[103] Linh Môi - Chiêu Hồn **** Biết được chân tướng, mẹ Dương khóc tới sắp ngất, bà rách ruột rách gan gọi tên con gái, nhưng âm thanh khàn khàn tuyệt vọng của bà chỉ có thể quanh quẩn trong căn phòng chật hẹp này, không có cách nào truyền đi xa hơn. Bà ngẩng đầu, không ngừng nhìn quanh, không ngừng tìm kiếm, cố gắng tìm kiếm bóng dáng con gái, nhưng không có, con bé đã mất rồi, triệt để rời khỏi thế giới này. Mẹ Dương nhớ tới hơn hai mươi năm trước, khi con gái còn sống, con bé rất thích đi theo bên cạnh giúp bà thu dọn phòng bếp, phòng ngủ, phòng khách bừa bộn, sau đó con bé ngây thơ oán giận: "Mẹ à, sao trí nhớ mẹ lại kém như vậy? Ui, dầu gió của mẹ nè, tới đây, để con bôi giúp mẹ, bây giờ đầu còn đau nữa không? Chờ con lớn rồi lập gia đình, mẹ phải làm sao đây, có khi nào cả chìa khóa cũng không tìm được không?" Sau đó con gái chết đi, bà rất đau lòng, quanh năm suốt tháng vẫn luôn bị bệnh, vì vậy trí nhớ lại càng kém hơn, thật sự ngay cả chìa khóa cũng không tìm thấy. Nhưng không hiểu sao bà lại có vù vù đại pháp, không quản là lạc mất thứ gì, chỉ cần đi quanh nhà hai vòng, gọi vài tiếng, thứ đó sẽ xuất hiện ở nơi bà có thể dễ dàng nhìn thấy. Bà vì thế mà đắc chí rất lâu, đó là một bí mật nhỏ của riêng bà, là chút ngọt ngào trong cuộc sống đau khổ của bà. Nhưng tới tận hôm nay bà mới hiểu được, đó căn bản không phải vù vù đại pháp gì cả, là con gái không nỡ bỏ bà mà đi, con bé vẫn đang bảo vệ bà, chăm sóc bà! Nhưng bà đã làm cái gì chứ? Bà đã quên đi mối thù của con gái, chạy trốn đi thật xa, phủ nhận sự tồn tại của con bé với tất cả người xung quanh. Bà không biết lúc mình làm những chuyện này, con bé đang ở bên cạnh, con bé đau khổ biết bao nhiêu chứ? Có phải lại càng đau hơn đêm mưa kia không? Có phải càng đau hơn khi mắt bị móc đi, cổ bị bóp tới gãy luôn hay không? Mẹ Dương không có cách nào nghĩ tiếp nữa, bà quỳ rạp dưới đất, dùng đầu mình đập côm cốp vào chân bàn, chỉ hận không thể đập chết mình. Sao bà có thể tổn thương con gái mình như vậy chứ? "Lan Lan, mẹ có lỗi với con, mẹ sai rồi, con về đi! Con về đi con ơi!" Nhưng vô ích, gào la như vậy sớm đã không còn tác dụng, giống như một ngày của ba năm trước, vù vù đại pháp của bà đã triệt để không còn tác dụng. Khi bà vì một cái điều khiển từ xa mà tan vỡ bật khóc, con gái của bà lại thương tâm tới cỡ nào chứ? Thù của con bé vẫn còn chưa báo, con bé chết không nhắm mắt! "Tôi có con gái, tôi sao lại không có con gái chứ, cuộc đời tôi sinh hai đứa con, năm mười tám tuổi sinh ra đứa con gái Dương Thắng Lan, năm hai mươi tám tuổi sinh đứa con trai Dương Thắng Phi, tôi có hai đứa con, đều là bảo bối của tôi. Nhất là con gái tôi, nó lanh lợi, hiểu chuyện, nghe lời, học giỏi, dáng dấp cũng xinh đẹp, nó là đứa con ngoan, đứa con tri kỷ nhất của tôi. Con gái tôi tên là Dương Thắng