[242] Linh Môi - Lâm Niệm Từ Rốt Cuộc Là Ai ***** Lâm Niệm Từ đã yếu tới mức không thể nào nói chuyện, chỉ có thể dùng khẩu hình im lặng nói: "Tôi không hiểu cậu đang nói gì." Phạn Già La ngồi xổm xuống, vươn đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng kéo sợi tóc bạc vốn không còn bao nhiêu của Lâm Niệm Từ, cười khẽ nói: "Tôi đã đập nát bức tượng trong điện thánh nữ, chị đã hiểu chưa?" Tống Duệ đứng ở phía sau, dùng giọng điệu hời hợt bổ sung: "Không chỉ Kinh thị, toàn bộ điện thánh nữ trên toàn quốc đều bị đập bỏ." Trường Sinh không dám tin nhìn bọn họ, giọng nói phẫn nộ: "Mấy người dựa vào cái gì mà dám phá bỏ điện thánh nữ của Thiên Thủy Cung chúng tôi chứ? Nơi đó thờ kim thân của sư cô Ân Từ, mấy người làm vậy là bất kính!" Vành môi vốn đang khẽ mỉm cười của Phạn Già La mím thẳng, giọng nói ôn hòa mang theo ý tứ lạnh lẽo: "Bất kính? Hai chữ này Tống Ân Từ xứng sao? Thế giới này vĩnh viễn không có thần linh, bởi vì tôi không cho phép." Lâm Niệm Từ lắc đầu nguầy nguậy, vành mắt ứa lệ, vẻ mặt vừa lo lắng lại bất lực nhưng lại không thể nói nên lời, chỉ có thể dùng khẩu hình phủ nhận: "Tôi không phải, tôi không phải, tôi là Lâm Niệm Từ." Phạn Già La thổi rớt sợi tóc bạc, chậm rãi đứng lên, từ trên cao quan sát cô ta, trầm giọng nói: "Tôi vừa mới đập nát tượng, bên này cô liền bị phản phệ, cô cảm thấy tôi sẽ tin tưởng sao?" "Tôi thật sự không phải Tống Ân Từ, đó là mẹ tôi. Lời của cậu tôi không hiểu gì cả." Gương mặt già nua của Lâm Niệm Từ bị nước mắt bao trùm. Cô bắt đầu sợ cái người không thể hiểu được này, cũng bắt đầu mờ mịt, bất lực với tình cảnh của mình. Cô thật sự không biết tại sao mình lại biến thành bộ dáng này. Cô không nói nên lời, chỉ có thể dùng khẩu hình cãi lại, chóp mũi phát ra tiếng nức nở, dáng dấp yếu đuối trông thực vô tội. Ngay cả Tống Duệ am hiểu thuật đọc tâm, sau khi quan sát kỹ biểu tình biến hóa của cô ta cũng sinh ra dao động, nhưng chút phán đoán chức nghiệp đó không thể lấn át được lòng tin của anh đối với Phạn Già La, vì thế anh chỉ đứng yên một bên quan sát. Trường Sinh nghe rõ tiền căn hậu quả, nhất thời giận dữ: "Phạn Già La, mày đúng là khinh người quá đáng! Chỉ vì hoài nghi Niệm Từ là sư cô Ân Từ mà mày phá hủy điện thánh nữ của Thiên Thủy Cung của bọn tao, người như mày quả nhiên không từ thủ đoạn! Tao nói cho mày biết, Niệm Từ là Niệm Từ, sư cô là sư cô, bọn họ căn bản không có khả năng là cùng một người. Năm đó khi sư tổ nhặt Niệm Từ về thì toàn thân em ấy dính đầy vết máu, trên bụng vẫn còn cuống rốn, trong tay nắm nửa đoạn tay áo của sư cô Ân Từ, yếu ớt mong manh chỉ lớn cỡ nửa bàn tay sư tổ. Niệm Từ là do sư cô Ân Từ mang thai mười tháng sinh ra, được nuôi trong thủy úng mấy chục năm mới củng cố vững chắc hồn phách. Sư cô Ân Từ của tao rốt cuộc đã đi đâu, đã xảy ra chuyện gì, không phải mày là người biết rõ nhất sao? Mày đã giết sư cô, bây giờ lại muốn tìm cớ giết Niệm Từ đúng không? Hai mẹ con bọn họ rốt cuộc có thâm thù đại hận gì với mày chứ? Có phải mày điên rồi không?" 2 Lúc Trường Sinh chất vấn, Trường Chân và Lâm Niệm Ân đã lôi pháp khí ra, sẵn sàng chiến đấu. Nhưng Phạn Già La căn bản không thèm để tâm tới nhóm bọn họ, chỉ rũ mi mắt chăm chú nhìn Lâm Niệm Từ, tới tận khi đối phương khóc tới mức toàn thân run rẩy mới chầm chậm nói: "Tôi không biết chị dùng phương pháp gì để biến mình thành hình thái trẻ sơ sinh rồi một lần nữa lớn lên, nhưng tôi sẽ tìm ra chứng cứ để chứng minh chị là Tống Ân Từ." Cậu gõ nhẹ huyệt thái dương mình, giọng nói thản nhiên: "Trực giác nói cho tôi biết, chị chính là Tống Ân Từ, mà chị cũng nên biết, xét về phương diện cảm ứng, tôi chưa bao giờ sai." Lâm Niệm Từ hé mở đôi môi khô nứt tứa máu, từng chữ im lặng đáp lại: "Cậu là kẻ điên." Phạn Già La cười lơ đễnh, lại liếc nhìn đám Trường Sinh. Ba người đang cầm kiếm gỗ đào nhịn không được lui về sau vài bước, ý thức được mình đang sợ hãi thì vội vàng đứng vững. Phạn Già La cúi người đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve làn tóc bạc trắng lưa thưa của Lâm Niệm Từ, ôn nhu hỏi: "Khi nào sư phụ mới chạy tới cứu chị?" Lâm Niệm Từ hiển nhiên không có cách nào trả lời, Trường Sinh ngoài mạnh trong yếu đe dọa: "Sư phụ và sư tổ chẳng mấy chốc nữa sẽ tới Kinh thị, đến khi đó bọn họ chắc chắn sẽ tới tìm mày! Buông sư muội ra, cách xa em ấy một chút!" Trường Sinh quơ kiếm gỗ đào tiến tới nhưng kinh hãi phát hiện mình bị một không gian vô hình vây khốn, hắn có thể nhìn thấy người khác, người khác cũng có thể thấy hắn, nhưng không gian một mét vuông ở xung quanh lại có sáu mặt tường không khí ngăn cách hắn với bên ngoài. Trường Chân và Lâm Ni�
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.