[84] Linh Môi - Ma Lực Của Tô Phong Khê số 8 *** Mẹ Hứa đi rồi, Phạn Già La cùng Hứa Nghệ Dương liền ngồi song song ngoài ban công, tiếp tục trông coi con ếch nửa tỉnh nửa ngủ kia. Gần tới sáu giờ, Phạn Già La thay một bộ tây trang, hỏi: "Cùng tôi tới đài truyền hình ghi hình không?" Hứa Nghệ Dương vội vàng gật đầu, theo đuôi đuổi theo bước chân anh trai. Lần này Triệu Văn Ngạn cũng tới, đúng sáu giờ rưỡi xuất hiện trước cổng đài truyền hình, gương mặt so với lần trước lại càng tiều tụy hơn, tinh thần cũng rất kém cỏi. Bởi vì trong khoảng thời gian này, Tô Phong Khê lại lục tục ra vài bài hát mới, xếp hạng nhất trên bảng xếp hạng, mức độ nổi tiếng có thể so với thần khúc hot khắp đại giang nam bắc năm xưa. Triệu Văn Ngạn đi ở trên đường cũng có thể đột nhiên nghe thấy giọng hát của Tô Phong Khê từ trong cách cửa hàng vọng ra, có khi là từ chiếc xe chạy ngang qua, còn có khi là tiếng chuông điện thoại của người khác. 3 Anh căn bản không có cách nào ngăn cản loại ma âm này rót vào tai, dằn vặt mình, chỉ có thể chạy ra nước ngoài tị nạn. Nhưng đáng sợ là ngay cả khi đã ra nước ngoài cũng không thể trốn thoát ma chưởng của Tô Phong Khê, nhân viên khách sạn thỉnh thoảng cũng phát bài hát này, không cho phát lại còn nháo loạn một trận với anh. Trong quá trình tranh cãi, âm nhạc vẫn không ngừng vang lên nên sau đó Triệu Văn Ngạn cũng bị say mê, không nói được lời cự tuyệt nữa. Ngay đêm đó anh đã mua vé bay về nước, muốn chạy đi tìm Tô Phong Khê làm huề, đồng thời còn mang theo toàn bộ gia sản của mình. Không phải em ấy đã sắp phá sản à? Không sao cả, anh có tiền, cho, cho hết! Cũng may Triệu Quốc An lão tiên sinh trông chừng cháu trai rất chặt, lập tức phái mười mấy vệ sĩ trói anh mang về nhà cũ, nhốt lại trong một căn phòng nhỏ cách âm. Trải qua một tuần bị nhốt kín, Triệu Văn Ngạn mới rốt cuộc thoát khỏi trạng thái điên cuồng kia, cũng phát hiện sức ảnh hưởng của Tô Phong Khê đối với anh tựa hồ rất nhạy cảm, chỉ cần tiếp xúc một chút sẽ sinh ra phản ứng mãnh liệt, nhưng muốn hoàn toàn tẩy sạch thì cần một quá trình vừa dài đằng đẵng lại cực kỳ thống khổ. 5 Đáng sợ hơn là quá trình này không ngừng kéo dài, cũng sâu sắc hơn, lần đầu tiên anh mất khống chế chỉ cần điều chỉnh ba ngày là ổn, lần thứ hai thì cần phải nhốt trong phòng kín bảy ngày. Vậy lần thứ ba, lần thứ tư, lần thứ năm sẽ thế nào đây? Anh còn có thể tỉnh táo lại hay không? Đáp án của vấn đề này mơ hồ xuất hiện trong đầu Triệu Văn Ngạn, làm anh sợ hãi tuyệt vọng. Anh thường xuyên nhìn thấy tin tức một vị nào đó đang nhiệt tình theo đuổi tân ca hậu Tô Phong Khê, mà cái tên của đối tượng không ngừng thay đổi, dáng dấp hèn mọn hoàn toàn mất đi lý trí của bọn họ làm Triệu Văn Ngạn sợ run. Mà fans hâm mộ của Tô Phong Khê tựa hồ đã dần quen thuộc với sức hấp dẫn trí mạng của cô ta, không cảm thấy chuyện tình cảm trăng hoa của cô ta là chuyện không thể chấp nhận. Thậm chí bọn họ còn cảm thấy tự hào, không ngừng khoe khoang thần tượng nhà mình quyến rũ cỡ nào, được hoan nghênh cỡ nào, người gặp người thích cỡ nào. Nếu bạn thích Tô Phong Khê, đó là chuyện