[100] Linh Môi - Dương Thắng Phi Xin Giúp Đỡ ***** Sau khi rời khỏi bệnh viện, Tống Duệ trực tiếp quay trở về nhà, cởi bỏ tây trang, vuốt thẳng từng nếp nhăn, treo vào phòng quần áo, sau đó để trần nửa người đi vào phòng tắm. Thoạt nhìn anh trông có vẻ gầy gò nhưng khi cởi quần áo lại lộ ra thân thể tráng kiện cùng cơ bắp mạnh mẽ đầy sức mạnh, mặc dù không khoa trương như Trang Chân nhưng đường nét cũng cực kỳ lưu loát. Trước mặt người khác anh là một người ôn hòa, nho nhã, lịch thiệp, nhưng giờ phút này mặt gương chiếu rọi ra dáng vẻ lãnh khốc, cao ngạo, dã tính khó thuần. Anh xoay người lộ ra tấm lưng dày rộng, từ trên xuống dưới đầy ắp những lằn roi đan xen, có lằn đã bong vảy, có lằn còn sưng đỏ, hình ảnh nhìn thấy mà giật mình. Nhưng Tống Duệ tựa hồ không cảm thấy đau, anh trực tiếp đi tới dưới vòi sen, để dòng nước lạnh băng kia tẩy rửa chính mình. Kỳ thực đây đã có thể coi là trạng thái rất tốt rồi, trước khi quen biết Phạn Già La, gần như chưa bao giờ anh ngừng việc quất roi mình, cho nên tình trạng vẫn luôn là vết thương cũ chưa lành đã thêm vết thương mới, tầng tầng lớp lớp, vết roi chằng chịu mang tới đau đớn vô tận, cơn đau này mỗi phút mỗi giây nhắc nhở anh không nên vượt qua giới hạn pháp luật ngăn cấm. 4 Điểm khác biệt duy nhất của anh cùng những bệnh nhân có nhân cách phản xã hội là sự thông minh của anh cao hơn bọn họ, vì vậy anh biết nên làm sao để thỏa mãn dục vọng đen tối của mình, làm sao khống chế nó, sau đó hoàn mỹ dung nhập vào cuộc sống của người bình thường. Tắm rửa xong, còn hiếm thấy lôi ra một lọ thuốc mỡ tiến hành trị liệu đơn giản cho chính mình. 1 Hôm nay là ngày thứ ba mươi anh đình chỉ quấy roi, vết thương đang khép lại, mà chỗ trống trong nội tâm cũng bị thứ gì đó chậm rãi lấp đầy từng chút một. Lúc này, chiếc điện thoại đặt trên kệ đồ đột nhiên reo vang từng tiếng từng tiếng một, anh nhíu mày, vẻ mặt cực kỳ mất kiên nhẫn, sau khi bắt máy, lời nói ra lại cực kỳ lịch thiệp: "Tiểu Liêu, muộn thế này rồi mà cô vẫn chưa ngủ à?" Tiếng nói đầy sức sống của Liêu Phương từ trong loa truyền ra: "Tống tiến sĩ, vừa nãy tôi lướt weibo, thấy một tin tức bát quái nên muốn hỏi anh là có phải thật hay không." "Tin bát quái gì?" Tống Duệ chỉ quấn một chiếc khăn tấm bên hông, bước nhanh ra khỏi phòng tắm đi ra ban công. Anh nhìn về phía ngoại thành phía bắc bị ẩn giấu trong bóng đêm, tưởng tượng xem khoảng thời gian này người kia đang làm gì. "Tống tiến sĩ, tôi xem Thế Giới Kỳ Nhân phát sóng ngày hôm nay, không phải Phạn tiên sinh đã phân tích tâm linh cho Nha Nha cùng xé xé tỷ à? Tình cảnh khi đó thật cảm động! Tôi sắp khóc thành cún luôn rồi...." Vẻ mặt Tống Duệ lạnh lùng, giọng nói lại lộ ra chút ý cười, nếu không nhìn được dáng vẻ thật ngoài đời, bạn thật sự rất khó tưởng tưởng người này đang mất kiên nhẫn: "Tiểu Liêu, nói trọng điểm được không?" "À à à, tôi nói ngay đây! Vừa nãy tôi lướt weibo thì thấy có người nói kỳ thực khi đó có tới ba người tham gia phân tịch tâm linh, có một người chính là Du Vân Thiên, bạn trai cũ của Tống Ôn Noãn. Phạn tiên sinh đã nhìn ra hắn là kẻ ấu dâm, đồng thời