[241] Linh Môi - Bức Tượng Thánh Nữ Trạch Châu **** Mã Du nhanh chóng tiếp nhận buổi xét xử công khai, từng người sống sót đứng lên tố cáo tội ác của hắn, cũng có móng tay, răng, đủ loại vật chứng dính máu của người bị hại lưu lại, quan tòa xử hắn tử hình, lập tức chấp hành. Lúc hắn bị kéo tới pháp trường, Phạn Già La cản lại trước mặt hắn, khom người hỏi: "Bây giờ mi còn cho là sau khi mình chết rồi có thể biến thành quỷ thần nữa không? Mi có tin ta sẽ đánh cho mi hồn bay phách tán luôn không?" Mã Du đã từng cuồng ngạo không ai bì nổi, lúc này chỉ có thể dùng từ bùn nhão để hình dung. Nhất là khi đối mặt với Phạn Già La, hắn sợ tới mức chảy nước mắt nước mũi, thân thể run bần bật như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ vụn. "Tôi tin, tôi tin, cậu buông tha cho tôi đi, để tôi chết cho dứt khoát đi, hu hu hu...." Năng lực cộng tình mà Phạn Già La chuyển tới cho hắn vẫn còn đang phát huy tác dụng, thân thể đã không còn cảm giác được đau khổ của người chết nhưng linh hồn thì bị vây trong một không gian bị bịt kín, thừa nhận một lần rồi lại một lần tử vong. Hắn chìm sâu vào tuyệt vọng, không thể không ngừng gào thét kêu cứu, vô vọng giãy giụa, giống như những người đã bị hắn hại. Hắn từng chút ý thức được, muốn được giải thoát thì cách duy nhất là tử vong. Về phần sau khi chết rồi có biến thành lệ quỷ hay không, có thể trả thù xã hội hay không, linh hồn đã yếu ớt tới cực điểm thì hắn nào còn dám vọng tưởng? Chỉ cần thế giới này vẫn còn tồn tại người như Phạn Già La, hắn sẽ vĩnh viễn không trở lại nữa. Phạn Già La liếc nhìn ánh mắt đục ngầu đầy nước mắt của của Mã Du, nhìn thấu được sự hèn nhát bất lực của hắn mới lùi lại hai bước, nhường đường ra pháp trường. Mã Du bị hai quân nhân giải đi, lúc bước ra khỏi cửa tòa án, hắn đột nhiên quay đầu lại hỏi: "Cậu rốt cuộc là gì vậy?" Vấn đề này tựa hồ đã xoắn xuýt hắn từ rất lâu, bằng không cũng không ghi nhớ tới tận lúc sắp chết như vậy. Hắn tuyệt đối không tin Phạn Già La là nhân loại, nhân loại sao có thể liên tục không ăn không uống suốt năm sáu ngày chứ; nhân loại sao có thể cướp đi sức mạnh của hắn để chính mình sử dụng chứ; nhân loại sao có thể mang địa ngục tới thế gian chứ? Trong lòng hắn có muôn vàn thắc mắc, nhưng không cần đợi người này đáp lại đã tự tìm ra đáp án rồi co rúm run rẩy, sau đó lảo đảo rời đi. Phạn Già La lẳng lặng nhìn theo bóng lưng hắn, vẻ mặt vẫn lãnh đạm như vậy. Tống Duệ từ phía sau đi tới, vỗ nhẹ vai cậu: "Về nhà chưa?" "Tôi còn một nơi muốn đi." Phạn Già La lắc đầu nói nhỏ. "Vậy đi thôi." Tống Duệ cũng không hỏi nhiều, chỉ lấy chìa khóa xe ra. Hơn một tiếng sau, hai người tới đỉnh ngọn núi cao nhất ở Kinh thị, đứng trước cửa một tòa kiến trúc hùng vĩ, trên cổng treo một tấm bảng màu đen, bên trên là ba chữ to rồng bay phượng múa vàng ươm --- Thiên Thủy Cung. Đây chính là cứ điểm ở thế tục của môn phái từng dưỡng dục Phạn Già La, cũng là đạo quan có hương khói thịnh vượng nhất Kinh thị. Nếu là bình thường thì đạo quan đã sớm mở rộng cửa nghênh đón tín đồ tấp nhập đông đúc, nhận được nhang khói cung phụng, có không ít nhân vật lớn lặng lẽ tới đây cúng không ít tiền nhang đèn. Nhưng hôm nay, cánh cửa lớn bằng đồng này lại đóng chặt, trên tường bị người ta dùng sơn đỏ vẽ một vòng tròn, bên trong viết chữ tháo dỡ thật lớn, không ngừng có âm thanh huyên náo từ bên trong truyền ra, tựa hồ đang tranh cãi gì đó, cũng tựa hồ đang cầu xin gì đó. "Xem ra Diêm bộ trưởng chuẩn bị ra tay với Thiên Thủy Cung." Tống Duệ đứng trước cửa lớn, có chút hứng thú ngắm nhìn tòa đạo quan lộng lẫy huy hoàng này. Thảo nào nó lại gọi là Thiên Thủy Cung, ba khu nhà rộng lớn được xếp lại theo hình chữ 品, ở giữa là một tòa hoa viên rất lớn, phỏng chừng chiếm cứ hơn phân nửa ngọn núi này. Nhưng phái Thiên Thủy vẫn chưa hài lòng, còn đề đơn xin mua lại cả ngọn núi. Tống Duệ nhìn chằm chằm tấm bảng treo trên cao hồi lâu, lắc đầu nói: "Nghe nói phái Thiên Thủy là đại phái lánh đời của huyền môn, nhưng nhìn thấy cứ điểm của bọn họ, tôi lại cảm thấy hai chữ lánh đời này thật buồn cười." "Bọn họ tự xưng là người tu chân, vừa coi thường người bình thường, lại muốn thao túng người bình thường. Lánh đời chỉ là một cách nói mà thôi." Phạn Già La đẩy cánh cửa nhỏ bên hông, bước vào trong. Tống Duệ lập tức đuổi theo, cười khẽ nói: "Tâm tính của bọn họ có thể dùng bốn chữ để hình dung --- cường giả ngạo mạn." "Đúng vậy, một khi có được sức mạnh thì bọn họ liền cho rằng mình đã thoát khỏi chúng sinh, trở thành tầng lớp sinh mệnh cao hơn. Nhưng kỳ thật mỗi sinh mệnh trên thế giới này đều giống nhau, sinh lão bệnh tử là quá trình mà bọn họ phải trải qua, không có người nào có thể né tránh." "Em có thể." Tống Duệ nhìn Phạn Già La th�
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.