[102] Linh Môi - Vù Vù Đại Pháp Mất Linh 2 ***** Một tiếng sau, Dương Thắng Phi nắm tay mẹ mình tiến vào phòng kiểm tra. Hiển nhiên cậu ta không nói ra tình hình thực tế, vì thế mẹ Dương vừa đi vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh, không ngừng nhỏ giọng hỏi: "Con trai, con dẫn mẹ tới đài truyền hình làm gì vậy con? Bọn họ đều đang nhìn chúng ta đó, chuyện gì vậy con? Cục cảnh sát có hoạt động à? Mời người nhà tham gia hả?" Vài nhân viên công tác tiến tới, giúp mẹ Dương gắng tai nghe cùng thiết bị thu âm. Có thể nhìn ra được bà là người phụ nữ ngậm bồ hòn làm ngọt, tuy rất nghi hoặc nhưng lại không nói ra lời dị nghị nào, chỉ cứng đờ mặc người khác thao túng. Tóc mai của bà sớm đã hoa râm, hai mắt vô thần trầm đục, trên mặt đầy nếp nhăn, mặc dù chỉ mới hơn năm mươi nhưng nhìn già nua hệt như cụ già sáu bảy chục tuổi. Bà rất tiều tụy, nhưng phần tiều tụy này không phải vì mệt mỏi, mà là cảm giác bi quan chán nản từ trong xương tỏa ra, là diện mạo đặc trưng của người sống không còn gì luyến tiếc. Bà bị con trai đẩy ngồi xuống bàn tròn, đối mặt với một thanh niên, trong mắt không khỏi lộ ra khẩn trương cùng luống cuống. Thanh niên này có dáng vẻ cực kỳ tuấn mỹ, gương mặt được ánh đèn chiếu rọi trắng tới phát quang, nhưng hai mắt lại không hề có nửa điểm sáng, chỉ là một màu đen sâu thăm thẳm. Màu đen này giống như một cái hồ sâu, làm người ta chìm vào đó, cũng làm người ta hít thở không thông. Mẹ Dương chỉ lén liếc nhìn thanh niên một cái đã hoảng hốt, bất an hỏi: "Con trai, bọn con đang làm gì vậy? Nhiều camera như vậy là định quay cái gì? Tiểu Trang cũng ở hả? Cục cảnh sát các con đang quay hình chương trình gì hả?" Bà cố gắng mỉm cười, nhưng bởi vì nếp nhăn quá nhiều nên nụ cười cũng bị tan vỡ, so với khóc còn khó coi hơn. Dương Thắng Phi vội vàng xông tới nháy mắt với đội trưởng, Trang Chân tựa hồ không tiếp nhận được tín hiệu của cậu ta, nói thẳng: "Dì à, bọn con đang ghi hình chương trình Thế Giới Kỳ Nhân, dì đã xem qua chưa? A Phi không bắt được hung thủ năm đó nên định tìm nhà ngoại cảm hỏi một chút." 7 "Cái gì? Lên TV tìm hung thủ?" Vẻ mặt ôn hòa thuận theo của mẹ Dương nháy mắt biến thành kháng cự mãnh liệt: "Không không không, không lên TV! Không tìm hung thủ, nhà chúng tôi không có hung thủ! Nhà chúng tôi chỉ có một đứa con trai, không có ai bị giết hết, không có! Tôi muốn đi, tôi phải đi, tôi không quay chương trình! Ai nói muốn tìm hung thủ chứ, tôi chỉ sinh có một đứa con trai, không có hung thủ! Trong nhà chúng tôi tốt lắm!" 1 Bà giống như bánh lăn không ngừng lặp lại những lời này, đồng thời còn nhấn mạnh mình chỉ sinh một đứa con trai, đứa con gái chết thảm trong đêm mưa kia tựa hồ đã bị bà quên lãng. Dương Thắng Phi giữ lấy vai mẹ mình, gần như khóc thảm cầu xin: "Mẹ, mẹ ngồi xuống được không? Chúng ta hỏi một chút về chuyện năm đó, chúng ta giúp chị tìm ra hung thủ sát hại, để chị được nhắm mắt." "Con không có chị!" Mẹ Dương đang nhỏ giọng lẩm bẩm đột nhiên gào