[292] Linh Môi - Vận Mệnh Cuối Cùng (2) **** Ở trên bầu trời cao cao, một người nương theo cơn gió bay vút qua. Mái tóc đen dài của cô bồng bềnh phía sau, lộ ra gương mặt khuynh thành tuyệt thế, đôi chân trần trắng nõn đạp lên đám mây, nhanh như chớp chạy tới một nơi nào đó trong Kinh thị. Những đốm sáng óng ánh đuổi theo cô ta, tranh nhau tiến vào cơ thể cô ta, làm đôi mắt đen nhánh kia lóe ra thần quang kinh người. gương mặt của cô ta rất đẹp, nhưng nét mặt thì lại lộ ra biểu cảm căm thù dữ tợn. Người bình thường căn bản không nhìn thấy được bóng dáng cô ta, nhưng Thường Tịnh đại sư vẫn luôn chú ý tới thiên tượng, nhóm cao thủ huyền môn, và nhóm linh giả có thực lực cao thâm cũng nhìn thấy được dị tượng này, sau đó lập tức đuổi theo bóng người ở phía chân trời. "Đó là người hay thần?" Nguyên Trung Châu nghi ngờ hỏi. "Là thần." Chu Hi Nhã khẳng định nói. Ngoại trừ thần, cô không nghĩ ra trên thế giới này có người nào có thể tiện tay gieo rắc ánh sao, cưỡi gió phi hành, ngày đi nghìn dặm, kích động trời đất xuất hiện dị biến. Cảm giác của Thường Tịnh đại sư nhạy bén hơn người khác, ông lắc đầu nói: "Khí thế áp sát nhưng vẫn chưa đủ. Thần linh hiện tế không chỉ dẫn tới chút động tĩnh vậy đâu. Các người có từng thấy thiên kiếp chưa? Nếu trên đời thật sự có người thành thần, uy lực thiên kiếp giáng xuống đủ để hủy diệt thành phố này. Vì thế cô ta vẫn chưa phải thần." "Rất gần." Tri Phi đạo trưởng không biết từ khi nào cũng đuổi theo bóng người kia mà tới, trầm giọng nói: "Đó là Lâm Niệm Từ! Bầu trời đã xuất hiện lôi vân rồi, thiên kiếp sắp tới!" Mọi người nhìn lên bầu trời, lúc này mới phát hiện bóng đêm đêm nay tối tăm hơn bất cứ ngày nào khác, ánh sáng đầy trời đã bị tầng mây đen thật dày che khuất, rất nhiều tia sét màu tím nảy tán loạn trong tầng mây, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể giáng xuống. Nếu Lâm Niệm Từ thật sự bước vào cánh cửa thành thần, thiên kiếp mà cô ta gọi tới sẽ san bằng thành phố mấy chục triệu dân số này thành bình địa. "Mau thông báo chính phủ sơ tán người dân." Có người lớn giọng hô. "Không kịp nữa rồi. Cả mấy chục triệu người, sơ tán kiểu gì đây chứ? Không kịp nữa rồi!" Tri Phi đạo trưởng nghẹn ngào nói. Mọi người đều chìm vào chết lặng. Thẳng đến lúc này bọn họ mới hiểu được, thì ra cảnh giới 'thành thần' cao nhất mà bọn họ vẫn luôn chờ mong chính là phải dùng ngàn vạn sinh mệnh con người ra đánh đổi. "Tại sao cô ta lại tới Kinh thị chứ, nơi này có tới mấy chục triệu dân số! Sao cô ta không tới vùng rừng sâu núi thẳm đi? Chẳng lẽ cô ta không biết hậu quả việc mình làm sao?" Chu Hi Nhã hổn hển rống giận. Tri Phi đạo trưởng cực kỳ xấu hổ nói: "Từ nhỏ cô ta đã luôn làm theo ý mình như vậy rồi. Trong đầu cô ta tựa hồ kh
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.