Lan, vị tiên sinh này, tôi có con gái." Bà nhìn Phạn Già La, cầu xin nói: "Không sai, con bé bị hiếp giết, tôi muốn báo thù cho con bé, tôi muốn tìm ra hung thủ, vị tiên sinh này, cầu xin ngài giúp tôi!" Đối với năng lực của thanh niên, bà không hề hoài nghi, những chuyện cậu ta vạch trần chỉ có một mình bà biết, thậm chí chưa từng nói nửa lời với con trai, bao gồm cả lần tan vỡ mà khóc thảm kia. Phạn Già La lắc đầu, giọng nói tiếc nuối: "Rất xin lỗi, tôi không giúp được." Mẹ Dương quỳ xuống bên cạnh thanh niên, khóc thảm: "Sao lại như thế, ngài có thể thấy sự tồn tại của con gái tôi! Ngài không phải đã thấy con bé sao? Cầu xin ngài hãy giúp chúng tôi!" Bà cuống quít kéo con trai qua, bức ép cậu nhỏ quỳ xuống, ấn đầu để cậu ta cúi đầu, tựa hồ chỉ cần hạ thấp tư thế là có thể đổi con gái trở lại. Người xung quanh đều cố nén nước mắt quay đầu đi, không đành lòng nhìn thêm, cũng không dám ngăn cản, ngay cả Trang Chân cũng vô thức đỏ vành mắt. Duy chỉ có một mình Tống Duệ đưa tay che mặt, né đi ống kính camera. Tất xin lỗi, anh không có cách nào sinh ra cảm giác cộng hưởng với cục diện bi thảm này, nhưng có thể làm anh cảm thấy tội lỗi như vậy cũng coi như đã tiến bộ không ít. 1 "Tôi chỉ nhìn thấy tàn niệm cô ấy lưu lại mà thôi. Ngày đó đối với cô ấy quá đau đớn, càng nhiều hơn đã bị cô ấy mang đi hết rồi." Phạn Già La nhìn Mẹ Dương, biểu tình thương xót nhưng lời nói ra lại rất lãnh đạm: "Các người sớm đã từ bỏ cô ấy, cho nên cô ấy cũng đã từ bỏ chính mình, vẫn quên đi thì hơn." "Không thể quên được! Không thể được! Từ trước đến giờ tôi chưa từng từ bỏ con bé, tôi không có!" Mẹ Dương cầm dây chuyền gào khóc, không ngừng nói: "Không thể từ bỏ, nhất định không thể từ bỏ! Tôi phải báo thù cho con gái tôi!" Dương Thắng Phi quỳ gối tiến tới hai bước, cắn răng dập đầu với Phạn Già La, nhưng đầu vừa cúi xuống đã được lòng bàn tay lạnh lẽo của đối phương đỡ lại. Phạn Già La bình tĩnh nhìn hai người, ánh mắt lưu chuyển tia sáng thương xót, cuối cùng thở dài nói: "Nếu các người đã không muốn từ bỏ, vậy thì thử phương pháp cuối cùng." "Phương pháp gì? Ngài nói đi, chúng tôi đang nghe đây, cái gì chúng tôi cũng nguyện ý làm!" Mẹ Dương lập tức ngừng khóc, qua quýt lau nước mắt trên mặt. Dương Thắng Phi cũng thực chăm chú nhìn Phạn Già La, mắt lóe lên tia sáng hi vọng. "Chiêu hồn." Phạn Già La kéo tay Dương Thắng Phi nhẹ nhàng áp lên bàn tay đang cầm dây chuyền của Mẹ Dương, tiếp tục nói: "Nhưng không phải tôi chiêu, là hai người tự mình chiêu. Cầm lấy cái này, nói lời trong lòng mình với cô ấy, xem thử xem cô ấy có thể nghe thấy hay không." "Không cần nghi thức gì sao?" Tiếng nói của mẹ Dương vì quá kích động cùng mong mỏi mà run khẽ. "Không cần, chỉ dựa vào niềm tin là được." Phạn Già La điểm điểm vào mi tâm mình, giọng nói trầm thấp ôn nhu: "Niềm tin mạnh mẽ chính là nghi thức tốt nhất, hiểu không?" "Tôi hiểu! Tôi hiểu!" Mẹ Dương gật đầu, dán trán mình vào sợi dây chuyền lạnh như băng, nức nở nói: "Lan Lan, con trở về đi, mẹ ở đây chờ con! Lan Lan, Dương Thắng Lan, con nghe thấy không? Từ trước đến giờ mẹ chưa từng ghét bỏ con, vì con, mẹ không biết đã cãi với ông bà bao nhiêu lần, mẹ hận bọn họ nói con là kẻ xấu xí, mẹ chưa bao giờ cảm thấy con xấu, mẹ chỉ quá đau lòng mà thôi, đau tới sống không nổi! Không phải mẹ không muốn nhắc tới con, là vì mẹ không dám, bởi vì chỉ cần nghĩ tới con, trái tim mẹ liền bị xé rách đau đớn, đau tới chết đi sống lại! Mẹ chỉ hận không thể lập tức chết đi, đổi cho con trở về! Đau khổ của con, mỗi tối khi nằm mơ mẹ đều chịu đựng thay con! Mẹ hận những giấc mơ kia sao không trở thành sự thật, để người chịu tội là mẹ chứ không phải con gái mẹ; người chết cũng là mẹ, không phải con, nếu có thể đổi lại sự bình an của con, mẹ nguyện làm hết thảy. Mẹ đau lắm, tên của con giống như lưỡi dao moi móc trái tim mẹ! Ô ô ô... Dương Thắng Lan, con về đi, mẹ đưa cả cái mạng này cho con!" Mẹ Dương khóc thảm ngã vào người con trai, hơi thở dần dần trở nên yếu ớt. Dương Thắng Phi ngẩng đầu nhìn xung quanh, không ngừng hét lên: "Chị, chị hãy về đi! Em đã thề ở trước mộ là phải giúp chị báo thù! Vì chị, em liều mạng học tập, không để ý tới sự phản đối của ba mà thi vào trường cảnh sát, bây giờ em đã có thể giúp chị bắt người xấu rồi! Chị có nhìn thấy không? Phi Phi đã trưởng thành rồi, Phi Phi không có một giây một phút nào quên chị cả! Chị, Dương Thắng Lan, chị trở về đi, trở về đi!" Hai người hoảng loạn nhìn xung quanh, hét rất nhiều, Phạn Già La từ từ nhắm mắt lại, tựa hồ đang cảm nhận gì đó. Lúc thân thể mẹ Dương loạng choạng đỡ đầu như sắp ngất, cậu đột nhiên nói nhỏ: "Tới." "Cái gì?" Mẹ Dương đã sắp ngất xỉu tới nơi không khỏi lấy lại tinh thần. "Con gái bà tựa hồ đã nghe thấy." Phạn Già La mở mắt ra, con ngươi lưu chuyển tia sáng thần bí khó lường. Mẹ Dương hoảng hốt nhìn cậu, sau đó hoảng hốt hô lên: "Dây chuyền, dây chuyền đang nóng lên!" Dương Thắng Phi cũng sững sờ nhìn bàn tay đang trùm lên tay mẹ mình, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc. Sợi dây chuyền thật sự nóng hơn, hơn nữa nhiệt độ ngày càng cao, giống như sắp bùng cháy vậy, nhưng đối với người khác thì nó vẫn là dáng dấp cũ, màu bạc, lạnh như băng, không có gì đặc biệt. Đối mặt với cảnh tượng quỷ dị như vậy, hai mẹ con hiển nhiên bối rối. Những người khác cũng trợn mắt há hốc, hoài nghi không thôi. Trang Chân nhíu mày, hiển nhiên không tin lời nói của hai mẹ con, nhưng không tiện đâm thủng ngay trước mặt trưởng bối. Anh cho rằng đây là một lần thôi miên rất thành công, mà sợi dây chuyền kia chính là công cụ thôi miên. Có thể thành công thi thố mấy trò mưu mẹo này ở ngay