[93] Linh Môi - Đôi Tay Tội Ác **** Tống Duệ tới đã loại bỏ hết thảy tranh luận, mọi người nhất trí gạt Phạn Già La qua một bên, bắt đầu kể lại tình huống của vụ án trộm cắp này, chứng cứ liên quan dán lên bảng ghi chú, lại lấy ra máy tính bảng, mở video giám sát từ trạm tới trên tàu. "Ảnh chụp thôi cũng có hơn bảy trăm tấm, đều lấy từ video giám sát. Bọn tôi đã điều tra hết toàn bộ những hành khách có mặt ở xung quanh người mất của khi vụ trộm diễn ra, người này có hiềm nghi lớn nhất nhưng cũng là người đầu tiên bị loại bỏ hiềm nghi." Cậu cảnh sát tỏ vẻ chán ghét Phạn Già La khi nãy chỉ vào một tấm hình nói, người này tên là Tôn Chính Khí, người cũng như tên, cực kỳ chính trực, truyệt đối không tin quỷ thần, chỉ tôn trọng khoa học. Tống Duệ nhìn chằm chằm ảnh chụp. Phạn Già La nhận lấy xấp hình Liêu Phương đưa qua, từng tấm từng tấm chậm rãi cảm ứng, cũng không chăm chú nghe Tôn Chính Khí nói chuyện. Tôn Chính Khí tức giận trừng một cái, tiếp tục nói: "Vì sao tôi nói người này hiềm nghi lớn nhất? Bởi vì mỗi khi vụ trộm phát sinh, hắn luôn đứng ở gần người mất của, có đôi khi còn dán sát, thật sự rất thuận tiện để ra tay. Tống Duệ trầm ngâm: "Mỗi lần đều xuất hiện ở bên cạnh người mất của? Như vậy nhất định không phải trùng hợp." "Đúng vậy, chúng tôi cũng tin rằng không phải trùng hợp nên đã xếp hắn vào danh sách hiềm nghi số một. Nhưng khi anh xem camera giám sát sẽ hiểu được vì sao chúng tôi lại loại bỏ hiềm nghi." Tôn Chính Khí tìm kiếm trong số video giám sát, bắt đầu phát hình một đoạn. Đoạn video đầu tiên: người hiềm nghi đang xem tạp chí, hai tay đều cầm quyển tạp chí, cách vài phút lại lật trang, dáng dấp rất chăm chú, mà người phụ nữ đang thắt dây đỏ ngồi ở bên cạnh chính là người mất của. Đoạn video thứ hai: người hiềm nghi một tay cầm vòng treo, tay kia cầm điện thoại nghiêm túc xem gì đó, người đàn ông trung niên đứng bên cạnh chính là người mất của. Đoạn video thứ ba: người hiềm nghi đang chơi game, hai tay cầm điện thoại bấm bấm không ngừng, có vẻ rất bận rộn, người mất của đồng dạng cũng ngồi ở bên cạnh. Đoạn video thứ tư... Sau khi xem xong mười mấy đoạn video, Tôn Chính Khí giải thích: "Tống tiến sĩ, anh có phát hiện không, tuy là người cách người mất của gần nhất nhưng hắn vẫn luôn đọc sách hoặc chơi game, hai tay căn bản không rảnh rỗi, sao có thể lấy trộm đồ được? Bọn tôi đã từng hoài nghi hắn dùng tay giả để giả trang, nhưng anh xem đi, này giống tay giả sao? Tay giả có thể linh hoạt như vậy sao? Hơn nữa theo chúng tôi điều tra được, hắn ở khu chung cư Liễu Hà, làm việc trong một nhà hàng ở khu chung cư Phượng Dương, mỗi ngày đều qua lại hai nơi này nên cố định đi tuyến tàu số sáu cũng không kỳ quái. Rất nhiều người có sinh hoạt quy luật giống như hắn, sau khi loại trừ hắn khỏi danh sách hiềm nghi, chúng tôi đã phát hiện càng nhiều gương mặt khả nghi hơn, nhưng sau khi điều tra thì đều lần lượt loại bỏ." Tôn Chính Khí uể oải nói: "Tới tận bây giờ, chúng tôi vẫn chưa tìm được tên trộm này, hắn giống như tàng hình vậy, điện thoại bị trộm được cũng không được bán tới chợ đen, cứ vậy biến mất. Mục đích