[95] Linh Môi - Thản Nhiên Tiếp Thu Điều Không Biết **** Tôn Chính Khí là một người có tính cách trương dương, rất thích cảm giác được mọi người chú ý, nhưng ngày hôm nay, bị nhiều người chăm chú nhìn như vậy, cậu ta lại không cảm thấy thoải mái chút nào, bởi vì cậu ta chỉ muốn vứt cái tay kia xuống, thứ này căn bản không thuộc về tay nhân loại, nó là của ác ma, nó làm cậu ta có cảm giác khó chịu như đang cầm một cái bàn ủi. Nếu không có ai nhìn, cậu ta sớm đã vứt nó ra thật xa, sau đó chạy ra ngoài điên cuồng rửa tay. Mặc dù đang mang bao tay plastic, Tôn Chính Khí vẫn có thể cảm giác da mình đang bị ăn mòn. Nhóm Liêu Phương vẫn còn sửng sốt ngây người, Lưu Thao là người từng trải nên vội vàng lột bao tay, từ trong túi rút ra một chiếc túi vật chứng sạch sẽ, lớn tiếng nói: "Rốt cuộc cũng tìm được cái tay mô hình plastic này, chúng ta đã có thể ăn nói với người mất của rồi. Tới đây tới đây, đưa đây cho tôi." "Mô hình plastic gì? Người mất của gì?" Đầu óc Tôn Chính Khí đặc sệt. Lưu Thao đưa lưng về phía nhóm công nhân Lưu Ý nháy nháy mắt, thấy vẻ mặt sợ hãi của nhóm công nhân, Tôn Chính Khí mới tỉnh táo lại, vội vàng gật đầu: "Ah, đúng đúng đúng. Cái mô hình plastic này là hàng nhập khẩu, giá trị đắt đỏ, tính ra ít nhất cũng mười ngàn, bằng không chúng ta cũng không phí công phí sức như vậy. Đội trưởng, anh cất đi, đừng để bị đụng hỏng. Cũng không biết người nào thiếu đạo đức như vậy, mô hình đang yên đang lành để ở đó, tự dưng chặt cái tay nó xuống làm gì." Cậu ta vừa nói vừa cẩn thận bỏ hai cái tay kia vào trong túi vật chứng. Người công nhân phát hiện cái tay kia vỗ vỗ ngực nói: "Tôi đã nói mà, khẳng định là giả, làm gì có người nào mọc ra cái tay như vậy chứ." "Ông khẳng định là giả à?" Người đồng nghiệp huých vai hắn, nửa tin nửa ngờ hỏi. "Đương nhiên, sờ vô cứng ngắc, bên ngoài phủ một lớp da. Nói cho ông nghe, chất liệu da kém lắm, nhăn nhúm, còn tróc sơn, tôi nhìn một cái là biết ngay hàng giả." "Èo, làm nửa ngày hóa ra là tìm mô hình silicon, thế mà không chịu nói sớm, làm hại tôi sợ muốn chết." Nhóm công nhân vừa xì xào bàn tán vừa leo xuống núi rác. Lưu Thao cầm túi vật chứng nặng trình trịch kia xuống, quay đầu lại hỏi xin người phụ trách một cái túi nylon đen, bỏ cái tay đáng sợ kia vào đó, để người khác không nhìn thấy. Liêu Phương cùng một cảnh sát khác khiêng túi rác phát hiện tay đứt xuống, sẽ mang về cho khoa pháp chứng giám định. Đoàn người đơn giản tẩy rửa một phen rồi quay trở ra bãi đậu xe, ai cũng không mở miệng nói chuyện. Biểu tình nhóm hình sự số một là mệt, mà nhóm Tôn Chính Khí thì chính là sợ, sắc mặt cả đám trắng bệt, ánh mắt hoảng hốt, hiển nhiên là đang trong quá trình xây dựng lại tam quan vỡ nát. Chính là giống như cục trưởng nói--- tam quan, vốn chính là để phá vỡ! Sau khi lên xe, Hồ Văn Văn nhìn về phía bạn trai đang ngẩn người ngồi ở vị trí ghế lái, khàn giọng hỏi: "Là thật à? Anh xác định sao?" Cô muốn xem, nhưng đội trưởng Lưu Thao không cho cô xem ở bên ngoài, sợ làm công chúng khủng hoảng. "Là thật, anh xác định! Anh đã xem mặt cắt rồi, rất chỉnh tề, là bị một dao chém đứt, người ra tay có kinh nghiệm rất phong