[92] Linh Môi - Vụ Trộm Cắp Kỳ Quái **** Lúc Tống Duệ từ phòng tạm giam đi ra ngoài thì chỉ thấy Phạn Già La bắt chéo đôi chân thon dài, rũ mi mắt, im lặng ngồi trên ghế đặt dọc hành lang. Hứa Nghệ Dương ở bên cạnh cố gắng bắt chước tư thế của cậu, cũng bắt chéo đôi chân ngắn ngũn, chống cằm, chân mày nhíu lại, vẻ mặt nghiêm túc ngồi trên ghế. Nếu không phải là người hiểu nội tình câu chuyện, thật sự sẽ cho rằng hai người này có quan hệ huyết thống, đồng dạng là làn da trắng bệt, đồng dạng là đôi môi đỏ thẫm, đồng dạng là đôi mắt đen nhánh, tất cả đều chứng tỏ bọn họ chính là đồng loại. Về phần loại nào, Tống Duệ vẫn chưa phân tích, cũng không quan trọng. 1 "Đi thôi, tới phòng làm việc của tôi." Tống Duệ đưa tay xoa đầu Hứa Nghệ Dương. Cậu bé uốn éo né tránh, nhưng sau đó thực vui sướng khi nghĩ tới anh là luật sư, có thể giúp anh trai làm thủ tục nhận nuôi, vì thế lại bất đắc dĩ uốn éo quay trở lại, đưa đầu tới--- sờ đi nè. 1 Tống Duệ xoa xoa, trong mắt mang theo ý cười. Không biết vì sao, tâm tình của anh hôm nay rất tốt. "Mẹ của cậu bé thế nào?" Phạn Già La lười biếng đứng dậy. "Trầm cảm nặng, hưng cảm, rối loạn ảo tưởng (delusional disorder), sẽ không chịu trách nhiệm pháp luật, nhưng nửa đời sau có khả năng phải sống ở bệnh viện tâm thần." Rối loạn ảo tưởng chính là bản thăng cấp của ảo tưởng, tức là người bệnh bình thường rất bình thường, đột nhiên vào lúc nào đó sẽ sinh ra vọng tưởng, bắt đầu không thể khống chế được hành vi của mình. Người mắc bệnh này không cần chịu trách nhiệm pháp luật, nhưng chỉ có Tống Duệ biết, Trần Huệ không mắc chứng ảo tưởng, cô ta nói Hứa Hàm Quang đã giết con của mình, đó không phải ảo tưởng mà là sự thật. Nhưng chuyện người chết sống lại thật sự quá đáng sợ, nói ra ai sẽ tin chứ? Huống chi Tống Duệ cũng không nguyện ý để bất kỳ kẻ nào phát hiện bí mật của Phạn Già La, chỉ một mình anh biết là đủ rồi, vì vậy anh ký tên vào bản giám định, quyết định sự thực. Phạn Già La sớm đã dự cảm được kết cục cuối cùng của Trần Huệ, liền gật đầu không hỏi thêm nữa, điều cậu quan tâm nhất hiện giờ là vấn đề quyền giám hộ của Hứa Nghệ Dương. Tống Duệ rất kiên trì đưa ra vài quyển sách liên quan, từng chút từng chút giải thích cặn kẽ, còn cả thủ tục nên làm thế nào, chuẩn bị tài liệu gì, đi tới ban ngành nào, tất cả đều viết rõ ràng trên giấy, để Phạn Già La mang về chậm rãi chuẩn bị. Nhìn thấy mục tình trạng sức khỏe, Phạn Già La theo bản năng nhíu mày. Tống Duệ thực tri kỷ nói: "Chuyện này em không cần lo lắng, tôi sẽ chuẩn bị báo cáo kiểm tra sức khỏe cho bọn em." Anh biết một lớn một nhỏ này không thể tới bệnh viện, bằng không thế giới này sẽ hỗn loạn. 2 Phạn Già La nhướng cao mày, nghiêng đầu nhìn Tống Duệ, anh liền học theo động tác của Phạn Già La lần trước, đặt ngón trỏ khớp xương rõ ràng lên trên cánh môi, làm ra động tác 'biết mà không nói'. Ánh mắt Phạn Già La khẽ cong, im lặng mỉm cười. Đây là một nụ cười tươi sáng rạng rỡ hiếm thấy, tựa như ánh nắng rực rỡ chói lóa trên bầu trời quang đãng, chói mắt, ấm áp. Thân thể cậu mặc dù không có nhiệt