thét, âm thanh dị thường cao vút, chói tai, sắc bén, làm người ta phải bịt tai lại, loa cũng bắt đầu phát ra tiếng rú vang như vọng tới từ không gian khác, hoặc là có thứ gì đó đột nhiên nổ tung. Tống Ôn Noãn sợ tới sắc mặt trắng bệch, vội vàng bảo trợ lý đi kiểm tra tai nghe cùng thiết bị thu âm. Nhưng người còn chưa tới gần đã bị hung hăng đẩy ra, mẹ Dương điên cuồng gào lớn: "Đừng có đụng tôi, mấy người đi ra, tôi không quay hình gì hết, tôi không tìm hung thủ gì hết, tôi chỉ có một đứa con trai, tôi không có con gái! Đi ra đi ra!" 2 Mặt mũi tiều tụy khắc khổ của bà lúc này hiện ra mấy phần dữ tợn, đôi mắt đục ngầu nhuộm vài phần đỏ ngầu, giống như bị kích thích tới phát điên. Bà đụng lật hết mọi thứ xung quanh, giống như một con ruồi không có đầu. Nhân viên công tác bắt đầu hoảng sợ, vừa trấn an vừa liếc nhìn về phía Dương Thắng Phi, thực muốn hỏi một câu---- mẹ ông có bệnh không vậy? Hiện trường nhất thời hỗn loạn, ngay cả Trang Chân vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt cũng luống cuống, cẩn thận tới gần mẹ Dương, cố gắng kiềm chế đối phương. Anh thực hối hận vì mình đã không chịu giữ miệng, nhưng anh cũng không ngờ khi dì Dương kích động lại điên cuồng đến vậy. Sự kiện năm đó lưu lại thương tổn trong nội tâm sâu hơn, đau hơn so với bên ngoài nhìn thấy. Càng nhiều người vây quanh mình, mẹ Dương lại càng điên loạn hơn, cứ ai tới gần mình là húc ngã lăn quay, bà đã hoàn toàn mất khống chế. Dương Thắng Phi cuống tới phát khóc, chỉ có thể vừa đuổi theo vừa nức nở ân hận, chút niệm tưởng trong lòng cuối cùng cũng triệt để từ bỏ. Chị đã chết rồi, việc gì phải để mẹ khổ sở nữa chứ? Vì vậy cậu ta la lớn: "Không quay hình nữa, không quay nữa, Tống đạo diễn, chúng ta không quay nữa được không? Tôi sẽ dẫn mẹ tôi về. Mẹ, mẹ an tĩnh chút đi, chúng ta không quay nữa." Phạn Già La chụp được sợi dây chuyền bạc sắp rớt xuống đất, nhẹ nhàng nâng trong lòng bàn tay, chầm chậm nói: "Vù vù đại pháp của bà đã mất linh lâu lắm rồi đúng không?" Âm thanh nhẹ nhàng ôn hòa của cậu trong tiếng ấm ĩ như hiện trường tai nạn này không hề bị lấn át, thực rõ ràng truyền vào đầu mẹ Dương. Mẹ Dương đang điên cuồng sửng sốt một phen, hai tay vẫn còn liều mạng đẩy người tới gần mình. Tựa hồ cho rằng mình nghe nhầm. "Bà không muốn biết nguyên nhân sao?" Phạn Già La tiếp tục hỏi. Mọi người đều vây quanh mẹ Dương, cố gắng trấn an, chặn đường, không ai nghe thấy lời Phạn Già La. Chỉ có Tống Duệ ngồi bên cạnh Phạn Già La nhướng cao đuôi mày, vẻ mặt hứng thú. Trong phòng kiểm tra phát ra động tĩnh nháo loạn cùng tiếng la hét làm nhóm thí sinh ở phòng nghỉ chú ý. Bọn họ dán tai vào tường, muốn nghe xem đã xảy ra chuyện gì. Cách xa như vậy mà còn nghe thấy, người ở hiện trường lại càng không chịu nổi, bọn họ không ngờ mẹ Dương lại là người điên, lại còn phát bệnh ở đây, chương trình kỳ này bị hủy là cái chắc rồi! Trong tiếng ầm ĩ, Phạn Già La khép hai mắt lại chầm chậm miêu tả một cảnh tượng: "Tôi nhìn thấy bà xách