[96] Linh Môi - Đó Là Một Con Quái Vật **** Hơn mười hai giờ khuya, trưởng khoa pháp chứng cầm một phần giám định DNA vọt vào phòng làm việc của đội hình sự số một, ánh mắt dị thường sáng ngời vô cùng hưng phấn: "Kết quả giám định có rồi!" Nhóm đội viên nằm lung tung khắp nơi trong phòng, trên bàn làm việc, trên ghế, trên sô pha vội vàng bật dậy, nhìn chằm chằm về phía ông. "Là kẻ tình nghi!" Trưởng khoa đập báo cáo lên bàn, tiếng nói khàn khàn lộ rõ kinh ngạc: "Đôi tay đứt kia là của hắn! Tiểu Lý, hôm nay lúc đi lấy mẫu DNA cậu có phát hiện gì dị thường không? Trên người hắn còn tay không?" Tiểu Lý vội vàng gật đầu: "Có, đương nhiên là có, hơn nữa nhìn cũng giống như tay chúng ta, bằng không hắn làm sao có thể làm việc. Hắn là người phụ bếp, chuyên cắt thức ăn." Trưởng khoa gật đầu: "Vậy thì đúng rồi, chúng tôi còn phát hiện thứ dùng để chặt tay chính là dao phay, hơn nữa kỹ thuật cực kỳ gọn lẹ, lượng máu mất đi rất ít, là người chuyên nghiệp làm. Phối hợp với nghề nghiệp của kẻ tình nghi, đôi tay đó có lẽ do chính hắn chặt, sau đó giấu vào túi rác tiệm cơm rồi bị Lục Ý thu gom về xưởng." "Tê!" Đây là tiếng hít hơi của cục trưởng khi hay tin chạy tới. Tôn Chính Khí cùng Hồ Văn Văn đứng ở phía sau ông, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Trải qua khoa học nghiệm chứng, sự thực liền bày ở ngay trước mắt bọn họ, không phải do bọn họ có muốn tin hay không. Mọi người nhìn chằm chằm tờ báo cáo giám định này, vẻ mặt cứng ngắc, ánh mắt hốt hoảng, giống như đang nhìn một thứ gì đó đáng sợ. Cục trưởng tuổi tác lớn nhất lại là người phản ứng trước hết, cưỡng chế nói: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, bắt người mau lên!" "Ah! Đúng đúng, đã có chứng cứ rồi, có thể bắt giữ rồi! Mau đi chuẩn bị quần áo vũ trang!" Lưu Thao luống cuống tay chân thu dọn chăn đệm dưới đất, những người khác cũng lập tức hành động. Bắt trộm kỳ thực không khó, khó chính là tìm ra chứng cứ, bởi vì bọn chúng thường xuyên trộm đồ, con đường xử lý tang vật cũng rất bí ẩn, cũng sẽ không lưu lại nhiều điểm yếu. Hơn nữa những tên trộm có kinh nghiệm phong phú còn biết rõ nên làm sao né tránh camera giám sát, chứng cứ phạm tội ít lại càng ít, lúc tên tòa thường xuyên được phóng thích vì vô tội. Cho nên trong nghề, bắt trộm vặt có thể coi là kỹ thuật đầu tiên, ý là cần phải túm được cả người cả tang vật. Đừng thấy lúc bắt người có rất nhiều cảnh sát xông tới, tựa hồ có vẻ dễ như trở bàn tay, nhưng kỳ thực vì thời khắc này, bọn họ không biết đã theo dõi tên trộm này bao lâu, lại giám sát bao lâu, đó là quá trình gian khổ khó mà tưởng tượng. Mà hiện giờ vụ án nãy vẫn chưa bắt được người chưa thu được tang vật, cũng không có chứng cớ xác thực, nhưng chỉ nội cái tội vứt bỏ một phần tay đứt đã đủ bị tống vào tù, nhưng phần thân thể này lại còn là của chính hắn. Lúc mọi người vội vàng xuất phát, Liêu Phương lại lấy di động ra bắt đầu gọi điện. Cục trưởng thấy dáng vẻ kì kì kèo kèo của cô thì không khỏi trách cứ: "Tiểu Liêu, làm gì đó? Lúc này rồi mà còn gọi điện cho ai nữa? Làm vậy là trái với quy định! Lỡ như tình tiết vụ án bị tiết lộ, tôi sẽ tìm cô đầu tiên đấy!" Liêu Phương vội vàng che