[98] Linh Môi - Ngọc Bội Biến Tư Tưởng Thành Sự Thật **** Sau khi thỏa thuận thành công, Tống Duệ liền lấy giấy bút ra bắt đầu hỏi. Trong nghề này, anh có danh xưng là máy trắc nghiệm hình người, đương nhiên có cách thức của riêng mình, lúc đầu anh chỉ hỏi những vấn đề khá đơn giản, ví dụ như tên gì, năm nay bao nhiêu tuổi, quê quán ở đâu, làm nghề nghiệp gì để kẻ tình nghi thả lỏng cảnh giác, nó cũng thành lập tiêu chuẩn cơ bản để xác định thật giả, có tiêu chuẩn này rồi, không quản đối phương hư cấu ra bao nhiêu lời nói dối, anh chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu. Lý Hữu Đức gần như không cần suy nghĩ đã trả lời những vấn đề này. Tống Duệ vừa gật đầu vừa tốc ký, đợi phần gò má căng thẳng của đối phương rõ ràng đã thả lỏng, anh đột nhiên hỏi: "Cậu phát hiện mình có thể mọc ra cánh tay kỳ quái kia từ khi nào?" Lý Hữu Đức rõ ràng sửng sốt, tròng mắt đảo một vòng mới đáp: "Hơn một tháng trước." Hơn một tháng trước đúng là thời gian hắn bắt đầu càn rỡ gây án, nghe thấy lời này, Mạnh Trọng thầm gật đầu, cho rằng Lý Hữu Đức nói thật. Tống Duệ lại lạnh lùng phản bác: "Không đúng." Ánh sáng trong mắt Lý Hữu Đức khẽ rung động, biểu tình lại bình tĩnh như thường. Từ khi nào phát hiện mình có thể mọc ra đôi tay như vậy? Đáp án của vấn đề này chỉ có hắn biết, trời biết, đất biết, trừ phi người này có thể tiến vào trong đầu hắn, đọc được ký ức của hắn, bằng không đừng hòng nghĩ tới chuyện moi lời thật từ miệng của hắn. Tống Duệ chậm rãi liếc nhìn tài liệu cực kỳ cặn kẽ về cuộc đời Lý Hữu Đức mà Mạnh Trọng cung cấp, sau đó dùng bút chấm vào một đoạn ghi chép, cười khẽ: "Là ba tháng trước đúng không? Nói chính xác hơn thì chính là thời điểm cuối tháng tư?" Bàn tay giấu trong chăn của Lý Hữu Đức siết chặt thành quyền, vẻ mặt mờ mịt. Ngay lúc này, thiết bị kiểm tra nhịp tim cũng bắt đầu phát ra tiếng cảnh báo báo hiệu trái tim đang loạn nhịp của hắn. Hắn đang nói dối! Mạnh Trọng vô thức liếc Tống Duệ, cảm thấy kinh ngạc với sức quan sát cực kỳ nhạy bén của người này. Anh từng nhiều lần hoài nghi--- có phải Tống Duệ cũng có khả năng ngoại cảm hay không? Bởi vì vô luận là người nào ở trước mặt cậu ta đều giống như trong suốt. Lý Hữu Đức vừa chửi mắng mớ thiết bị vừa kéo dây kết nối dán trên người mình. Tống Duệ cũng không ngăn cản, tiếp tục nói: "Ngày hai mươi mốt tháng tư, cậu bị bạn cùng phòng tố cáo phải lên Cục cảnh sát, bởi vì cậu đã chuyển đi hai trăm NDT trong ví điện tử của cậu ta. Khi đó cậu nói với cảnh sát, mình có thể chuyển khoản số tiền kia vì cậu đã nhìn lén mật mã thanh toán khi bạn cùng phòng mua sắm, cũng âm thầm ghi nhớ, tôi cảm thấy nghi ngờ với câu trả lời này." Lý Hữu Đức cứng rắn phản bác: "Này có gì mà nghi ngờ, khi đó tôi và cậu ta có quan hệ tốt, lúc nhập mật mã cậu ta cũng không tránh đi." Tống Duệ cười khẽ: "Làm tôi nghi ngờ không phải chuyện này, còn có hành vi sau đó của cậu. Sau khi rời khỏi phòng tạm giam, cậu đã chuyển đi, đổi thành căn hộ hiện giờ. Thử nghĩ xem, một người vì tiết kiệm tiền sinh hoạt mà tình nguyện thuê chung căn phòng ngầm dưới đất giá tám trăm NDT; một người keo kiệt bủn xỉn