“Dậy rồi sao?” Hứa Ngôn đặt bữa sáng lên bàn, ngẩng đầu nhìn Thẩm Thực đang bước xuống cầu thanh “Đúng lúc, bữa sáng làm xong rồi.”
“Sao dậy sớm vậy?” Thẩm Thực vuốt ống tay áo sơ mi, cũng không ngẩng đầu lên nói.
“Anh quên sao, hôm qua em đi ngủ sớm” Hứa Ngôn cười cười.
Thẩm Thực lúc này mới nhìn cậu một cái – vẫn là cái biểu cảm vui vẻ không tim không phổi kia, giống như không bận tâm bất cứ điều gì.
Lúc ăn cơm Hứa Ngôn không thích nói chuyện, hai người yên lặng ăn xong bữa sáng, tài xe đứng đợ bên ngoài. Hứa Ngôn buông đũa: “Em lên lấy áo khoác cho anh, anh ăn tiếp đi” Nói xong liền đi lên lầu, không lâu sau đã thấy cậu đem áo khoác cùng cà vạt bước xuống, Thẩm Thực lấy giấy ăn lau khoé miệng đứng dậy, Hứa Ngôn giúp anh thắt cà vạt, tỉ mỉ sửa sang. Thẩm Thực cúi đầu nhìn cậu sau đó nhìn đồng hồ.
“Tối nay có về ăn cơm không?” Hứa Ngôn đưa áo khoác cho Thẩm Thực, hỏi anh.
Thẩm Thực mặc áo khoác, nói: “Sẽ về ăn cơm” dừng một chút, anh còn nói, “Trên mũi cậu có sợi lông mi”
“Ồ” Hứa Ngôn sờ sờ sống mũi, rồi nhìn ngón tay – dường như vẫn chưa lấy được. Cậu cười ngẩng đầu lên một chút, nói: “Em không nhìn thấy, anh lấy giúp em một chút.”
Thẩm Thực khẽ nhíu mày, anh đã mặc xong áo khoác chuẩn bị ra ngoài, Hứa Ngôn nghĩ là anh chắc hẳn không thèm để ý đến mình, có lẽ lần này đã tính sai – Thẩm Thực xoay người, vươn tay lên mũi sờ sờ một chút. Thời khắc này hai người rất gần nhau, ánh mắt Thẩm Thực cũng nghiêm túc, Hứa Ngôn nhìn anh, nhìn gương mặt này, cậu lúc 18 tuổi đã rung động vì người này, cũng đã chịu nhiều đau khổ.
Chớp mắt đã qua mấy năm, hiện tại nhìn lại, vẫn cực kỳ đẹp trai – mặt mày, sống mũi, đôi môi, cằm, đều lộ ra nét lạnh lùng tinh tế rất dễ nhìn. Bởi vì còn trẻ, chưa hề có dấu vết của năm tháng trưởng thành, nhưng sự trầm tính cũng đã vượt qua lứa tuổi.
Thời khắc này trôi qua rất nhanh, Thẩm Thực buông tay xuống đồng thời quay người rời khỏi nhà. Cửa mở ra, đóng lại cũng rất nhanh, Hứa Ngôn dọn dẹp bàn ăn.
Ngày thứ 2 là ngày làm cuối cùng của Hứa Ngôn, đồng nghiệp biết cậu từ chức, nên đặc biệt muốn tổ chức cho cậu bữa tiệc chia tay, Hứa Ngôn cười nói tiệc chia tay thì không cần, coi như là chúc mừng cậu tạm thời thoát khỏi cuộc sống mưu sinh.
