[101] Linh Môi - Tin Tức Bị Chặt Đứt ***** Trang Chân là một người rất có chủ kiến, khả năng khống chế cũng rất mạnh, dốc hết sức muốn lật đổ quy tắc kiểm tra của Tống Ôn Noãn, chuyên quyền độc đoán nói: "Nếu chúng tôi là người ủy thác, như vậy nên kiểm tra thế nào không phải nên nghe theo chúng tôi à? Hiện giờ tôi rất không tin tưởng thí sinh của bọn cô, hơn nữa tôi cũng không muốn lãng phí thời gian quý giá của mình vào chương trình ù ù cạc cạc này, cho nên tôi muốn dùng phương pháp nhanh chóng nhất để giám định bọn họ có bản lĩnh thật sự hay chỉ giả thần giả quỷ, tôi không có thời gian chơi game với bọn cô." Tống Ôn Noãn siết chặt nắm tay, cảm giác mình thật muốn đánh người. Tống Duệ lại bật cười gật đầu: "Cho nên, ông muốn làm gì?" Trang Chân liếc nhìn Dương Thắng Phi, đối phương liền ngoan ngoãn lấy ra một sợi dây chuyền màu bạc, giọng nói khàn khàn: "Đây là di vật của chị gái tôi, lúc bị giết hại chị ấy đã đeo sợi dây chuyền này. Khi gặp mặt thí sinh, chúng tôi sẽ không nói lời nào, hơn nữa còn lẫn lộn sợi dây này với những đồ vật khác, để bọn họ cảm ứng. Cảm ứng được di vật của chị tôi, đồng thời nói ra được tình tiết vụ án thì chúng tôi mới trò chuyện với thí sinh đó, không làm được thì lập tức rời đi, chúng tôi không muốn lãng phí thời gian. Mọi người có biết không, vì điều tra vụ án này, hơn một tháng nay chúng tôi chỉ ngủ có ba bốn tiếng một ngày, tinh lực và sức chịu đựng của chúng tôi đã tới giới hạn rồi." Nắm tay Tống Ôn Noãn buông lỏng, căm phẫn trong lòng bị áy náy nồng đậm thay thế. Cô hiểu rất rõ cảm giác có người thân bị hãm hại, cảm giác bất lực giày vò lại càng hiểu hơn, vì thế cô hiểu được cách làm không hợp tình không hợp lý của bọn họ. Điều bọn họ mong muốn nhất lúc này là chân tướng, vì thế không cho phép người ngoài dùng nỗi đau đớn này để pha trò. 1 "Được, tôi sẽ bảo tổ đạo cụ chuẩn bị đồ để trộn lẫn với sợi dây này. Sau khi thí sinh tiến vào phòng kiểm tra, tất cả chúng tôi sẽ bảo trì im lặng." Tống Ôn Noãn vẫy tay gọi vài trợ lý, căn dặn công việc. Chỉ chốc lát sau, chương trình chính thức bắt đầu ghi hình, bởi vì kỳ trước xuất hiện vấn đề gian lận nên tổ chương trình đã loại bỏ ngay lập tức hai thí sinh, một người gian lận, người kia là người xếp cuối cùng của kỳ trước, vì thế số này chỉ còn mười một nhà ngoại cảm tiến hành hỗn chiến. Thí sinh ngẫu nhiên rút được vị trí số một chậm rãi tiến vào, được trợ lý đạo diễn im lặng hướng dẫn ngồi xuống bàn tròn, đối mặt với Dương Thắng Phi cùng Trang Chân, Tống Ôn Noãn làm MC nên ngồi bên trái thí sinh, Tống Duệ ngồi bên phải, hôm nay ba vị giám khảo khác có công việc, không thể tới được. Mọi người đều không nói gì, chỉ nghiêm túc chờ đợi. Thí sinh số một lo sợ bất an nhìn bọn