[94] Linh Môi - Tìm Được Rồi! **** Tôn Chính Khí nói muốn tìm cục trưởng tố cáo liền đi thật, những cảnh sát ngày thường có quan hệ tốt với cậu ta cũng đi cùng, muốn xem thử xem khi cục trưởng biết chuyện sẽ xử lý như thế nào. Đường đường là cảnh sát lại không chịu cố gắng phá án, ngược lại phát điên chạy đi tìm nhà ngoại cảm, này đúng là chuyện cười lớn mà! Chỉ cần đầu óc cục trưởng không bị vô nước thì nhất định sẽ hủy bỏ tư cách tổ trưởng của Liêu Phương, để người khác gánh vác trọng trách. Về phần người này là ai... Nghĩ tới chuyện này, nhóm tổ viên đều nhìn về phía Tôn Chí Khí cùng bạn gái Hồ Văn Văn của cậu ta đang hùng hổ đi tuốt ở phía trước. Hai người đều xuất thân từ cảnh sát thế gia, cha mẹ đều đang giữ chức vụ quan trọng trong ngành cảnh sát, vừa mới tốt nghiệp đã được điều phối tới thủ đô, có thể thấy năng lực giỏi cỡ nào. Nhưng điều phối thì điều phối, muốn chân chính đứng vững gót chân cùng thăng tiến thì phải dựa vào chính bản thân bọn họ, nhanh chóng phá giải vài vụ án quan trọng không thể nghi ngờ là phương pháp mau lẹ nhất. 5 Mắt thấy một vụ trộm cắp vặt nho nhỏ biến thành vụ lớn lên tới cả triệu NDT, thậm chí còn khó khăn tới mức có thể xếp vào mật án, hai người gấp gáp muốn lập công đương nhiên không nhịn nổi, tự nhiên không thể chịu nổi cách làm điên khùng của Liêu Phương. Đám người gấp gấp gáp gáp đi tới phòng làm việc của cục trưởng, dám gõ cửa cũng chỉ có Tôn Chính Khí cùng Hồ Văn Văn. "Ai u, là Tiểu Tôn với tiểu Hồ à, hai đứa sao thế, ăn trúng thuốc nổ hả?" Cục trưởng rất thân thiết với cha mẹ hai người, nói chuyện cũng đặc biệt thân thiết. 4 "Cục trưởng, bọn con tới báo cáo một chuyện, ngài xem nên xử lý thế nào..." Tôn Chính Khí thuật lại mấy lời giả thần giả quỷ của Phạn Già La, tuy rất phản cảm những kẻ như vậy nhưng cậu ta cũng không thêm mắm dặm muối, đạo dưỡng nghề nghiệp vẫn có. Bạn gái Hồ Văn Văn thỉnh thoảng bổ sung hai câu, trọng điểm đặt trên người Liêu Phương, cặn kẽ miêu tả đối phương bị một kẻ lừa đảo dụ dỗ dắt mũi như thế nào. "Cục trưởng, Phạn Già La kia chỉ ngồi đó lật hình chụp, không nghe phân tích vụ án, không xem manh mối, không hỏi chứng cứ, mở miệng liền lôi ra một người hiềm nghi đã sớm bị bọn con loại bỏ, khẳng định người ta là kẻ trộm. Ngài nói xem chuyện này ra cái gì không? Cậu ta có tư cách gì tham gia phá án? Tưởng Cục cảnh sát chúng ta là chợ bán thức ăn, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi chắc? Còn người hiềm nghi là rau cải trên quầy, dáng vẻ có khả nghi hay không là do hắn quyết định? Càng buồn cười hơn chính là, Liêu Phương lại tin, còn bảo tụi con phải đi tìm lông tóc DNA với bàn tay đứt, con lớn như vậy rồi mà chưa từng thấy phương pháp phá án nào hoang đường như vậy! Đúng là lật đổ tam quan của con!" Tôn Chính Khí càng nói mặt càng đỏ, có thể thấy thật sự đang rất phẫn nộ. 4 Cục trưởng không nói lời nào, chỉ không ngừng xoa xoa cái đầu trơn bóng của mình. Tôn Chính Khí cùng Hồ Văn Văn đã kể xong, ánh mắt sáng quắc nhìn