tới mức ngay cả hai trăm NDT cũng dám trộm của người khác sẽ tình nguyện đơn độc thuê một căn hộ giá một ngàn bảy trăm NDT sao? Một ngàn bảy trăm NDT đối với người khác có lẽ chẳng là gì, nhưng đối với cậu vào thời điểm đó thì chính là con số trên trời đúng không? Theo tôi biết, khoản tiền này do cậu vay mượn chắp vá lung tung gom góp được. Trước đó cậu từng thuê nhà ở rất nhiều nơi, giá cả chưa bao giờ vượt quá một ngàn NDT, hơn nữa vẫn luôn tìm người thuê chung để giảm bớt áp lực. Nhưng sau đó, cuộc sống của cậu đã thay đổi, vì sao?" Lý Hữu Đức cười gượng: "Bởi vì chịu đủ rồi! Ai mà không muốn mình sống tốt một chút chứ?" Tống Duệ chậm rãi lắc đầu: "Không, không phải cậu muốn để mình sống tốt hơn, mà vì cậu không thể để người khác phát hiện bí mật của mình. Trước đây cậu nhiều lần bị đầu bếp tiệm cơm quở trách vì không chuyên tâm, căn bản chướng mắt với công việc phụ bếp, cũng không chịu chăm chỉ học tập kỹ năng, biểu hiện cực kỳ tệ hại. Thậm chí suýt chút nữa đã bị đuổi việc. Nhưng sau khi thay đổi hoàn cảnh sống, cậu cũng bình tĩnh hơn, bắt đầu khổ luyện kỹ thuật cắt rau củ, đồng thời cũng được đầu bếp thưởng thức. Người ở chung tòa nhà với cậu nói rằng bọn họ thường nghe thấy tiếng cậu cắt rau củ vào lúc nửa đêm, sáng sớm cũng phát hiện một đống lớn rau củ được cắt tỉa trong túi rác, cậu thậm chí còn có thể cắt đậu thủ thành sợi mảnh như sợi tóc. Lúc cậu vất rác đã bị hàng xóm nhìn thấy, ông ta có ấn tượng rất mạnh nên đặc biệt nhấn mạnh với chúng tôi." Nói tới đây, Tống Duệ gỡ kính mắt xuống, dùng ánh mắt sắc bén không chút che giấu nhìn về phía Lý Hữu Đức, cười khẽ: "Rốt cuộc cậu đang khổ luyện kỹ thuật cắt tỉa rau củ hay đang khổ luyện đôi tay vừa mới mọc ra, tuy nó thuộc về cậu nhưng lại không thể hoàn toàn khống chế nó? Từ hành động của ba tháng sau, xem ra khổ luyện của cậu tựa hồ đã không uổng phí." Mỗi bắp thịt trên mặt Lý Hữu Đức đều đang rung động, cũng không biết nên làm thế nào để che giấu sự sợ hãi cùng hoảng loạn trong nội tâm mình. Tống Duệ không nghiên cứu tiếp nữa, nhẹ nhàng chuyển sang vấn đề khác: "Cậu làm sao phát hiện mình bắt đầu khác thường?" Lý Hữu Đức theo bản năng đáp: "Đột nhiên có." Đáp xong hắn trợn to mắt, lo sợ bất an nhìn đối phương. Xảy ra chuyện gì? Đầu óc của hắn sao lại không thể suy nghĩ? Miệng của hắn sao lại không nghe theo khống chế? Tống Duệ không để Lý Hữu Đức có thời gian giãy giụa, tiếp tục hỏi: "Vậy cậu biết nguyên nhân mình trở nên khác thường không?" "Không biết!" Liên quan tới chuyện này, Lý Hữu Đức từng trăm ngàn lần nhắc nhở chính mình không được tiết lộ với người nào, vì thế mặc dù bức tường phòng bị của hắn sớm đã bị phá nhưng hắn vẫn có thể nhanh chóng lại kiên định như chém đinh chặt sắt đưa ra câu trả lời phủ nhận. Tống Duệ trực tiếp từ chối đáp án này: "Cậu đang nói dối!" Hai tay Lý Hữu Đức bấu chặt dra giường, tâm tình hốt hoảng loạn biến thành một đoàn trói chặt hắn. Tống Duệ liếc mắt nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng ném ra một quả bom: "Sự biến đổi này là do thứ kia mang đến?" "Thứ gì?" Cổ họng Lý Hữu Đức khô khốc, âm thanh đã hoàn toàn biến