[99] Linh Môi - Phạn Tiên Sinh Rất Ấm Áp **** Vì bắt con quái vật kia, đội hành động của phân cục thành Nam đã bận rộn cả đêm, sau đó còn phải tới bệnh viện băng bó xử lý vết thương. Bởi vì kẻ tình nghi vẫn còn nằm ở bệnh viện quân đội, không rõ tình huống, chỉ có cục trưởng trông coi ở bên đó, Liêu Phương nói mọi người về cục cất trang bị rồi về nhà ngủ một giấc. Nhưng không có người nào muốn về nhà, bọn họ khao khát muốn biết chân tướng, bọn họ không thể chịu đựng được cảm giác chờ đợi ở nhà. "Chúng ta trải chăn nệm nằm trong cục ngủ đi, chờ tình huống của kẻ tình nghi tốt lại thì có thể tiến hành thẩm vấn." Lưu Thao cởi áo khoác, cực kỳ mệt mỏi nói. "Đúng đó, chúng ta ngủ trong cục luôn đi. Qua bên phòng họp ấy, bên đó có bàn dài, nằm thoải mái hơn." Tôn Chính Khí khoác vai Lưu Thao, giống như anh em tốt. Trước đó cậu nhóc này không hề tôn trọng vị tiền bối hói nửa cái đầu này chút nào. Thất bại làm người ta trưởng thành, lời này quả nhiên không sai. "Chị Liêu, lúc trực em có mang theo hai cái mền mỏng, để em cho chị một cái, chúng ta ngủ bên phòng tài liệu thích hợp hơn." Hồ Văn Văn thân thiết khoác cánh tay Liêu Phương. "Đi thôi, có về cũng không ngủ được, qua đó đi, hai chúng ta ngủ ở đó." Liêu Phương thuận thế để Hồ Văn Văn kéo đi, tranh cãi, bất đồng ý kiến, tranh đấu gay gắt gì đó, tất cả đều đã tan biến thành mây khói. Mọi người cùng ăn sáng xong mới chạy đi ngủ, vừa nằm xuống đã ngủ một giấc từ tận sáng sớm tới buổi chiều. Cục trưởng ghé qua nhiều lần nhưng không nỡ đánh thức, chỉ lắc đầu vui mừng cười cười. Sáu giờ rưỡi, Liêu Phương bị đồng hồ báo thức của mình đánh thức, thuận tiện đánh thức mọi người, sau đó chạy tới tìm cục trưởng hỏi thăm tình huống kẻ tình nghi. "Ah, kẻ tình nghi hả, hắn vẫn còn ở bệnh viện." Cục trưởng lúng túng gãi gãi đầu. "Tình huống của hắn thế nào rồi? Khi nào có thể thẩm vấn?" Lưu Thao gấp gáp hỏi. "Tôi cũng không biết tình huống của hắn thế nào, người ta không cho tôi hỏi. Các cậu ngồi xuống chậm rãi nghe tôi nói, đừng kích động." Cục trưởng tự mình bưng trà rót nước, mỉm cười gượng gạo: "Vụ án này hiện giờ không phải do chúng ta quản nên cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi, cái gì không nên nói thì đừng nói. Ah đúng rồi, tôi đã nộp hết ghi chép hành động của các cậu rồi, video liên quan cũng đã xóa bỏ. Các cậu cứ coi như đêm qua là một cơn ác mộng, tỉnh dậy liền quên đi." Đáp lại ông chính là chất vấn đầy căm phẫn của Tôn Chính Khí: "Quái vật kia là chúng ta liều mạng bắt được, dựa vào cái gì bảo chúng ta không được quản chứ? Chú Uông, chú bảo con phải khoan dung một chút, tiếp nhận cùng lý giải những điều không biết, con đã làm rồi, con đã hiểu rồi, nhưng mọi người lại không chịu dung nạp bọn con, lý giải bọn con. Bọn con có quyền làm rõ chân tướng, bọn con có quyền hiểu được mình đang sinh sống trong một thế giới như thế nào." "Đúng vậy, bọn cậu có quyền biết, nhưng người ta cũng có quyền giám sát! Bây giờ người ta đã mang kẻ tình