc lọ không được lưu lại miệng lọ mà hoàn toàn bịt kín, thành bên trong kề sát tròng mắt, mơ hồ lộ ra một tầng dịch thể màu vàng, hoàn cảnh chân không này làm chúng nó có thể được bảo tồn nghìn năm. Lúc này chúng nó đang nhìn chằm chằm Lương lão ngồi bệch dưới đất, con ngươi tỏa ra hung ác, tàn độc, thù hận, giống như có sức sống vậy, đáng sợ hơn bất kỳ ánh mắt oán hận nào khác. Lương lão túa mồ hôi như mưa, vừa ré lên sợ hãi vừa dùng tay và chân bò ngược ra sau. Lục lão túm lấy tay Lương lão, cố gắng kéo ông ra xa. Người vây bên cạnh Phạn Già La cũng cấp bách tản ra, giống như cậu là một con virus trí mạng, chạm vào sẽ chết ngay lập tức. Chỉ có duy nhất Tống Duệ vẫn đứng ở bên cạnh như cũ, dùng ánh mắt có chút hứng thú đánh giá hai tròng mắt kia. Phạn Già La đưa tay che lại tròng mắt, chậm rãi nói: "Tôi muốn mang chúng đi." "Cái gì?" Lương lão vốn sợ muốn chết lập tức bất chấp, run giọng nói: "Không được! Cậu không thể mang đi! Tôi dám khẳng định nó chính là mắt của phế hậu Lư Khâu thị, chúng nó có giá trị nghiên cứu cực cao, cậu phải trả nó cho chúng tôi, nó thuộc về văn vật quốc gia, không thể giao cho cá nhân nào!" Phạn Già La mở hộp kim loại chạm rỗng, cẩn thận lấy hai chiếc lọ chứa con ngươi ra ngoài, đặt trong lòng bàn tay. Thấy động tác của cậu, nhóm người vốn đã cách xa lại càng chạy ra xa hơn, dáng dấp hoảng sợ như hai tròng mắt kia chính là hai quả bom có thể nổ tung bất cứ lúc nào. "Chúng nó là ngọn nguồn nguyền rủa, hết thảy những người bị nó nhìn tới đều trở thành mục tiêu bị giết của lời nguyền, không ai có thể may mắn tránh khỏi. Trong tình huống như vậy, các người làm sao tiến hành nghiên cứu? Ngay cả mạng sống các người cũng không còn, có thể nghiên cứu được cái gì?" Phạn Già La cúi người hỏi Lương lão, vẻ mặt khó hiểu. Lương lão vẫn kiên trì: "Chúng tôi sẽ không nghiên cứu, chúng tôi có thể bảo tồn nó ở một nơi không người, cắt đứt lời nguyền. Dù thế nào thì chúng nó cũng thuộc về cục văn vật, cậu không thể mang chúng nó đi." Phạn Già La nhíu mày suy tư một chốc, sẵn tiện buông bàn tay đang che đôi mắt, chầm chậm hỏi: "Các người nhất định muốn giữ chúng nó lại? Các người biết nó rốt cuộc tồn tại thế nào không? Chúng nó có ký ức, tuy bị gác lại hơn nghìn năm nhưng linh tính thủy chung vẫn còn tồn tại, chỉ chờ đợi một cơ hội để thức tỉnh. Mà một khi bọn nó tỉnh lại, kiếm ăn sẽ trở thành một loại bản năng. Chúng nó sẽ tỏa ra tín hiệu mãnh liệu, dùng nó để dụ dỗ người sống tới gần, nhất là người sống ẩn chứa đầy đủ năng lượng, ví dụ như đàn ông trẻ tuổi khỏe mạnh hoặc là linh giả. Chúng nó sẽ cắn nuốt linh hồn của những con mồi này để làm chính mình mạnh mẽ hơn, một khi nó mạnh tới một trình độ nào đó, một căn phòng, một cung điện, thậm chí là một tòa hoàng thành cũng bị nó nhét vào phạm vi phát xạ chú thuật, đến khi đó cho dù các người không tới gần, cho dù tìm hết mọi cách đề phòng vẫn như cũ không thể tránh né được số phận bị chúng nó cắn nuốt." Nói tới đây, hai con ngươi vốn nhìn chằm chằm Lương lão bắt đầu chậm rãi chuyển động quay ngược ra sau, cuối cùng ngừng lại trên mặt Phạn Già La. Chúng nó tỏa ra ánh sáng quỷ dị, tựa hồ đang nhìn kỹ, tựa hồ lại đang ghi nhớ, sau đó nhắm tới nhân loại này, sẵn tiện phát ra công kích thần niệm. Thấy chúng nó có thể chuyển động như mắt người sống, người đứng xung quanh lại tiếp tục lùi về sau, đến tận khi lưng dán chặt vào tường, không thể trốn được nữa. Lương lão hoảng sợ tột cùng ngồi bệch dưới đất trầm thấp kêu lên, chân lại càng mềm nhũn không đứng dậy nổi. Ánh mắt nhóm học giả ở phía sau lưng ông lóe ra tia sáng kinh sợ nhưng không lên tiếng biểu đạt ý kiến. Bọn họ vẫn còn do dự. Thứ này dù sao cũng là văn vật cực kỳ trân quý, tự nhiên không thể giao cho người bên ngoài. Huống chi Phạn Già La nói khủng bố đến cỡ nào thì chỉ là một loại suy luận, hiện giờ vẫn chưa trở thành sự thật. Lực công kích của tròng mắt này bọn họ đã tự thể nghiệm bằng thân thể mình, đau khổ thì đau khổ nhưng năng lực mê hoặc lòng người thì chưa từng thấy qua. Không ai vì bị nó đầu độc mà tiến vào tòa cung điện này, vì thế chỉ cần cách xa chúng nó, cắt đứt chúng nó, hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì đi? Giống như một ngàn bốn trăm năm nay vậy. Phạn Già La cũng có thể đang phóng đại để mang chúng đi. Cậu ta là nhà ngoại cảm, vật tà ác như vậy rơi vào tay cậu ta cũng không biết sẽ bị lợi dụng cỡ nào! Lỡ như làm mất mạng rất nhiều người... Vừa nghĩ như vậy, các vị học giả lại chuyển sang ủng hộ Lương lão, kiên định cho rằng thứ này phải ở lại cục v
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.