bình thường, nếu bạn chướng mắt cô ta, đó mới là mắt dính đầy ghèn. 1 Kỳ quái là loại tam quan vặn vẹo cực kỳ nực cười này lại được đại đa số công chúng tiếp nhận. Ngoại trừ danh xưng tân ca hậu, Tô Phong Khê còn có thêm một danh xưng là yêu cơ xinh đẹp. Sức quyến rũ không thể ngăn cản cùng phong cách sống phóng túng của cô ta đã thấm sâu vào nhận thức mọi người. Người chỉ trích Tô Phong Khê ngày càng ít, mà scandal Triệu Văn Ngạn từng thả ra lại biến thành một chiến tích huy hoàng của cô ta, được fans hâm mộ nói say sưa. Người khác quen nhiều bạn trai thì bị xem là dâm loàn phóng đãng; Tô Phong Khê quen nhiều bạn trai thì lại nói là phóng khoáng không câu nệ. Sau khi quay trở lại vòng giải trí, số scandal ngày xưa, tốt thì được ca ngợi, không tốt thì triệt để mỹ hóa lên thành tốt, chậm rãi trở thành một hình tượng nghệ sĩ mới tinh. Từ nay về sau, nếu Triệu Văn Ngạn còn dùng lý do sinh hoạt cá nhân không đứng đắn để công kích Tô Phong Khê thì đó chỉ là một chuyện cười ở trong mắt đại chúng. 3 Đúng vậy, Tô Phong Khê cùng lúc kết giao với rất nhiều bạn trai, chuyện này ai mà không biết? Nhưng người ta một người muốn đánh một người nguyện bị đánh, bạn quản được sao? Vấn đề đạo đức à? Chỉ cần không kết hôn thì nó không liên quan với vấn đề đạo đức. Ngôn luận hoang đường như vậy tràn ngập khắp mạng truyền thông, mà dân mạng lại không hề cảm thấy quái lạ, ngược lại chỉ qua quýt cho qua. Quan niệm của bọn họ vô thức đã bị tiếng ca của Tô Phong Khê làm cho vặn vẹo. Thì ra hình thượng lẳng lơ trác táng cũng có thể trụ vững, chỉ cần bạn có sức quyến rũ đủ lớn! Tô Phong Khê thành công làm người trong nghề mở rộng tầm mắt, nhưng cũng hiểu được những minh tinh khác căn bản không thể học theo hay bắt chước. Không ai có gương mặt tuyệt mỹ cùng vóc người xinh đẹp như Tô Phong Khê, không ai có được âm thanh hoàn mỹ làm người ta muốn dục tiên dục tử như vậy, không ai đủ sức một mình chống lại quan niệm của thế tục. Tô Phong Khê nổi tiếng, giá trị còn cao hơn trước khi rời khỏi Tinh Huy. Fans hâm mộ của cô ta mỗi ngày đều vào weibo Tinh Huy hỏi--- hôm nay mấy người có hối hận không? Lúc tỉnh táo, Triệu Văn Ngạn chưa từng có chuyện hối hận. Anh nhắm mắt theo đuôi phía sau Phạn Già La, gần như không thể nghe thấy nói: "Già La, lực ảnh hưởng của Tô Phong Khê ngày càng lớn, ngay cả trốn ra nước ngoài cũng không hữu dụng. Có đôi khi tôi thực hoài nghi, cô ta có thể dùng âm thanh cùng dung mạo của mình khống chế người của toàn thế giới." Phạn Già La bước đi trên hành lang, giọng nói vẫn thực bình tĩnh lãnh đạm: "Sẽ không, vẫn là câu nói đó, trên thế giới này không có sức mạnh nào không có tiết chế." "Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể tiết chế được cô ta?" Triệu Văn Ngạn nôn nóng bất an hỏi. Phạn Già La bước vào phòng nghỉ, ngồi trước bàn trang điểm, nhìn gương suy nghĩ một chút rồi trầm ngâm nói: "Một cái đầu tỉnh táo, một đôi mắt có thể xuyên thấu giả dối, mới có thể tiết chế được cô ta." "Cái đầu tỉnh táo? Đôi mắt xuyên thấu giả dối? Nghe bài hát của cô ta xong, nhìn thấy cô ta, ai có thể bảo trì tỉnh táo