nghi đi, ai cũng không cho gặp, tôi có cách gì đây? Tôi cũng giống như các cậu, rất muốn biết chân tướng. Lúc rời khỏi bệnh viện, nhiều lần tôi muốn xông lại lý luận với bọn họ, nhưng tôi biết rõ làm như vậy là vô dụng, người ta muốn ém nhẹm tin tức, cho dù là bộ trưởng cũng không hỏi được gì. Cái gì không nên biết, bọn họ tuyệt đối sẽ không cho chúng ta biết. Tôi con mẹ nó cũng nghẹn khuất lắm, nhưng quan lớn hơn một cấp đè chết người, người ta lại không chỉ lớn hơn chúng ta một cấp. Tôi đã tiếp nhận rồi, các cậu cũng tiếp nhận đi thôi. Tôi nói phải phóng khoáng bao dung một chút cũng bao gồm cả tình huống này. Chân tướng thường chỉ nằm trong tay một số ít người mà thôi, đạo lý này một ngày nào đó cậu sẽ hiểu được. Giải tán đi thôi, tôi cũng thật sự bất đắc dĩ!" Cục trưởng lắc đầu thở dài liên tục, gương mặt tựa hồ già đi vài tuổi. Tôn Chính Khí cứng ngắc đứng đối diện ông, không nói lời nào, vành mắt dần dần ửng đỏ. Cục trưởng vỗ vai cậu ta, thấm thía khuyên bảo: "Về nghỉ đi, đừng ở đây giằng co nữa. Tôi biết cảm giác bước một chân vào cửa rồi lại phải rút trở ra là thế nào, nhưng phía trước có một tấm chắn thép, cậu không đá được đâu. Chân tướng không phải quan trọng nhất, quá trình mới quan trọng, ngày hôm nay mọi người đã biểu hiện rất tốt, tôi sẽ ghi công, cuối tháng thêm tiền thưởng!" Tôn Chính Khí gạt tay ông, bước nhanh đi ra cửa, đưa lưng về phía ông, nức nở nói: "Chú Uông, con đã trưởng thành rồi, bây giờ chú nói những lời này không lừa được con đâu. Đối với cảnh sát mà nói, không có gì quan trọng hơn sự thật cả, chức trách của chúng ta chính là trả lại chân tướng, tất cả nỗ lực cùng trả giá đều vì chân tướng, đó là sứ mạng của chúng ta, là theo đuổi cả đời chúng ta. Nói với một người cảnh sát là chân tướng không quan trọng, chú làm vậy là đang vũ nhục nghề nghiệp của chúng ta!" 5 Cửa ầm một tiếng đóng lại, tiếp sau đó, nhóm Hồ Văn Văn, Đoàn Tiểu Chu cũng rời đi. Lưu Thao tiến tới bên cạnh cục trưởng thì thầm hỏi: "Xóa video thật rồi hả?" "Xóa rồi, cấp trên còn phái người tới kiểm tra hệ thống của chúng ta, xác thực chúng ta không lưu giữ lại." Vẻ mặt cục trưởng cứ hệt như bị ăn cứt vậy. "Đi thôi, chúng ta đi thôi." Lưu Thao phất tay, đội viên đội hình sự một cũng rời đi. Cục trưởng nhìn một bàn trà nước còn nguyên si, một lần nữa thở dài. ... Sau khi trở lại phòng làm việc, Tôn Chính Khí bắt đầu đùng đùng thu dọn đồ đạc. Hồ Văn Văn đỏ mắt gấp chăn mền. Bọn họ vì chiến đấu mà đã đánh cược tính mạng mình, không ngủ không nghỉ, không phải chỉ vì chân tướng thôi sao? Kết quả lại có người nói với bọn họ, chân tướng không quan trọng, nó chỉ nằm trong tay một số ít người mà thôi. Vậy cảnh sát bọn họ tính là gì? Dân chúng bình thường tính là gì? Bọn họ sinh sống ở đây, rốt cuộc là thế giới như thế nào chứ? Tôn Chính Khí cởi bỏ đồng phục cảnh sát, cố chịu đựng đau nhức ở phần bụng đổi sang quần áo thường ngày, trên mặt không có chút nhiệt độ nào. Ngày hôm nay suýt chút nữa cậu đã bị đâm chết