đổi. Thế nhưng bản thân hắn vì quá khẩn trương nên không hề phát hiện. Mạnh Trọng đứng yên ở một bên quan sát ý thức được, Tống Duệ đã hỏi tới điểm mấu chốt, trước tiên dùng thời gian sống sót để đánh vỡ tuyến phòng bị của người này, lại từng bước từng bước tiến vào khu cấm, sau đó chạm vào tế đàn ác ma mà ngay cả bản thân người đó cũng không thể chạm tới. Mỗi một câu nói của Tống Duệ đều là cái bẫy. Tống Duệ cầm lấy điện thoại của mình, chỉ người thanh niên tuấn mỹ đến không chân thực trên màn hình nói: "Chính là thứ mà cậu ấy đã lấy đi." Lý Hữu Đức vừa lắc đầu vừa túa mồ hôi lạnh: "Tôi không biết anh đang nói gì. Cậu ta có thể lấy cái gì của tôi chứ? Lúc cảnh sát bắt giữ tôi chỉ mặc một cái áo thun với quần đùi, trên người tôi có thể giấu cái gì." Hắn không biết rằng mình nói càng nhiều thì lại càng bại lộ nhiều. Tống Duệ hoàn toàn không nghe lời Lý Hữu Đức nói, bởi vì anh đã biết đại khái chân tướng. Đương nhiên, làm anh hiểu được không phải những câu trả lời nửa thật nửa giả của Lý Hữu Đức mà là một lời chỉ điểm của Phạn Già La. Tống Duệ dùng ngòi bút điểm vào khẩu cung của Liêu Phương, trên đó ghi chép nguyên văn câu nói của người kia--- hắn là cùng loại với mọi người nhưng lại bị dục vọng khống chế, từ đó về sau mất đi bản tính. 1 Một người sao lại tự nhiên biến thành quái vật? Ngoại trừ không thể khống chế được dục vọng thì còn gì nữa? Thứ quái vật như Lý Hữu Đức không phải ví dụ duy nhất, quái vật khoác da người đáng sợ hơn hắn có rất nhiều trên thế giới. Bọn họ đều là những con thú bị dục vọng khống chế... Tống Duệ buông giấy bút, bắt đầu thong thả chà lau tròng kính, cũng bắt đầu từng câu từng chữ vạch trần chân tướng: "Kỳ thực sự biến đổi của cậu tuy là thứ kia đưa tới, nhưng nguyên nhân chủ yếu chính là chính bản thân cậu. Tôi có thể tưởng tượng được toàn bộ quá trình biến đổi của cậu: cuối tháng tư, cậu đã nghèo tới mức ngay cả cơm cũng không có mà ăn, cậu rất cần tiền, khi đó cậu nhìn thấy được điện thoại của người bạn cùng phòng để quên. Cậu biết trong ví điện tử có tiền nhưng thử mọi cách nhập mật mã lại không hữu dụng. Một bên là tiền tài nằm trong tầm tay, một bên là hiện thực bất lực, tham lam cùng dục vọng đan xen trong nội tâm cậu, nó tụ họp lại thành một dòng nước lớn phá thủng cơ thể cậu. Cậu mọc ra một đôi tay cực kỳ xấu xí, chúng nó dễ dàng giúp cậu cởi bỏ khóa điện thoại, vì cậu mà thực hiện hết thảy ý muốn của cậu, chúng nó hình thành vì dục vọng." Lý Hữu Đức cuối cùng cũng rút tay ra khỏi tấm chăn, bắt đầu nhiều lần chà lau cái trán đang không ngừng túa mồ hôi lạnh của mình. Mạnh Trọng nhìn về phía Tống Duệ, ánh mắt cực kỳ phức tạp. Năng lực của người này, nói theo một ý nghĩa nào đó thì cũng chính là ngoại cảm! Tống Duệ vẫn còn kể: "Cậu rất sợ hãi, đêm đó liền nhịn đau chặt đứt đôi tay kia, sau đó băm nát ném vào thùng rác. Cậu muốn hỏi tôi làm sao biết được? Bởi vì đoạn thời gian đó, một nhân viên bảo vệ môi trường từng trách cứ khu chung cư cậu ở có người băm nát gà ác độc hại vứt vào thùng rác." Nói tới đây, Tống Duệ không khỏi bật cười trầm thấp: "Gà ác, màu sắc có phải rất giống với cánh tay của