họ, sau đó nhìn về phía trợ lý đạo diễn, ánh mắt đầy nghi hoặc. Trợ lý đạo diễn cũng không nói tiếng nào, chỉ chỉ chỉ mặt bàn. Lúc này thí sinh số một mới phát hiện trên bàn có đặt vài món đồ nhỏ, một sợi dây chuyền bạc với mặt dây hình trái tim, một sợi dây chuyền vàng với mặt dây hình hoa sen, một chiếc móc khóa gấu Pooh, một đôi giày cao gót đã sờn rách, một chiếc di động khóa nguồn cùng một quyển nhật ký bị khóa. Cảnh tượng trước mắt giống như một vở kịch câm, lại giống như một câu đố bí hiểm, cần thí sinh tự mình phỏng đoán xem nên làm thế nào, mà đối phương tựa hồ hiểu được gì đó, đầu tiên là chăm chú quan sát người ngồi xung quanh mình, cố gắng tìm kiếm manh mối từ biểu tình của họ, sau đó đưa tay chậm rãi di động trên những món đồ, giống như đang cảm ứng năng lượng tỏa ra từ chúng nó. "Thứ này thuộc về cậu." Hắn chỉ sợi dây chuyền bạc, sau đó chỉ Dương Thắng Phi vẻ mặt tiều tụy. Trang Chân lập tức nói: "Mời đi ra ngoài." Thí sinh quay qua nhìn anh, vẻ mặt khó hiểu--- ông là ai vậy? Trước đó Tống Ôn Noãn đã đáp ứng sẽ trăm phần trăm tôn trọng bất kỳ quyết định nào của Trang Chân, vì thế chỉ có thể cười gượng: "Được rồi, mời cậu đi ra ngoài, người ủy thác của chúng ta hình như có yêu cầu khác." Thí sinh không cam lòng rời đi, Trang Chân cười lạnh. Ở trước ống kính, anh không hề có ý che giấu tâm tình của mình. 11 Tống Ôn Noãn cố đè nén cơn giận, cười giả lả nói: "Trang đội, vừa nãy thí sinh của chúng tôi đâu có nói sai, sợi dây chuyền đó quả thật là của Dương Thắng Phi, vì sao anh lại đuổi cậu ta đi?" Trang Chân liếc nhìn Tống Duệ, chậm rãi nói: "Rất đơn giản, cậu ta không phải cảm ứng được mà là thông qua quan sát sắc mặt. A Phi trông tiều tụy nhất, vẻ mặt cũng nôn nóng nhất, sau khi thí sinh tiến vào phòng vẫn luôn vô thức nhìn về phía sợi dây chuyền. Thí sinh đó vừa cảm ứng vừa âm thầm quan sát vẻ mặt của chúng ta, tự nhiên có thể nhanh chóng đoán ra những món đồ này thuộc về ai. Nhưng cậu ta vừa mở miệng đã nói sai rồi, dây chuyền là A Phi mang tới nhưng nó không thuộc về cậu ta, nếu người nọ thật sự là nhà ngoại cảm, lại thật sự cảm ứng được, cậu ta sẽ có cách nói chính xác hơn. Trò bịp bợm đơn giản như vậy, tôi tin rằng Tống tiến sĩ đã sớm nhìn ra, tôi thật không hiểu vì sao anh ta có thể kiên trì ngồi đây diễn kịch với mấy người." Tống Duệ không ừ hử gì cười cười, Tống Ôn Noãn lại một lần nữa dâng lên dục vọng muốn đánh người. Khách quý chảnh như vậy đúng là lần đầu mới thấy, nhưng không sao, chờ tới khi Phạn lão sư ra sân, người này chắn chắn sẽ phải kinh ngạc! Không không không, không cần chờ Phạn lão sư ra sân, chỉ cần nhóm Nguyên Trung Châu là đủ xây dựng lại tam quan cho Trang đội! Nghĩ như vậy, Tống Ôn Noãn khôi phục an tĩnh, gọi: "Mời