rồi, nhưng đổi lại chỉ có một câu trả lời ảo tới không thể ảo hơn cùng khoản tiền thưởng. Niềm tin cùng theo đuổi của cậu ta đã bị đám người cao cao tại thượng kia đốt rụi hết rồi. 2 Tôn Chính Khí đau tới hít hà, gần như nghẹn ngào nói: "Văn Văn, anh khó chịu." Hồ Văn Văn từ phía sau ôm lấy cậu ta, dán gương mặt đầy nước mắt vào lưng đối phương, nhỏ giọng nỉ non: "Em cũng khó chịu." Nước mắt Tôn Chính Khí nháy mắt rơi xuống: "Văn Văn, trước ngày hôm qua, anh vẫn cho rằng tầm mắt của mình rất rộng, nhưng sau ngày hôm qua anh biết biết kỳ thực mình vẫn luôn sống trong một nơi không có ánh sáng, anh cho rằng thứ mình nhìn thấy chính là toàn thế giới, anh còn cảm thấy đắc chí. Nhưng có một người đột nhiên xuất hiện, người đó chỉ lên đỉnh đầu anh mà nói rằng: xem đi, phía trên còn có một thế giới! Vì thế anh mới ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mới phát hiện nơi mình đang đứng là một cái vực sâu dốc đứng, mà phía trên vực sâu là thế giới bao la rộng lớn sáng sủa. Anh mừng như điên, anh tìm một sợi dây leo bò lên, bò bò bò, vì bò lên mà suýt chút nữa đã mất mạng, phải dốc hết sức lực mới có thể leo tới trên cùng. Chỉ còn cách ánh sáng kia một cánh tay nữa thôi, chỉ có một cánh tay thôi, nhưng trước mặt anh lại xuất hiện những kẻ đó, những con người cũng từng ở trong vực sâu tối tăm này lại lấy ra một cái kéo, cắt đứt sợi dây leo của anh." Tôn Chính Khí chậm rãi ngồi xuống, gào khóc như một đứa bé: "Nếu anh không leo lên, anh vĩnh viễn sẽ không biết trên đỉnh đầu chúng ta còn có thế giới kia! Nếu anh không leo lên, anh vĩnh viễn sẽ không biết từ bờ vực rơi thẳng xuống đáy vực là cảm giác đau khổ đến cỡ nào! Trái tim đang đập trong lồng ngực anh, nó không có cách nào chịu đựng được bóng tối, nó khao khát ánh sáng, em có hiểu được không? Nó khao khát ánh sáng, khao khát chân tướng!" Tôn Chính Khí ôm phần bụng đau nhức, nức nở nói: "Văn Văn, cả đời anh sẽ bị kẹt lại ngày hôm nay, anh vĩnh viễn không thể quên được con quái vật kia." Hồ Văn Văn hiểu được cảm giác của bạn trai, bởi vì cô cũng giống như vậy, cũng bị người ta đẩy từ rìa chân tướng rơi xuống vực sâu mờ mịt. Kỳ thực không biết cũng không đáng sợ, thậm chí ngay cả thứ quái vật kia cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là cảm giác bạn bị người ta bóp chết nhưng lại hoàn toàn bất lực. 3 Hai người ôm nhau nhỏ giọng bật khóc, những tổ viên khác cũng sa sút tinh thần ngồi bệch dưới đất, vẻ mặt đờ đẫn, nội tâm tràn đầy lửa giận cùng không cam lòng. Liêu Phương nhiều lần chạy tới xem bọn họ nhưng cũng không biết nên nói gì. Kỳ thực người của đội hình sự một cũng rất khó chịu, nhưng bọn họ đã làm việc lâu hơn, sớm đã quen với cảm giác bị cự tuyệt ở ngoài cánh cửa chân tướng rồi. Trên thế giới này có rất nhiều mật án không phá được, nếu cứ ghi nhớ hết ở trong lòng thì ai chịu nổi chứ? "Mật án không phá được quả thực có rất nhiều, nhưng vụ này không giống, không phải chúng ta không phá được mà là cấp trên không cho