nổi? Đó căn bản là vô lý." Triệu Văn Ngạn vuốt mặt, trong lòng tràn đầy bất an, bất lực cùng lo sợ không yên. Đúng vào lúc này, Tào Hiểu Huy dẫn thợ trang điểm đi tới, cười hì hì nói: "Phạn lão sư, từ hôm nay trở đi, xé xé tỷ sẽ là thợ trang điểm riêng của cậu." "Vậy thì làm phiền rồi." Phạn Già La lập tức đứng dậy chào hỏi. Kiệt Phất Thụy vừa che miệng cười duyên vừa không ngừng nói đừng khách khí, không phiền, là vinh hạnh của tôi. Anh hiện giờ và anh trước có khác biệt rất lớn, phần mi tâm giữa chân mày đã không còn uất khí, chỉ còn lại tràn đầy phấn chấn; u ám trong da dẻ hoàn toàn biến mất, tất cả đều là ánh sáng rực rỡ, giống như hoàn toàn thay da đổi thịt trong một khoảng thời gian cực ngắn vậy. "Phạn lão sư, cậu ngồi đi, tôi sẽ giúp cậu trang điểm." Thoáng nhìn qua Hứa Nghệ Dương ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, Kiệt Phất Thụy kinh hô: "Ai u, con cái nhà ai đây, sao da lại trắng như vậy?" "Là đứa nhỏ nhà tôi." Phạn Già La không chút nghĩ ngợi nói. Nghe thấy lời này, gương mặt cứng ngắc chết lặng của đứa bé chậm rãi lộ ra nụ cười xán lạn, con ngươi của bé rất đen, lại không chiết xạ quá nhiều ánh sáng, trông có chút u ám. Tuy Kiệt Phất Thụy cảm thấy đứa bé này là lạ nhưng ở trước mặt gia trưởng nên cũng không tiện nói gì, chỉ có thể mỉm cười khen ngợi vài câu, sau đó vùi đầu làm việc. Triệu Văn Ngạn đang sầu não, tự nhiên cũng không chú ý tới dị thường. Tào Hiểu Huy thì nhìn thấy vết hoen tử thi sau cổ đứa nhỏ nhưng chỉ cho là vết mẩn dị ứng, không nghĩ nhiều. Ông lấy di động ra bắt đầu báo cáo phản ứng của người xem về số đầu tiên của chương trình: "Phạn lão sư, cái vị Meteor Street Mã Nông kia lại đang nhảy nhót nói cậu là kẻ lừa đảo, còn nói khoản đầu tư của chương trình này do cậu chống đỡ, vì thế tất cả nhân viên của đoàn mới chịu hợp tác diễn kịch. Phần lớn khán giả đều tin lời anh ta, nhưng không sao, bọn họ vẫn rất thích xem biểu hiện của cậu trên màn hình, bởi vì gương mặt của cậu thật sự quá đẹp, cho dù là bị lừa, bọn họ cũng cam tâm tình nguyện." "Cậu xem bình luận của vị khán giả này nè [Mặt của Phạn Già La chính là điểm sáng của chương trình này, ánh mắt của cậu ấy có cả một dãy ngân hà sáng lóng lanh1. Tôi không quan tâm chương trình này có bịp bợm hay không, tôi chỉ quan tâm có thể liếm nhan cậu ấy nhiều một chút hay không! Nói đi nói lại thì kỹ thuật diễn xuất của cậu ta cũng siêu ngầu, người khác ngoại cảm trông như đang giỡn chơi, cậu ta ngoại cảm lại tràn đầy khí thế, rất có phong cách! Tôi thích bầu không khí mà cậu ấy tạo nên, cho nên, Phạn Già La, cố lên!]" Tào Hiểu Huy vừa đọc bình luận xong, Kiệt Phất Thụy liền bùng nổ: "Phi! Mắt của đám khán giả này mù hết rồi! Phạn lão sư mà cần diễn kịch sao?" "Đúng vậy, Phạn lão sư của chúng ta có thể tham gia chương trình này hoàn toàn dựa vào bản lĩnh! Nhưng không thể thay đổi phương thức phát sóng, ai sẽ tin chứ? Bây giờ ở bên ngoài đều nói là chương trình chúng ta có kịch bản, Phạn lão sư là diễn viên chính, những thí sinh khác là diễn viên phụ, mọi người đều diễn theo kịch bản có sẵn, xây dựng nên hình tượng