phú, động tác lưu loát, cũng không mất máu quá nhiều. Miệng cắt có đầu khớp xương, có bắp thịt, có huyết quản, những gì nhân loại nên có thì đều có cả, máu thịt be bét. Anh còn sờ nữa, bắp thịt quả thực rất rắn chắc dẻo dai, giống như silicon vậy, lại có cảm giác co dãn kỳ lạ. Anh, anh muốn rửa tay." Tôn Chính Khí nhìn bàn tay mình đã rửa vài lần khi nãy, giọng nói vẫn còn run run. Hồ Văn Văn không nói chuyện, hơi thở gấp gáp. Ngày hôm nay cô đã gặp quá nhiều đả kích, cần phải chậm rãi bình ổn lại. Tôn Chính Khí mím mím môi, lại nói: "Em không cảm thấy Phạn Già La rất đáng sợ à? Cậu ta làm sao biết được xưởng xử lý rác thải có một đôi tay như vậy chứ? Chẳng lẽ là cậu ta vứt đi?" 5 Lúc này Hồ Văn Văn mới chuyển động con ngươi bắt đầu suy nghĩ, do dự nói: "Dù sao chúng ta cũng đã mang cả túi rác về giám định rồi, rác từ đâu ném ra, thuộc về ai, khoa pháp chứng sẽ cho chúng ta đáp án." Cô liếm liếm đôi môi khô khốc, ngập ngừng nói: "Nếu kết quả giám định cho thấy túi rác này không hề có chút liên quan gì tới Phạn Già La thì đó mới là chuyện đáng sợ nhất, anh hiểu không?" Tôn Chính Khí muốn gật đầu nhưng cả người cậu ta đã cứng ngắc, căn bản không nhúc nhích được. Đúng vậy, nếu túi rác kia thật sự không có chút liên quan gì với Phạn Già La thì đó mới là chuyện đáng sợ, bởi vì nó chứng minh được năng lực của đối phương thật sự không thể nào tưởng tượng nổi, cũng quá sức tưởng tượng! Trong lúc hoảng hốt, Tôn Chính Khí nhớ lại thái độ quỷ dị của cục trưởng, lại nghĩ tới ông đột nhiên nói một câu--- "Phạn Già La đã tới, vụ án này chắc chắn không nhỏ." Người như thế nào mới có thể làm một lão cảnh sát trải qua biết bao nhiêu trận chiến nói ra một lời nói không hề ăn khớp nhưng lại hợp lý đến như vậy chứ? Phạn Già La tới cho nên vụ án sẽ không nhỏ, nói cách khác, vụ mật án không có dấu vết tìm kiếm chỉ có thể tìm cậu ta nhờ trợ giúp sao? Bởi vì cậu ta là nhà ngoại cảm thật sự, cho nên cậu ta có thể lần ra chân tướng mà người bình thường vĩnh viễn không thể nào biết được? 6 Tôn Chính Khí không dám nghĩ thêm nữa, cậu ta vẫn luôn cho rằng mình sống trong một thế giới khoa học, nhưng bây giờ lại có người liến thoắng nói cho cậu ta biết: thế giới này còn một mặt khác, ánh mắt của bạn nhìn thấy không phải là sự thật, thậm chí nó chỉ là giả dối, cũng giống như nhóm nhân viên Lục Ý tin tưởng cách giải thích mô hình silicon của Lưu Thao vậy. Bạn đang sống, nhưng chỉ là sống trong thế giới một chiều, chỉ nhìn thấy được những gì mà bạn muốn nhìn thấy, bạn không phải người giác ngộ, bạn chỉ là một trong số chúng sinh tự say với chính mình mà thôi... 5 Phần nhận thức tới chậm này triệt để đánh vỡ thế giới quan của Tôn Chính Khí, mồ hôi lạnh theo lông mày trượt vào hốc mắt, mang tới cảm giác chua xót, nhưng cậu ta không dám đưa tay lên lau đi, bởi vì nếu không rửa lại mấy trăm lần, cậu ta căn bản không dám dùng đôi tay này. Hồ Văn Văn thấy trạng thái bạn trai thật sự không tốt, liền săn sóc nói: "Để em lái xe, anh ra sau nằm nghỉ một chút đi, có gì nghi hoặc chờ về rồi nói." Hai người yên lặng đổi chỗ ngồi, sau đó nhanh chóng đuổi theo chiếc xe cảnh sát ở phía trước. ... Trong khoa