ông, lúc này ông mới kịp phản ứng, há miệng liền nói: "Tam quan, chính là dùng để phá vỡ." 4 "Sao cơ?" Tôn Chính Khí cùng Hồ Văn Văn sửng sốt. Lúc này cục trưởng mới ý thức được mình đã nói gì, không khỏi vỗ vỗ tay vịn cười cười. Đúng lúc này, Lưu Thao đẩy cửa tiến vào, hưng phấn nói: "Cục trưởng, tôi có chuyện cần báo." Thấy nhóm hai người Tôn Chính Khí thì lại càng vui vẻ hơn, to giọng nói: "Ai u, thật sự chạy tới tố cáo à? Vậy cục trưởng cũng biết chuyện rồi đúng không? Đội hình sự số một bọn tôi chính thức xin tiếp nhận vụ án này, ngài nói một câu đi, chúng tôi đang vội đi tìm DNA cùng tay đứt nữa đây, đã sắp ba giờ rồi, thời gian không còn nhiều lắm." 5 Anh chỉ đồng hồ treo tường, vẻ mặt khá lo lắng. Cục trưởng ngẩng đầu nhìn lên, cũng gấp theo, liên tục xua tay: "Đi đi đi đi, mau đi đi! Vụ án này thuộc về đội hình sự số một bọn anh đấy!" "Được! Chúng tôi đi ngay!" Lưu Thao kích động chạy tới rồi lại kích động chạy đi, ngay cả dư quang cũng không thèm bố thí cho Tôn Chính Khí cùng Hồ Văn Văn, hai đứa bé này kiến thức quá ít, cần phải rèn luyện nhiều hơn. Tôn Chính Khí, Hồ Văn Văn: ... 2 "Cục trưởng, ngài làm vậy là có ý gì? Vụ án thuộc về đội hình sự số một? Không phải bọn họ chỉ nhận những vụ án quan trọng thôi sao? Dựa vào cái gì mà đoạt vụ án trộm cắp nho nhỏ của tổ bọn con?" Tôn Chính Khí cuống cuồng. "Phạn Già La đã tới rồi, vụ án này chắc chắn sẽ không nhỏ." Cục trưởng thật tâm cảm thán, sau đó xua tay nói: "Được rồi, chuyện mấy đứa báo ta đã biết rồi, mấy đứa bất mãn về Liêu Phương đúng không, vậy tổ chuyên án giải tán ở đây đi. Lập công không thể vội, lần sau sẽ còn cơ hội, đi đi, bận rộn hơn tháng nay rồi, hôm nay về nghỉ ngơi sớm một chút đi." Tôn Chính Khí cùng Hồ Văn Văn không dám tranh cãi với cục trưởng, chỉ đành xanh mặt rời khỏi văn phòng. Nhóm người chờ ở bên ngoài kỳ thực đã sớm nghe thấy lời của Lưu Thao, lúc này đều lúng túng nhìn hai người. Vụ án bị chuyển cho đội khác, tổ chuyên án bị giải tán, cục trưởng bị làm sao vậy? Bị Phạn Già La bỏ thuốc mê rồi sao? "Vừa nãy Đoàn Tiểu Chu cũng xuất phát theo đội hình sự số một rồi, cậu ta bảo cậu ta tin tưởng phán đoán của Phạn Già La cùng Tống tiến sĩ. Chị Liêu tựa hồ rất thưởng thức cậu ta nên đã dẫn đi cùng." Một cảnh sát tiến tới bên tai Tôn Chính Khí thì thầm nói nhỏ. Đoạn Tiểu Chu chính là tổ viên đầu tiên đứng ra hoan nghênh Phạn Già La. Tôn Chính Khí tức giận tới cắn răng, cười lạnh nói: "Tay đứt cái chó má gì chứ, tôi chờ mà xem bọn họ chán nản quay về đây. Đám người này có phải bị điên rồi không? Cục trưởng cũng già tới hồ đồ rồi..." 3 Hồ Văn Văn kéo Tôn Chính Khí, nhỏ giọng nhắc nhở: "Đừng nói nữa, chúng ta đi thôi! Hôm nay không cần tăng ca, mọi người có thể về nghỉ." Nhưng nhóm cảnh sát này lại không muốn đi, bọn họ muốn ở lại chờ xem kết quả, muốn xem xem rốt cuộc là ai sai, muốn biết chân tướng vụ án, muốn bắt tên trộm càn rỡ kia. Chuyện này không liên quan tới công danh lợi lộc, không liên quan tới vinh quang, chỉ là