[243] Linh Môi - Hạt Giống Đột Nhiên Nảy Mầm 1 ***** Chỉ qua một đêm, Lâm Niệm Từ đã khôi phục trạng thái đỉnh cao của mình, hơn nữa linh lực dao động so với quá khứ lại càng sinh động hơn, tựa hồ ngay cả thực lực cũng tăng vọt lên một bậc. Mà bản thân Lâm Niệm Từ thì vẫn mơ mơ màng màng, không rõ tình huống hiện giờ là gì, bị Phạn Già La xách ra khỏi phòng, bị gió thổi lạnh cóng mới dần dần tỉnh lại, đầu tiên là nhìn hai cánh tay trắng nõn nà của mình, lại sờ mái tóc đen suông dài, sau đó ngẩng đầu lộ ra gương mặt trẻ tuổi xinh đẹp đầy kinh ngạc. "Tôi, tôi làm sao vậy?" Lâm Niệm Từ há miệng, phát hiện âm thanh của mình cũng đã khôi phục chất giọng trong trẻo uyển chuyển như trước, giống như già nua yếu ớt hấp hối giãy giụa trước đó chỉ là một cơn ác mộng, tỉnh mộng rồi thì hết thảy đều tốt đẹp. Cô mừng như điên mà sờ gò má mình, cảm nhận da thịt nhẵn nhụi bóng loáng thì hốc mắt vô thức trào nước mắt nóng hổi. Dáng vẻ kích động nghi hoặc, tựa hồ bản thân cô cũng không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì. Phạn Già La không chớp mắt quan sát Lâm Niệm Từ, đến đến khi thấy cô ta vui sướng mới từ tốn nói: "Tống Ân Từ, đừng giả bộ." Lúc này Lâm Niệm Từ mới nhớ ra chuyện hôm qua, kết hợp với tình huống của mình hôm nay thì nhất thời có cảm giác hết đường chối cãi. Phát hiện hai vị sư huynh và Lâm Niệm Ân sư đệ đang dùng ánh mắt nghi ngờ dò xét nhìn mình, Thượng Tịnh đại sư thì bấm đốt ngón tay tính toán, tựa hồ cũng rất kiêng kỵ, Lâm Niệm Từ vội giải thích: "Tôi không có giả vờ, tôi thật sự không biết tại sao mình lại biến thành như vậy! Em là Lâm Niệm Từ mà, đại sư huynh, nhị sư huynh, hai anh nhìn em trưởng thành mà, lẽ nào hai người không nhận ra em chứ?" Nhóm người không lên tiếng, nhưng nghi hoặc cũng đã giảm bớt. Thường Tịnh đại sư vẫn dùng ánh mắt nghi hoặc đánh giá Lâm Niệm Từ, tình huống này ông chưa từng thấy qua, lại càng chưa từng nghe nói tới. Nào có người chỉ ngủ một giấc liền khởi tử hoàn sinh, phản lão hoàn đồng chứ? Trừ phi Lâm Niệm Từ không phải là người. Nếu như thân phận thật sự của cô ta là Tống Ân Từ thì có thể nói xuôi được. Người trong huyền môn ai mà không biết Tống Ân Từ và sư phụ cô ta là hai vị tu giả gần chạm tới ngưỡng cửa thần linh nhất, nhất định bọn họ có biện pháp kéo dài thọ mệnh, trường sinh bất lão. "Cô rốt cuộc là ai?" Nghĩ như vậy, Thường Tịnh đại sư không khỏi hỏi. Bị một vị trưởng bối từ ái nghi ngờ như vậy, Lâm Niệm Từ gấp đến độ ứa nước mắt, tay đặt trước ngực gấp gáp nói: "Tôi là Lâm Niệm Từ, tôi thật sự là Lâm Niệm Từ, đại sư xin hãy tin tưởng tôi. Tôi, tôi..." Tầm mắt cô đảo qua nhóm người, chạm vào ánh mắt sâu không lường được của Phạn Già La thì nhịn không được co rúm người, sau đó đánh cược mà
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.