[293] Linh Môi - Khởi Đầu Mới **** Sau khi cự long biến mất, trên bầu trời bắt đầu trút mưa to, tất cả mọi người đều đội mưa chạy thẳng lên núi, muốn xem kết cục cuối cùng. Phạn Già La và Lâm Niệm Từ, hai người đó rốt cuộc là ai giành được thắng lợi, là ai đã oanh oanh liệt liệt chết đi. Trận mưa này rốt cuộc vì ai mà đổ, con rồng đột nhiên lớn mạnh kia rốt cuộc đã lấy sức mạnh từ ai... Băn khoăn lấp đầy trong lòng mỗi người, làm lòng bọn họ nóng như lửa đốt, mà Thường Tịnh đại sư tựa hồ dự cảm được gì đó, bước chân ông đặc biệt nặng nề. Ông biết ngay vừa nãy thế giới này đã có thần linh tới nhưng lại yên lặng mất đi. Dùng thân mình dưỡng long, kích phát ra trận mưa tràn đầy linh khí và phước lành, dưỡng dục cho thế giới trăm ngàn vết lở loét này. Người làm ra chuyện như vậy không thể nào là Lâm Niệm Từ. Nếu không phải cô ta, vậy thì đáp án không cần nói cũng biết. Chuyện rõ ràng như vậy, Thường Tịnh đại sư có thể nghĩ tới, Tống Duệ sao lại không nghĩ ra. Bước vào tầng hầm bị phá thủng một lỗ lớn, trái tim anh giống như ngừng đập. Quả nhiên anh không nhìn thấy người ôn nhu kia đâu nữa, chỉ phát hiện thi thể đã lạnh băng của Lâm Niệm Từ. Cô ta nằm trong cơn mưa to, máu đen trên người dần dần bị rửa trôi, lộ ra gương mặt mím môi cười chúm chím. Cô ta đã chết rồi, chết triệt để, nhưng cũng thực an ổn, thực vui sướng. Cô ta cướp đi hết thảy trong thế giới này, cuối cùng lại trả lại cho thế giới. Còn Phạn Già La đâu? Tống Duệ vô thức nghĩ tới lời Phạn Già La từng nói. Phạn Già La nói rằng thần linh là ghẻ lở; em ấy nói rằng chỉ cần em ấy còn ở đây, thế giới này không cho phép có thần linh; em ấy nói rằng thần linh tốt sẽ mang hết tất cả những gì mình sở hữu tặng lại sự sống cho thế gian... Em ấy nói rất nhiều rất nhiều, bây giờ nghĩ lại, từng câu từng chữ đó đều đang phán xét thần linh, kỳ thực cũng là phán xét chính bản thân em ấy. Để cứu thế, em ấy muốn thành thần; đồng dạng là cứu thế, em ấy muốn tiêu diệt thần. Em ấy đã tự giết mình hai lần, chỉ vì để tất cả mọi người trên thế giới này được sống. 1 Đầu óc Tống Duệ không có cách nào hồi ức lại tất cả quá khứ. Anh tìm thật lâu cũng không thể tìm thấy bóng dáng Phạn Già La, cuối cùng quỳ rạp xuống đất, vành mắt đỏ ửng nỉ non: "Lừa đảo, thì ra em vẫn luôn nói dối. Em đã sớm biết kết cục của mình rồi, đúng không?" Hứa Nghệ Dương đứng trong đống đổ nát dưới cơn mưa, gào khóc. Bé loáng thoáng hiểu được, anh trai sẽ mãi mãi không về nữa. Mạnh Trọng tìm đội công trình tới xử lý đống đổ nát trong nhà cũ để tìm kiếm Phạn Già La; Thường Tịnh đại sư đứng dưới cơn mưa cầu xin trời xanh. Mà đám cao thủ huyền môn thì vây quanh thi thể Lâm Niệm Từ tìm kiếm, muốn tìm hai khối ngọc bội, nắm giữ chìa khóa trở thành thần. "Người ngu si. Phạn thí chủ chắc chắn sẽ không lưu lại thứ tai họa đó." Thường Tịnh đại sư lắc đầu, chảy nước mắt vui mừng mỉm cười. Chỉ có nhân tài như Phạn thí chủ mới liều lĩnh giải quyết vấn đề từ đầu nguồn, ngay cả chết cũng không sợ hãi. Cậu ấy đã hứa với Huyền Dương Tử là sẽ bảo vệ thế giới này, giờ đây, cậu ấy đã làm được rồi. Nhóm cao thủ huyền môn đang điên cuồng tìm kiếm đột nhiên lộ ra vẻ mặt mê mang, sau đó từng người rời khỏi đống đổ nát, nghi hoặc nói: "Mình ở đây làm gì vậy?" "Long mạch hiện thế, chúng ta tới kiểm tra tình huống." "Ah đúng rồi, long mạch hình như đã đi rồi, chúng ta cũng phải đi thôi. Ở đây không có gì khác thường cả." Chỉ trong vòng nửa tiếng đồng hồ ngắn ngủi mà bọn họ đã quên đi sự tồn tại của Phạn Già La, đồng thời cũng tìm được lời giải thích hợp lý cho sự việc phát sinh. Đây là thần lực của Phạn Già