sau khi mặc bộ đồng phục cảnh sát này vào sẽ sinh ra một loại bản năng, là sứ mệnh của bọn họ. Tôn Chính Khí vốn định tới phòng để đồ thay quần áo, không biết sao càng nghĩ lại càng khó chịu, liền đấm mạnh vào tường nói: "Mẹ nó, tôi chờ nổi! Tôi tới xưởng xử lý rác thải Lục Ý đây!" "Tôi cũng đi!" "Đi thôi! Tôi lái xe!" "Chờ tôi một chút!" Mọi người lập tức đi theo, Hồ Văn Văn nhíu mày đứng im tại chỗ. Qua khoảng chừng hai ba phút thì chịu thỏa hiệp, vừa mắng bạn trai vừa chạy tới bãi đậu xe. Cô biết rõ lời Phạn Già La rất hoang đường, hoàn toàn không đáng tin, thế nhưng cô không thể đứng im quan sát khi đồng nghiệp đang cố gắng, bởi vì bọn họ là một tập thể gánh vác sứ mệnh bảo vệ chính nghĩa. 13 Cùng lúc đó, đội viên đội hình sự số một đang đứng trong đống rác hôi thối khó ngửi, choáng váng mặt mày. Người phụ trách Lục Ý chỉ đống túi rác chất thành núi nói: "Lưu đội, đây là số rác chúng tôi thu về hôm nay. Lục Ý chúng tôi chuyên xử lý rác của Kinh thị, trình tự làm việc là nghiền nát, rửa sạch, sau đó đưa vào máy tách dầu và nước, khử mùi, cuối cùng dồn lại một chỗ để tiến hành lên men, làm thành phân bón hữu cơ. Mọi người nhìn đi, cái máy phía sau chính là máy xay, bốn giờ chúng tôi sẽ ném vào xay nhuyễn. Hôm nay là tình huống đặc biệt, chúng tôi phải trì hoãn lại để chờ mọi người tìm kiếm vật chứng." "Nhiều vậy à?" Liêu Phương khiếp sợ. "Đây chỉ là một phần nhỏ thôi." Người phụ trách cười ha hả. "Đừng nói nhảm bắt đầu đi!" Lưu Thao xắn tay áo, đeo bao tay cùng khẩu trang. "Ok, làm thôi làm thôi!" Mọi người xông tới, cũng không cảm thấy khổ hay bẩn. Sau khi nghe Liêu Phương kể lại, bọn họ đã biết mình cần phải tìm cái gì, cũng cực kỳ hiếu kỳ với đôi tay tội ác kia. Nó thật sự không giống tay người, trên thế giới thật sự có thứ như vậy sao? Vấn đề là tất cả mọi người đều rất muốn biết, cũng như lúc bọn họ muốn biết người thứ nhất, người thứ hai, người thứ ba bị hại mà Phạn Già La nói là ai. "Để tôi nói công nhân tới giúp, nhiều rác lắm, chỉ sợ mọi người không làm nổi." Người phụ trách chủ động đề nghị. "Vậy thì rất cám ơn!" Liêu Phương suýt chút nữa đã mừng tới chảy nước mắt. Người phụ trách lại hỏi: "Mọi người đang tìm thứ gì vậy? Có thể miêu tả cụ thể một chút không?" Trán Liêu Phương nhỏ mồ hôi lạnh. Lưu Thao hàm hồ nói: "Một đôi tay đứt, là phần còn lại của tay bị chặt ra." Nhưng đôi tay này có dáng vẻ gì thì anh không miêu tả cụ thể, bởi vì cho dù có nói cũng không có người tin tưởng. Người phụ trách sợ tới mặt mũi trắng bệch, lắp bắp nói: "Tay, tay đứt hả? Tôi không biết công nhân có dám làm không, tôi phải hỏi bọn họ một chút." Nói xong liền chạy biến đi như một làn khói. Kết quả công nhân dám giúp chỉ có năm người, cũng đều là bất đắc dĩ, có thể thấy được người phụ trách phải tốn công sức cỡ nào mới có thể thuyết phục được bọn họ. Mười mấy người bắt đầu tìm kiếm cả ngàn túi rác, bởi vì Lục Ý chuyên xử lý rác ướt nên mùi vị ở nơi này đặc biệt khó ngửi, cơm canh ôi thiu, thịt thối, rượu nước