độ, nhưng trái tim của cậu có thể cảm nhận và chứa đựng nhiệt độ từ thế giới bên ngoài truyền tới. "Tống tiến sĩ, anh ngày càng làm người ta yêu thích rồi đấy." Cậu thật lòng nói. "Thật sao?" Tống Duệ từ chối cho ý kiến, khóe môi không thể kiềm chế nhếch lên. 3 Sau khi biết được thủ tục nhận nuôi, Phạn Già La liền tới phòng xác nhận thi thể Hứa Hàm Quang. Cậu không bảo Hứa Nghệ Dương tránh mặt, trong ánh mắt không đồng ý của cảnh sát nhìn thẳng về phía thi thể cứng ngắc lạnh băng, thận trọng căn dặn: "Em phải dùng thân phận một người con có hiếu làm tang lễ cho ông ta, đó là phần huyết thống ràng buộc cuối cùng của em và ông ta, là khoản nợ mà em cần phải trả. Mà khoản nợ ông ta thiếu em, đã dùng cái này để đổi rồi." Cậu chỉ phần trái tim bị lưỡi dao đâm thủng của Hứa Hàm Quang, thở dài nói: "Nhân thế chính là một vòng tuần hoàn, em trồng cái gì sẽ kết ra quả đó, đừng tưởng chết rồi thì có thể chạy trốn, trốn không thoát được đâu. Em hiểu chưa?" Cậu ám chỉ Hứa Nghệ Dương, đừng tưởng rằng mình đã chết rồi thì có thể làm xằng làm bậy, hết thảy trên thế gian này đều đã có sắp xếp, báo ứng không phải không có, nó vẫn luôn ở đó, chỉ là tới sớm hay muộn mà thôi. "Hiểu! Sẽ, nghe, lời!" Hứa Nghệ Dương dùng sức gật đầu, từng chữ hứa hẹn. Bé rất thông minh, gần như ngay lập tức hiểu được ý của anh trai. Thấy dáng dấp kiên cường cùng hiểu chuyện của đứa nhỏ, vị cảnh sát nãy giờ vẫn dùng ánh mắt trách cứ nhìn Phạn Già La đột nhiên cảm thấy thật xấu hổ. Tuy tình cảnh này quả thực không thích hợp để đứa nhỏ nhìn thấy, nhưng đứa bé này đã không còn cha, mẹ cũng đã điên rồi, bé chỉ có thể dựa vào chính mình. Nếu để bé sớm đối mặt với thực tế tàn khốc, hiểu được cuộc sống không hề dễ dàng, bé sẽ kiên cường hơn mà sống sót, như vậy cũng là một loại cổ vũ. "Phạn tiên sinh, xin hãy ký tên vào tờ đơn này." Cảnh sát đưa một tờ đơn tới, giọng nói đã dịu đi rất nhiều. Anh vốn tưởng Phạn Già La không đáng tin, nhưng hiện giờ xem ra, so với phần lớn mọi người lại càng đáng tin hơn, đứa bé có thể đi theo cậu ta cũng coi như là một loại may mắn. Phạn Già La ký tên, sau đó gọi điện cho Tào Hiểu Huy, bảo đối phương đặt nhà tang lễ, liên hệ bên hỏa táng, sang đó lại mua một phần mộ để đặt hủ tro cốt Hứa Hàm Quang. Tựa hồ muốn làm trọn vẹn trách nhiệm, cậu cố gắng an bài mọi việc, chú ý đủ vấn đề. Tống Duệ vẫn luôn ở bên cạnh yên lặng quan sát, hiểu biết về cậu lại càng sâu hơn. Đây không phải một vị tu hành không nhiễm khói lửa nhân gian, vừa vặn ngược lại, cậu có vẻ rất am hiểu xử lý các chuyện trần tục này. 3 Phạn Già La một đường vừa đi vừa gọi điện thoại, mà Hứa Nghệ Dương thì nắm chặt ống tay áo cậu, ngẩng đầu, dùng ánh mắt sùng bái nhìn cậu. Lúc đi tới cửa Cục cảnh sát, hậu sự của Hứa Hàm Quang đã an bài thỏa đáng, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền tới tiếng gọi: "Phạn tiên sinh, cậu chờ một chút!" Phạn Già La ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Liêu Phương đứng trên cầu thang tầng hai, cổ thò ra ngoài: "Phạn tiên sinh, cậu có thể giúp tôi một chuyện không? Tôi gặp