micro giải thích: "Cục trưởng, tôi gọi điện cho Phạn tiên sinh, cậu ấy nói kẻ tình nghi rất nguy hiểm, dặn tôi phải gọi điện thoại báo cho cậu ấy biết một tiếng trước khi hành động." Vẻ mặt nghiêm nghị của cục trưởng nháy mắt dịu lại, đổi giọng đặc biệt nhanh: "Ah, vậy cô gọi đi, nhớ hỏi rõ xem kẻ tình nghi rốt cuộc nguy hiểm cỡ nào, cần phải chuẩn bị gì." 3 Liêu Phương vừa gật đầu vừa đi tới góc an tĩnh, mọi người dừng lại công tác chuẩn bị, ánh mắt sáng quắc nhìn cô. Ngay sau đó, một giọng nói từ tính từ loa truyền tới, có chút biếng nhác, lại có chút dư âm của giấc ngủ say: "Mọi người chuẩn bị đi bắt người à?" "Vâng, vâng, chúng tôi chuẩn bị đi bắt người. Phạn tiên sinh, muộn như vầy rồi còn quấy rầy cậu thật sự ngại quá, trước đó cậu có nói hắn rất nguy hiểm, tôi chỉ muốn hỏi hắn nguy hiểm cỡ nào, hắn vẫn còn là người sao?" Tiếng nước ào ào từ đầu dây bên kia truyền tới, qua ba bốn giây, Phạn Già La mới một lần nữa lên tiếng: "Có thể mang theo bao nhiêu trang bị thì cứ mang hết theo, càng nhiều người càng tốt, tốt nhất nên mặc trang bị phòng hộ, bắt hắn không phải chuyện dễ dàng. Hắn đương nhiên là người..." "Hắn thật sự là người sao?" Liêu Phương tỏ ra cực kỳ hoài nghi. "Đúng vậy, hắn là cùng loại với mọi người nhưng lại bị dục vọng khống chế, từ đó về sau mất đi bản tính. Cô gửi địa chỉ của hắn tới cho tôi, tôi sẽ hành động với mọi người." Phạn Già La hiển nhiên nói mệnh lệnh, sau đó cúp máy. Liêu Phương không chút nghĩ ngợi gửi địa chỉ qua, sau đó mới kinh ngạc thốt lên: "Ôi chao không tốt, sao mình lại ngu ngốc vậy chứ?" "Ngốc cái gì? Phạn Già La nói thế nào? Kẻ tình nghi rốt cuộc là thứ gì?" Cục trưởng đại diện cho cả đám người hỏi ra vấn đề cấp bách nhất. "Tôi, tôi đã gửi địa chỉ kẻ tình nghi qua, Phạn tiên sinh nói cậu ấy cũng sẽ tham gia. Phải làm sao bây giờ, hành động vây bắt rất nguy hiểm!" Liêu Phương lộ ra vẻ mặt buồn rười rượi như đưa đám: "Cậu ấy nói chúng ta có thể mang theo nhiêu trang bị thì cứ mang hết theo, tốt nhất là mặc quần áo bảo hộ, bởi vì kẻ tình nghi rất nguy hiểm..." "Cậu ta muốn tới thì tới, chúng ta bảo cậu ta chờ ngoài xe là được. Nhóc vẫn còn chưa nói kẻ tình nghi rốt cuộc là cái quái gì đấy!" Lưu Thao gấp tới độ cào đầu cào mặt, tâm tình của những người khác cũng không khác là bai, lúc này tất cả mọi người đều đang nhìn Liêu Phương, tròng mắt lộ ra tia sáng gấp gáp. "Nguyên văn lời nói của Phạn tiên sinh là ---hắn là cùng loại với mọi người nhưng lại bị dục vọng khống chế, từ đó về sau mất đi bản tính" Mọi người thấy không hỏi được gì liền vội vàng chạy tới kho trang bị lấy đồ. Cục trưởng lo lắng cho an nguy của bọn họ nên đặc biệt phê chuẩn: "Tôi nhớ trước đó mới nhập về một số trang bị đề phòng bạo loạn, mấy cô mấy cậu lấy mà dùng, lo trước không sợ có họa." Sau một phen rối ren, nhóm người vũ trang đầy đủ ngồi trên xe cảnh sát phóng đi như tia chớp, chiến trận lớn như vậy làm dân chúng ven đường nhìn thấy còn tưởng cảnh sát muốn vây bắt hang ổ ma túy siêu lớn chứ không phải một tên trộm vặt. 1 Lúc sắp tới khu chung cư của kẻ tình nghi, đoàn xe đã tắt còi cảnh sát, im lặng không một tiếng động tiếp cận, mà Phạn Già La đã chờ dưới tòa nhà