[291] Linh Môi - Vận Mệnh Cuối Cùng (1) **** Sống hơn hai trăm năm, Lâm Niệm Từ chưa từng độc ác với chính mình đến vậy, không chút do dự dùng vòng sắt cắt đứt tay chân, từ trên tế đàn cao cao ngã nhào xuống. Lâm Niệm Từ nằm dưới đất đau đớn gào khóc nhưng đã không còn tay để lau nước mắt, càng không có chân để chạy trốn. Trong đau đớn cực hạn đó, Lâm Niệm Từ không khỏi nghĩ tới người đã che chở mình cả cuộc đời, vì thế đôi môi tái nhợt khẽ hé mở, lẩm bẩm gọi một tiếng: "Sư phụ." Nước mắt theo hốc mắt đỏ au của Lâm Niệm Từ không ngừng rơi xuống, nhưng người sẽ dịu dàng giúp cô lau nước mắt lại vì nhìn rõ bộ mặt thật của cô mà không bao giờ nguyện ý liếc mắt tới cô thêm lần nào nữa. Ngày đó cô không quay đầu lại chạy đi như vậy không phải vì lòng lang dạ sói, cũng không phải không quyến luyến, mà ngược lại, chính vì yêu quá sâu, quá coi trọng nên mới không dám đối mặt với ánh mắt trách móc và thất vọng của sư phụ. Nếu như không có Phạn Già La thì tốt rồi, nếu thời gian có thể quay trở lại, mình có thể triệt để xóa sạch hắn thì có phải cuộc đời mình sẽ khác không? Trong suy nghĩ của sư phụ, mình cũng vĩnh viễn là dáng vẻ tốt đẹp nhất. Ý nghĩ này bùng lên từ sâu trong đáy lòng Lâm Niệm Từ, sau đó hóa thành chấp niệm, quanh quẩn trong đầu cô. Nhưng ai có thể xóa sạch Phạn Già La đây? Ai có thể khiến thời gian quay ngược? Ngoại trừ thần, Lâm Niệm Từ không thể tìm ra đáp án thứ hai. Vì thế cô ta khẽ bật cười, sau đó nhắm mắt lại, yên lặng triệu hoán tất cả những điểm sáng đã từng bị cô ta xem là phúc lợi ban phát ra ngoài. Từ camera giám sát nhìn thấy hành vi điên cuồng của Lâm Niệm Từ, một đám người mặc đồ đen vội vàng mở cửa tiến vào, đặt Lâm Niệm Từ lên cán cứu thương, đưa tới bệnh viện. Bọn họ không ngờ vào thời điểm mấu chốt vị thánh nữ đại nhân này lại có thể độc ác với mình đến vậy, chỉ sợ là điên rồi mới làm được như vậy. Nhưng khi bọn họ vừa rời khỏi căn phòng bí mật thì đầu gối liền nhũn ra rồi quỳ rạp xuống đất, phát ra tiếng rên rỉ đau đớn. Lâm Niệm Từ trên cán cứu thương ngã nhào xuống, đau đến co giật nhưng miệng lại phát ra tiếng cười điên cuồng. Những đốm sáng đang giãy giụa trồi ra khỏi cơ thể đám người mặc đồ đen kia rồi bay về phía cơ thể bê bết máu tươi của Lâm Niệm Từ, làm cô ta nhanh chóng mọc ra hai tay và hai chân. Lâm Niệm Từ đỡ tường đứng dậy, theo hành lang quanh co đi ra ngoài, lưu lại một chuỗi dấu tay và dấu chân máu. Cô ta giống như ác quỷ bò ra từ địa ngục, trong mắt tràn đầy sát ý điên cuồng. Đám tín đồ này đã từ bỏ cô, vậy thì cô cũng sẽ vất bỏ chúng. Công đức, tín
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.