phải một vụ án rất khó giải quyết." Gương mặt xinh đẹp của cô gái nhăn tít lại, giống như một cái bánh bao, có thể dễ dàng nhận ra vụ án này đã làm cô phiền não đến mức nào. Ánh mắt Phạn Già La lóe lên một tia sáng u ám, tựa hồ cảm ứng được gì đó về vụ án này. "Được, tôi rất sẵn lòng." Mũi chân xoay chuyển quay ngược trở lại. "Tôi cũng giúp cô phân tích một chút vậy." Tống Duệ thực tự nhiên nói. Thoáng cái đã mời được hai vị đại thần, Liêu Phương mừng tới mức suýt chút nữa đã không phân biệt được phương hướng. Cô ba chân bốn cẳng chạy xuống lầu, xoa xoa tay lải nhải nói: "Tốt quá, thật tốt quá, rất cám ơn hai vị đã sẵn sòng trợ giúp như vậy! Mời qua bên này, mời qua bên này, tôi dẫn hai người đi xem tài liệu. Tài liệu hơi nhiều một chút, để nói trước tình huống. Hai người cũng biết, tôi mới gia nhập không lâu, không có kinh nghiệm, đội trưởng bảo lính mới bọn tôi điều tra mấy vụ án nhỏ, tỷ như trộm cướp, đánh nhau, gọi điện lừa đảo này nọ." "Gần đây tôi đang điều tra một vụ trộm cắp, cụ thể là trộm trên tàu điện ngầm. Hai người cũng biết đó, trên tàu điện ngầm có lắp đặt camera giám sát, ai trộm thì cứ kiểm tra camera là biết ngay, sau đó chỉ cần điều tra nhân dạng, xác định thân phận, theo dõi, bắt giữ, khả năng phá án là rất cao. Có phải hai người cảm thấy rất đơn giản không?" Nói tới đây, Liêu Phương lại đau khổ vò đầu: "Ban đầu tôi cũng cảm thấy quá đơn giản nên hí ha hí hửng tiếp nhận vụ án này. Kết quả tôi tra xét mấy trăm đoạn video giám sát nhưng vẫn không thể tìm được cái tên trộm càn rỡ gây án trên tuyến tàu số sáu này! Hắn giống như có thể tàng hình vậy, tới vô hình đi cũng vô hình, căn bản không có dấu vết để tìm kiếm! Chỉ một tháng ngắn ngủi, hắn đã gây án hơn sáu mươi lần, chuyên nhắm tới cả trai lẫn gái dùng túi hiệu, hơn nữa chỉ trộm điện thoại, những thứ khác không đụng tới. Hắn còn đặc biệt am hiểu phá giải mật mã điện thoại, sau khi điện thoại bị trộm, tiền trong ví Alipay, Wechat cùng ngân hàng trực tuyến của người bị hại sẽ lập tức bị chuyển đi. Tôi nghe Tiểu Lý nói, tốc độ phá giải này thật sự không có khả năng, bởi vì giải mật mã là một quá trình rất phức tạp, còn phải dùng phần mềm tương ứng, thời gian cần tiêu tốn là vài ngày, nhanh lắm thì cũng phải giờ. Nhưng tên trộm này thật sự quá tà môn! Di động người ta vừa mới tới tay hắn, căn bản là không chút trở ngại tùy ý hắn thao túng, bên này vừa mất, bên kia tiền đã bị chuyển đi." Liêu Phương càng nói, giọng điệu lại càng nặng nề hơn: "Cho nên hai người có thể tưởng tượng được tháng này hắn đã trộm bao nhiêu tiền rồi đấy, tám trăm chín mươi ngàn! Tám trăm chín mươi ngàn NDT! Mà tôi chính là người phụ trách chính của vụ án này! Từ trước đến giờ tôi chưa từng cảm nhận được áp lực lớn đến như vậy, tôi cứ cho rằng đây chỉ là một vụ án nhỏ, nào ngờ..." Cô mở cửa phòng, chán nản nói: "Đây là phòng làm việc tạm thời của nhóm bọn tôi, tổ viên cũng hết đường xoay xở. Bọn họ cũng giống như tôi, cũng chưa có kinh nghiệm làm việc, trong cả đám thì tôi là người có lý lịch lâu nhất luôn. Mọi người gọi tổ bọn tôi là