của kẻ hiềm nghi một lúc lâu. Cậu đứng trên bậc cầu thang tối tăm đã bị hư đèn, ánh đèn chiếu rọi lên bức tường trắng rồi phản chiếu lên người cậu, cậu giống như một chấm sáng lờ mờ yếu ớt nhưng lại vững vàng tồn tại trong tầm mắt mọi người. Liêu Phương còn chưa tới gần đã nhìn thấy Phạn Già La, tâm tình thấp thỏm cũng vì thế mà bình tĩnh lại. Phạn tiên sinh ở đây, thật tốt! 1 Phạn Già La dựng thẳng ngón trỏ, đặt lên cánh môi đỏ thẫm của mình. Liêu Phương vội vàng mím chặt môi, lôi chùm chìa khóa xe ra đưa cho Phạn Già La rồi chỉ chỉ chiếc xe cảnh sát đậu cách đó không xa, đồng thời chỉ mình và đồng nghiệp phía sau, cuối cùng chỉ lên lầu. Phạn Già La gật đầu, cầm chìa khóa xoay người đi tới chỗ xe cảnh sát. Lúc này Liêu Phương mới hoàn toàn yên tâm, bảo nhân viên quản lý khu chung cư đi ở phía trước, yên lặng leo lên tầng bảy. Đây là một khu chung cư rất cũ kỹ, thang máy sớm đã hư hỏng, người tới người lui rất phức tạp, vấn đề vệ sinh cũng rất tệ, vì thế tiền thuê nhà đặc biệt rẻ. Đêm xuống, trong các tầng lầu thường xuyên truyền ra tiếng cãi cọ, đánh đập, chửi rủa, những người có cuộc sống không như ý muốn thường dùng phương thức này để phát tiết. Nhân viên quản lý run run gõ cửa phòng kẻ tình nghi, bên trong không có phản ứng nhưng có ánh đèn, tiếng TV cũng loáng thoáng truyền ra. Nhân viên quản lý nhìn cảnh sát đồng chí ẩn núp hai bên hành lang, vẻ mặt có chút bối rối. Liêu Phương làm động tác trấn an, sau đó ngồi xổm người xuống, giúp bà ta gõ cửa, cộc cộc cộc, cộc cộc cộc, gõ hơn một phút đồng hồ. Người ở bên trong rốt cuộc không nhịn được, hùng hùng hổ hổ mở miệng: "Gõ cái gì mà gõ, con mẹ nó gõ xong chưa? Ai thế?" Nhân viên quản lý nhìn về phía mắt mèo, gắng gượng bày ra dáng vẻ ngang ngược: "Có phải hôm nay cậu lại ném tàn xuống dưới lầu không? Bên dưới chính là sân phơi quần áo, cậu ném tàn xuống như vậy thì có thể gây ra hỏa hoạn đấy. Chuyện này không phải mới lần một lần ai, ngày nào cậu cũng thế hết! Mọi người chịu hết nổi cậu rồi, hôm nay tôi tới thông báo cho cậu biết, cậu không được ở đây nữa, ngày mai dọn đi đi!" "Mụ già thối, mụ nói cái gì hả?" Kẻ tình nghi vốn cực kỳ đề phòng lập tức kéo mở cửa, hung hăng chất vấn: "Mỗi tháng ông đây đều đúng hạn giao tiền thuê nhà, mụ dựa vào cái gì mà đuổi ông đây đi hả? Ai con mẹ nó dám trách cứ ông..." Nháy mắt, Lưu Thao đột nhiên từ trong góc khuất xông ra, đẩy nhân viên quản lý qua một bên, sau đó giơ chân đá văn kẻ tình nghi vào nhà, giơ súng hô to: "Không được nhúc nhích!" Nhóm cảnh sát cũng xông tới, chuẩn bị bắt giữ. Kẻ tình nghi trợn to mắt, cực kỳ kinh hãi nhìn họng súng đen ngòm, nhưng không bị dọa cứng ngắc mà đột nhiên công kích Lưu Thao. Lưu Thao nào ngờ hắn lại làm như vậy, vì thế bị húc lảo đảo, xung quanh đều là đồng nghiệp nên anh không dám bóp cò, nếu không cẩn thận bắn trúng người nào đó thì đúng là quá đáng trách. Rất hiển nhiên, ý nghĩ của mọi người đều giống nhau nên mặc dù tất cả đều mang súng nhưng không có sử dụng, chỉ vừa tránh né nòng súng Lưu Thao vừa tiến tới chặn lại. Phản ứng nhanh nhất là Tôn Chính Khí, dáng người cao lớn, tay dài chân dài, chỉ hai ba bước đã đuổi kịp kẻ tình nghi ra ngoài