chủ yếu của hắn không phải bán sang tay điện thoại, mà là đánh cắp tiền tài, những khoản tiền đó nhanh chóng được chuyển tới một tài sản trong nước rồi chuyển sang tài khoản nặc danh ở hải ngoại, căn bản không thể điều tra. Tài khoản trung gian ở trong nước cũng được tạo từ căn cước ăn cắp, tra tới chỗ người này thì đối phương căn bản còn không biết mình đã tạo tài khoản, tất cả manh mối đều bị cắt đứt. Tới bây giờ số tiền mà hắn trộm đã lên tới hơn tám trăm ngàn, chẳng mấy chốc sẽ qua chín trăm ngàn, một triệu! Hành vi của hắn ngày càng càn rỡ nhưng chúng tôi lại không có biện pháp gì! Chúng tôi đã thử cách câu cá, nhưng hắn tựa hồ có thể ngửi được mùi vị của cảnh sát, không có cách nào câu được, thật sự quá gian xảo!" Tôn Chính Khí dùng sức đấm mặt bàn, vẻ mặt thất bại. Tống Duệ lần lượt phân tích số video này, đáy mắt lóe lên một tia hiểu rõ. Anh tựa hồ đã biết gì đó nhưng không giải thích nghi hoặc cho nhóm cảnh sát, ngược lại nhìn về phía Phạn Già La, thấp giọng hỏi: "Em cảm thấy thế nào?" Môi Tôn Chính Khí run run vài cái, tựa hồ rất bất mãn với hành động trưng cầu ý kiến của nhân sĩ không chuyên nghiệp nhưng lại gắng gượng nghẹn lại. Từ khi nhìn thấy tấm hình thứ hai mươi tám, Phạn Già La đã không tiếp tục lật nữa, chỉ chăm chú nhìn người trong hình, mà vừa vặn người này cũng chính là người tình nghi số một mà Tôn Chính Khí vừa nói. Mặc dù không lên tiếng, chỉ chăm chú quan sát, con ngươi lóe lên tia sáng thần bí khó lường, đến tận khi Tống Duệ dùng ngón trỏ nhẹ nhàng gõ gõ mu bàn tay cậu, cậu mới hồi phục tinh thần, khẳng định nói: "Là hắn." 1 "Cậu đùa cái gì vậy? Chúng tôi đang phân tích tình tiết vụ án, cậu muốn giả giờ giả vịt thì tới đài truyền hình mà giả, cảnh sát chúng tôi không thiếu tài trợ, không cần cậu khoa tay múa chân! Cậu có biết, mỗi một câu nói cậu nói ra đều phải gánh vác trách nhiệm pháp luật không hả?" Tôn Chính Khí, người cũng như tên, rất nóng tính, lúc này lập tức phẫn nộ đập bàn. Bọn họ khổ sở điều tra hơn một tháng mới loại bỏ được người hiềm nghi, dựa vào cái gì tên minh tinh này vừa mở miệng đã chỉ định đối phương là hung phạm, ngay cả chứng cứ cũng không cần, tưởng đang chơi trò tuyển chọn chắc? Tống Duệ lại hùa theo: "Tôi cũng cảm thấy là hắn." Tôn Chính Khí lòng đầy phẫn nộ: ... Nhóm cảnh sát còn lại... Liêu Phương: "Hai vị đại lão, xin hãy nói lý do của mỗi người đi! Ôi chao, hai người chờ chút, tôi phải ghi chú lại!" Cô cuống cuồng chụp lấy cây viết, chăm chú lắng nghe. Phạn Già La cũng dùng ngón trỏ thon dài của mình gõ gõ tay Tống Duệ, giọng nói ôn hòa bình thản: "Anh nói trước đi." 2 Lông trên mu bàn tay Tống Duệ đều dựng lên hết, một tầng da gà vừa nổi trên biểu bì đã bị anh áp chế xuống. Anh quay đầu, nhìn vào màn hình máy tính bảng, ánh sáng chiết xạ lập tức che giấu đi ánh mắt sâu thăm thẳm lại có chút lóe sáng của anh. Anh tua video lại vài phút rồi nhấn tạm ngừng, chỉ người hiềm nghi số một: "Có năm lý do làm tôi nghi ngờ hắn: thứ nhất, mỗi ngày hắn đều mặc chiếc áo khoác quá khổ này, đặc điểm lớn nhất của loại áo này là có nhiều túi áo, rất dễ dàng hành động cùng che giấu tang vật, là loại trang phục mà kẻ cắp chuyên nghiệp thích mặc nhất." "Thứ hai, vẫn là vấn đề quần áo. Bây giờ đang là mùa hè, thời tiết nóng bức, mặc dù chất liệu của chiếc áo khoác này khá mỏng nhưng mặc như vậy cũng không quá thoải mái, hơn nữa còn là liên tục mặc suốt ba bốn chục ngày, không có ngày nào mặc áo ngắn tay, mọi người không cảm thấy khác thường à?" 1 "Thứ ba, mỗi lần mất cắp hắn đều ở gần người mất đồ, liên tiếp ba bốn chục ngày, ngày nào cũng thế, tôi không tin trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy." "Thứ tư, mỗi lần đều trông có vẻ rất tập trung vào chuyện của mình, căn bản không hề rảnh rỗi, nhưng nếu quan sát kỹ ánh mắt của hắn thì sẽ phát hiện, cứ cách vài phút hắn lại rũ mi mắt, chuyển động con ngươi liếc nhìn về phía người mất đồ, đó là hành vi bí mật quan sát." "Thứ năm, sau khi âm thầm quan sát một trận hắn lại ngừng lại, chân chính dời lực chú ý vào chuyện đang làm trên tay, là vì sao chứ?" Liêu Phương vừa nghe giải thích vừa xem video, lúc này bừng tỉnh hiểu ra: "Tôi hiểu rồi, hắn đã trộm được đồ rồi nên không cần phải quan sát nữa!" Tống Duệ vuốt cằm: "Đúng vậy, hắn đã đắc thủ, quan sát tiếp sẽ phát hiện, hắn bắt đầu không ngừng chú ý tới đèn báo hiệu tới trạm, là biểu hiện nôn nóng muốn xuống tàu. Sau đó hắn sẽ từ từ đi tới phía trước hoặc đi lùi ra phía sau, tới toa thứ hai, toa thứ ba, thậm chí là toa thứ tư, tàu điện ngầm vào buổi sáng cùng buổi tối chính là thời điểm chật chội nhất, mọi người muốn bị giày vò như vậy sao?" Liêu Phương lắc đầu lia lịa: "Chắn chắc là không! Tàu điện ngầm chật chội như vậy, chỉ chen vào thôi đã đủ mệt rồi, tìm được ghế trống chỉ hận không thể dính mông vào đó, làm gì có ai cam lòng bỏ đi chứ, lại còn đi ba bốn toa như vậy, không mệt chắc?" Tống Duệ tùy ý nhấn màn hình, để đoạn video phát hình bình thường, sau đó gỡ mắt kính xuống, bắt đầu chậm rãi cẩn thận chà lau thấu kính, hỏi ra vấn đề cực kỳ sắc bén: "Hành vi khác thường như vậy vốn phải là đối tượng trọng điểm điều tra mới đúng, sao lại là người đầu tiên bị loại trừ hiềm nghi chứ?" Lúc này, video vừa vặn phát tới khúc người mất của phát hiện mình mất điện thoại nên bắt đầu tìm kiếm cùng hỏi xung quanh. Người xung quanh đều bị nghi ngờ, cũng bị nhân viên bảo vệ kiểm tra, mà người đàn ông mặc áo khoác kia lại không hề bị ảnh hưởng, bởi vì hắn rời đi từ rất sớm rồi. Nhóm cảnh sát ngơ ngác xem đoạn video này, nhiều lần tự hỏi chính mình: đúng vậy, Tống tiến sĩ phân tích như vậy, hiểm nghi của hắn quả thực rất lớn, tại sao bọn họ lại loại hắn ra chứ? 1 Tôn Chính Khí giơ tay, tăng cao âm lượng nói: "Nhưng mà Tống tiến sĩ, lúc hắn ở gần người mất của, hai tay của hắn đều xuất hiện trong phạm vi tầm mắt của chúng ta, không hề rảnh rỗi, anh nói xem hắn dùng phương pháp gì để trộm điện thoại? Lẽ nào dùng ngón chân? Nhưng hắn đâu có cởi giày?" Đúng vậy, người đàn ông mặc áo khoác này quả thực rất khả nghi, nhưng phương pháp trộm cắp của hắn thì sao? Nên giải thích thế nào? Tống Duệ một lần nữa đeo kính lên, mỉm cười thích thú: "Chuyện này phải hỏi Phạn tiên sinh rồi." Anh đưa tay, lòng