“Chỗ em trời đang mưa rất to, có cả sấm nữa”
“Trong tủ lạnh có sữa chua, anh tập xong nhớ lấy ăn”
“Mấy ngày nay có đi xã giao không? Uống rượu ít một chút, thuốc dạ dày để ở ngăn kéo thứ hai bên phải tủ đầu giường”
“Anh ngủ chưa? Em cũng nghỉ ngơi đây, ngủ ngon nhé”
Gửi xong tin nhắn, đợi mười phút, không có hồi âm, Hứa Ngôn xoá đôi mắt cậu buồn ngủ rủ rượi. Khoảng thời gian đi công tác, đàm phán hợp đồng tốn thời gian và hao tổn tâm sức, trở về khách sạn eo đau lưng mỏi mà nằm uỵch xuống giường, cả người cạn kiệt sức lực, vô cùng nặng nề, một ngón tay cũng không muốn cử động, chỉ muốn nhắm mắt lại ngủ say sưa một giấc.
Đến khi đắm chìm vào giấc ngủ, ánh đèn mờ ảo, lông mi Hứa ngôn nhẹ nhàng động đậy mấy lần, dần nhắm mắt lại. Đúng lúc này, điện thoại đi động bỗng có âm thanh vang lên, bởi vì để gần tai, âm thanh điện thoại lớn khiến Hứa Ngôn giật mình run lên một cái, mò mẫn lấy điện thoại, híp mắt nhìn khung trò chuyện thấy có một tin nhắn chưa đọc, cũng không cần nhấp vào xem bởi vì Thẩm Thực chỉ trả lời một từ “Ừ”.
Cũng không biết chữ “Ừ” này là đang trả lời cho tin nhắn nào, tin nhắn trời mưa, uống sữa chua, uống ít rượu hay cái tin chúc ngủ ngon kìa? Chẳng biết nữa, có điều chữ “ừ” này cứ xem như là một thông báo “đã đọc” sau những tin nhắn Hứa Ngôn đã gửi đi mỗi ngày.
Hứa Ngôn ngẩn người nhìn vào chữ “ừ” kìa, không nhấn vào đọc cũng không khoá màn hình, cứ như vậy mà nhìn, cậu đột nhiên rất muốn nói với Thẩm Thực rằng: "Em rất mệt, ở bên ngoài công tác mấy ngày nay rất nhớ anh, muốn nhanh chóng trở về".
Nhưng rồi cũng thôi, không thể gửi đi, Thẩm Thực chưa chắc sẽ để ý đến cảm xúc của cậu, nói câu an ủi lại càng không nghĩ tới, không chừng còn chê cậu phiền. Chẳng được đáp lại, chỉ có tự chuốc lấy nhục nhã và càng thất vọng thêm mà thôi, Hứa Ngôn hiểu rõ.
Cậu vẫn nhấn vào khung trò chuyện, lướt lên trên, xanh mướt một mảng. Màu xanh lục rất nhiều, cũng dài, ngược lại màu trắng lại ít và ngắn - ừ, biết rồi, không rảnh, không cần, có việc, đang bận, tùy cậu.
Nội dung trò chuyện này mà phát tán lên mạng, thế nào cũng bị xem nếu không phải lốp dự phòng thì cũng là không có tôn nghiêm, đăng lên có thể sẽ có hàng trăm dân mạng xuất hiện chỉ để mắng cho bạn tỉnh. Hơn nữa, người đăng kiểu này chỉ khiến cho người ta cảm thấy rằng sắt này không thể mài thành kim, hoặc lại cảm thấy những lời si tình như “Tôi thật sự rất yêu anh ấy”, “Tôi không buông bỏ được”, cuối cùng người tức chết cũng chỉ là những người trên mạng.
Cùng lắm thì Hứa Ngôn thuộc vào tình huống có điểm khác biệt - cậu và Thẩm Thực đã ở bên nhau 4 năm, sống chúng đã 2 năm.
Là trường hợp đặc biệt mà thường cư dân mạng sẽ trực tiếp bỏ qua.
Đôi mắt có chút cay, Hứa Ngôn tắt điện thoại, thẳng lưng nhìn chằm chằm chùm đèn đang treo lơ lửng đến ngơ ngẩn, nhìn trân trân rồi đột nhiên nở nụ cười - Ngày mai sẽ trở về, ngày mai là sinh nhật Thẩm Thực.
Hứa Ngôn từng tặng quà và bánh sinh nhật nhưng Thẩm Thực nói anh không thích tổ chức sinh nhật, Hứa Ngôn nhớ rõ, cho nên cậu định quay về nấu vài món rồi hai người cùng nhau ngồi ăn bữa cơm là được, nếu Thẩm Thực buổi tối có xã giao, vậy thì cậu sẽ làm cho anh vài món ăn khuya. Vì bữa cơm này, Hứa Ngôn cố ý thay đổi lộ trình vé máy bay, về sớm hơn dự định một ngày, công việc vừa kết thúc đã lập tức trở về, vừa vặn có thể kịp cơm tối.