thí sinh thứ hai tiến vào." Cùng lúc đó, Trang Chân nhiều lần yêu cầu Dương Thắng Phi khống chế tốt chính mình, không được tiết lộ tâm tình. Thí sinh thứ hai cũng mê mang một hồi mới bắt đầu cảm ứng đồ trên bàn: "Cái này... có chút kỳ quái, có người nào đó đã mang nó, ngã xuống..." Cô ta chỉ vào đôi giày cao gót. Trang Chân nhịn không được gõ bàn: "Cô có thể đi." Thí sinh: Ông là ai? Tống Ôn Noãn siết nắm tay mỉm cười: "Thật ngại quá, cô có thể đi rồi." Tống Duệ cùng Dương Thắng Phi lại một lần nữa giữ im lặng. Thí sinh thứ ba tiến vào, đầu ngón tay có chút do dự hơi nhích về phía quyển nhật ký, còn chưa mở miệng đã bị Trang Chân đuổi ra. Mọi người: ... Thí sinh liên tiếp bị đuổi đi, mà Trang Chân thì ngày càng mất kiên nhẫn, ở trước mặt ống kính thẳng thừng trách móc Tống Ôn Noãn xây dựng chương trình này để tuyên truyền mê tín, lấy lòng mọi người. Tống Ôn Noãn nhẫn nhịn thật sự rất cực khổ, nhìn thấy Nguyên Trung Châu xuất hiện ở cửa thì suýt chút nữa đã mừng tới chảy nước mắt. Trời ạ, rốt cuộc đã tới một người có đủ bản lĩnh rồi, mau mau mau, mau chỉnh chết cái tên khốn cao ngạo này đi! Nguyên Trung Châu không ngồi xuống mà lấy chiếc chuông ra, vừa chầm chậm đi quanh bàn vừa khẽ lắc chuông, đinh linh, đinh linh, đinh linh... tiếng chuông vang vọng khắp căn phòng làm không khí xuất hiện từng tầng từng tầng rung động. Nội tâm lo lắng bất an của Dương Thắng Phi được tiếng chuông này trấn an, trong mắt lóe lên hi vọng. Người này tựa hồ không hề bình thường. Trang Chân khoanh tay trước ngực, im lặng không nói. Nếu chỉ nhìn biểu tình thì căn bản không phát hiện được chút đầu mối nào từ gương mặt lạnh lùng kia, anh ta giống như một bức tượng điêu khắc, không bị bất luận ngoại vật nào quấy nhiễu. Lúc đi tới vòng quay thứ chín, Nguyên Trung Châu rốt cuộc ngồi vào chỗ của mình, chỉ sợi dây chuyền bạc, chầm chậm nói: "Nó tồn tại mối liên quan nào đó với cậu, là cái gì chứ?" Đôi mắt sâu thẳm của ông nhìn thẳng vào Dương Thắng Phi. Thân thể Dương Thắng Phi cứng ngắc, cố gắng khống chế chính mình, không dám lộn xộn, không dám nhìn loạn, cũng không dám nghĩ linh tinh. Nhưng Nguyên Trung Châu đã bắt đầu tự hỏi tự trả lời: "Là huyết thống ràng buộc, là sợ hãi sâu đậm, là tử vong, là phẫn nộ, là tuyệt vọng...." Ông im lặng một lúc lâu mới yếu ớt phun ra ba chữ lạnh như băng: "Là phạm tội!" Ánh mắt Dương Thắng Phi lóe sáng kịch liệt, Trang Chân lần đầu tiên dùng ánh mắt quan sát thí sinh trông có vẻ thần kỳ hơn hết thảy những thí sinh trước. Tống Ôn Noãn hơi điều chỉnh tư thế ngồi một chút, để lưng mình ưỡn thẳng hơn. Nhìn thấy không? Nhìn thấy không? Ai con mẹ nó giả thần giả quỷ hả? 1 Nguyên Trung Châu nhắm mắt lại tiếp tục nói: "Tôi nhìn thấy một thiếu nữ mặc váy đỏ, cô