Chiều tối, Hứa Ngôn đã thu dọn xong đồ đạc, sau khi quẹt thẻ lần cuối, cùng đồng nghiệp rời khỏi công ty. Mấy tiếng trước cậu gửi tin nhắn cho Thẩm Thực, nói tối nay cùng đồng nghiệp liên hoan, không trở về nấu cơm được, Thẩm Thực trả lời cậu “Biết rồi”
Truyện được edit bởi Jeffrey L được đăng tải duy nhất tại everythingoestv.blogspot.com
Trong buổi tiệc liên hoan không ngoài dự đoán Hứa Ngôn bị chuốc rượu, cậu không từ chối, dù sao mọi người cũng không còn cơ hội gặp nhau, cùng ăn một bữa, tận hưởng là tốt nhất. Sau khi kết thúc, đồng nghiệp muốn đưa cậu về, Hứa Ngôn xua tay nói: “Ngày mai mọi người còn phải đi làm, về sớm nghỉ ngơi, tôi gọi xe là được.”
“Đối tượng của cậu có ở nhà không? Gọi điện cho cô ấy đến đón cậu một chút.” Đồng nghiệp nói.
“Đối tượng?” đầu Hứa Ngôn có chút choáng, mờ mịt suy nghĩ một lúc, cậu cười nói “Anh ấy gần đây không ở nhà, tôi tự về được rồi” Thật ra cậu cũng…cũng muốn Thẩm Thực đến đón cậu về nhà một lần, đáng tiếc, những chuyện thường thấy ở các cặp tình nhân, ròng rã bốn năm, cậu chưa từng trải qua. Cậu sợ làm phiền Thẩm Thực, cho nên chưa bao giờ nói, giờ nghĩ lại, chỉ cần Thẩm Thực thể hiện chỉ một chút tình cảm, bản thân cậu cũng không đến mức ngay cả những điều nhỏ nhặt như vậy cũng không dám mở miệng.
Cuối cùng đồng nghiệp giúp cậu gọi xe, Hứa Ngôn nhắn địa chỉ, có người thốt lên “Oa” một tiếng – khu dân cư kia người bình thường không ở nổi đâu.
“Hứa quản lý, cậu thâm tàng bất lộ nha!”
Hứa Ngôn tựa người ngồi phía sau cười lười biếng: “Không có, nhà của người yêu tôi, tôi chỉ là một người ăn nhờ ở đậu thôi”
Những người khác biểu cảm không tin được, sau một trận cười đùa cùng lời tạm biệt, cửa xe đóng lại, thế giới trở nên yên tĩnh. Hứa Ngôn nhắm hai mắt, ánh sáng bên ngoài cửa xe vụt qua mặt cậu, một bài hát được phát trong xe, là “Lend Me” của Tạ Xuân Hoa.
Hầu kết Hứa Ngôn khẽ động, nhẩm theo bài hát.
Cho tôi mượn cuộc sống tươi lành không sợ dập nát
Cho tôi mượn sự quyết liệt cùng liều lĩnh không rõ ngày mai
Cho tôi mượn một tia sáng để thắp lên bóng tối
Cho tôi mượn nụ cười rực rỡ như mùa xuân
Cho tôi mượn cách để giết chết đi cảm xúc tầm thường
Cho tôi mượn sự dung túng nổi buồn cùng nước mắt
Cho tôi mượn rung động của năm tháng xưa
Cho tôi mượn bình yên lúc bình minh đến hoàng hôn.
Cậu hát đến lạc âm điệu, đến nỗi chẳng thể nào nghe được, âm thanh cuối cùng trở nên run rẩy khàn khàn, tài xế nhìn cậu qua gương chiếu hậu, hỏi: “Có cần giấy không?”
“Không cần” Hứa Ngôn mở mắt – không được khóc, cậu nói: “Chỉ là hơi buồn ngủ, còn bao lâu nữa mới đến?”
“Năm phút” tài xế liếc nhìn cậu, trả lời.
“Bác tài vất vả rồi” Hứa Ngôn nở nụ cười.