cũng tiết lộ bộ mặt thật của hắn. Sau đó Tống Ôn Noãn đã cấp tốc chia tay, đồng thời còn đuổi bay qua Mỹ bắt lại. Tống tiến sĩ, anh chính là giám khảo của chương trình này, khi đó anh cũng ở đúng không? Chuyện này rốt cuộc có phải là thật không? Hiện giờ trên mạng đã truyền um trời luôn rồi, rất nhiều người nói rằng đoàn đội của Phạn tiên sinh tung tin đồn nhảm, muốn thiết lập hình tượng thần côn cho cậu ta mà thôi. Tôi cảm thấy chân tướng khẳng định không phải như vậy, sao bọn họ vẫn luôn dùng ánh mắt tiêu cực để nhìn Phạn tiên sinh chứ, thật không công bằng, bọn họ căn bản không biết Phạn tiên sinh tốt bao nhiêu!" Liêu Phương nói xong thì một lần nữa kéo trọng tâm câu chuyện đi xa tới tận chân trời, nhỏ giọng, thần thần bí bí nói: "Tống tiến sĩ, tôi chỉ nói cho anh biết thôi, anh đừng nói với người khác nha! Anh biết không, đêm qua bọn tôi đã vây bắt tên trộm kia, hắn thế mà lại mọc ra hơn mười đôi tay, biến thành một con rết hình người! Trận thế khi đó thật sự rất đáng sợ, tôi không biết nên hình dung thế nào, nhưng chuyện đó không quan trọng, quan trọng là sau khi bắt được kẻ này, vụ án lại bị cấp trên tiếp quản, còn phong tỏa tin tức, không cho phép bọn tôi hỏi nhiều. Khi đó bọn tôi tức tới phát điên, cảm giác cách chân tướng chỉ có một bước chân nhưng vĩnh viễn lại không thể chạm tới nó khó chịu tới mức nào, anh hiểu được không?" Tống Duệ rót cho mình một ly rượu đỏ, ung dung thưởng thức, đồng thời qua loa có lệ đáp: "Hiểu được." Nói tới đây Liêu Phương liền kích động: "Trái tim bọn tôi bị khuấy đảo nát bươm, Tôn Chính Khí với Hồ Văn Văn tức tới phát khóc. A, Tôn Chính Khí cùng Hồ Văn Văn chính là cặp nam nữ đặc biệt khó chịu với Phạn tiên sinh ngày hôm đó. Bọn tôi bận rộn hơn một tháng, kết quả chỉ có được một bí mật vĩnh viễn không thể giải được, nó tạo thành bóng ma không thể nào tiêu tan, anh có thể tưởng tượng được tâm tình nghẹn khuất, phẫn nộ, không cam lòng của bọn tôi không?" Tống Duệ thờ ơ đáp lại: "Có thể." Liêu Phương thuận thế tiếp lời: "Phạn tiên sinh cũng có thể, cho nên lúc tôi gọi điện cho cậu ấy, cậu ấy liền nói chân tướng cho bọn tôi biết..." Tống Duệ đang biếng nhác ngồi dựa vào ghế nằm lập tức ngồi thẳng dậy, nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống, trầm giọng nói: "Phạn Già La đã nói như thế nào?" Giọng nói của anh vô thức trở nên nghiêm túc, chăm chú. Liêu Phương cảm nhận được biến hóa của anh, nhẹ nhàng nói: "Tống tiến sĩ, anh cũng rất muốn biết chân tướng đúng không? Phạn tiên sinh đã nói thế này...." Lúc thuật lại lời của Phạn Già La, cô chưa bao giờ dám thêm mắm dặm muối, lại càng không dám xen lẫn lý giải của mình. ".... cho nên kẻ tình nghi kia căn bản không phải quái vật gì cả, hắn chỉ là một người ngẫu nhiên có được năng lực quỷ dị mà thôi. Phạn tiên sinh đã lấy đi thứ làm hắn sinh ra dị biến, tình trạng của hắn bây giờ rất không ổn, Phạn tiên sinh nói hắn không thể chống đỡ được bao lâu nữa, chúng ta cũng không cần phải tiến hành thẩm vấn. Hắn vì dục vọng mà sống, cuối cùng cũng sẽ vì dục vọng mà chết, đó chính là toàn bộ chân tướng, có chút huyễn hoặc nhưng cũng