phá. Trong lòng tôi cũng nghẹn tới phát hoảng." Lưu Thao oán giận với Liêu Phương. Liêu Phương nhìn chằm chằm điện thoại, ánh mắt hoảng hốt. Qua tầm mấy chục phút, cô đột nhiên nói: "Anh Lưu, hay là em hỏi Phạn Già La thử xem?" "Cậu ta sẽ nói cho chúng ta biết sao? Dạng người như thần tiên như vậy, 'không nên hỏi thì đừng hỏi' không phải là câu cửa miệng của bọn họ à? Nếu cấp trên là quan liêu, thì bọn họ chính là xem mình là thần linh, xem người bình thường chúng ta là con kiến hôi. Con kiến hôi chỉ cần sống là tốt rồi, tìm tòi thế giới để làm gì? Đó không phải là cố tình sinh sự à?" Lưu Thao không ngừng lắc đầu, cảm thấy không quá lạc quan với ý tưởng này. "Phạn tiên sinh sẽ không, cậu ấy là người vẫn luôn đặt mình rất thấp, từ trước đến nay cậu ấy không hề xem mình là thần linh. Em muốn thử một lần, bằng không em sẽ mất ngủ cả mấy tháng mất." Liêu Phương vừa nói vừa gọi điện. Lưu Thao giả bộ như không để tâm, kỳ thực lỗ tai đã vểnh cao, những người khác cũng liếc mắt nhìn qua. "Liêu cảnh quan, có chuyện gì không?" Âm thanh của Phạn Già La vẫn luôn ôn nhu từ tốn như vậy. Liêu Phương vô thức nín thở: "Phạn tiên sinh, tôi muốn biết thứ quái vật kia rốt cuộc là gì, tại sao hắn lại biến thành như vậy." Cô thả lỏng hô hấp, dè dặt hỏi: "Cậu có thể nói cho tôi biết không?" Trái tim của cô đang run rẩy vì tám chữ đơn giản này, giống như người phàm trần lén xông vào khu cấm, đang chờ đợi vận mệnh bị thần linh xua đuổi. Nhưng Phạn Già La đáp lại nháy mắt làm cô đỏ vành mắt: "Đương nhiên có thể." "Cậu nói cái gì?" Liêu Phương quả thực không thể tin vào tai mình. "Tôi nói có thể, cô muốn biết chuyện gì?" Tiếng cười êm ái của Phạn Già La từ trong loa truyền ra, giống như luồng gió mát rượi ngày hè, xóa tan tất cả tâm tình tiêu cực. Liêu Phương luống cuống tay chân bất dậy, cuống quít nói: "Cậu chờ một chút, cậu chờ một chút nha, tôi tìm một chỗ an tĩnh." Cô xông tới quơ tay với nhóm Lưu Thao, sau đó vội vàng chạy tới phòng làm việc sát vách, quơ quơ tay với nhóm Tôn Chính Khí cùng Hồ Văn Văn đang thương tâm khóc lóc. Mọi người ngơ ngác. Lưu Thao ló đầu vào khe cửa, nhỏ giọng nói: "Tới phòng họp, Phạn tiên sinh đồng ý nói cho chúng ta biết chân tướng!" Mọi người: ! ! ! Không dám tin cùng mừng như điên đan xen trong nội tâm bọn họ, tất cả cuống cuồng đứng dậy, giống như ong vỡ tổ chen tới phòng họp, Tôn Chính Khí cùng Hồ Văn Văn qua quít lau nước mắt, vội vàng đuổi theo. Tâm tình của bọn họ rất kích động, mà động tác thì đặc biệt nhẹ nhàng nhanh nhẹn, lén lút, không một tiếng động kéo ghế, ngồi vào chỗ của mình. Tiếng cười khẽ của Phạn Già La từ trong loa truyền ra: "Mọi người chuẩn bị xong chưa?" Hiển nhiên cậu biết bên này xảy ra chuyện gì. Liêu Phương nhỏ giọng trả lời: "Đã chuẩn bị xong." Sau đó gương mặt nhuộm một lớp đỏ ửng, nội tâm cũng tràn đầy ấm áp. Sự săn sóc và ôn nhu của Phạn tiên sinh có lẽ chính là thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này. "Mọi người muốn biết chân tướng, thì