pháp chứng đứng đầy người, nhân viên kỹ thuật phải hít sâu nhiều lần mới bắt đầu kiểm tra đôi tay không tầm thường này. Cục trưởng với biểu tình ngưng trọng đứng ở cửa phòng thí nghiệm, thoáng nhìn thấy Tôn Chính Khí liền vội vàng gọi cậu nhỏ qua một bên căn dặn: "Chuyện ngày hôm nay mấy đứa tuyệt đối không được nói với ai, bao gồm cả đồng nghiệp trong cục! Chốc nữa, con gọi hết tổ viên tới phòng làm việc của ta, ta sẽ nói chuyện với mấy đứa một chút." Tôn Chính Khí nhìn đội hình sự số một, bình tĩnh hỏi: "Cục trưởng, vậy có gọi luôn nhóm Liêu Phương không?" Câu ta không phải người ngu, hiển nhiên nhìn ra được phản ứng bình tĩnh của nhóm Liêu Phương, có thể suy ra bọn họ khẳng định đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để đối mặt với đôi tay đứt quỷ dị này, bọn họ hoàn toàn tin tưởng lời nói của Phạn Già La. Liên tưởng tới quan hệ của Phạn Già La cùng vụ án Cao Nhất Trạch ngã lầu cùng số báo trước tử vong mà cậu ta đã tuyên bố, Tôn Chính Khí rốt cuộc cũng hiểu rõ được gì đó. "Phạn Già La thật sự là nhà ngoại cảm? Vụ án Cao Nhất Trạch là cậu ta giúp chúng ta phá? Báo trước tử vong kia đều chuẩn xác? Phác họa tử vong cũng là thật? Phán đoán khó có thể tưởng tượng của cậu ta ở Thế Giới Kỳ Nhân đều là thật?" Nhìn sắc mặt táo bón của cục trưởng, Tôn Chính Khí rốt cuộc ngừng truy hỏi, cúi đầu nói: "Con sẽ nhắc nhở bọn họ, chuyện này đương nhiên phải giấu, không thể để quần chúng biết." Cục trưởng nghe ra được ý trào phúng của đứa nhỏ này, chỉ có thể ôn hòa khuyên nhủ: "Không giấu thì chúng ta có thể làm thế nào đây chứ? Việc này truyền ra sẽ làm biết bao nhiêu người khủng hoảng, con có nghĩ tới không? Sứ mệnh của chúng ta là bảo vệ nhân dân, vì nhân dân mà gánh vác trọng trách không phải chỉ là lời nói suông, nhân dân không thể gánh, chúng ta phải thay bọn họ gánh, bọn họ chỉ cần an cư lạc nghiệp là tốt rồi. Ngày đầu tiên làm cảnh sát, con đã phải hiểu đạo lý này mới đúng." Tôn Chính Khí nghẹn họng không nói được lời nào, qua một lúc lâu mới đỏ vành mắt nói: "Con còn có thể tin tưởng cái gì đây? Con sống hơn hai mươi năm mới biết mình đang sống trong một thế giới giả dối." Cục trưởng vỗ vai cậu trai trẻ, thở dài nói: "Đứa nhỏ, con vẫn còn quá nhỏ, suy nghĩ quá phiến diện. Không phải con sống trong một thế giới giả dối mà là con đã khép kín chính mình. Không sai, chúng ta muốn tôn trọng khoa học nhưng chúng ta cũng phải tiếp nhận cùng bao dung những thứ không biết, bởi vì năng lực nhận thức của chúng ta có hạn, không phải tất cả mọi chuyện trên thế giới đều có thể dùng khoa học để giải thích hợp lý. Gượng ép dùng khoa học để giải thích tất cả những chuyện ta không biết, đổi góc độ có phải cũng là một loại mê tín không?" Tôn Chính Khí bị hỏi khó. Cục trưởng lại lần nữa vỗ vai cậu trai trẻ, giọng điệu thâm sâu: "Dùng thái độ rộng mở đối mặt với thế giới này, bao dung cùng tiếp nhận những điều không biết, đi tìm hiểu những việc mà mình không thể lý giải, con sẽ phát hiện tất cả những chuyện hôm nay căn bản không tính là đả kích. Tâm của con quá chật hẹp, phải phóng khoáng một chút. Nghề của chúng ta, sau này sẽ còn gặp nhiều chuyện kỳ quái hơn nữa." 2 