tổ tân binh." Liêu Phương ủy khuất bổ sung: "Nếu thật sự không thể phá án, cấp trên sẽ giao vụ án này cho đồng nghiệp có nhiều kinh nghiệm hơn. Tôi không cam lòng, vẫn luôn muốn đọ sức một phen." Nghe thấy tiếng nói chuyện, thành viên tổ tân binh liền ngẩng đầu nhìn qua, biểu tình hốc hác tiều tụy, ánh mắt chán chường, có thể thấy được thật sự không có cách giải quyết, giơ tay đầu hàng. "Chị Liêu, vị này là?" Một nữ cảnh sát tò mò hỏi. "A, tôi nhớ rồi! Cậu ta là Phạn Già La, là nhà ngoại cảm! Chính là cái người trên TV, người trong Thế Giới Kỳ Nhân ấy!" Một cảnh sát khác vỗ bàn rống to. Bọn họ đều còn rất trẻ, cách hành xử chưa đủ trầm ổn, lại tràn đầy sức sống, nháy mắt đã khôi phục lại tinh thần, ánh mắt sáng quắc nhìn Phạn Già La. "Tôi có xem qua, tôi biết cậu ta!" Cậu cảnh sát kia kích động nói: "Chị Liêu, chị tính không đi theo hướng bình thường hả? Được được được, chúng ta cứ ngoại cảm thử xem! Để tôi đóng cửa lại!" Cậu chàng vội vàng chạy tới, rầm một tiếng đóng cửa lại để tránh đồng nghiệp khác nhìn thấy sẽ tố cáo bọn họ tuyên truyền mê tín. Cảnh sát ngồi ở hàng sau vỗ bàn đứng dậy, cực kỳ bất mãn nói: "Chị Liêu, chị làm vậy là cuống quá hóa cuồng! Vụ án không phá được thì chúng ta cứ tiếp tục cố gắng, chị cầu thần cầu quỷ thì có ích lợi gì? Nếu ai cũng giống như chị thì cảnh sát chúng ta còn phá án làm gì nữa, dứt khoát từ chức nghỉ khỏe cho rồi!" "Anh bớt nói vài câu đi, chị Liêu chịu áp lực lớn quá, hiểu cho chị ấy một chút." Nữ cảnh sát ngồi bên cạnh kéo cánh tay nam cảnh sát kia nói nhỏ, giọng điệu cũng lộ ra chút nghi hoặc. "Áp lực lớn có rất nhiều cách hóa giải, không cần phải mời người ta tới nhảy đại thần! Làm vậy không đáng tin chút nào! Cậu cảnh sát kia không chịu bỏ qua kháng nghị, làm những người khác cũng lộ ra biểu tình không đồng ý. Hồ sơ liên quan tới Phạn Già La cùng cái chết của Tiếu Kim đã được niêm phong lại chuyển tới kho hồ sơ bí mật quốc gia, không có giấy tờ chỉ định đặc biệt thì không có quyền xem. Cấp trên còn đặc biệt căn dặn phân cục thành Nam, không được truyền bá, phải cố gắng giữ bí mật. Vì thế chỉ có cục trưởng cùng đội hình sự số một biết tới sự tồn tại của Phạn Già La, những cảnh sát tuy cũng có nghe thấy chút tiếng gió nhưng không quá tin tưởng. Sau đó, bài post chân tướng của Meteor Street Mã Nông được lan truyền rộng rãi, Phạn Già La cũng được chỉ định là kẻ lừa đảo. Tuy Thế Giới Kỳ Nhân phát sóng đã thu hút được không ít khán giả nhưng mọi người đều cho rằng Phạn Già La chỉ diễn theo kịch bản để xây dựng hình tượng thiết lập, hoàn toàn không có tài năng thật sự. Chỉ là kỹ thuật diễn quá tốt, người lại xinh đẹp nên khán giả thích xem mà thôi. Nếu đổi lại là một người không đáng tin nào đó, khẳng định sẽ bị khán giả phỉ nhổ xối xả! Cậu cảnh sát trẻ kia vẫn còn lầu bầu, từ ngữ thật sự không dễ nghe: "Tôi cũng có xem Thế Giới Kỳ Nhân, rốt cuộc là ai viết kịch bản này vậy? Có thể đừng bịa ảo banh nóc như vậy không? Cách không cảm ứng hình chụp, tôi con mẹ nó suýt chút nữa đã cười bể bụng luôn rồi! Xem khán giả là đám nhược trí chắc? Chị