hành lang, bắt chéo tay đối phương ra sau lưng, kìm chặt trên tường. Hắn biết rõ người này quỷ dị nên đã dốc hết toàn lực khi ra tay, gương mặt kẻ tình nghi bị Tôn Chính Khí ấn vào trên tường, khớp vai cũng kêu răng rắc như sắp trật khớp. "Mau còng tay hắn lại!" Tôn Chính Khí lớn giọng hô, hoàn toàn không dám lơi lỏng một phút một giây nào. Hồ Văn Văn vội vàng lấy còng tay sau lưng, ngay lúc này từ dưới nách bên trái kẻ tình nghi thò ra một cánh tay nhỏ mảnh khảnh màu xám xanh, năm ngón tay khô quắt như cành cây nắm chặt một con dao nhọn đâm vào bụng Tôn Chính Khí. Tôn Chính Khí chỉ cảm thấy phần bụng bị hung hăng đâm một phát, nhất thời có chút nghẹt thở, lại không hiểu vừa xảy ra chuyện gì. Mà Hồ Văn Văn thì sợ tới túa mồ hôi lạnh, hét lớn: "Cẩn thận! Hắn còn một cái tay nữa!" Cái gì? ! Tôn Chính Khí vội vàng cúi đầu, liền nhìn thấy một cánh tay xám xanh mảnh khảnh từ dưới nách kẻ tình nghi chui ra, thẳng tắp đâm tới hai mắt của mình, móng tay tuy ngắn nhưng lại sắc bén như được tôi luyện, lóe ra tia sáng xanh đen. Đầu óc Tôn Chính Khí trống rỗng, căn bản không có cách nào suy nghĩ với tình cảnh quỷ dị như vậy, may mà cậu ta đã được huấn luyện nghiêm khắc ở trường cảnh sát, theo bản năng có thể né tránh cú tập kích bất ngờ này, nhưng cũng vì thế mà thuận thế buông lỏng kiềm chế. Kẻ tình nghi vung vẩy bốn cánh tay điên cuồng bỏ chạy, nhưng tiếp tục bị vài cảnh sát mai phục ngoài hành lang vây chặt, hắn không chút nghĩ ngợi xoay người đổi tuyến đường nhưng bị Tôn Chính Khí cao to cùng Lưu Thao chặn lại. Trước sau đều không có đường lui, vẻ mặt hắn chỉ có dữ tợn, không có sợ hãi, cố gắng quơ quào dao nhọn mở một đường máu. Thẳng đến lúc này mọi người mới phát hiện, bốn cánh tay hắn phân biệt nắm bốn con dao, lưỡi dao sắc bén, hiển nhiên thường xuyên được mài giũa. Nhưng làm người ta sợ hãi nhất không phải số hung khí kia mà chính là hai cánh tay giống như từ địa ngục chui ra kia. Chúng nó rất nhỏ gầy, khô quắt nhưng lại mạnh mẽ một cách dị thường. Bởi vì hành lang chật hẹp, hắn vung dao khó tránh bị chạm vào tường, hai cánh tay bình thường run rẩy, tê dại rồi buông lỏng; nhưng hai cái tay nhỏ gầy đen như than chì kia lại có thể trực tiếp quẹt bong cả mặt tường cùng gạch đá. "Đúng xa ra một chút! Nhóm phía sau né ra! Tôi muốn nổ súng!" Đối mặt với con quái vật như vậy, Lưu Thao chỉ có thể dùng vũ khí nóng. Cảnh sát đứng trong tầm bắn lập tức lùi xuống cầu thang, ngay sau đó là đùng đùng hai tiếng, Lưu Thao bắn trúng đùi của kẻ tình nghi. Kẻ này cũng quả cứng rắn, hai chân đã gãy nhưng không rên tiếng nào, vun vút ném dao rồi lăn qua bên cạnh. Chỉ trong nháy mắt, chiếc áo thun màu đen bị xé thành mảnh nhỏ, cảnh tượng càng kinh người hơn đã xảy ra--- từ hai bên sườn của hắn, hai bên eo, thậm chí là hai bên mông cùng bắp đùi mọc ra hơn mười đôi tay nhỏ xám xanh, chúng nó quơ quào, cào cấu, ngọ nguậy, biến một người bình thường thành một con rết xấu xí. 4 Đám Lưu Thao sợ tới sắp nứt cả tim gan, mặc dù cảnh tượng đáng sợ này chân thực phát sinh ở trước mắt nhưng vẫn không thể nào làm bọn họ tin được thứ mà bọn họ nhìn thấy. Hồ Văn Văn đã sợ tới choáng váng, đặt mông ngã ngồi xuống