bàn tay xòe ra hướng về phía Phạn Già La. Đó là tư thế tao nhã lại cung kính giới thiệu một nhân vật quan trọng với mọi người. Lời chưa nói ra của anh là: chuyên ngành của tôi chỉ có thể chỉ dẫn được tới đây, có thể đi tới điểm cuối hay không thì các người phải dựa vào vị này. Nhóm cảnh sát theo chỉ dẫn của Tống tiến sĩ nhìn về phía Phạn Già La, biểu tình trên mặt lại càng hoang mang hơn, càng hoài nghi hơn. Vụ án này không phân tích thì thôi, càng phân tích lại càng rối, làm gì có kẻ trộm cắp nào không dùng tay? Lẽ nào dùng ý niệm? 2 Liêu Phương cùng quay đầu sang nhìn về phía Phạn Già La, mắt mở to, hai lỗ tai dựng thẳng, tay cầm giấy bút, dáng vẽ chuẩn bị sẵn sàng. Cô tuyệt đối sẽ không hoài nghi phán đoán của Phạn tiên sinh. Phạn Già La chắp tay kẹp tấm hình kẻ tình nghi trong tay, mi mắt hơi rũ xuống che đi ánh sáng u ám trong mắt, không nhanh không chậm nói: "Tôi không thể đưa ra phân tích hợp lý, tôi chỉ có thể chỉ ra con đường cho mọi người. Đây không phải một vụ án trộm cắp bình thường, thực tế chỉ cần tên trộm này giấu đi sơ hở thì tôi tin tưởng cả đời này mọi người cũng không thể bắt được hắn." Tôn Chính Khí xùy cười chế nhạo, giọng nói khinh khỉnh: "Lại nữa rồi, ra vẻ huyền bí!" Nữ cảnh sát ngồi bên cạnh thực đồng cảm, nhưng lại không muốn Diss trước mặt mọi người. Phạn Già La cũng không để ý tới phản ứng của bọn họ, chỉ kẹp tấm hình, rũ mắt, thấp giọng nói: "Tôi nhìn thấy một đôi tay, mảnh khảnh cành khô bọc trong lớp da cháy xám đen, huyết quản thô to màu đen giăng đầy dưới da cung cấp chất dinh dưỡng cho bắp thịt rắn chắc mạnh mẽ dị thường, những chiếc móng tay sắc bén lóe tia sáng lạnh như lưỡi dao. Đôi tay này rất có lực, rất linh hoạt, là đôi tay sinh ra vì tội ác. Tìm được nó, mọi người sẽ tìm được kẻ cắp." Tôn Chính Khí cười khinh miệt: "Xùy! Người này xỉn rồi hay chơi lắc quá liều vậy? Này mà là hình dung tay người sao? Hay đợi lát nữa chúng ta dẫn cậu ta tới bệnh viện kiểm tra nước tiểu đi?" 15 Nữ cảnh sát liếc mắt, cười nhạt với loại chuyện ngàn lẻ một đêm này. Những người khác cũng dừng lại động tác ghi chú, hờ hững nhìn Phạn Già La biểu diễn. Cậu ta nói cái quái gì vậy? Đang phân tích vụ án yên lành sao lại chuyển thành kể chuyện quỷ rồi? Chỉ có Liêu Phương cùng Tống Duệ không chớp mắt nhìn thanh niên, cực kỳ chăm chú lắng nghe. Thấy biểu tình hai người, mọi người chỉ có thể đè nén nghi vấn cùng căm phẫn, nghe nói xong. Phạn Già La buông ảnh chụp, đổi thành bút bi, vừa phác họa vừa nói: "Thông qua ký hiệu này, mọi người có thể tìm được đôi tay tội ác này, nhưng động tác phải nhanh, qua bốn giờ chiều, nó sẽ biến mất." Liêu Phương vội vàng rướn cổ nhìn ký tự dưới ngòi bút, kinh ngạc hô: "Tôi biết ký tự này! Nhìn quen quá, quen quá kia, nháy mắt khi nãy đã nhớ ra nhưng cũng quên mất rồi! Nghĩ đi, nghĩ đi!" Cô dùng sức vỗ đầu mình, chỉ hận không thể đánh văng ký ức kia ra ngoài. Tôn Chính Khí nhỏ giọng nói: "Cô ta điên rồi!" Nữ cảnh sát gật đầu, thì thầm: "Cô ta chịu áp lực lớn quá, thông cảm chút đi!" Những cảnh sát khác cũng đỡ trán, nhắm mắt, không dám nhìn dáng vẻ Liêu Phương bị một kẻ lừa gạt