Cục trưởng chắp tay chậm rãi đi xa, Tôn Chính Khí vẫn còn ngây ngốc nhìn theo bóng lưng ông, trong đầu là một mảnh rối loạn. Đúng lúc này, tiếng kinh hô của nhân viên kỹ thuật từ trong phòng thí nghiệm truyền ra: "Tôi tìm được một tấm thẻ trong phần canh rau, chờ đã, chữ viết bị nhòe rồi, tôi phải xử lý một chút." Lúc này Tôn Chính Khí mới hoàn hồn, vội vàng đi tới cửa phòng thí nghiệm, rướn cổ nhìn vào bên trong. Ngoài cửa sớm đã đứng đầy người, đầu chen đầu, vai kề vai, tuy đều đã tắm qua rồi nhưng mùi vị vẫn không dễ ngửi, vì thế bị trưởng khoa pháp chứng đuổi ra ngoài. Nhưng mọi người không muốn rời đi, muốn chờ kết quả. Trưởng khoa pháp chứng tự mình kiểm tra đôi tay kia, đồng thời không ngừng hối thúc: "Là tay người, dáng vẻ mặc dù không giống nhưng tế bào chính là tế bào người, máu cũng là máu người. Không phải đã nói đang tìm mẫu DNA để so sánh à? Mẫu đâu? Ở đâu rồi?" Ông thực sự rất muốn biết chủ nhân của đôi tay này là ai, trong lòng giống như bị mèo quào vậy. Liêu Phương vội vàng gọi điện cho Tiểu Lý, cậu ta thông minh nhất, kỹ xảo cũng tốt, vì thế được phái ra ngoài tìm kiếm mẫu DNA của kẻ hiềm nghi. Điện thoại vừa mới gọi thông thì bên kia đã cúp máy, rất nhanh sau đó có tiếng bước chân dồn dập từ ngoài hành lang truyền tới, Tiểu Lý lập tức giơ một túi vật chứng trong suốt xuất hiện ở cửa, thở hồng hộc nói: "Phương Phương, tui về rồi nè. Nè, đây là thứ bà muốn. Tui mời một người bạn bên cục vệ sinh thực phẩm tới cửa hàng của nghi phạm kiểm tra một phen, giả bộ như kiểm tra tình huống vệ sinh trong nhà bếp, sau đó chỉ cái mũ của tên hiềm nghi, nói muốn kiểm tra. Bà không biết đâu, cái lớp lót trong nón vàng chạch hết luôn, cũng mấy tháng rồi không giặt, bên trong còn dính rất nhiều tóc, tui liền chộp cái mũ mắng hắn một trận, lúc rời đi thì làm bộ quên mất, mang luôn DNA của hắn theo. Bà nói coi tui có thông minh không hả?" 1 "Thông minh thông minh, mau đưa cho tui!" Liêu Phương lập tức chộp lấy túi vật chứng đưa cho trưởng khoa, trưởng khoa dùng nhíp kẹp vài sợi tóc, cẩn thận tiến hành kiểm tra. Tiểu Lý mệt mỏi thở hồng hộc vài hơi, nhưng chỉ mới thở hai hơi đã ho khan tới long trời lở đất, bịt mũi nói: "Má ơi, này là cái mùi gì vậy? Thúi chết người luôn á!" Tắm rửa rất nhiều lần nhưng vẫn không tẩy được mùi thúi trên người, đám Liêu Phương chỉ có thể trợn mắt trừng Tiểu Lý. Ngay lúc này, một nhân viên kỹ thuật kinh hô: "Chữ viết lộ ra rồi, là phiếu cơm của tiệm cơm Tứ Hỉ." Sau đó, một nhân viên kỹ thuật khác nói: "Phân tích mẫu rác cũng đã có, đều là cặn cơm, nhưng không phải món ăn bình thường, là nguyên liệu để làm các món chính, chỉ có hàng quán mới có thể sử dụng. Tôi có thể khẳng định túi rác này được ném ra từ tiệm cơm Tứ Hỉ, nếu cần tôi có thể từ các mẫu cặn này viết ra thực đơn, để mọi người mang tới so sánh với thực đơn của tiệm Tứ Hỉ, việc này rất dễ." Liêu Phương vừa gật đầu vừa hỏi: "Trưởng khoa, khi nào mới có kết quả giám định DNA?" "Tôi sẽ dùng tốc độ nhanh nhất, ba giờ là đủ." Trưởng khoa chắc chắn nói. "Tốt lắm, bọn tôi ở trong cục chờ." Liêu Phương chuyển hướng sang nhóm đồng nghiệp, vỗ tay nói: "Mọi người giải tán đi nghỉ ngơi đi, chờ có chứng cứ, buổi tối chúng ta còn phải đánh một trận ác liệt nữa." Trận này chính là chỉ vây bắt kẻ tình nghi, chuyện này mọi người đều hiểu, vì thế liền tản ra, tìm một xó an tĩnh nào đó ngủ nghỉ. Duy chỉ có Tiểu Lý dán mặt vào cửa kính, kinh ngạc lại tò mò nhìn cặp tay đứt kia. Tôn Chính Khí hồn bay phách lạc đi trên hành lang, Hồ Văn Văn không lên tiếng theo sát phía sau, nhưng tổ viên khác thì biểu tình hốt hoảng, ánh mắt mờ mịt. Qua thật lâu sau mới có một cậu cảnh sát nhỏ giọng nói: "Kẻ tình nghi đang làm việc ở tiệm cơm Tứ Hỉ, đôi tay kia chắc chắn là hắn vứt, không có quan hệ với Phạn Già La. Phạn Già La thật sự có thể ngoại cảm, không phải lừa người. Mọi người nói coi, kẻ tình nghi kia rốt cuộc là thứ gì, hắn vẫn còn là người sao?" Hành lang vốn im ắng, bởi vì câu hỏi này mà chìm vào tĩnh mịch, không người nào có thể trả lời vấn đề này, mà người chân chính có thể trả lời lại bị bọn họ nghi ngờ. "Trước tiên ngủ một giấc đi, chờ bắt được người thì cái gì cũng biết thôi." Giọng nói Tôn Chính Khí khô khốc: "Cục trưởng nói chuyện này không thể truyền ra ngoài, mọi người giữ miệng kín một chút. Chờ bắt được người rồi, chúng ta phải tới chỗ cục trưởng họp, vụ án này cuối cùng sẽ được ghi vào hồ sơ bí mật, mọi người hiểu nên làm thế nào rồi đúng không?" "Bọn tôi biết rồi, bọn tôi sẽ không nói lung tung." "Anh Tôn, anh nói coi có phải đội hình sự số một cũng bị yêu cầu giữ bí mật không, bằng không sao bọn họ chưa từng nói về vụ Cao Nhất Trạch ngã lầu chứ? Bên ngoài đã đồn ầm cả lên nhưng bọn họ không hề giải thích rõ ràng." "Khẳng định là bị che đậy, bằng không Phạn Già La đã sớm nổi tiếng rồi. Thảo nào thái độ của cục trưởng lại kỳ quái như vậy, vừa nghe Phạn Già La tham gia vụ án liền giải tán tổ chúng ta, sau đó chuyển sang cho đội một, sự thật chứng minh đây đúng là vụ án lớn, đám tân binh chúng ta căn bản không xử lý được." "Thế giới này thật sự quá quáng sợ! Trước đây tôi rất tin tưởng bài post của Meteor Street Mã Nông kia, còn like nữa." "Tôi cũng kiên định cho rằng Phạn Già La là kẻ lừa đảo. Cậu ta chưa bao giờ giải thích, cậu ta quá kín tiếng." "Bây giờ tôi thật hoảng sợ." "Đừng nghĩ ngợi nữa, ngủ một giấc đi, ngủ dậy rồi có lẽ sẽ tốt hơn một chút." "Bảy giờ tối mai là thời gian phát tập hai của Thế Giới Kỳ Nhân, tôi phải xem thật kỹ mới được." "Tôi phải xem tập đầu thêm mấy lần. Bây giờ nghĩ lại, những tình tiết bị nói là có kịch bản dàn dựng kia vậy mà đều là thật. Thật sự chấn động mà." "Hôm nay tôi đã chịu đủ chấn động rồi, từ nay về sau thế giới quan đã bị phá vỡ." Mọi người vừa nhiệt tình thảo luận vừa chậm rãi đi xa, mà Tôn Chính Khí thì vẫn đứng im tại chỗ, bất động thật lâu. Tiếp nhận những điều không biết, lý giải những điều không hiểu, để tâm mình phóng khoáng một chút? Cậu ta không ngừng suy nghĩ về những lời này, tựa hồ rốt cuộc có thể khôi phục lại khỏi cảm giác hít thở không thông kia. 1 Thế giới này mênh mông to lớn như vậy, nhân loại nhỏ bé có thể dò xét được bao nhiêu chứ? Ngay cả bí ẩn của chính thân thể mình mà bọn họ cũng không thật sự hiểu rõ. 5 [end 95] 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play