đất, run run đứng không vững. Con rết hình người kia nhanh chóng ngọ nguậy mấy chục cánh tay mảnh khảnh, theo mặt tường leo lên trần hành lang. Móng tay sắc bén hơn cả mũi dao bấu sâu vào mặt tường phát ra âm thanh lẻng xẻng, bụi vụn bay tung tóe, có thể tưởng tượng nếu ai đó rơi vào trong tay hắn thì chắc chắn sẽ bị xé thành mảnh nhỏ trong nháy mắt. Lực sát thương của hắn quả thực đã vượt khỏi dự liệu của tất cả mọi người! "Mau nổ súng, đừng để hắn chạy!" Phát hiện kẻ tình nghi theo trần nhà bò vào phòng trọ, tiếp đó dễ dàng vặn gãy lưới bảo hộ, chuẩn bị bò xuống dưới lầu, Lưu Thao không khỏi hô to. Liêu Phương lập tức giơ súng nhắm vào đầu đối phương. Đúng vậy, bọn họ không có ý định bắt sống, bọn họ cần phải giết chết con quái vật này! Cô bắn trúng, còn là trúng vào điểm yếu hại, nhưng kẻ tình nghi giống như không cảm giác được, hắn đẩy chiếc lưới bảo hộ vặn vẹo biến hình, nhanh chóng biến mất khỏi ban công tờ mờ tối. Súng đạn tạo thành thương tổn rất hạn chế đối với hắn. Lưu Thao chạy tới gần nhìn theo, liền thấy một bóng đen hình người đang bò dọc theo tòa nhà như đang đi trên đất bằng, tình cảnh này thật sự còn khó tưởng tượng hơn cả phim khoa học viễn tưởng. "Đuổi theo mau lên, tuyệt đối không thể để hắn chạy thoát!" Lưu Thao biết rõ nếu để người này trốn được sẽ tạo thành hậu quả đáng sợ như thế nào. Dân chúng sẽ rơi vào khủng hoảng, xã hội cũng vì thế mà rung chuyển, phân cục thành Nam sẽ phải gánh chịu trách nhiệm. Mọi người vội vàng lao xuống lầu đuổi theo, nhưng căn bản không thể nào đuổi kịp mười mấy cánh tay mảnh khảnh đang bò với tốc độ cực nhanh kia. Không ai có thể bắt con quái vật này, không có ai! Sợ hãi, lo lắng, hoảng loạn, thất vọng đang khuấy loạn trái tim bọn họ, bọn họ liều mạng chạy, liều mạng đuổi theo, rốt cuộc sau ba phút cũng nhìn thấy bóng dáng con rít hình người kia. Cánh tay mảnh khảnh tuy tráng kiện nhưng thân thể hắn vẫn là cấu tạo thân thể loài người, không thể nào linh hoạt được như chân rết, cho nên hắn gặp chút va chạm ở các góc quanh, nó ảnh hưởng lớn tới tốc độ của hắn. "Hắn chạy tới bãi đậu xe! Mau, mau lên! Mau cản lại!" Tôn Chính Khí thở hồng hộc hô lớn rồi lại quá gấp không kịp chuẩn bị mà ngã quỵ xuống. Cảnh tượng trước mắt làm cậu ta ngạc nhiên, chỉ thấy Phạn Già La ngồi trong một chiếc xe cảnh sát mở rộng cửa, tay đang cầm một khẩu súng chỉa về phía con rết hình người đang vọt tới gần. "Vô dụng thôi! Đạn không tổn thương được hắn! Cậu mau tránh ra!" Tôn Chính Khí vội vàng bò bật dậy, cố sức chạy nhanh tới trước. Mặc kệ con quái vật kia nguy hiểm cỡ nào, cậu ta cũng phải cản lại, bởi vì bảo vệ nhân dân vô tội chính là trách nhiệm của cậu ta. Nhưng giây tiếp theo, Tôn Chính Khí lại một lần nữa quỳ xuống, vẻ mặt hoàn toàn không dám tin. Thì ra thứ mà Phạn Già La cầm không phải súng lục mà là súng chống bạo loạn; thứ bắn ra không phải viên đạn mà là một tấm lưới dây thép, nháy mắt bắt được con quái vật đang bò lỏm ngổm kia. Người khác liều chết bận rộn cả đêm, cuối cùng lại bị cậu ta nhàn nhã cắm sào chờ nước. Tất cả phát sinh--- thấy được, không thấy được, quá khứ, hiện tại, tương lai, tựa hồ nằm hết trong dự liệu của cậu ta. 3 [end 96]