ấy rất xinh đẹp, rất thích cười, tràn đầy tinh thần phấn chấn và sức sống. Người xung quanh đều rất thích cô ấy, nhưng có một đôi mắt tội ác nhìn chằm chằm cô ấy, nguy hiểm đang từ từ tới gần..." Lúc đầu Dương Thắng Phi còn không ngừng gật đầu, sau đó bắt đầu ngừng thở, cực kỳ chăm chú nhìn chằm chằm Nguyên Trung Châu, lo lắng cùng chờ đợi ông nói tiếp, mà đối phương quả thực đã nói tới chuyện năm đó, giọng điệu đau khổ, đứt quãng: "Trời tối, mưa to, giãy giụa, tử vong, mọi thứ đã kết thúc rồi, tôi không cảm ứng được quá nhiều. Cô ấy đã chết, nhưng kỳ quái là tin tức cô ấy lưu lại cũng bị mang theo, điều này rất dị thường. Bình thường người bị sát hại sẽ có oán niệm rất sâu, tin tức lưu lại phải nhiều mới đúng, nhưng cô ấy thì không, cô ấy đã hoàn toàn biến mất." Nguyên Trung Châu mở mắt ra, tiếc nuối lắc đầu: "Xin lỗi, tôi không giúp được cậu. Tôi biết cậu vì cái gì mà tới, nhưng tôi thật sự không giúp được. Tin tức đã bị chính cô ấy cắt đứt." "Tại sao lại phải cắt đứt?" Dương Thắng Phi nóng nảy truy hỏi. "Tôi cũng không biết, cậu nên hỏi cô ấy. Nhưng cậu lại không thể hỏi được, hồn phách của cô ấy đã hoàn toàn biến mất rồi." Nguyên Trung Châu thở dài. "Hồn bay phách tán?" Dương Thắng Phi run run giọng hỏi. "Đại khái là vậy, tôi cũng không rõ lắm." Nguyên Trung Châu đứng dậy nhiều lần khom người, có thể nhìn ra ông rất áy náy bởi vì không thể trợ giúp được người thanh niên chìm sâu trong đau khổ này. Đợi ông đi rồi, Tống Ôn Noãn nói: "Trang đội, thí sinh của tôi vẫn có chút tài năng đúng không?" "Mèo mù vớ được chuột chết mà thôi, chờ thí sinh của các người tìm ra hung thủ thì hãy nói." Biểu tình trên mặt Trang Chân không hề có chút chấn động nào, cho dù biết rõ ngày bị sát hại chị gái Dương Thắng Phi thật sự đã mặc váy đỏ, cũng vào lúc trời đổ mưa to. 7 Không thể trợ giúp bọn họ bắt hung thủ, có nói hay thế nào cũng vô dụng. Tống Ôn Noãn không ngừng hít sâu, sau đó mới cắn chặt răng gọi thí sinh tiếp theo. Hà Tĩnh Liên chỉ có thể cảm ứng được một ít tin tức trước đó, khoảng cách hai mươi năm đối với cô là quá lâu, cô đồng tình nhìn Dương Thắng Phi, nói một câu xin nén bi thương rời lảo đảo rời đi, tựa hồ rất đau khổ; A Hỏa ngửi một loạt đồ trên bàn rồi cầm lấy sợi dây chuyền bạc đưa cho Dương Thắng Phi, nói với cậu ta trên sợi dây còn lưu lại mùi máu tươi, nhưng càng nhiều tin tức hơn thì không nói được; Đinh Phổ Hàng lắc đầu liên tục: "Mật án, đây là một vụ mật án, tình huống cụ thể tôi không thể nào dò xét được, mọi người mời cao minh khác đi." Mấy người lục tục tới rồi lại lục tục đi, không thể nói ra bất kỳ lời nào hữu dụng. Hi vọng trong mắt Dương Thắng Phi đã tiêu tán rất nhiều, mà lòng kiên nhẫn của Trang Chân cũng từng chút tiến tới gần cực