cậu không?" Lý Hữu Đức không hề cảm thấy buồn cười, chỉ bắt đầu lạnh run. Tống Duệ tiếp tục nói: "Nhưng ngày hôm sau, cậu bị cảnh sát bắt, bọn họ không phát hiện trên người cậu có vết thương, cho nên ngoại trừ có thể thực hiện dục niệm, nó còn thể giúp thân thể ngươi sớm hồi phục như cũ đúng không? Đó đúng là bảo bối." Lý Hữu Đức run rẩy như lá rụng trong gió. Tống Duệ lấy điện thoại ra, không chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình hơi sáng, giọng nói chầm chậm: "Sau khi rời khỏi phòng tạm giam, ngươi không có cách nào quên được đôi tay có thể giúp ngươi mở mật mã điện thoại, thế là chúng nó tựa hồ nghe thấy lời triệu hồi của cậu, một lần nữa mọc ra. Lần này cậu không cảm thấy sợ hãi nữa mà mừng như điên, bởi vì cậu đã tìm ra đường phát tài từ chúng nó. Cậu tiêu hao ba tháng thời gian để luyện tập chúng nó, cũng lợi dụng đủ con đường để mở tài khoản, chu đáo chặt chẽ mà thiết lập ra tương lai của mình, chuyện phát sinh sau đó không cần tôi kể đi? Nếu không phải vì cậu cảm thấy mình có tiền nên muốn tìm bạn gái, vì để thuận tiện hẹn hò mà một lần nữa chặt đứt đôi tay kia, bọn tôi cũng không nhanh chóng bắt được cậu như vậy." Lý Hữu Đức ôm chặt hai cánh tay, cắn chặt răng, một chữ cũng không dám nói. Hắn cảm thấy người trước mắt còn đáng sợ hơn cả thanh niên kia, rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt nhưng lại giống như u linh, như bóng với hình ở sát bên cạnh, âm thành quan sát hết thảy những gì phát sinh. Những bí mật mà hắn muốn giấu giếm đều bị đối phương moi ra, từ sinh hoạt tới những tình tiết nhỏ nhặt, từng câu từng chữ, thậm chí là suy nghĩ cùng ý niệm... Lý Hữu Đức thậm chí hoài nghi người này có thể chui vào trong đầu người khác để đánh cắp ký ức! Hắn không có cách nào giả vờ bình tĩnh nữa, lúc này đây hắn chỉ muốn thoát khỏi nơi này mà thôi! Tống Duệ không cần đối phương đáp lại cũng biết mình đã đoán đúng, anh vừa nói vừa quan sát phản ứng của Lý Hữu Đức, chậm rãi bổ sung cùng hoàn thiện câu chuyện này. Kỳ thực muốn suy đoán cũng không khó, Lý Hữu Đức bình thường lại sống khó khăn hơn ba mươi năm, nếu sớm có thể biến đổi thì cũng không lăn lộn cực khổ như vậy. Như vậy năng lực này nhất định là đột nhiên sinh ra, hơn nữa có Phạn Già La chỉ điểm, đáp án lại càng rõ ràng hơn. Tống Duệ đột nhiên cảm thấy thực vô vị, đeo cặp kính đã lau tới sáng ngời ngời lên mũi, cười khẽ nói: "Xét thấy cậu đã nói dối tôi ba lần, hơn nữa chuyện cần biết tôi đã biết cả rồi, thỏa thuận của chúng ta hủy bỏ. Lý tiên sinh, cậu còn hai giờ, chúc cậu an nghỉ." Lý Hữu Đức nhào tới, lo lắng hò hét: "Chờ đã, chờ đã! Anh còn muốn biết gì nữa, tôi nói, tôi nói hết! Tôi nói thật, từ đầu đến cuối nói hết, chỉ cầu các người để tôi gặp người kia một lần!" Tống Duệ không để ý tới, đi thẳng tới trước. Mạnh Trọng thuận thế hỏi: "Thứ Phạn Già La lấy đi từ cậu rốt cuộc là gì?" Lý Hữu Đức vội vàng nói: "Là ngọc bội điêu khắc rất nhỏ mà tổ tiên tôi truyền lại! Bà nội bảo tôi phải giữ nó thật kỹ, nói là nó có thể thực hiện nguyện vọng của tôi. Thứ đó được chế tác rất tinh xảo, tôi đoán là có thể bán được không ít tiền nên bỏ vào