phải biết cái gì là giác quan thứ bảy." Phạn Già La chầm chậm nói. "Tôi biết, giác quan thứ bảy còn được gọi là ngã thức, nó là suối nguồn sản sinh ra siêu năng lực." Liêu Phương nhớ rất kỹ lời Tống tiến sĩ, vì thế cô đã đẩy ra được một cánh cửa, nhìn thấy một thế giới đầy màu sắc sặc sỡ. Nếu là trước kia, Tôn Chính Khí mà nghe thấy giác quan thứ bảy, siêu năng lực thì đó thì nhất định sẽ cười nhạt, sau đó còn trào phúng một phen. Nhưng bây giờ cậu ta lại lắng nghe cực kỳ chuyên chú, thậm chí còn lấy điện thoại ra search xem ngã thức là cái gì, khái niệm cụ thể ra sao. Nhóm Hồ Văn Văn đồng dạng cũng đang dùng di động tìm hiểu, yên lặng đọc từng chữ trên baidu. Lúc thi cử bọn họ cũng không chăm chú đến vậy. "Người có được giác quan thứ bảy có thể tức tỉnh được năng lực đặc biệt, tâm của bọn họ có thể hóa thành ngoại vật, đây chính là bước chân vào thế giới kia. Nhưng có một số người, bọn họ không thức tỉnh giác quan thứ bảy lại vô tình nhặt được chìa khóa để tới thế giới đó, vì thế bọn họ cũng lặng lẽ tiến vào. Nhưng tâm cảnh của bọn họ không có cách nào khống chế được ham muốn hóa thành ngoại vật. Vì vậy họ biến thành quái vật." Phạn Già La sợ bọn họ nghe không hiểu nên tiến thêm một bước giải thích: "Có một câu chuyện ngụ ngôn như thế này, không biết mọi người đã từng nghe hay chưa? Trong một sơn cốc có một con ác long bảo vệ một kho báu, mỗi năm đều có một dũng sĩ đi giết rồng, nhưng xưa nay không có người nào bình an quay trở về. Một năm rồi lại một năm, ác long vẫn luôn ở đó, mà dũng sĩ thì chết hết người này tới người khác, sau đó có một thiếu niên vì tò mò đã lén theo dũng sĩ vào sơn cốc, cậu ta nhìn thấy thi thể ác long nằm trong vũng máu, mà dũng sĩ kia đứng trên đỉnh kho báu, chậm rãi mọc ra cái sừng ác long." Cậu dừng lại một chốc rồi mới nói: "Mọi người có thể đặt câu chuyện này lên người kẻ tình nghi. Ác long chính là dục vọng trong lòng hắn, thanh đao diệt rồng chính là chìa khóa bước vào thế giới kia, hắn nhờ vào chìa khóa để trở thành dũng sĩ, nhưng hắn không thể chiến thắng được tham dục của mình, cuối cùng đã đồng hóa thành ác long. Lúc mọi người vây bắt kẻ tình nghi, tôi đã lấy chìa khóa của hắn đi, vì thế hắn khôi phục dáng vẻ cũ. Thật đáng tiếc phải nói cho mọi người biết, hắn không sống được bao lâu nữa, nắm trong tay sức mạnh mà mình không thể nào khống chế, hắn phải trả cái giá tương ứng." Liêu Phương yên lặng suy ngẫm những lời này, nhỏ giọng hỏi: "Cho nên hắn chính là người, chỉ là hắn có được một loại siêu năng lực đúng không?" "Có thể nói là vậy." Phạn Già La sâu xa nói: "Dục vọng là một con dao hai lưỡi, nó có thể làm cô trở nên tốt hơn, cũng có thể làm cô đi tới hủy diệt. Khi không có cách nào khống chế được dục vọng của mình, tốt nhất nên để nó dừng lại ở giai đoạn tưởng tượng mà thôi. Hi vọng câu trả lời của tôi có thể làm mọi người dễ chịu một chút." Liêu Phương không ngừng gật đầu, giọng nói đầy cảm kích: "Chúng tôi dễ chịu lắm rồi! Cám ơn Phạn tiên sinh! Cậu yên