hạn. Tống Ôn Noãn vừa lau mồ hôi vừa gọi người tiếp theo, Tống Duệ vẫn luôn chống má, trầm mặc nhìn hết thảy. Chu Hi Nhã tiến vào, giống như những người khác, không nói lời nào ngồi xuống chiếc ghế trống, bắt đầu hí hoáy với một cái lư đồng bốc khói xanh. Cô dùng một cái châm màu đồng đâm đâm nguyên liệu trong lư để làn khói mờ khuếch tán ra càng xa hơn, sau đó híp hai mắt lại, không chút chớp mắt nhìn làn khói biến ảo, chầm chậm nói: "Trong tâm của cậu có một oan hồn, cậu đang vì cô ấy mà đau khổ, vì cô ấy mà giãy giụa, cũng vì cô ấy mà hăng hái chiến đấu, tôi vốn định gọi cô ấy trở về, để cậu chính miệng hỏi ra nghi hoặc trong lòng. Tôi nghĩ, không có ai hiểu rõ chuyện ngày đó hơn cô ấy, dù sao cô ấy cũng là người bị hại." Dương Thằng Phi siết chặt nắm tay, ánh mắt sáng quắc nhìn phía đối diện. Nhưng Chu Hi Nhã lại tắt lư đồng, nhẹ nhàng phe phẩy tay, xua tan làn khói, lắc đầu nói: "Nhưng tôi vừa phát hiện, cô ấy chỉ lưu lại một tia tàn niệm, hồn phách của cô ấy đã hoàn toàn biến mất, cũng mang đi toàn bộ tin tức. Cô ấy không hi vọng cậu giúp cô ấy tìm ra hung thủ, cô ấy đã từ bỏ, cậu cũng từ bỏ đi thôi." Chu Hi Nhã lắc đầu, cuối cùng chỉ khẽ than thở một tiếng. Gần như tất cả nhà ngoại cảm có năng lực đều nói những lời tương tự như từ bỏ, buông tha, trong mắt Tống Ôn Noãn là một loại tín hiệu, mà trong mắt Trang Chân lại chính là trò bịp bợm, là tổ chương trình liên kết với nhóm người này diễn một vở kịch. Bởi vì bọn họ cũng không tìm ra hung thủ nhưng lại muốn bảo vệ danh dự của tiết mục nên chỉ có thể bịa ra loại chuyện hồn bay phách tán này. Lẽ nào bọn họ không biết những lời này rơi vào tai Dương Thắng Phi là đau khổ cùng tổn thương cỡ nào sao? So với vụ án không phá được lại càng làm cậu ta tuyệt vọng hơn! Trang Chân nhìn về phía Tống Ôn Noãn, không biến sắc lắc đầu, ánh mắt tràn đầy lạnh lùng cùng khiển trách. Mặc dù không nói lời nào nhưng đã biểu lộ tất cả ra ngoài. Tống Ôn Noãn tức giận, sau khi đợi Chu Hi Nhã ra ngoài liền vỗ bàn nói: "Ánh mắt đó của ông là sao hả? Hoài nghi tổ chương trình bọn tôi thông đồng với thí sinh lừa bịp A Phi hả? Tống Ôn Noãn tôi không có bỉ ổi như vậy đâu nhá! Phạn lão sư đâu? Phạn lão sư số mấy? Mau mời cậu ấy vào!" Tống Ôn Noãn bất chấp Phạn Già La xếp số thứ tự thứ mấy, có vượt mặt người khác hay không, cô nhất định phải mời Phạn Già La tới hung hăng vả vào mặt Trang Chân! Lúc này Tống Duệ mới ngồi thẳng dậy, trong mắt lộ ra tia sáng hứng thú. Dương Thắng Phi mới vừa rồi còn cực kỳ chán nản lập tức phấn chấn tinh thần, rất rõ ràng, hôm nay cậu ta vì Phạn Già La mà tới, những thí sinh khác chẳng qua chỉ là lựa chọn thứ hai, có thể giúp hay không cũng không quan trọng. Chỉ cần Phạn Già La chưa xuất hiện, trong