trước mắt anh hai lần, không thể không nói, Phạn Già La vẫn có chút tài năng. 13 Phạn Già La nhẹ nhàng nâng bàn tay của hai mẹ con khép lại, căn dặn: "Nhắm mắt lại, cẩn thận cảm thụ tin tức cô ấy truyền đạt cho hai người, nhìn thấy cái gì nhất định phải nhớ kỹ, không được quên." "Vâng vâng! Hiểu, hiểu rồi!" Mẹ Dương cùng Dương Thắng Phi giống như hai con rối, Phạn Già La nói gì thì bọn họ làm cái đó, lúc này vội vàng nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận. Dần dần, vẻ mặt hai người trở nên an tĩnh, tựa hồ trải qua một khoảng thời bình yên, không có gì lo lắng. Sợ bọn họ bị chìm đắm vào đó, Phạn Già La nhắc nhở lần nữa: "Nói ra cảnh tượng mình nhìn thấy, cố gắng diễn tả cặn kẽ một chút." Mẹ Dương bị lúm đồng tiền đầy phấn chấn của con gái mê hoặc, Dương Thắng Phi thân là cảnh sát, lực khống chế mạnh hơn, bắt đầu chầm chậm miêu tả lại những gì mình thấy: "Tôi, thị giác của tôi rất kỳ quái, tôi nhìn thấy chính mình, còn có mẹ của tôi, bọn họ đi ở trước mặt tôi, cười hì hì nói gì đó. Tôi còn rất nhỏ, chỉ cao có một chút xíu vầy thôi, mẹ tôi ôm lấy tôi..." Dương Thắng Phi nhắm mắt lại, cúi đầu, sau đó chậm rãi nâng lên, hiểu ra: "Tôi hiểu rồi! Tôi đang ở trong thân thể chị tôi, tôi nhìn thấy những gì chị ấy nhìn thấy. Chị ấy mặc một chiếc váy đỏ rất đẹp, là cô tôi mang từ Hương Cảng về cho chị ấy, cả trấn chỉ có một chiếc như vậy, chị ấy rất vui, muốn mặc chiếc váy chạy một vòng khắp thị trấn, để tất cả mọi người đều nhìn thấy. Đó là, là ngày chị ấy bị sát hại..." Vẻ mặt Dương Thắng Phi đột nhiên biến thành hoảng sợ cùng cực, trán túa giọt lớn giọt nhỏ mồ hôi lạnh. Mà mẹ Dương nhìn thấy tình cảnh hoàn toàn khác biệt, mấy năm gần đây bà mắc bệnh tim rất nghiêm trọng, vì thế thứ bà nhìn thấy chính là những cảnh tượng hạnh phúc, hòa hợp của gia đình bọn họ. Mẹ Dương mỉm cười, Dương Thắng Phi thì bắt đầu giãy giụa: "Chị ấy xách gà mên tới xưởng thép đưa cơm cho ba ba. Đừng, đừng đi! Không được đi! Tôi, tôi không điều khiển được cơ thể của chị ấy!" 1 Phạn Già La dùng một tay đỡ tay hai mẹ con, tay kia nhẹ nhàng đặt trên bả vai Dương Thắng Phi, giúp cậu ta bình tĩnh lại. Mọi người trong phòng kiểm tra đều hơi nghiêng người tới trước, không chớp mắt nhìn Dương Thắng Phi, Tống Duệ lấy ra quyển sổ ghi chú, nhanh chóng ghi lại tình tiết vụ án. Duy chỉ có Trang Chân đưa tay đỡ trán, một tay khác gõ gõ mặt bàn, dáng vẻ sốt ruột. Anh đoán rằng trước khi thảm án chân chính phát sinh, Dương Thắng Phi nhất định sẽ tỉnh lại, sẽ không nhìn thấy bất cứ tin tức nào hữu dụng. Ngoại cảm chẳng qua chỉ là một trò bịp bợm lừa người mà thôi, là đào móc bí mật nội tâm người xin giúp đỡ, để bọn họ tiến hành phân tích kỹ càng, đáp án nhận được chỉ là những phán đoán thật thật giả giả mà thôi, căn bản không có ý nghĩa, càng miễn bàn tới chuyện