giỏ thức ăn đi trên đường, hai bên nở đầy hoa sơn chi, mùi hương hoa nồng đậm làm bà cảm thấy thoải mái, cũng làm bà cảm thấy gắn bó với khu chung cư xa lạ này, bà cho rằng cuộc sống mới của mình đã bắt đầu, nhưng đúng lúc này, bà gặp một người, gương mặt người này đã mờ nhạt trong trí nhớ của bà, nhưng lời nói của người này vẫn làm bà sợ hãi bất an, người này hỏi: "Nghe nói con gái bà bị người ta cưỡng hiếp giết chết hả?" Mẹ Dương càng nháo càng hung vẫn nghe thấy rành rành những lời này, vì thế tay chân bắt đầu cứng ngắc, trái tim run rẩy, đến câu cuối cùng thì bà phát ra tiếng hô khẽ, sau đó xoay người lại, dùng ánh mắt cực kỳ hoảng loạn nhìn về phía thanh niên xinh đẹp tuấn tú kia. Nét mặt của bà nói cho mọi người biết, lời nói của thanh niên đã chọt trúng bí mật mà bà không muốn bị người khác biết nhất. Ngày đó để lại ấn tượng cực kỳ sâu trong lòng bà, là chuyện không thể chạm tới. Bà giống như khúc gỗ, thân thể bắt đầu run rẩy. Đến lúc này, bà mới nhớ tới một câu nói của thanh niên --- 'vù vù đại pháp của bà đã mất linh từ rất lâu rồi đúng không?' Thanh niên cũng không quay đầu qua nhìn bà, chỉ cầm lấy sợi dây chuyền, an tĩnh kể: "Vào lúc đó, ma xui quỷ khiến thế nào bà đã nói là: tôi không có con gái, tôi chỉ sinh một đứa con trai thôi, chuyện này bà nghe ai nói vậy?" "A!" Mẹ Dương phát ra tiếng hét chói tai, mắt trợn to cùng cực, tựa hồ nhìn thấy thứ quỷ quái gì đó đáng sợ. Tất cả mọi người ngừng lại động tác, cố gắng đè nén tiếng thở dốc dùng nhịp tim đập cuồng loạn. Bọn họ chăm chú nhìn về phía Phạn Già La, vội vàng chờ đợi cậu nói tiếp. Bọn họ rất muốn biết, vì sao chỉ một câu 'vù vù đại pháp' đã có thể làm mẹ Dương khôi phục tĩnh táo. Phạn Già La khép lòng bàn tay lại, cố gắng ủ ấp cho sợi dây chuyền lạnh băng này: "Ngày đó bà đã triệt để phủ nhận sự tồn tại của con gái bà, bởi vì bà không thể để bóng ma này quấy rầy cuộc sống mới của bà và con trai. Bà nhiều lần giải thích chuyện này rồi lo sợ bất an trở về nhà. Bà bắt đầu làm cơm, bà cho rằng mình đã xua tan bóng ma kia đi nhưng từ đó về sau, nó lại vĩnh viễn lưu trong đáy lòng bà. Mùi vị món ăn quê nhà lan tỏa trong căn nhà mới tinh sạch sẽ, bà tưởng tượng vẻ mặt vui sướng của con trai khi trở về nhà, lúc này bà nhận được tin nhắn của con trai--- cậu ta không về được vì trong cục bận rộn nhiều việc, cậu ta được gia nhập tiểu đội. Khoảnh khắc đó, cảm giác hạnh phúc giả tạo trong lòng bà đều tan biến, bà ngơ ngơ ngác ngác đi vào phòng khách, bắt đầu đờ người ra, suy nghĩ miên man." Phạn Già La ngẩng mặt lên hướng về phía ánh đèn, hai mắt khép chặt. Cậu cảm ứng một chốc, tiếng nói trở nên khàn khàn: "Bà phát hiện mình sắp bị bóng tối quá khứ cắn nuốt, vì thế bà lập tức bật dậy tìm kiếm điều khiển từ xa, muốn mở TV, để trong nhà náo nhiệt một chút. Đó là phương thức ứng phó với cô đơn cùng đau khổ của bà." Phạn Già La lắc đầu: "Nhưng lần này điều khiển không thấy, không quản bà tìm thế nào cũng không được. Bà chính là như vậy, càng không