La đang xóa đi vết tích mình từng tồn tại trên thế giới này. Không chỉ cao thủ huyền môn, ngay cả nhóm nhà ngoại cảm và Thường Tịnh đại sư cũng chậm rãi bình ổn đau thương, mờ mịt đứng dậy. "Đi thôi, tiềm long nhập uyên rồi, chúng ta mau về thôi, mưa lớn quá, bên ngoài lạnh lắm." Chu Hi Nhã kéo chặt chiếc áo khoác ướt nhẹp của mình, run giọng nói. Nguyên Trung Châu gật đầu, từng bước từng bước rời đi. Ông cứ cảm thấy mình tựa hồ đã quên đi thứ gì đó rất quan trọng. Mạnh Trọng cũng từ biểu cảm lòng nóng như lửa đốt trở thành thong dong, bình tĩnh. Anh không còn cố gắng khiêng đống đá và cột gỗ để tìm kiếm tung tích Phạn lão sư nữa, ngược lại lấy ra bộ đàm báo cáo về cục là nhà tổ Phạn gia lâu năm ít tu sửa nên nóc nhà bị sụp, không có chuyện gì lớn. Phạn Già La chết đi đối với bọn họ giống như một làn khói, tan biến không còn tung tích. 1 Chỉ có hai người vẫn nhớ kỹ Phạn Già La, một là Hứa Nghệ Dương, một là Tống Duệ. Giờ phút này, Tống Duệ dùng con ngươi đỏ ngầu nhìn chằm chằm bóng dáng Hứa Nghệ Dương. Đột nhiên anh nhớ tới khi người nắm giữ ngọc bội cứu sống một người thì sẽ lưu giữ một mảnh ngọc nhỏ trong cơ thể đối phương. Hứa Nghệ Dương được Phạn Già La cứu sống, liệu có thứ đó hay không? Lấy được nó thì có thể ước nguyện để người đã sớm biến mất một lần nữa quay lại hay không? Ý nghĩ này quanh quẩn trong đầu Tống Duệ làm ánh mắt anh ngày càng nguy hiểm hơn. Hứa Nghệ Dương tựa hồ ý thức được gì đó nhưng không hoảng sợ trốn tránh, ngược lại bé ngẩng đầu lên, thực nghiêm túc nói: "Anh Tống Duệ, có phải anh có cách cứu anh trai không, anh mau cứu anh trai đi, anh mau cứu anh trai đi mà!" "Cứu anh trai rồi, em sẽ chết." Tống Duệ ngồi xổm xuống, dùng sức nắm lấy bả vai gầy yếu của đứa bé. "Em đã sớm chết rồi." Hứa Nghệ Dương kiên định nói: "Em không sợ." Giờ phút này, Tống Duệ thật sự động sát tâm, nhưng cuối cùng anh buông Hứa Nghệ Dương ra, đứng dậy xoay người đi, đón lấy hạt mưa mà rơi lệ. Bởi vì anh đột nhiên nghĩ tới, liệu lúc này đây Phạn Già La có đang ở trên tầng mây nhìn anh hay không, hành vi tội ác như vậy có được em ấy tha thứ hay không? Chắc chắn là không, một khi giết chết Hứa Nghệ Dương, Tống Duệ sẽ không còn là Tống tiến sĩ mà Phạn Già La thích nữa, anh bị vấy bẩn, sẽ không còn xứng với sự sạch sẽ của em ấy nữa. Cuối cùng, Tống Duệ ngừng giãy giụa, từ trong túi áo lấy ra cái lọ nhỏ mà Phạn Già La đã giao cho mình, rót chất lỏng đỏ tươi bên trong vào miệng Hứa Nghệ Dương. Anh ngửi được mùi tanh nồng của chất lỏng kia, hẳn là máu của Phạn Già La. Nếu Phạn Già La thật sự là thần linh thì đây chính là một giọt thần huyết. Hứa Nghệ Dương cho rằng làm vậy thì có thể cứu được anh trai nên thực gấp gáp uống cạn, nhưng chỉ một thoáng thì buồn đau trong mắt bé đã biến mất, thế vào đó là mờ mịt, khiếp sợ. Mà cơ thể lạnh như băng của bé cũng ngay lúc này có lại hô hấp, nhịp tim đập và nhiệt độ cơ thể. Phạn Già La đã cứu sống bé, cũng làm bé quên đi mình. Nhìn đứa nhỏ mờ mịt nhìn mình, Tống Duệ cuối cùng cũng không kiếm nổi tiếng khóc rống thất thanh. Anh ôm lấy đứa bé nhỏ nhắn, bi ai không gì sánh bằng hỏi: "Nếu ngay cả chúng ta cũng quên em ấy thì trên thế giới này còn ai sẽ nhớ em ấy nữa chứ?" Suy đoán này làm anh sợ tới lạnh run. Thẳng đến lúc này Tống Duệ mới hiểu được, đáng sợ hơn cô độc chính là vĩnh viễn quên mất người mà bạn cảm thấy quý giá hơn cô độc. 1 "Đừng để anh quên em mà! Phạn Già La, đừng tàn nhẫn như vậy!" Anh ôm đứa nhỏ ở trong cơn mưa cầu xin, thế nhưng không có tác dụng, những ký ức vui vẻ, những ký ức bình t
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.