không phải làm người ta cảm thấy ngoài ý muốn. Thế nào Tống tiến sĩ, nghe xong có phải cảm thấy rất thỏa mãn không?" Liêu Phương cười đùa nói: "Bộ môn thượng cấp chó má gì chứ, có chút chuyện này thôi cũng ra vẻ thần bí như vậy, có cần không chứ? Chúng ta hỏi Phạn tiên sinh không phải xong rồi à?" 1 Tống Duệ cũng bật cười, tiếng nói lộ ra vui sướng: "Ừ, hiện giờ tôi cảm thấy rất thỏa mãn, cám ơn Tiểu Liêu đã gọi điện tới chia sẻ với tôi. Đã như vậy, tôi cũng nói cho cô biết một bí mật, chuyện Du Vân Thiên là thật, Phạn Già La đã vạch mặt hắn, nhưng đoạn này đã bị cắt bỏ. Tôi nghĩ rằng người tung tin lên mạng không phải Phạn Già La, lúc ghi hình là chính em ấy đã chủ động yêu cầu chương trình cắt bỏ cảnh quay này, làm vậy để bảo vệ danh tính đứa bé." Như vậy đã đủ làm Liêu Phương hài lòng, cô than thở nói: "Tôi biết chân tướng không phải như mọi người suy đoán, Phạn tiên sinh siêu giỏi! Bây giờ Tôn Chính Khí cùng Hồ Văn Văn cũng trở thành fan sắt luôn rồi. A, cũng khuya lắm rồi, Tống tiến sĩ ngủ sớm một chút đi." Cô vội vàng cúp máy, hẳn là gấp gáp muốn chia sẻ tin bát quái với người khác. Tống Duệ bấm mở màn hình, nhìn chằm chằm hình nền không biết nghĩ gì. Làn gió ấm áp thổi khô tóc anh, cũng làm anh cảm thấy khô nóng, lúc này anh mới quay trở về phòng khách, gọi điện thoại cho Mạnh Trọng, vừa mở miệng đã châm chọc: "Rất tiếc phải báo cho ông biết, ông phí hết tâm tư phong tỏa tin tức nhưng Phạn Già La đã nói hết cho đội hành động của phân cục thành Nam rồi, bao gồm nguyên do vì sao Lý Hữu Đức biến đổi cùng thứ mà mình đã lấy khỏi cơ thể hắn." Mạnh Trọng nửa ngày không kịp phản ứng: .... Tống Duệ tiếp tục trào phúng: "Thứ mà ông tự cho là bí mật, người ta lại không chút ngần ngại nói cho người bình thường biết, để bọn họ ý thức được phóng túng dục vọng đáng sợ thế nào. Ông nghĩ bọn ông là cái gì? Chúa tể? Thần hộ mệnh? Chúa cứu thế? So với Phạn Già La, ông không cảm thấy biểu tình cao cao tại thượng của mình quá nực cười à?" "Tôi đã sớm nói với ông rồi, đạo của em ấy là đạo chúng sinh, em ấy đặt mình ở trong chúng sinh, cùng vui cùng mừng, cùng buồn cùng đau. Em ấy đặt mình rất thấp, mà bọn ông đặt đặt mình trên chúng sinh, làm ra chuyện hết sức ngu xuẩn. Ông nhốt người trong bệnh viện, quanh co lòng vòng hao tốn tâm tư nói mấy lời xáo rỗng, tiêu tốn nhiều tài lực vật lực như vậy, cuối cùng chỉ có được một cái đáp án lập lờ. Mà đám người bình thường bị bọn ông chặn lại trước ánh sáng chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, đơn giản hỏi một câu là có thể biết được toàn bộ chân tướng. Ông nói coi ông lăn qua lăn lại đi một vòng lớn như vậy để làm gì chứ?" 1 Tống Duệ trầm thấp bật cười: "Mạnh Trọng, trong mắt ông thì bộ đó rất lợi hại, nhưng trong mắt người khác, bọn ông chỉ là một đám ngu xuẩn tự cho là đúng mà thôi. Tâm tình của tôi hôm nay vốn thực không xong, nhưng bây giờ phỏng chừng có thể một hơi uống cạn một chai rượu chát. Không nói nữa, tôi phải đi rót rượu ăn mừng một chút đây, ông tiếp tục điều tra vụ án đi." 4 Cuộc gọi đã kết thúc, tiếng nói tràn đầy từ tính cùng giọng điệu giễu cợt phảng