thể lại càng không chịu buông tay, bà biết rõ không cần dùng điều khiển cũng có thể mở TV, nhưng bà không có cách nào từ bỏ, bà liều mạng tìm kiếm, cứ tìm mãi, tựa hồ đã nhập ma. Bà đảo quanh nhà một vòng, một tiếng rồi lại một tiếng gọi điều khiển từ xa, cứ như chỉ cần bà gọi thì nó sẽ tự động từ trong góc bay tới vậy." Nói tới đây, Phạn Già La rốt cuộc mở mắt ra, nhìn về phía mẹ Dương, từng câu từng chữ rõ ràng nói: "Cách làm như vậy thật ngây thơ, nhưng bà lại biết nó sẽ linh nghiệm, từ trước tới nay nó chưa từng làm bà thất vọng. Đồ đạc bị thất lạc, chỉ cần bà la lên thì nó sẽ xuất hiện ngay trước mắt bà ngay. Đó chính là vù vù đại pháp của bà, một cái phép thuật nhỏ bách phát bách trúng, một cái bí mật nhỏ có thể làm bà cảm thấy vui sướng." 1 Mẹ Dương rốt cuộc di chuyển đôi chân cứng đờ, từng bước từng bước tiến tới bên cạnh Phạn Già La, vẻ mặt hốt hoảng nỉ non: "Chính là nó không linh nữa rồi." Chỉ một câu nói này, bà đã thừa nhận những gì Phạn Già La đã nói, cũng triệt để thoát khỏi trạng thái điên cuồng. Đó là ngày đầu tiên bà và con trai tới Bắc Kinh định cư, vì thế mới đặc biệt nhớ rõ. Biến đổi này làm Tống Ôn Noãn cùng đám Trang Chân sợ ngây người, bọn họ vẫn còn chật vật đứng ở cửa phòng kiểm tra mà mẹ Dương thì đã ngồi xuống ghế, đang an tĩnh mong chờ lại chăm chú nhìn chằm chằm Phạn Già La. Bà rất muốn biết vì sao vù vù đại pháp của mình lại không linh nghiệm nữa. Lúc này nhóm Tống Ôn Noãn mới tỉnh ra, rón rén trở về chỗ cũ, Dương Thắng Phi cơ hồ lảo đảo chạy tới bên cạnh mẹ mình, cùng bà ngồi xuống, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm thanh niên đối diện, vẻ mặt thảng thốt. Dương Thắng Phi không hề biết gì về vù vù đại pháp của mẹ mình cả, bởi vì bà chưa từng nói với cậu! Phạn Già La vuốt cằm nói: "Đúng vậy, bắt đầu từ ngày hôm đó nó đã mất linh. Bà đã triệt để phủ nhận sự tồn tại của cô ấy, xem cô ấy là điều sỉ nhục, cho nên cô ấy đã rời đi, không còn giúp bà nhặt lại những thứ bị bà vứt linh tinh nữa, cũng không bảo vệ ngôi nhà vỡ nát đã từng mang tới ấm áp này nữa, vĩnh viễn rời đi." Mẹ Dương rốt cuộc ý thức được gì đó, há miệng, trợn mắt, vẻ mặt hoảng sợ, không ngừng lắc đầu. Phạn Già La tựa hồ không cảm nhận được cảm giác chống cự của bà, tiếp tục nói: "Kỳ thực sự chối bỏ này không phải lần đầu tiên, các người di chuyển từ thị trấn nhỏ tới khu phố, sau đó tới huyện rồi tỉnh thành, càng đi càng xa. Các người cố gắng tránh né gặp người quen, cự tuyệt nhớ tới những gì cô ấy đã gặp phải." Nói tới đây, khẩu âm cùng giọng nói của Phạn Già La hoàn toàn thay đổi: "Chết kiểu gì không chết, lại chết như vậy! Bị hiếp rồi giết, xấu xí như vậy! Hôm nay gặp người quen lại hỏi chuyện xấu của con bé kia, thật sự không ngóc đầu lên được mà, đưa đi xa một chút đi, xấu mặt quá! Còn chôn nó làm cái gì, không còn mặt mũi nào mà nhìn tổ tiên nữa rồi!" Phát âm kỳ lạ này nghe rất buồn cười nhưng lại làm sắc mặt mẹ Dương cùng Dương Thắng Phi vàng như giấy vàng, vẻ mặt kinh hãi, bởi