trợ giúp phá án. Thế nhưng anh đã đoán sai, Dương Thắng Phi vẫn chưa tỉnh lại, vẫn tiếp tục ở trong cơ thể chị mình, tiến vào xưởng thép hai mươi năm trước. "Đưa cơm cho ba ba xong, chị đi trên một con đường nhỏ đi ra ngoài, có tiếng bước chân ở phía sau đuổi theo, chị đang chuẩn bị quay đầu nhìn lại thì đã ngất xỉu rồi! Khoảnh khắc đó, gáy cổ của chị ấy rất đau, chị ấy bị đánh trúng!" Nói tới đây, Dương Thắng Phi cũng lộ ra biểu tình đau đớn. Tống Duệ gạch chân đoạn miêu tả này, bởi vì nó rất quan trọng. Trang Chân nhịn không được đông cứng biểu tình, bàn tay đặt trên mặt bàn vô thức trở nên cứng ngắc. Dương Thắng Phi tiếp tục nói: "Chị tỉnh rồi, chị ấy không nhìn thấy gì cả, cũng không kêu lên được, mắt bị vải che lại, miệng cũng bị nhét một nùi gì đó, rất hôi, là mùi dầu hỏa, mùi than, còn có, có mùi lâu ngày không tắm giặt. Chị ấy không có cách nào giãy giụa, chị bị trói lại, tay chân cùng thân thể bị gấp chặt lại, bị trùm trong một cái bao bố. Quần áo của chị ấy không còn, lớp vải bao xù xì cọ vào thân thể mang tới đau đớn. Có rất nhiều vật nặng đè ở trên người làm chị rất khó hít thở. Chị rất sợ, rất rất sợ, chị kêu gào tên của chúng tôi ở trong đầu, một lần rồi một lần!" Vành mắt vừa khô lại của Dương Thắng Phi lại một lần nữa chảy ra hai hàng nước mắt, mà mẹ Dương thì lại lộ ra nụ cười hạnh phúc. Dương Thắng Lan để hai người bọn họ nhìn thấy cảnh tượng hoàn toàn khác biệt. 1 Tống Duệ viết vào quyển sổ [quần áo bị cởi ra, lời khai của nhân chứng có khả năng sai lệch] sau đó đưa qua cho Trang Chân. Trang Chân liếc nhìn một cái, biểu tình ngưng trọng. Người phụ trách điều tra vụ án năm đó đã tới hỏi chuyện nhân viên xưởng thép, rất nhiều người nói mình nhìn thấy Dương Thắng Lan mang cơm tới cho Ba Dương rồi rời đi, bởi vì con bé mặc váy đỏ rất đẹp, toàn trấn chỉ có một chiếc nên mọi người đặc biệt nhớ kỹ. Người dân ở lân cận xưởng thép cũng nói mình nhìn thấy một cô gái mặc váy đỏ tung tăng đi trên đường, dáng vẻ rất hoạt bát, khẳng định chính là Dương Thắng Lan. Bởi vậy, năm đó cảnh sát đã suy đoán--- Dương Thắng Lan đã gặp hung thủ ở vùng ngoại ô, hiềm nghi của nhân viên xưởng thép cũng bị loại bỏ. Nhưng bây giờ, theo lời kể của Dương Thắng Phi, Tống Duệ phát hiện suy đoán này quá sai lầm. Dương Thắng Lan bị đánh ngất xỉu ở xưởng thép, cũng bị lột quần áo đưa cho cô gái kia mặc, từ đó lừa gạt được hết thảy nhân chứng. Cũng vì lời khai của nhân chứng đã sai nên phán đoán của cảnh sát cũng sai. Người mặc chiếc váy đỏ kia rốt cuộc là ai? Đó là một điểm đáng ngờ rất lớn, cũng là mấu chốt phá án! Trang Chân nắm chặt góc quyển sổ, mu bàn tay vì quá dùng sức mà nổi gân xanh. Tuy không muốn thừa nhận nhưng anh biết, miêu tả của Dương Thắng Phi phù hợp với tình huống, thậm chí còn giải đáp được nghi vấn vì sao bọn họ không thể nào tra