ngầu lòi của nhân vật chính. Cậu xem cậu xem, này mà là lời thoại à?" Kiệt Phất Thụy nghe ra được Tào Hiểu Huy có ý bóng gió, liền kín đáo nói: "Hình thức phát sóng không thể thay đổi, cấp trên đã nói rồi." "Thật sự không thể thay đổi à?" Tào Hiểu Huy vẫn chưa từ bỏ ý định xác nhận. Thấy nghệ sĩ nhà mình chịu thiệt, trong lòng ông cảm thấy khó chịu. "Thật sự không thể thay đổi, ngay cả chị Tống cũng không có tiếng nói, ông nghĩ xem nước này sâu bao nhiêu..." Kiệt Phất Thụy chỉ chỉ lên đỉnh đầu, sau đó ngậm miệng không nói. Trong lòng Tào Hiểu Huy run lên, cũng trầm mặc. Qua tầm vài phút, hai người lại bắt đầu trò chuyện về chủ đề khác: "Nghe nói hôm nay tổ chương trình đã mời tới một vị khách quý siêu hot?" 1 "Đúng rồi, nhưng cụ thể là ai thì chỉ có một mình chị Tống biết." "Thần bí vậy à?" "Nghe nói vị khách này muốn tham gia phần kiểm tra nên phải giữ bí mật." "Ah, vậy tôi không hỏi nữa, dù sao thì Phạn lão sư nhà bọn tôi không cần hỏi thăm mấy chuyện này." "Đương nhiên, Phạn lão sư là ai chứ, có gì mà không biết..." Lúc hai người tôi một câu bạn một câu thổi rắm cầu vồng, Phạn Già La đã trang điểm xong, chuyển sang phòng ghi hình. Vẫn là giống như lần trước, tất cả thí sinh sẽ rút thăm thứ tự, sau đó dựa theo thứ tự tiến vào kiểm tra. Mười sáu thí sinh chỉ còn lại mười ba, ngoại trừ hai người bị loại thì còn một người nữa là Sùng Minh vì mắc bệnh nên phải rời khỏi cuộc thi. Có người nói tinh thần hắn có vấn đề, thường xuyên cho rằng mình là một con chó, làm ra đủ loại động tác khó có thể tưởng tượng, nhưng khi đó lại luôn cầu xin người khác trói chặt mình lại, nói là không thể khống chế được cơ thể. Loại bệnh này có chút giống chứng vọng tưởng nhưng không giống hoàn toàn, hiện giờ bác sĩ vẫn chưa thể đưa ra phán đoán chuẩn xác, chỉ có thể nhốt hắn trong bệnh viện tâm thần tiến hành quan sát. MC đơn giản thông báo nguyên nhân Sùng Minh rời khỏi cuộc thi, sau đó giả vờ thần bí nói: "Được rồi các vị, bây giờ mời các vị để nhân viên công tác đeo đồ bịt mắt vào, phần kiểm tra sau đây sẽ có bất ngờ lớn đang chờ các vị." Nghe nói là có bất ngờ, nhóm thí sinh đều nóng lòng muốn thử sức, mà Phạn Già La thì rũ mi mắt, không hề lộ ra ý cười. ... Phòng quan sát: Tống Ôn Noãn vừa từ nước Mỹ trở lại vừa chà chà tay vừa nhìn về phía màn hình, dùng giọng nói hưng phấn nói: "Khán giả yêu mến, mau nhìn màn hình chính của chúng tôi đi, các bạn có phát hiện gì không?" Ngoại trừ Tống Duệ, tất cả mọi người đều nhìn về phía màn hình lớn, ánh mắt tỏa ra kinh hỉ, nhiệt tình, hoặc say mê. Một người phụ nữ mặc váy đỏ rực dùng tư thế biếng nhác nằm nghiêng trên chiếc ghế sô pha, làn váy xẻ cao làm đôi chân thon dài trắng nõn ẩn ẩn lộ ra bên dưới làn váy, dưới ánh đèn chiếu sáng, chiếc lắc chân bằng vàng mong manh ở mắc cá chân lóng lánh sáng, mà cổ chân cô tựa hồ còn mong manh yếu đuối hơn cả sợi dây kia, chỉ cần chạm nhẹ một cái sẽ vỡ vụn. Ánh mắt hẹp dài của cô thờ ơ đảo qua camera, lưu lại một mạt diễm lệ. Sự xuất hiện của cô giống như một đóa hoa hồng xinh đẹp lạ thường chấn động ánh mắt mọi người, đẩy gu thẩm mỹ của bọn