gay mũi, tất cả đều tụ lại trên không trung tạo thành mùi hôi có thể làm đầu óc con người ta nổ tung. Càng bết bát hơn chính là hiện giờ đang là mùa hè, nhiệt độ rất cao, vì thế mùi hôi lại còn bị chưng lên, lên men, giống như nguyên tử bị ném trong máy phát xung, lực sát thương không thua kém gì đầu đạn hạt nhân. Liêu Phương chỉ lục lọi một chốc đã hoa mắt chóng mặt đứng không vững. Nhóm Lưu Thao cũng không tốt hơn bao nhiêu, mồ hôi thấm ướt nhẹp quần áo. Đoàn Tiểu Chu theo tới vội vàng lao xuống núi rác, kéo khẩu trang, vịn tường nôn thốc nôn tháo. Với tốc độ tìm kiếm của bọn họ, chỉ sợ có mấy ngày mấy đêm cũng không lục hết được, còn có thể sẽ bị bệnh. Nhưng vào lúc này, mấy chiếc xe cảnh sát nối đuôi chạy vào bãi đậu xe cách đó không xa, Tôn Chính Khí dẫn theo một đám người chạy tới, vừa đi vừa cởi áo khoác, giống như chuẩn bị làm một vố lớn. "Chị Liêu, bọn tôi tới giúp!" Hồ Văn Văn đi tới quơ quơ tay với Liêu Phương trên núi rác, mỉm cười xán lạn, tựa hồ lục đục nội bộ trước đó không hề tồn tại. Tam quan là tam quan, công việc là công việc, cô sẽ không gộp lại làm một. Nếu mọi người cảm thấy lục rác là phương hướng chính xác thì cô cũng sẽ làm theo, cho dù trong lòng thật sự không ủng hộ. Lục xong tìm xong vẫn không thu hoạch được gì, trở về kiểm điểm cũng không muộn. Cũng vất vả hơn một tháng nay rồi, cô cũng không ngại mệt mỏi thêm một ngày, làm cảnh sát vốn chính là vất vả như vậy. 14 "Sao các cậu lại tới?" Liêu Phương rất kinh ngạc. "Nói nhảm gì vậy, còn khẩu trang với bao tay không?" Tôn Chính Khí mất kiên nhẫn xắn tay áo. Người phụ trách vội vàng mang khẩu trang cùng bao tay tới, bọn họ không nói hai lời bò lên núi rác, cố nhẫn nhịn lục tìm từng túi rác một. Vì một vụ án, bọn họ có thể không ngủ không nghỉ, tự nhiên cũng có thể không sợ khổ không sợ bẩn. Thời gian chậm rãi trôi qua bốn giờ, bắt đầu nhảy tới năm giờ, sáu giờ, bảy giờ... Thấy bọn họ mãi vẫn không tìm được vật chứng, người phụ trách bắt đầu nôn nóng, do dự nói: "Lưu đội, mọi người còn muốn tìm bao lâu nữa? Số rác này chúng tôi phải xử lý trong ngày, không thể dồn lại được, dồn lại sẽ vượt quá năng lực xử lý của chúng tôi, tạo thành ô nhiễm lần hai. Lưu đội, anh xem...." Người phụ trách chỉ nhóm công nhân đã chờ đợi cả nửa ngày. Cảnh sát không đi, công nhân không thể làm việc, cũng không thể rời đi, là tăng ca trá hình. Lưu Thao lớn tiếng đáp lại: "Chờ một chút, sẽ xong ngay thôi." Nhưng sự thực lại trái với lời nói của anh, số rác bị bọn họ lục qua chỉ là một phần nhỏ, càng nhiều hơn đang ở phía sau, giống như một ngọn núi lớn. Tôn Chính Khí nhịn không được hỏi: "Lưu đội, cái tay đứt trong truyền thuyết đâu? Ở nơi nào? Chúng ta đã tìm hơn ba tiếng rồi!" "Tìm thêm một chút, thêm một chút đi, phải kiên nhẫn một chút chứ cậu nhóc!" Lưu Thao gượng gạo cười ha hả. Tôn Chính Khí cắn răng, giống như nghẹn khuất tới cực điểm, bởi vì từ đầu tới cuối cậu ta không hề tin tưởng lời nói của Phạn Già La, vì thế việc tìm kiếm này liền biến