Hứa Ngôn không phải người quan trọng hình thức, cậu chỉ muốn vào những khoảnh khắc đặc biệt trong đời của Thẩm Thực, bản thân có thể tham dự, tăng thêm mức độ tồn tại của bản thân. Tuy rằng nghe đến sẽ khiến người ta chán ghét, mà ngẫm lại thấy đáng thương hơn, ở bên nhau nhiều năm như thế, ấy vậy mà vẫn muốn dựa vào chuyện này để tăng cảm giác tồn tại.
Ra sân bay, chợt nghĩ trong nhà khả năng hết đồ ăn, Hứa Ngôn liền bảo tài xế quay xe đến siêu thị, mua rất nhiều đồ ăn cùng vật dụng hàng ngày, hơn nữa cộng thêm vali hành lý đi công tác, xách trên tay nhìn chẳng khác nào đang chạy nạn.
Sau khi xuống xe, Hứa Ngôn khó khăn đẩy cửa đi vào trong, đi qua khóm cây Bạch Ngọc Lan, cậu thấy trong phòng khách ánh đèn rực rỡ, rèm cửa sổ sát đất không kéo, trên ghế salon có nhiều người đang ngồi - đều là những người khác biệt hoàn toàn với cậu.
Nếu như không phải đang đứng ở cửa nhà mình, Hứa Ngôn còn tưởng bản thân đi nhầm vào yến hội nào đó, tất cả mọi người đều tràn ngập ý cười, tinh thần phấn chấn, nâng ly đế cao, tư thái phong lưu không giả tạo, ăn uống linh đình, hoàn toàn là một khung cảnh giao lưu của các tỉnh anh thuộc tầng lớp thượng lưu.
Chờ dù đơn giản là buổi tụ hội cũng được, có điều bánh ngọt trên khay cùng hộp quà cũng quá rõ ràng rồi.
Câu nói “Tôi không có hứng thú tổ chức sinh nhật” cùng nụ cười nhạt dưới ánh đèn của Thẩm Thực tại thời điểm này thật chói mắt làm sao, khiến cho người đứng ở nơi tối tăm như Hứa Ngôn cảm thấy mờ mịt làm sao, cửa sổ sát đất ngăn cách cậu cùng với những người bên trong, giống như ngăn cách giữa hai thế giới.
Hứa Ngôn chưa từng cảm thấy bản thân không xứng với Thẩm Thực xùng lắm là không cùng tần số, tình cảm không ngang nhau, điều này cậu vẫn luôn hiểu rõ. Nhưng lúc này, tất cả khoảng cách cùng sự chênh lệch đều biến thành hình ảnh chân thực, hiện ra trước mắt, bị ánh đèn chiếu sáng đến rõ ràng, phóng đại vô số lần.
Cậu ngẩng đầu thở dài, đi về hướng cửa. Sợ đồ ăn trên tay bị nhàu nát, Hứa Ngôn đạt túi xách xuống đất, vươn tay kéo cửa mở ra. Trong phòng khách phút chốc yên tĩnh, Hứa Ngôn có cảm giác bản thân như rơi vào một bộ phim truyền hình về tình yêu ngang trái - thiếu gia phong thái cùng đám bạn con nhà giàu tụ hội, cửa vừa mở ra, cô vợ nhem nhuốc mặt mày đầy bụi bẩn xuất hiện, trong tay còn mang theo đồ ăn.
“Có khách à” Hứa Ngôn nở nụ cười, “Ngại quá, làm phiền rồi."
Thẩm Thực nhíu mày đứng bên trong, Hứa Ngôn đột nhiên cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Mấy ngày nay, cậu công việc bận rộn, mua vé máy bay sát giờ, sau đó lại đi siêu thị mua cái này cái kia, một phút cũng chưa được nghỉ ngơi, kết quả là phá vỡ bầu không khí buổi tiệc mà cậu thậm chí không xứng được góp mặt vào.
Hứa Ngôn đem túi đồ ăn đặt ở sảnh ngày gần cửa ra vào nói: “Không có chuyện gì đâu, mọi người tiếp tục đi”. Cậu quay người đóng cửa lại, nhấc hành lý lên, dựa lưng vào tường, châm điếu thuốc lên hút. Cậu có thể tưởng tượng khung cảnh trong phòng khách hiện giờ thế nào, các công tử thiên kim có giáo dưỡng không tiếng mở miệng nói gì, chỉ có bốn mắt nhìn nhau, sau đó có người nâng chén nói chuyện phá vỡ đi bầu không khí im lặng này.
Một lúc sau, Thẩm Thực mở cửa bước ra. Cánh cửa được khép hờ, ánh sáng ấm áp lên lỏi lộ ra, chiếu sáng một nửa lên khuôn mặt của Thẩm Thực, Hứa Ngôn nghiêng đầu nhìn anh, nói: “Bên ngoài lạnh, mặc ít như thế đừng ra ngoài”.