vì đó là những lời mà hai cụ trong nhà thường nói nhất, giọng nói cũng giống như đúc! Bọn họ cảm thấy xấu hổ vì cái chết của cháu gái, cứ cảm thấy mình không ngóc đầu lên được. Giọng nói của Phạn Già La đổi về bình thường, thở dài thật sâu: "Cô ấy bầu bạn với các người, bảo vệ các người, cùng các người phiêu bạt trời nam biển bắc, nhưng vụ án của cô ấy lại dần dần bị các người quên đi, thù hận bị buông bỏ, ngay cả sự tồn tại cũng bị các người hết lần này tới lần khác chối bỏ, cho đến lần đó, ngay cả người mẹ mà cô ấy yêu thương nhất cũng không muốn thừa nhận cô ấy từng tồn tại trên cõi đời này nữa, vì thế cô ấy đã triệt để từ bỏ. Tin tức mà cô ấy lưu lại đã chặt đứt từ khi đó. Tôi vốn không rõ nguyên nhân, nhưng khi nhìn thấy bà, tôi đã biết hết toàn bộ." Phạn Già La nắm lấy bàn tay run rẩy kịch liệt của mẹ Dương, nhẹ nhàng gỡ năm ngón tay, đặt sợi dây chuyền bạc lạnh như băng vào tay bà, từng câu từng chữ nói: "Khi bà không tìm được điều khiển từ xa mà ngồi bẹp dưới đất khóc thảm, con gái bà cũng đang ngồi chồm hổm trước mặt bà, nhìn bà, đau lòng bật khóc. Tay của cô ấy xuyên qua gương mặt đẫm nước mắt của bà nhưng chỉ chạm được một mảnh hư không, cũng giống như sự tồn tại của cô ấy, cuối cùng rồi sẽ trở thành một mảnh hư không trong lòng các người. Vì vậy cô ấy đã rời đi, bắt đầu từ ngày đó vù vù đại pháp của bà cũng triệt để mất linh..." 5 Phạn Già La khép năm ngón tay của mẹ Dương lại, để bà ủ ấp cho sợi dây chuyền kia. Cậu không ủ được nên chỉ đành từ bỏ. Mẹ Dương trong lúc hoảng hốt nắm chặt sợi dây, hướng lên không trung phát ra tiếng gào đứt gan đứt ruột: "Lan Lan, Lan Lan của mẹ, con trở lại đi! Con trở lại đi con! Mẹ không phải cố ý! Sao có thể như vậy chứ? Tại sao lại có thể như vậy? Mẹ thật sự không phải cố ý! Ô ô ô..." Bà quỳ rạp dưới đất, nắm chặt sợi dây chuyền, khóc như sắp ngất tới nơi. Bà hối hận rồi, nếu sớm biết con gái ở bên người, bà nhất định đã không nói ra những lời này! "Thật sao? Chị vẫn luôn ở đây sao?" Dương Thắng Phi nghẹn ngào không ngừng hỏi, nhưng không đợi Phạn Già La trả lời, cậu ta đã tự nói: "Tôi biết chị ấy ở mà, tôi có thể cảm giác được. Lần đó tôi bị xe đụng, rõ ràng đã văng ra rất xa nhưng lúc rơi xuống đất lại không đau chút nào, tôi biết là chị bảo vệ tôi! Chị, chị ơi, chị vẫn còn chứ? Chị có nghe thấy không? Chị về đi, em nhớ chị lắm! Em chưa từng quên những gì chị đã gặp phải, cũng không quên được mối hận này, em sẽ giúp chị tìm ra hung thủ, chị nghe thấy không? Chị trở về đi!" Hai mẹ con ôm nhau khóc rống, hoàn toàn quên mất xung quanh có hơn mười chiếc camera đang ghi hình. Bọn họ vừa ân hận lại căm hận, chính vì bọn họ không ngừng chối bỏ nên người kia đã đi rồi, cũng không trở lại nữa, thậm chí còn mang đi hết thảy tin tức, bỏ đi chấp niệm lớn nhất của một oan hồn. Có thể tìm được hung thủ hay không, cô ấy đã không cần nữa rồi, chỉ cần không để người nhà cảm thấy sỉ nhục cùng khó chịu, cô có thể làm mình vĩnh viễn, hoàn toàn biến mất. 1 [end 102]