phất như vẫn còn quanh quẩn bên tai. Mạnh Trọng cố gắng bình ổn tâm tình thảng thốt của mình, sau đó liền bật cười khẽ: "Phạn tiên sinh, cậu vẫn luôn làm người ta khó nắm bắt như vậy, tôi đã bắt đầu chờ mong lần gặp mặt tiếp theo của chúng ta rồi." Anh vừa lẩm bẩm vừa ngã vào ghế dựa, bất đắc dĩ thở dài một hơi. ... Gần đây, cuộc sống của Phạn Già La phát sinh biến hóa không nhỏ: đầu tiên, đồ đạc trong nhà rõ ràng nhiều hơn, bồn tắm thành hai cái; ghế nằm hai cái, tủ quần áo xếp thêm hai hàng. Chỉ cần là thứ cậu có cũng sẽ chuẩn bị thêm một phần cho Hứa Nghệ Dương; thứ hai, căn nhà vốn vắng lặng lạnh tanh thường xuyên truyền tới tiếng ồm ộp, ồm ộp, ban ngày kêu, ban đêm kêu, cực kỳ náo nhiệt; cuối cùng, mức độ nổi tiếng của cậu cũng tăng cao, tuy nghi vấn cũng gia tăng nhưng 'kỹ thuật diễn xuất' lại rất được mọi người tán thành. Lúc Tào Hiểu Huy gọi điện thoại tới báo cáo tình huống công việc quả thực dở khóc dở cười, nói là có rất nhiều đạo diễn gửi kịch bản tới, muốn mời Phạn lão sư đi đóng phim, nhân vật phần lớn đều là các vai quốc sư, hòa thượng, đạo sĩ. Phạn Già La từ chối, ngoại trừ Thế Giới Kỳ Nhân, cậu không tiếp nhận bất kỳ công việc nào khác. Tuy Tào Hiểu Huy rất tiếc nuối nhưng lại không dám oán giận lời nào, người mà ông dẫn dắt không phải nghệ sĩ, là thần tiên, ông nào dám lỗ mãng chứ! Thời gian bên Phạn Già La trôi qua khá êm đềm, nhưng bên Tô Phong Khê thì đang diễn ra một trận cuồng phong bão tố. Công ty mà cô ta vừa mới thành lập vì vấn đề thuế má bị ban ngành liên quan niêm phong, sau đó không biết vì sao, băng đĩa nhạc mà cô ta đã phát hành đều bị lấy xuống kệ, những ca khúc up trên mạng cũng bị gỡ bỏ chỉ trong một đêm, không còn chút dấu vết. Rất rõ ràng, Tô Phong Khê bị phong sát. Fan nháo rất dữ dội nhưng cũng không làm nên cơm nên cháo gì, quyết định của ban ngành quyền lực đã ra, người bình thường không thể nào lật đổ. Tô Phong Khê biến mất, triệt triệt để để, không ai biết cô ta đã đi đâu. 2 Nhưng chuyện này không liên quan tới Phạn Già La, sau nhiều ngày nghỉ ngơi, cậu bắt đầu công việc ghi hình tập thứ bốn của Thế Giới Kỳ Nhân, nhưng lúc năm giờ, cậu cần phải lái xe tới trường đón đứa nhỏ tan học trước. Chủ nhiệm lớp nắm tay Hứa Nghệ Dương, cười híp mắt nói: "Phạn tiên sinh, sau khi Dương Dương ở cùng cậu quả thực đã thay đổi rất nhiều, hôm nay bé đọc thuộc lòng một bài thơ Đường trong lớp, phát âm rất tiêu chuẩn, tôi tin rằng không bao lâu nữa bé sẽ có thể mở miệng nói chuyện bình thường như những đứa bé bình thường khác. Tới giờ tan học, bé cũng nhìn chằm chằm đồng hồ treo tường, giống như rất vội vàng muốn về nhà, thật sự rất khác với trước kia. Lúc bé còn ở chung với ba mẹ, bé sợ nhất chính là tan học, cứ sống chết muốn ở lại phòng học không chịu về, bây giờ thì thực nôn nóng muốn gặp cậu. Bé đã thay đổi rất nhiều, tình trạng cũng ngày càng tốt hơn, Phạn tiên sinh, cám ơn cậu đã chăm sóc Dương Dương, cậu đã cứu vớt cuộc sống của đứa bé này." 6 Chủ nhiệm lớp cúi người thật sâu, thay Hứa Nghệ Dương biểu đạt cảm tạ, nhưng cô lại không biết, đứa bé này sớm đã không còn cuộc sống nữa rồi, nó