trong mặt dây chuyền, đeo trên người. Ngày đó tôi đặc biệt muốn chuyển tiền trong điện thoại nên thứ đó đột niên tỏa ra ánh sáng rồi chui vào trong cơ thể tôi, sau đó thực hiện nguyện vọng của tôi. Đôi tay mà tôi mọc ra, chỉ cần chạm vào người khác là có được vân tay giống họ, cho nên điện thoại của bọn họ khi lọt vào trong tay tôi nhanh chóng bị mở khóa. Nếu các người lấy nó lại, cứu tôi một mạng, tôi sẽ nộp nó cho quốc gia! Thật đó, các người tin tôi đi!" Mạnh Trọng mỉm cười gật đầu: "Được, chúng tôi sẽ giúp cậu tìm vật điêu khắc kia." Lý Hữu Đức lập tức vỗ vỗ ngực, thở hổn hển dựa vào gối. Mạnh Trọng lại hỏi: "Vậy bà nội cậu từ đâu có được món điêu khắc đó?" "Không biết, bà nội nói là tổ tiên truyền lại, bảo tôi phải giữ gìn thật tốt. Tôi cũng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng bà đã chết hai ba năm rồi." Lý lịch gia đình của Lý Hữu Đức sớm đã bị Mạnh Trọng điều tra rõ ràng, vì vậy cũng không hỏi thêm nữa, cười híp mắt nói mình sẽ đi tìm Phạn Già La, sau đó rời khỏi phòng bệnh. Tống Duệ đứng chờ ở cuối hành lang, giọng nói lạnh lùng: "Ông muốn đi tìm Phạn Già La?" "Sao có thể." Mạnh Trọng không chút nghĩ ngợi lắc đầu: "Kỳ thực bắt đầu từ vụ Cao Nhất Trạch bọn tôi đã chú ý tới Phạn Già La rồi, biết ông viết phân tích tâm lý về cậu ta thì còn khẩn trương một phen, nghĩ ngợi xem có nên dùng biện pháp cưỡng chế hay không." Gương mặt đẹp trai của Tống Duệ đột nhiên căng thẳng, gân xanh cũng ẩn ẩn hiện lên. Có thể làm anh khẩn trương như vậy thật sự không dễ dàng, chính là chỉ cần nhắc tới ba chữ 'Phạn Già La', tâm tình của anh rất dễ bị kích động. Mạnh Trọng liếc nhìn anh, tiếp tục nói: "Nhưng sự thật chứng minh phân tích của ông về cậu ta hoàn toàn sai lầm. Cậu ta không phải nhân cách phản xã hội gì cả, ngược lại, cậu ta tràn đầy kính nể cùng nhiệt tình yêu thương với thế giới này. Cậu ta giúp Bạch Mạc thay đổi mệnh cách nhưng không cầu hồi báo, cậu ta không hề tham lam; ba phút dự đoán, bốn người bị nguyền rủa kia, người tội nghiệt nhẹ thì chỉ bị chút thương tích ngoài da; chị Khánh xem thiếu nữ làm món hàng mua bán thì bị mù một con mắt; anh Bốn tay dính đầy máu tươi trong lúc trốn chạy cảnh sát bị ngã tới liệt nửa người. Phạn Già La tin tưởng vào nhân quả thiện ác, cho nên cậu ta biết rõ kết quả nếu làm chuyện ác, cậu ta có điểm giới hạn." 1 Mạnh Trọng đi tới một góc tờ mờ tối, trầm giọng nói: "Là cậu ta làm bọn tôi chú ý tới Sùng Minh, trải qua điều tra, vụ án giết người dính tới người này có không ít, bắt đầu từ năm năm tuổi, người bên cạnh hắn vẫn luôn đột nhiên tử vong mà không tìm ra nguyên nhân. Nếu không nhờ có Phạn Già La, chúng ta căn bản không có biện pháp đối phó với người như vậy, năng lực của Sùng Minh quả thực có thể sánh với tử thần! Nhưng khi giao phong với Phạn Già La, hắn đã gieo gió gặt bão, người chúng ta không thể đối phó, Phạn Già La có thể, cậu ta biến Sùng Minh thành quái vật nửa người nửa chó, để đối phương dùng trạng thái không phải người cũng không phải quỷ này sống hết quãng đời còn lại. Sau đó, cậu ta tựa hồ có được năng lực của Sùng Minh và làm sống lại Hứa Nghệ Dương." Mạnh Trọng