đùa giỡn xoay quanh. Tống Duệ chỉ điểm: "Lục Ý." Liêu Phương đột nhiên vỗ bàn, lớn tiếng rống giận: "Đúng rồi! Là Lục Ý! Là ký hiệu của xưởng xử lý rác thải Lục Ý!" Tống Duệ nhìn đồng hồ một chút, nhắc nhở lần nữa: "Bốn giờ chiều hằng ngày chính là thời gian bọn họ xử lý rác rưởi sinh hoạt, hiện giờ đã là hai giờ rưỡi rồi, thời gian của các cô cậu không còn nhiều đâu." Phạn Già La bổ sung: "Tìm được thì so sánh DNA với người hiềm nghi. Hết chuyện thì tôi đi trước đây." "Vậy tôi cũng đi." Tống Duệ lập tức đứng dậy. Trước khi rời khỏi phòng làm việc, Phạn Già La nhìn về phía Liêu Phương, thận trọng cảnh báo: "Hắn rất nguy hiểm, lúc bắt hắn gọi điện thoại cho tôi, di động của tôi sẵn sàng mở 24/24 vì cô." "Vâng vâng vâng, tôi nhất định sẽ gọi. Cám ơn Phạn tiên sinh, tôi lập tức phái người tới Lục Ý ngay!" Kỳ thực Liêu Phương căn bản không hiểu được lời của Phạn Già La, nhưng cô đã biết mình nên làm thế nào. "Như vậy, hẹn gặp lại." Phạn Già La phất tay một cái, dẫn Hứa Nghệ Dương cùng Tống Duệ không nhanh không chậm rời đi. Ba người vừa đi vừa nói chuyện với nhau, âm thanh dần dần rời xa, tiếng nói gấp gáp của Liêu Phương vang vọng trong phòng làm việc: "Đi, chúng ta chia binh hai đường hành động! Một đội đi lấy DNA của kẻ hiềm nghi, động tác kín tiếng một chút, đừng bứt dây động rừng; một đội chạy tới xưởng xử lý rác thải Lục Ý, tìm tay!" Tôn Chính Khí là người đầu tiên phản đối: "Đi gì mà đi, bọn tôi không đi! Chị Liêu, đầu óc chị bị nước vào rồi à? Chị nghĩ lại lời mình vừa nói đi, chị không cảm thấy mâu thuẫn sao? Dùng một đôi tay bị chặt đứt để so sánh DNA với kẻ hiềm nghi, kết quả có thể trùng khớp sao? Tay hắn không phải phải ở trên người hắn sao? Hơn nữa một đôi tay đứt thì có liên quan gì tới vụ án của chúng ta chứ? Cần phải tìm hắn để lấy DNA sao? Trực tiếp tới bệnh viện tìm người bị chặt cả hai tay là được rồi! Chị Liêu, chị nghĩ lại lời nói của Phạn Già La đi, chúng ăn khớp sao? Có tính chân thực sao? Có liên quan sao?" 10 Liên Phương bị hỏi khó. Nữ cảnh sát kia cũng đứng dậy, không thể nhịn nổi nữa nói: "Chị Liêu, liên tục chạy ngược chạy xuôi ở ngoài hơn một tháng nay, mọi người cũng mệt sắp chết rồi, chị đừng lãng phí thời gian và công sức của mọi người nữa được không? Tôi biết chị phải chịu áp lực rất lớn, bằng không như vầy đi, chị về nhà nghỉ ngơi trước đi, đừng nghĩ ngợi gì nữa, bọn tôi ở lại đây họp, gom lại hết tất cả đầu mối, chờ chị nghỉ ngơi khỏe lại rồi sẽ báo cáo với chị." Lời này nghe có vẻ dễ nghe, nhưng kỳ thực là muốn đoạt quyền, thật sự chọc cười Liêu Phương. Cô gật đầu với đám người trước mặt, hừ lạnh: "Được được được, mấy cô cậu không chịu nghe tôi đúng không? Tôi tự tìm người tra xét, không cần tới mấy người. Hiện giờ tôi tuyên bố, tổ chuyên án này giải tán, ai về nhà nấy mà tìm mẹ mình đi!" Liêu Phương dùng sức đóng sầm cửa lại, biểu lộ cơn giận của mình. Tôn Chính Khí đuổi theo hô to: "Liêu Phương, tổ chuyên án này là lãnh đạo thành lập, muốn giải tán cũng phải do lãnh đạo quyết định, không tới lượt chị làm chủ đâu! Bây giờ tôi sẽ tìm cục trưởng phân xử, chị chờ chịu phạt đi!" 3 [end 93]