Sau khi đến nhà, Hứa Ngôn đứng ở ngoài cửa một chút cho tỉnh táo, nhưng không có tác dụng, đầu vẫn choáng. Cậu xoa xoa mặt, mở cửa vào nhà, đi lên lầu, Thẩm Thực còn chưa ngủ, đang ở trong thư phòng. Hứa Ngôn gõ cửa, nói: “Em uống chút rượu, vẫn ổn. Anh có muốn ăn khuya không, em làm cho anh.”
“Không cần” Cách một cánh cửa, Thẩm Thực trả lời cậu, “Hôm nay tôi ngủ ở phòng khách”
“Được” Hứa Ngôn tựa trán lên cửa, cười nói: “Đúng vậy, người em toan mùi rượu, nhỡ đâu say khướt làm phiền anh ngủ…vậy em đi ngủ trước.” cậu dường như tự lầm bầm, thay Thẩm Thực nói ra một lý do hợp lý.
Không có câu đáp, Hứa Ngôn lảo đảo ngồi dậy, trở về phòng. Choáng váng nặng nề tắm rửa xong, cậu ngã nhoài lên giường, không mặt vùi vào trong gối – là gối của Thẩm Thực. Hứa Ngôn hít một hơi, trong đêm tối nhắm mắt lại, cổ họng vẫn còn phát ra âm thanh mơ hồ —
Cho tôi mượn một tia sáng để thắp lên bóng tối
Cho tôi mượn nụ cười rực rỡ như mùa xuân
……
Cho tôi mượn rung động của năm tháng xưa
Cho tôi mượn bình yên lúc bình minh đến hoàng hôn
Sau đó cậu chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thực về phòng ngủ rửa mặt thay quần áo, Hứa Ngôn nhàn nhã thức dậy, liến nhìn điện thoại, vẫn còn sớm, cậu rời giường, dụi mắt đi xuống lầu. Đầu vẫn còn đau, Hứa Ngôn làm nóng sữa, nướng bánh mì, bưng đến đặt lên bàn ăn. Lúc Thẩm Thực xuống lầu đã mặc xong áo khoác và cà vạt – Hứa Ngôn ngẩng đầu nhìn anh một cái, xác định đối phương không cho mình cơ hội để sửa sang lại trang phục.
“Hôm nay sớm vậy đã đi làm rồi sao” Hứa Ngôn định ăn bánh mì, lại nhớ mình còn chưa đánh răng rửa mặt, vì thế ngồi xuống bàn, tuỳ tiện tìm chuyện để tán gẫu.
“Có chút việc” Thẩm Thực nói.
“Ồ…” Hứa Ngôn chậm rãi xoay người, nói: “Vậy anh ăn trước đi, em lên lầu rửa mặt, vừa nãy quên mất” Thẩm Thực cúi đầu ăn bữa sáng, cũng không rảnh trả lời cậu.
Đợi cậu rửa mặt xong, Thẩm Thực đã ra ngoài. Hứa Ngôn mới nằm xuống giường ngủ thêm một giấc, cảm giác say thật sự khó chịu, may mắn không phải đi làm, cậu nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng thoải mái mà ngủ thiếp đi.
Mãi đến buổi trưa mới tỉnh táo lại, Hứa Ngôn chầm chậm rời giường, xỏ đôi dép lê đi đến phòng thay đồ, mở vali đem máy tính xách tay, bộ sạc, ví tiền nhét vào, luôn tiện mặc áo khoác. Cậu mang theo vali và túi đựng máy ảnh, đi xuống lầu tiện thể cầm theo túi rác phòng khách.
Không khí rất tốt, ánh nắng chiếu sáng, gió thổi qua lá cây, ào ào vang vọng, ánh vàng rực rỡ một mảnh – trời trong nắng ấm, một buổi trưa thường thấy vào ngày đông sau giờ ngọ. Hứa Ngôn đóng cửa lại, kéo áo khoác lên cao, bước xuống cầu tháng, cũng không đầu lại mà bước đi.