than thở nói: "Ông có thể tưởng tượng được tâm tình khẩn trương bất an của bọn tôi khi đó không? Bọn tôi cho rằng cậu ta là một người có nguyên tắc có giới hạn, nhưng cậu ta để người chết sống lại để phá vỡ phán đoán này. Bọn tôi nghĩ rằng cậu ta muốn để Hứa Nghệ Dương về báo thù, tự tay giết chết cha mẹ mình..." Nghe đến đây, Tống Duệ cười lạnh: "Không chỉ tôi sai, ông cũng quá sai." Mạnh Trọng vuốt cằm nói: "Đúng vậy, đến cuối cùng bọn tôi mới phát hiện suy nghĩ này quả thực quá sai lầm. Cậu ta kéo đứa nhỏ kia từ địa ngục trở về chỉ vì muốn thực hiện nguyện vọng cuối cùng của đối phương mà thôi. Ông có thể tưởng tượng được tâm tình phức tạp của tôi khi đó không? Bọn tôi giám sát cậu ta, dựa vào tri thức của mình để hiểu cái nhìn của cậu ta về luân hồi. Cậu ta nói với Liêu Phương, làm trái với vận mệnh chính là phải dùng thân mình để cản đoàn tàu, cuối cùng chính là tan xương nát thịt, nhưng vì thực hiện nguyện vọng sau cùng của một đứa nhỏ đã chết, cậu ta lại tình nguyện bước ra ngăn cản đoàn tàu. Cậu ta kính nể với tất cả sinh linh, cho dù là đã chết từ rất lâu." 1 Mạnh Trọng thả chậm tốc độ nói: "Trải qua một khoảng thời gian dài quan sát, bọn tôi phát hiện Phạn tiên sinh hết lòng tin tưởng thiện có thiện quả, ác có ác báo, mang theo niềm tin kiên định như vậy, cậu ta chỉ làm những chuyện mà mình coi là đúng, cho dù nó sẽ tổn thương tới chính mình. Người như vậy thật sự còn rất ít, có thể nói là ít như lông phượng cùng sừng kỳ lân, cho nên tôi rất tôn trọng cậu ấy, mặc dù năng lực nghịch chuyển âm dương nằm trong tay cậu ta, tôi cũng không cảm thấy lo lắng. Tôi tin vào nhân cách của cậu ta. Thứ lấy ra khỏi cơ thể Lý Hữu Đức, tôi cũng không có ý muốn lấy về. Ngọc bội có thể thực hiện được tất cả nguyện vọng, nghe có vẻ rất hay ho nhưng nghĩ kỹ lại sẽ biết nó là sự tồn tại đáng sợ cỡ nào. Ngay cả tôi cũng không dám hứa có thể hoàn hảo giữ nó mà không nảy sinh chút tà niệm nào. Nhưng tôi tin tưởng Phạn Già La có thể, ý chí của cậu ta không thể nào phá vỡ." Tống Duệ vừa cười nhạt vừa đi tới thang máy: "Không phải bọn ông tôn trọng em ấy, bọn ông không chỉ là không thể không tin mà thôi. Nếu như bộ An Ninh có thể xử lý những sự kiện quỷ dị này, ông cũng sẽ không tìm tôi hỗ trợ, cũng không tổ chức tuyển chọn ngoại cảm, cũng không để mắt tới Phạn Già La. Hiện giờ bọn ông muốn cầu cạnh em ấy nhưng lại không có cách nào đúng không?" Tống Duệ ấn nút đi xuống, chậm rãi nói: "Ông đoán xem, Phạn Già La có biết bọn ông đang giám sát không?" Mạnh Trọng lập tức phủ nhận: "Không có khả năng, nhân viên tình báo của bọn tôi có trình độ thế nào, ông biết mà." Tống Duệ bước vào thang máy, cười châm chọc: "Tôi dám đánh cuộc là em ấy biết, em ấy chỉ lười để ý tới bọn ông mà thôi. Không ai có thể khống chế em ấy, ông nên nhanh chóng loại bỏ ý nghĩ đó đi." "Lúc gặp mặt tôi sẽ chính miệng kiểm chứng. Tống Duệ, ông đã thay đổi rất nhiều, dáng vẻ của ông bây giờ giống hệt như người bình thường vậy." Lời nói của Mạnh Trọng bị cánh cửa thang máy khép lại cắt đứt, anh nhìn chằm chằm miếng kim loại lạnh như băng ở trước mặt, bất đắc dĩ cười cười. [end 98]