thành một chuyện hoang đường, buồn cười, vớ vẩn không có chút ý nghĩa nào. Cậu ta cảm thấy mình đúng là rút não rồi mới nghẹn một hơi chạy tới nơi này chịu tội. "Hử, này là cái gì đây?" Lúc này ở cách đó không xa, một công nhân Lục Ý từ trong túi rác lôi ra một thứ khá giống tay người, vẻ mặt có chút kinh dị quan sát nó, sau đó cảm thấy nó có lẽ không phải là vật chứng cảnh sát muốn tìm nên thuận tay ném qua một bên. Thứ kia vừa vặn rơi xuống bên chân Tôn Chính Khí, làm cậu ta suýt chút nữa đã cắn vào đầu lưỡi mình. Ánh mắt cậu ta trừng to, hơi thở nặng nề, trái tim bắt đầu nhảy lên kịch liệt, bởi vì.... thứ này tuy có dáng vẻ giống tay người nhưng lại hoàn toàn toàn không giống bàn tay từ trên người nhân loại chặt xuống. Tôn Chính Khí sững sờ nhìn nó, trong đầu không ngừng quanh quẩn lời nói của Phạn Già La--- tôi nhìn thấy một đôi tay, mảnh khảnh cành khô bọc trong lớp da cháy xám đen, huyết quản thô to màu đen giăng đầy dưới da cung cấp chất dinh dưỡng cho bắp thịt rắn chắc mạnh mẽ dị thường, những chiếc móng tay sắc bén lóe tia sáng lạnh như lưỡi dao... Mà cái tay ở trước mắt quả thực không khác gì cái tay tội ác mà Phạn Già La miêu tả! Cháy xám đen, mảnh khảnh, khô đét, nhỏ bé yếu ớt, bắp thịt cùng huyết quản phát triển dị thường. Nếu không phải người rõ nội tình thì chỉ nghĩ nó là mô hình plastic chứ không phải là thật. Trên thế giới này sao lại có thứ quỷ dị như vậy chứ? Không thể! Không thể nào! Trước đó, suy nghĩ của Tôn Chính Khí cũng giống hệt như người công nhân đã ném thứ này đi, nhưng bây giờ tam quan của cậu ta đã vỡ nát; tín niệm sụp đổ; nhìn cái tay này, cậu ta không biết nên làm gì bây giờ. Một lát sau, người công nhân nọ lại từ trong chiếc túi kia lôi ra thêm một cái tay, đồng dạng cũng coi là rác plastic mà ném tới bên chân Tôn Chính Khí, tức giận lẩm bẩm: "Đã thi hành lâu như vậy sao lại còn người không biết phân loại rác vậy chứ! Plastic là rác vô cơ, chuyện này mà cũng không biết nữa à?" 1 Lúc này Tôn Chính Khí mới giống như tỉnh khỏi cơn mơ, đưa tay run rẩy nhặt nốt cái tay kia lên, sợ hãi lại không dám tin liếc nhìn. Cầm lên tay mới phát hiện, cái tay này cầm vào có cảm giác giống như vật phẩm silicon, so với tay người cứng hơn một chút nhưng lại rất đàn hồi co dãn, có lẽ là nhờ vào phần bắp thịt rắn chắc mạnh mẽ, từ mặt cắt có thể nhìn thấy đầu khớp xương cùng một tầng máu thịt mơ hồ. Nếu không quan sát kỹ, chỉ nhìn sơ qua thì tám chín phần mười nghĩ là món đồ chơi chặt ra từ mô hình silicon. Tôn Chính Khí căn bản không có cách nào tưởng tượng nó là cái dạng gì khi sinh trưởng trên thân người. Người sở hữu đôi tay này có thể coi là người sao? Cậu ta cứng ngắc xoay người lại, giơ cao bàn tay đứt, run run giọng nói: "Lưu đội, chị Liêu, tôi tìm được rồi!" Mọi người đều nhìn qua, sau đó đều sững sờ. Hồ Văn Văn cách đó gần nhất nhìn cái tay kia mà đặt mông ngã ngồi xuống đống rác đang bươi! Là thật, những lời Phạn Già La nói lại là thật, đôi tay tội ác kia thật sự tồn tại! [end 94]