đã bị chính cha mẹ mình giết chết. Phạn Già La đồng dạng cũng cúi người, thái độ khiêm tốn nhã nhặn. Sau khi rời khỏi trường học, cậu chạm nhẹ vào mi tâm Hứa Nghệ Dương, hút đi tử khí dính khắp người đứa bé rồi mới hỏi: "Em muốn về nhà chờ hay cùng anh tới chỗ làm việc?" "Đi, làm!" Hứa Nghệ Dương nói một chữ thì gật đầu một cái. "Được, vậy cùng anh tới đài truyền hình. Lúc anh ghi hình chương trình em ở phòng nghỉ làm bài tập, làm xong anh sẽ kiểm tra." Phạn Già La giống như các vị gia trưởng khác lải nhải căn dặn. Hứa Nghệ Dương vừa vâng dạ vừa gật đầu, đôi tay ngắn cũn ôm cái cặp thật to, dáng vẻ rất ngoan ngoãn. Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho cái đuôi nhỏ này, bên người Phạn Già La lại có thêm hai cái đuôi nhỏ nữa. Từ sau lần dính vố lừa của Tô Phong Khê, Hà Tĩnh Liên cùng A Hỏa không dám rời khỏi Phạn Già La, sợ lại gặp trúng một cục phân bọc trong vỏ đường, làm bọn họ không chút đề phòng táp một phát. Trong phòng giám sát, Tống Ôn Noãn đang giới thiệu nội dung kiểm tra lần này, mà Tống Duệ thì nhướng cao đuôi mày, kinh ngạc nhìn hai vị khách quý tham gia chương trình. "Hai người trở về khi nào vậy?" Anh vừa hỏi vừa chỉnh lại cà vạt của mình, lại chỉnh chiếc kẹp cà vạt nạm Emerald tới vị trí càng thích hợp như. Giống như Tống Ôn Noãn đã nói, gần đây anh đang đi theo hướng hình tượng người mẫu nam, ăn mặc ngày càng quyến rũ, không còn cứng ngắc mộc mạc như ngày xưa nữa. Trang Chân: "Về từ đêm qua." Anh liếc nhìn Tống Duệ, nhíu chặt mày: "Dạo gần đây trông ông giống như lũ chim công vậy, giới giải trí quả nhiên là một cái thùng màu nhuộm." 10 Tống Duệ tiếp tục chỉnh lý khuy măng sét ở tay áo, cười khẽ: "Chim công chính là loài chim đẹp nhất của giới tự nhiên, ông không thể không thừa nhận điểm này." 1 Trang Chân quay mặt đi, tỏ ra coi thường. Tống Duệ nhìn sang Dương Thắng Phi, khẳng định nói: "Chuyến này hai người không tra được gì à?" Sắc mặt Dương Thắng Phi rất tiều tụy, vừa liếc trộm đội trưởng nhà mình vừa ngập ngừng nói: "Vâng, không tra được manh mối gì. Cảnh viên bên Mạc Bắc đã được luân chuyển đi, người mới tới căn bản không biết gì về tình tiết vụ án, không thể giúp đỡ được gì. Vật chứng thì vẫn còn, có mẫu DNA của hung thủ, nhưng không thể tìm được kẻ tình nghi để so sánh thì cũng không có ích lợi gì. Hai mươi năm trôi qua, cảnh còn người mất, năm đó không thể tra rõ vụ án, hiện giờ lại càng không thể tra rõ. Tôi thấy chương trình của bọn anh nên quay trở về." 1 Trang Chân lạnh lùng nói: "Tôi đã nói rồi, mấy thứ thần thần quỷ quỷ này không giúp được cậu đâu." "Đội trưởng, anh để em thử một lần đi, chúng ta đã không còn đường nào khác nữa rồi." Vành mắt Dương Thắng Phi vì mấy ngày nay chịu cực chịu khổ mà đỏ bừng. Kỳ thực cậu ta lén chạy về, lúc sắp lên xe lửa thì bị đội trưởng túm được, cậu ta phải khóc lóc van nài cầu xin mới có thể tới được chương trình này. Trang Chân nhắm mắt lại, bất đắc dĩ nói: "Vậy thì thử một lần, nhưng tôi không ôm chút hi vọng nào đâu." Đáp lại là lời cám ơn cùng xin lỗi của Dương Thắng Phi, còn có tiếng cười khẽ không rõ ý tứ của Tống Duệ. [end 100]