họ lên cao nhất. Cô chính là tân ảnh hậu Tô Phong Khê bạo nổ trên mạng gần đây! 2 Ngay cả Tống Ôn Noãn cao ngạo cũng không thể không thừa nhận: "Đây chính là người phụ nữ duy nhất xinh đẹp hơn tôi trong vòng giải trí này, thế nào, các vị khán giả? Khó khăn lắm tôi mới mời nữ thần của các bạn tới đây đấy, các bạn có vui không nào?" Cô dừng lại một chốc rồi nói tiếp: "Các bạn cũng biết, dạo gần đây tôi gặp chút chuyện nên tâm tình không được tốt cho lắm, nhờ nghe ca khúc của Tô Phong Khê mà tôi mới có thể chống đỡ được khoảng thời gian gian nan này." Tiễn tiến sĩ lập tức phụ họa: "Đúng vậy, lúc khó chịu tôi cũng rất thích nghe nhạc của Tô Phong Khê. Giọng hát của cô ấy có ma lực trị liệu lòng người, tôi thường không kiềm được mà rơi lệ, lại nhịn không được phì cười, cảm giác này quả thực không thể dùng từ ngữ để hình dung, nhưng nó thật sự rất thoải mái, rất cảm động, rất thả lỏng, giống như linh hồn được tẩy rửa vậy." 6 Âu Dương tiến sĩ cùng Lâm tiến sĩ cũng tỏ ra đồng ý với nhận xét này. Lúc mệt mỏi bọn họ cũng rất thích nghe nhạc của Tô Phong Khê, như vậy có thể khôi phục nhanh hơn. Nhóm người trò chuyện rất ăn ý, mỗi ca khúc của Tô Phong Khê đều có thể sôi nổi thảo luận, thậm chí còn thuộc nằm lòng từng ca từ, chỉ ra là đoạn nào làm mình xúc động nhất. Phần nhiệt tình này thông qua camera ghi hình lộ rõ sắc thái kỳ dị, nhưng không hề có người nào cảm thấy khác thường. Duy chỉ có Tống Duệ tĩnh tọa ngồi ở một bên, không nói lời nào. Gương mặt Tống Ôn Noãn vì kích động mà đỏ rực, rốt cuộc cũng phát hiện sự im lặng của anh họ, liền hỏi: "Sao anh không nói gì? Lẽ nào anh không thích nghe Tô Phong Khê ca hát?" Cô không hề nhận ra thái độ của mình lúc này ngang ngược vô lý cỡ nào, cứ như chỉ cần anh họ gật đầu một cái, nói không thích một cái, cô sẽ nhào tới cắn anh một ngụm. Này vốn không phải là tính cách của cô, từ sau chuyện Du Vân Thiên, Tống Ôn Noãn lại càng nhã nhặn hơn rộng lượng hơn, cũng càng khéo léo, nội liễm hơn, giống như một viên ngọc thạch được đánh bóng sáng ngời, lộ ra vẻ đẹp tuyệt mỹ. Nhưng phần khéo léo kia, nhã nhặn kia, độ lượng kia, dưới sự ảnh hưởng của Tô Phong Khê đã hoàn toàn biến mất. Tống Duệ yên lặng quan sát người trên đài quan sát, con ngươi lóe ra tia sáng u ám. Anh kéo ghế dựa tới gần, từng câu từng chữ nói ra đều mang theo trào phúng cùng chán ghét: "Tôi quả thực không thích nghe nhạc của Tô Phong Khê. Tôi chưa bao giờ cảm thấy giọng hát của cô ta tràn đầy tình cảm cùng ôn nhu, ngược lại, tôi chỉ nghe ra dục vọng đen tối, danh lợi nông cạn, hư vinh tởm lợm. Nếu muốn tôi gắng gượng hình dung tiếng ca của cô ta, tôi chỉ có thể nghĩ tới một cái xác phủ đầy gấm vóc cùng nước hoa, tuy ngửi thơm ngào ngạt, nhìn thấy xinh đẹp, nhưng gạt hết những thứ đó đi thì bên trong chỉ là một đống thịt nối rữa cùng đám giòi bọ lúc nhúc mà thôi." 13 Anh vừa dứt lời, phòng quan sát chìm vào im lặng hoàn toàn, Tống Ôn Noãn cùng ba vị tiến sĩ trợn tròn mắt căm tức nhìn anh, giống hệt như đang nhìn kẻ thù đời trước lẫn đời này. Những lời lẽ bôi nhọ như vậy quả thực không thể tha thứ! [kết thúc 84]