[244] Linh Môi - Phạn Lão Sư Lại Tiên Đoán ***** Một khi hạt giống kia nảy mầm, từ trường của Phạn Già La liền không có tác dụng với nó, ngược lại còn trở thành phân bón tẩm bổ cho nó, thúc đẩy nó không ngừng lớn mạnh, mọc ra càng nhiều dây leo hơn. Mà năng lực không gian của Mã Du đã giúp cậu vây số dây leo kia lại giam cầm trong một góc đan điền, chỉ cần mỗi ngày củng cố một tầng, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có vấn đề lớn. Nhưng làm thế nào để diệt trừ nó, Phạn Già La chưa có manh mối. 1 Cậu nhìn chằm chằm ánh mặt trời chói lọi ở khe núi, nhìn làn sương thần bí dần dần bị xua tan, giọng nói nhẹ bổng như bất cứ lúc nào cũng sẽ tan biến: "Anh biết không? Từ sau khi tỉnh lại, gần như mỗi phút mỗi giây tôi đều tự hỏi mình--- Phạn Già La, chuyện mày làm là chính xác sao? Con đường mày đi sẽ hướng tới mục đích chứ?" Cậu dừng lại một chốc rồi nói: "Tới hôm nay tôi rốt cuộc cũng xác định, tôi đã chọn lựa chính xác, và phải tiếp tục đi theo con đường này. Nếu tôi không chết, thế giới này không thể giao cho người khác. Nó không thuộc về bất kỳ người nào, cũng thuộc về bất kỳ ai." Nói tới đây, cậu đỡ trán bật cười trầm thấp: "Tôi đau đầu tới choáng váng rồi, ngay cả nói chuyện cũng không rõ ràng. Anh nghe hiểu không?" Tống Duệ đưa cho cậu bịch khăn khử trùng, căn dặn: "Trên tay em đều là máu, mặt cũng dơ rồi." Phạn Già La nhận lấy khăn lau vết máu trên trán mình. Tống Duệ cởi áo khoác đưa qua: "Che vết thương trên bụng em lại đi." Phạn Già La vo áo khoác thành một cục, chặn lên vết thương. Từ đầu đến cuối hai người vẫn thực bình tĩnh, không khóc lóc nỉ non, không đau đớn rên la. Bầu không khí này làm tình cảnh vốt rất hiểm nguy trở nên nhạt nhẽo, nhỏ bé, rồi lại làm người ta có đầy dũng khí. Phạn Già La ngửi mùi đàn hương nhàn nhạt tỏa ra từ áo khoác, không biết sao lại có chút buồn cười. Tống Duệ nghiêm khắc lườm cậu một cái, cảnh cáo: "Em tiết kiệm chút sức lực đi, đừng có tự giày vò mình nữa." Phạn Già La nghiêng đầu nhìn anh, khóe môi nhếch lên, mắt cong cong, dáng dấp dịu ngoan như một thiếu niên không rành sự đời. Chỉ khi ở trước mặt Tống Duệ cậu mới lộ ra một mặt chân thật nhất, cũng là một mặt yếu ớt nhất của mình. Tống Duệ liếc nhìn Phạn Già La một cái, không biết vì sao mà mũi có chút cay cay. "Tôi hiểu được ý em." Giọng anh khàn khàn: "Em muốn nói thế giới này thuộc về tất cả mọi người, đúng không?" "Ừm." Phạn Già La suy yếu gật đầu, tựa hồ nghĩ tới gì đó nên sắc mặt lạnh đi hẳn: "Nhưng vẫn luôn có một số người cho rằng mình là người thống trị thế giới, là thần linh giỏi hơn chúng sinh. Nếu bỏ mặc bọn chúng, người bình thường sẽ không có đường sống. Vừa nãy, anh có thấy dáng vẻ Lâm Niệm Từ không?" "Thấy, cô ta đã khôi phục nguyên trạng." Tống Duệ điều chỉnh nhiệt độ máy điều hòa tăng lên một chút. Không quản Phạn Già La có cần hay không, anh vẫn theo bản năng mà nghĩ cho cậu. "Muốn để cô ta từ tình trạng tiêu tán linh khí khôi phục lại như vậy thì phải cướp đi sinh mạng của ít nhất là một nghìn người." Càng nói, giọng Phạn Già La lại càng lạnh hơn: "Mái tóc đen của cô ta thấm ướt máu tươi của người bình thường, răng của cô ta cũng ngưng tụ không biết bao nhiên oan hồn, làn da bóng loáng cướp đi tinh khí của người khác, số mệnh của cô ta đủ để cắt đứt thủy thổ một phương, làm cho nó biến thành vùng đất chết. Tôi không biết cô ta đã dùng phương pháp gì để khôi phục, tôi chỉ biết cái giá của nó khủng khiếp tới mức khó có thể tưởng tượng. Nếu trên thế giới này có thêm vài người giống như cô ta, người bình thường rồi sẽ mất đi không gian để sống sót." Tống Duệ trầm ngâm suy nghĩ, lắc đầu nói: "Nếu quả thật là vậy thì chứng tỏ sau lưng cô ta ẩn giấu một vụ huyết án dính tới mấy nghìn người. Trong khoảng thời gian chết nhiều người như vậy, không có khả năng cảnh sát không phát hiện." "Anh nói cũng đúng." Phạn Già La nhắm mắt lại trầm ngâm: "Bây giờ cô ta không chỉ linh khí dồi dào, sức sống tràn trề, mà còn có số mệnh tận trời. Sinh cơ có thể cướp từ người bình thường, nhưng linh khí và vận khí không phải dễ tìm, bằng không đám người huyền môn kia cũng sớm tu thành chính quả. Con đường thu thập tín ngưỡng của cô ta đã bị cắt đứt, đi đâu tìm linh khí và vận khí chứ, rốt cuộc cô ta lấy từ đâu?" Phạn Già La trầm tư hồi lâu, cuối cùng lắc đầu than thở: "Qua nhiều năm như vậy, sư tỷ của tôi hình như đã có chút đầu óc rồi." Tống Duệ hiếu kỳ hỏi: "Cô ta vốn là người thế nào?" "Sư tỷ được sư phụ bảo vệ rất tốt, ngây thơ, lương thiện, không hiểu sự đời, nhưng lại tự cao tự đại, dã tâm bừng bừng." "Một người lương thiện có dã tâm?" Tống Duệ cười khẽ lắc đầu: "Thật mâu thuẫn. Người như vậy giống như con nít vậy, một khi thoát khỏi sự giám hộ của gia trưởng thì sẽ không chút kiêng kỵ làm những việc không có đầu óc. Bởi vì khiếm khuyết tính độc lập và sức phán đoán, chuy

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play