“Cậu đang tỏ thái độ gì?” Gió đêm thổi nhẹ vạt áo sơ mi, ánh mắt Thẩm Thực trở nên nặng nề, thần sắc lạnh lùng “Là cậu không hề báo trước đã trở về, hiện tại bày ra thái độ gì?”
Bản thân cậu còn chưa mở miệng nói gì, một tràng chất vấn liền ập đến, điều muốn nói bị chặn ở họng, Hứa Ngôn nhìn Thẩm Thực, đột nhiên cảm thấy hết thảy đều khó mà nói được. Đây là nhà của bọn họ, về nhà của chính mình lại phải cần thông báo trước.
Trầm mặc một lát, Hứa Ngôn mở mắt, dùng bàn chân giẫm tắt tàn thuốc, lạnh nhạt nói: “Không có, sợ mọi người nhìn thấy em sẽ thấy phiền, em ở bên ngoài chờ là được.”
Thật ra Thẩm Thực đã có chút say, anh đi qua nhặt túi đặt trên đất, đứng trước mặt Hứa Ngôn, nhìn xuống trầm giọng nói: “Tại sao cậu luôn tùy tiện làm theo ý mình, muốn làm thế nào liền làm thế ấy?”
Hứa Ngôn bị lời chất vấn của anh làm cho hoảng hốt, cảm thấy bản thân như thực sự trước mặt mọi người mà tức giận bất chấp hậu quả.
“Em vẫn luôn như thế, anh cũng biết mà." Hứa Ngôn nở nụ cười tự giễu, “Đừng ở đây đàn gảy tai trâu nữa, trở vào tiếp đãi bạn bè của anh đi, bên ngoài lạnh.” Nói xong còn giúp Thẩm Thực sửa lại cổ áo, Thẩm Thực rũ mắt liền thấy mụ bàn tay đỏ ửng vì lạnh của cậu.
Hứa Ngôn quên mất bản thân đã chờ ở ngoài bao lâu, có lẽ cũng không lâu lắm, buổi tiệc rõ ràng kết thúc sớm. Mà cũng thật hoang đường, cậu như người ngoài đứng ở cửa nhà người khác, chờ bữa tiệc kết thúc, kỳ thật cậu có thể vào rồi lên lầu đợi trong phòng, nhưng cậu không muốn, không biết tại sao, cậu vẫn khoong muốn bước vào.
Tàn tiệc, có một vị khách lúc bước ngang qua Hứa Ngôn, lịch sự nói: “Thẩm Thực uống sấy, phiền cậu chăm sóc cậu ấy.”
“Điều nên làm.” Hứa Ngôn nở nụ cười, cầm lấy hành lý bước vào cửa. Thẩm Thực quả thực đã say rồi, dựa vào ghế salon, đôi mi dài rủ xuống, nhìn Hứa Ngôn biểu cảm không đổi cầm túi rác, lấy nhưng thứ ăn xong hoặc chưa ăn xong trên khay, rượu quý với cốc, bánh ngọt, không để cái nào rơi xuống đất mà để hết vào túi rồi vứt ngoài cửa.
“Lên lầu ngủ.” Hứa Ngôn cúi người xuống cởi cà vạt giúp Thẩm Thực, “Đừng ngủ ở đây.”
Thẩm Thực nhấc đôi mắt nhuộm đỏ vì rượu, duỗi tay nắm chặt đôi tay đang cởi cà vạt của Hứa Ngôn. Lòng bàn tay của anh rất ấm, làm dịu đi sự lạnh lẽo trên mu bàn tay Hứa Ngôn, trong phút chốc tâm tình của Hứa Ngôn cũng không có.
“Có phải em rất tiện không?” Hứa Ngôn cúi người sát vào Thẩm Thực, nhìn sâu vào mắt anh, không biết là đang hỏi Thẩm Thực hay hỏi chính mình, “Có phải anh cảm thấy, dù có đối xử với em như thế nào, em cũng không rời đi?”
Thẩm Thực hiển nhiên không ý thức được cậu đang nói cái gì, chỉ biết rằng Hứa Ngôn đang oqr ngày bên cạnh, vì thế anh ngẩng đầu lên, dán đôi môi lạnh lẽo lên đối phương. Hứa Ngôn không thê thảm đến mức được một quỷ say rượu hôn mà động lòng,cậu tránh khỏi tay Thẩm Thực, lại bị Thẩm Thực đè gáy lại ép xuống, càng hôn sâu hơn.
Hứa Ngôn cảm chịu mà nhận mệnh công người để đầu gối giữa hai chân Thẩm Thực, mở đôi mắt mà phối hợp cùng anh hoàn thành nụ hôn nồng nặc mùi rượu này.
Sau khi kết thúc, Thẩm Thực chỉ còn tiếng thở dốc, ngón tay nhẹ nhàng vuốt sau gáy Hứa Ngôn, không nói một lời nào.
Bỏ đi.
Hứa ngôn đỡ trán của anh, thấp giọng nói: “Sinh nhật vui vẻ."