rõ được những điểm đáng ngờ. Lời khai của nhân chứng bị loại bỏ nhưng nó lại làm người ta có cảm giác thông suốt sáng sủa, tựa hồ chân tướng chính là như vậy! 1 Trang Chân thở hắt một hơi, rốt cuộc cũng nguyện ý chăm chú lắng nghe lời kể của Dương Thắng Phi, cũng ý thức được nó là ám chỉ tâm lý, nhưng cũng không hẳn chỉ là ám chỉ tâm lý. Dương Thắng Phi tiếp tục nói: "Vật nặng đè trên người chị ấy ngày càng nhiều, tôi có thể cảm nhận được chị ấy sắp không chịu nổi, trọng lượng từng chút tăng lên, từng chút nặng thêm, có tiếng bước chân truyền tới. Vật nặng này rất cứng, nó làm toàn thân chị đau đớn, mùi vị rất gay mũi, là... là than cốc! Tôi nhận ra được cái mùi này, mỗi khi tới mùa đông đều đốt than cốc lấy từ xưởng về!" Tống Duệ lấy lại quyển sổ ghi chép của mình trong tay Trang Chân, cầm bút viết: [Cô gái bị đánh ngất xỉu rồi bị bọc trong bao bố, giấu ở nơi đựng than của xưởng thép, quần áo bị người khác mặc, nhân chứng xuất hiện nhầm lẫn tập thể. Phương hướng điều tra ngay từ lúc bắt đầu đã sai, hung thủ là người trong xưởng thép, không phải là người trên phố.] Trang Chân cầm bút lên, nặng nề viết một hàng chữ: [Phải điều tra mới xác định được những lời này thật hay giả.] Tống Duệ híp mắt nhìn đối phương, ánh mắt lộ ra ý châm chọc. Gò má Dương Thắng Phi bắt đầu đỏ lên, cố gắng rướn cổ thở dốc: "Chị không thở được, chị sắp bị đè chết rồi! Chị ấy, chị ấy ngất đi, lúc tỉnh lại thì trên người vẫn còn nặng nhưng không quá khó chịu đựng như khi nãy nữa, thân thể của chị đang lay động, xóc nảy, giống như đang ở trên xe vậy, không, không phải ô tô." Dương Thắng Phi nghiêng đầu, tựa hồ đang lắng nghe gì đó, sau đó lập tức khẳng định: "Là xe đạp, nói chính xác hơn là xe ba bánh! Là một chiếc xe ba bánh chở đầy than cốc, dọc theo đường đi có người chào hỏi với người chạy xe ba bánh, nhưng chị của tôi đã thở không ra hơi, lỗ tai ong ong nên căn bản không nghe rõ. Chị cố gắng cử động, nhưng có lẽ vì bị trói quá lâu, bị đè ép quá lâu, máu cả người cũng đông cứng lại, căn bản không cảm giác được gì!" Nước mắt Dương Thắng Phi trào ra, cảnh ngộ đó không tự mình trải qua thì vĩnh viễn không có cách nào tưởng tượng được chị mình đã đau khổ cùng tuyệt vọng đến cỡ nào. "Tên súc sinh đó rốt cục cũng ngừng lại, hắn dọn than cốc đè trên người chị đi, mở bao tải, kéo chị ra ngoài, hắn vẫn không nói chuyện, im lặng đáng sợ! A! A a a a!" Dương Thắng Phi bắt đầu gào thét, bắp thịt cả người co quắp, rung động, nhưng bởi vì bàn tay Phạn Già La ấn nhẹ trên vai mà không thể giãy giụa kịch liệt, cũng không thể vứt bỏ sợi dây chuyền. "Súc sinh! Súc sinh! Súc sinh!" Dương Thắng Phi kêu khóc mắng liền tù tì ba câu súc sinh, giọng nói tràn đầy căm hận thấu xương: "Hắn móc mắt chị ấy! Hắn đánh chị ấy, làm nhục chị ấy, bóp cổ chị ấy, dừng tay! Mau dừng tay