lòng của cậu ta vẫn còn giữ lại một phần hi vọng. Thí sinh xếp sau Chu Hi Nhã vừa vặn chính là Phạn Già La, cậu đẩy cửa tiến vào, chậm rãi ngồi xuống, lễ phép gật đầu: "Lại gặp mặt rồi Trang đội. Dương tiên sinh, gần đây cậu tựa hồ thực không xong." Dương Thắng Phi đang chuẩn bị đáp lại thì bị đội trưởng nhà mình bấm bả vai, lắc đầu cản lại. Đúng vậy, bọn họ sớm đã nói rồi, trước khi thí sinh nói rõ chân tướng tuyệt đối sẽ không tiết lộ một chữ nào. Thừa nhận chính mình thật không xong không phải gián tiếp báo cho Phạn Già La biết mình gặp phải chuyện khó sao? Này rõ ràng là mấy lời khách sáo! Nghĩ vậy, Dương Thắng Phi lập tức ngậm chặt miệng. Phạn Già La không lưu tâm cười cười, sau đó vươn ngón trỏ thon dài đẩy sợi dây chuyền vàng, móc khóa, giày cao gót, quyển nhật ký cùng điện thoại ra tới mép bàn, để sợi dây chuyền bạc kia đơn độc nằm trong vầng sáng chói mắt. Chỉ nhìn thoáng qua một cái đã phân biệt được thứ nào quan trọng nhất. "Tôi biết nó rất quan trọng đối với cậu nhưng hiện giờ nó đã phong kín rồi, tin tức lưu lại đã bị chính chị gái cậu cắt đứt, tôi không cảm ứng được gì cả. Tôi chỉ có thể nhìn thấy một ít hình ảnh loáng thoáng xuất hiện trong nội tâm cậu mà thôi. Tôi biết cô ấy bị sát hại, đêm mưa, làm nhục, chết thảm, càng nhiều hơn thì chỉ có một mình cô ấy biết chân tướng nhưng đã bị cô ấy mang đi toàn bộ. Chỉ dựa vào sợi dây chuyền này, tôi không giúp được cậu." Phạn Già La lắc đầu, giọng nói bình lặng cũng thực bất đắc dĩ. Sống lưng thẳng tắp của Tống Ôn Noãn nháy mắt kh òm xuống, cô không thể nào ngờ được Phạn lão sư cũng bó tay. Trang Chân liếc nhìn cô một cái, trên mặt biểu lộ rõ hoài nghi và bất mãn. Còn nói tổ chương trình không thông đồng gian lận, sao lời nói lại thống nhất như vậy chứ! Nước mắt Dương Thắng Phi nháy mắt trào ra, nức nở nói: "Thật sự không có cách nào sao? Ngay cả ngài cũng không có cách nào sao?" Cậu ta nhiều lần xác nhận, muốn túm chặt tia hi vọng cuối cùng này, không nỡ buông tay. Cậu ta không thể nào quên được tới tận khi chết rồi, ba ba phải vuốt biết bao nhiêu lần mới có thể làm nó khép lại. Chị ấy hận, chị ấy oán, chị ấy không cam lòng như vậy sao có thể chặt đứt toàn bộ tin tức chứ? Không thể, chị ấy không có lý do nào để làm như vậy! Phạn Già La suy nghĩ một chút, thở dài nói: "Có thể mời mẹ cậu tới đây không? Đây là lần thử sau cùng." Dương Thắng Phi do dự, bởi vì chỉ cần nhắc tới tên của chị thì bà sẽ giống như phát điên gào thét, cho nên cậu không dám hứa rằng bà có thể thanh tỉnh ghi hình chương trình. Nhưng nếu Phạn Già La đã nói đây là lần thử sau sùng, cậu nhất định phải dốc sức một trận! "Được, tôi sẽ đưa bà ấy tới!" Gần như không có chút do dự nào, Dương Thắng Phi đã làm ra quyết định. [end 101]