Liêu, nếu chị dám để cậu ta tham gia vụ án, tôi sẽ tìm cục trưởng tố cáo chị, chị không có tư cách đảm nhiệm vị trí tổ trưởng." "Được rồi, anh đừng nói nữa, chị Liêu mà là người không có chừng mực như vậy sao?" Nữ cảnh sát kia thoạt nhìn giống như giảng hòa, kỳ thực là muốn chặn luôn đường lui của Liêu Phương. Nếu Liêu Phương kiên trì mời Phạn Già La phá án thì chính là không có chừng mực, không có chừng mực thì sao có thể phục chúng? Liêu Phương không thèm quan tâm, hai tay chống mặt bàn, giọng nói cứng rắn: "Thích tố cáo thì cứ việc tố cáo, không có chừng mực thì không có chừng mực, không thích thì các cô cậu có thể rời đi, tự tôi sẽ phá vụ án này." Tìm cục trưởng tố cáo? Tưởng cô sợ chắc? Nếu cục trưởng biết cô mời Phạn Già La tới phá án thì nhất định sẽ mở cờ trong bụng! Bởi vì ông chẳng những đã xem qua hồ sơ bí mật về vụ án Cao Nhất Trạch ngã lầu, mà còn xem cả hồ sơ bí mật về ba phút dự đoán, ông hiểu quá rõ năng lực của Phạn Già La! Mà hai phần hồ sơ bí mật này sớm đã truyền khắp đội hình sự số một, người ngoài căn bản không biết. "Liêu Phương, tới hôm nay tôi mới phát hiện chị là người không có đầu óc như vậy, chị không xứng làm tổ trưởng của bọn tôi, chị thậm chí còn không xứng làm cảnh sát!" Cậu cảnh sát trẻ đập xấp tài liệu lên bàn, chuẩn bị bỏ đi. 1 Tống Duệ xem đủ náo nhiệt mới cười khẽ mở miệng: "Tôi đứng sờ sờ ở cửa thế này mà các vị hình như không hề nhìn thấy. Phạn Già La không có tư cách cố vấn, vậy xin hỏi tôi có tư cách đó không?" Dáng vẻ căm phẫn sôi sục của cậu cảnh sát trẻ kia thoáng chốc tiêu tan, không dám tin mở miệng: "Tiến sĩ Tống Duệ, thật sự là ngài sao? Vừa nãy tôi cứ cho rằng mình nhìn nhầm rồi. Sao ngài lại tới hỗ trợ vụ án nhỏ như thế này?" Tên tuổi của Tống Duệ trong giới hình sự có thể nói là vang dội như sấm ở bên tai, anh chỉ tham dự các vụ án lớn có tình tiết ly kỳ phức tạp, quá trình gian nan khúc chiết, quả thực làm người ta không có cách nào tưởng tượng! Anh tựa như một nhà tiên tri, mỗi lần đều có thể nhìn thấu ý đồ của kẻ phạm tội, sớm bày ra thiên la địa võng, dẫn dắt mọi người tìm ra chân tướng. Truyền kỳ về anh đủ để viết thành một quyển sách dày. 1 Cậu cảnh sát trẻ tuổi nhanh chóng chuyển từ tức giận thành không biết làm sao, nhìn thoáng qua bàn làm việc bị mình làm thành lộn xộn, vội vàng cúi đầu thu dọn, không dám nhắc tới chuyện tố cáo hay rời đi nữa. Những tổ viên khác cũng hào hứng hoan hô: "Là tiến sĩ Tống Duệ, tốt quá rồi! Chúng ta nhất định có thể phá vụ án này!" Nữ cảnh sát mới vừa nãy còn dùng lời lẽ chỉnh lưng Liêu Phương cười mỉa nói: "Em đã nói chị Liêu không phải người không có chừng mực rồi mà! Ngoại viện mạnh như vậy chỉ có chị Liêu mới mời được thôi." Liêu Phương tức tới đỉnh đầu sắp bốc khói nhưng cũng không cãi gì, chỉ lén liếc nhìn Phạn Già La, sợ cậu tức giận, nhưng cậu vẫn chỉ an tĩnh đứng đó, bên khóe miệng vẫn treo ý cười nhàn nhạt, không hề vì thế mà bị phá hỏng tâm tình. Loại đồn đãi này sao có thể đả động được trái tim của cậu chứ? [end 92]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play