lại.... chị, chị không được, chị bị hắn nắm lấy mắt cá chân kéo đi rất xa, trên mặt đất có rất nhiều đá vụn, chúng mài hỏng lưng chị, góc đá sắc nhọn cắt qua da thịt, nhưng chị đã đau đớn tới tận cùng nên đã không còn cảm thấy đau đớn nữa, chị bị ném xuống sông, chà xát rửa sạch rất nhiều lần, sau đó lại bị xâm hại một lần nữa ở một nơi rất ẩm ướt, giọt nước lạnh như băng nhỏ giọt xuống, từng giọt từng giọt lớn như hạt đậu, trời mưa, chị bị bóp tới gãy cổ...." 3 Dương Thắng Phi rốt cuộc buông tay mẹ mình ra, quỳ rạp dưới đất khóc rống: "Chị chết rồi, chị bị hành hạ tới chết..." Cùng lúc đó, mẹ Dương vẫn còn đang nắm sợi dây chuyển, lộ ra nụ cười sung sướng. Biểu hiện hoàn toàn trái ngược làm người ta cảm thấy thật đau xót! Mặc dù đã chết rồi, Dương Thắng Lan vẫn đặc biệt dịu dàng che chở mẹ mình, sau đó nhẹ nhàng ôm em trai một cái rồi giống như làn gió rời đi. Nghi thức của lần chiêu hồn này không phải do Phạn Già La chủ đạo, nhưng cậu làm tất cả mọi người rung động, cũng khó có thể dùng ngôn từ để hình dung. Tống Ôn Noãn xem tới ngây người, nước mắt vô thức chảy đầy trên má. Tất cả nhân viên thông qua màn hình xem được một màn này cũng khóc thảm, trong lòng phừng phừng lửa giận. Rốt cuộc là dạng ác ma gì mới có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy! Nhất định phải bắt hắn! Nhất định! Tống Duệ giao quyển sổ ghi chép của mình cho Trang Chân, trên đó đơn giản nhưng rõ ràng viết: [kẻ tình nghi: công nhân xưởng thép, tính cách trầm mặc ít nói, khô khan chất phác; nghề nghiệp là công nhân bốc vác, công nhân nồi hơi hoặc nhân viên cung cấp hàng hóa; thân thể cường tráng, cần cù chịu khó, quan hệ xã hội tốt, được đánh giá tốt, thường được khen ngợi là người hiền lành; vụ án phát sinh ở tầm ba mươi tới bốn mươi lăm tuổi, sống một mình hoặc đã góa vợ. Chiếc váy đỏ kia cần phải điều tra rõ, có khả năng sẽ cung cấp được nhiều chứng cứ.] 1 Trang Chân nhận lấy nhìn một chút, đồng thời cũng nhìn về phía thanh niên tuấn mỹ ngồi đối diện, tâm tình trong mắt cực kỳ phức tạp. Nếu những lời này nói ra từ miệng Phạn Già La, có lẽ anh sẽ hoài nghi, nhưng nó lại do chính miệng Dương Thắng Phi miêu tả, mà anh thì hiểu rất rõ người đồng nghiệp trẻ tuổi này, nếu đối phương sớm biết chân tướng năm đó thì làm gì có chuyện giãy giụa vô vọng ở Mạc Bắc suốt một tháng nay? Trang Chân cố gắng tìm kiếm sơ hở để phủ nhận những lời này nhưng anh không tìm được, những tình tiết tàn nhẫn này, tất cả đều khớp với báo cáo pháp y! Thậm chí có rất nhiều chi tiết miêu tả mà chỉ có chính người đã chết cùng hung thủ biết! Cho nên nói, nghi thức chiêu hồn này rất có thể là thật! Nó đã hoàn toàn lật đổ tam quan của Trang Chân, làm anh lần đầu tiên rơi vào hoàn cảnh mê mang không biết phải làm sao. 8 [end 103] 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play