tâm, chúng tôi sẽ không tiếp tục tìm tòi chuyện này nữa, chúng tôi sẽ không buông thả dục vọng của mình." Phạn Già La cười khẽ nói: "Good girl." Vẻ mặt cảm động tới sắp khóc của Liêu Phương đông cứng lại trên mặt, nhỏ giọng nói: "Phạn tiên sinh, sao đột nhiên cậu lại nói tiếng anh vậy? Cảm giác thực kỳ quái! Tiếng anh giống như không hề ăn nhập với cậu chút nào vậy." "À, bởi vì gần đây tôi đang học tiếng anh, trước đây không có cơ hội học tập mấy thứ này, cảm giác rất thú vị. Tôi còn xem một đoạn quảng cáo trên mạng, rất thích hợp với người như tôi." 3 "Quảng cáo gì vậy?" "Học tập cho giỏi, soái tới tận cùng." Liêu Phương cố nhịn cười, thật lòng thật ý khen ngợi: "Phạn tiên sinh, cho dù không học tập giỏi, cậu cũng soái tới tận cùng rồi!" "Siêu soái!" Hồ Văn Văn đột nhiên nhào tới hô to. Phạn Già La mỉm cười nói cám ơn rồi cúp máy. Tiếng tút tút tút từ trong loa truyền ra, bầu không khí vốn trầm lắng lại làm mọi người nhẹ nhõm bật cười. Bởi vì nhờ người này giảng giải, phẫn uất cùng không cam lòng, xoắn xuýt đau khổ của bọn họ đều tan biến; những nỗ lực, phấn đấu, liều mạng của bọn họ đã có hồi báo. Bọn họ đã chạm vào chân tướng, đã nhìn thấy ánh sáng, đã bước tới mép rìa của thế giới kia! Đó không thể nghi ngờ là thu hoạch quý giá nhất của bọn họ ngày hôm nay! Sống thật minh bạch, những lời này nghe thực đơn giản nhưng thực hành lại khó khăn biết bao nhiêu? Nhưng bọn họ rất may mắn, bởi vì bọn họ gặp được một người như vậy, vì thế liền theo đầu ngón tay của người đó nhìn thấy phương hướng chính xác. Liêu Phương vừa lau nước mắt vừa lẩm bẩm: "Được rồi được rồi, mọi người thu dọn một chút rồi về đi! Tối nay rốt cuộc cũng có thể ngủ ngon giấc rồi." "Bảy giờ rồi, chúng ta xem xong Thế Giới Kỳ Nhân rồi hãy về." Hồ Văn Văn lôi điện thoại ra. "Đúng đúng đúng, xem xong Thế Giới Kỳ Nhân rồi về, dùng máy chiếu xem đi, hiệu quả tốt hơn!" Tôn Chính Khí vội vàng điều chỉnh thiết bị trong phòng họp, hoàn toàn quên mất lúc trước mình ghét chương trình này cỡ nào. 1 Bởi vì đã biết Phạn Già La là ngoại cảm thứ thiệt nên cảm giác chấn động của tập thứ hai này thật sự khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung. Nhìn nhóm dân mạng không ngừng gửi bình luận nói Phạn Già La đi theo hướng xúc động, kịch bản viết tốt hơn cả số đầu tiên, Hồ Văn Văn vừa lau nước mắt vừa nói: "Thì ra đây chính là cảm giác mọi người đều say chỉ riêng mình ta tỉnh, thực sảng khoái mà. Bọn họ vĩnh viễn không biết Phạn tiên sinh là người đặc biệt đến thế nào, so với trên màn hình cậu ấy lại càng ấm áp hơn. Cậu ấy phi thường phi thường đáng yêu!" 1 Hồ Văn Văn lấy điện thoại ra, login weibo, thận trọng tuyên bố: "Từ hôm nay trở đi, tui muốn làm fan sắt thép của Phạn tiên sinh!" Nhóm Tôn Chính Khí không nói gì, nhưng kỳ thực đã sớm lặng lẽ follow tài khoản weibo của Phạn Già La. Bị chương trình giải trí làm cảm động tới mức khóc như cún, chuyện xấu này bọn họ tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài. 1 [end 99]