Buổi tối khoảng 9h, Hứa Ngôn thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan ca, mấy ngày nay cơ bản đã bàn giao xong việc, sau đó xin nghỉ việc, nghỉ ngơi thoải mái, cậu dự định mua đồ ăn tối sau đó về nhà nấu canh giải rượu. Đi bên đường xe cộ lui tới tấp nập, một tay Hứa Ngôn đút túi, một tay cầm ly cà phê nóng, đang suy nghĩ nên mua gì cho bữa ăn tối, cũng không chắc Thẩm Thực có cùng ăn…Đi ngang qua một nhà hàng Pháp, quay đầu nhìn khúc cua rộng kéo dài đến tận của nhà hàng. Hứa Ngôn nhớ đến nhà hàng có món trứng cá muối trắng ăn cực kỳ ngon, cậu thường đề cập với Thẩm Thực, nói nếu rảnh thì cùng nhau đến nơi này ăn – Dĩ nhiên Thẩm Thực chỉ lạnh nhạt đáp một tiếng, căn bản không để trong lòng.
Hứa Ngôn nhìn một lúc, vừa định quay đầu bước đi thì nhìn thấy cửa chính nhà hàng có người bước ra. Trong phòng ăn của nhà hàng ánh đèn rực rỡ, Hứa Ngôn đứng ở ven đường dưới tàng cây, trên cao ánh vàng từ cột đèn đường chiếu sáng một bóng cây ảm đạm. Cậu nhìn thấy người phục vụ đẩy cửa bước ra, mấy vị khách trung niên mỉm cười bước ra, sau đó là Thẩm Thực – cùng một người phụ nữ sánh vai bước theo sau.
Bố mẹ của Thẩm Thực thì Hứa Ngôn đã biết, còn hai vị còn lại hẳn là bố mẹ của cô gái kia. Bọn họ cùng nhau đứng ở cửa nhà hàng đợi tài xế đến đón. Hứa Ngôn thấy thật hận đôi mắt của mình tại sao lại tốt như thế, ý cười trên khuôn mặt mỗi người đều có thể nhìn rất rõ ràng, bao gồm cả Thẩm Thực – bình thường đối diện với cậu vẫn luôn là biểu cảm lạnh lùng không mấy kiên nhẫn, ở trước mặt người khác thì không hề tiếc một nụ cười.
Xoẹt một tiếng, đèn đường trên đỉnh đầu đột nhiên vụt tắt, giống như ánh đèn duy nhất chiếu sáng Hứa Ngôn trên sân khấu chợt biến mất. Một sự trùng hợp xảy ra như có quỷ, Hứa Ngôn lặng im đứng dưới bóng cây, nhìn mỗi người lên xe – Thẩm Thực cùng cô gái cùng lên một chiếc. Hứa Ngôn cử động đôi chân có chút tê, hoảng hồn mà phân biệt phương hướng, lúc này mới nhấc bước chân tiếp tục đi vê phía trước, tiện tại đem cốc cà phê đã lạnh ném vào thùng rác.
Ánh đèn vụt tắt, không sao, không sao đâu, dẫu sao cho đến nay toàn bộ sân khấu cũng chỉ có một mình cậu diễn kịch một vai, không hề có khán giả, tắt thì cứ tắt đi vậy, xem như vẫn chừa cho cậu chút mặt mũi, vẫn còn tử tế – mà may mắn của Hứa Ngôn đến quá sớm.
Cậu bước qua góc đường, phía sau có đèn xe chiếu lên, Hứa Ngôn quay đầu lại, nhìn thấy một chiếc Mulsanne đang chầm chậm chạy về phía cậu sau đó dừng lại ven đường. Cửa xe mở ra, là mẹ của Thẩm Thực, Mạnh Du Uyển, nhấc chân bước xuống xe.
Bố của Thẩm Thực là Thẩm Minh cũng đang ở trong xe, hẳn là không muốn nói chuyện với Hứa Ngôn nên cũng lười bước xuống. Mạnh Du Uyển khoác lại khăn choàng, người phụ nữ cao quý đến một sợi tóc cũng lộ ra nét tinh xảo, Hứa Ngôn nhìn bà, nghĩ thầm, nhìn xem, đây là mẹ của người mà cậu thích, xinh đẹp bao nhiêu, sang trọng cao quý như thế, cho nên mới sinh ra được một đứa con ngoan ngoãn như Thẩm Thực với một trái tim còn cứng hơn cả kim cương.
“Chào cô” Hứa Ngôn gọi.
Đây là lần đầu tiên Hứa Ngôn nói chuyện với Mạnh Du Uyển, lúc trước, hai bên chỉ đơn giản là biết đến sự tồn tại của đối phương, mối quan hệ chỉ như vậy.
Ngoại trừ Thẩm Thực, Hứa Ngôn chưa bao giờ làm việc gì có lỗi với bất kỳ ai, có lần cậu nghe được cuộc đối thoại qua điện thoại của Thẩm Thực và Mạnh Du Uyển: “Mẹ thật sự không ngờ đến con sẽ ở cùng một tên đàn ông như vậy.” thì đã hiểu thái độ của bà, cũng không nghĩ đến sẽ thay đổi được gì, vô dụng thôi.
“Mới vừa rồi cậu cũng thấy đấy.” Mạnh Du Uyển mở miệng đi thẳng vào vấn đề, “Dù sao thì Thẩm Thực cũng vào công ty 2 năm, mọi phương diện cũng đang dần dần giao cho nó, sau này nó sẽ đảm nhận những trách nhiệm gì, tôi tin cậu hẳn là hiểu rất rõ.”
“Cháu hiểu.” Hứa Ngôn nói.
“Vậy thì tốt.” Mạnh Du Uyển cười cười, “Vốn không định nói những lời này, nhưng bây giờ mối quan hệ hai bên đã đi đến bước này, đối phương biết chuyện của cậu và Thẩm Thực, bọn họ không để ý đến quá khứ của nó, chỉ hy vọng sau này ở bên Thẩm Thực là một người biết giữ mình trong sạch, không phải kiểu người vớ vẩn, dù sao mọi người cũng là vì thể diện.”
Không sai, hiện thực chính là như thế, đều là hợp tác cùng có lợi, dựa vào quan hệ hôn nhân để xây dựng mối quan hệ lợi ích thêm vững chắc. Hơn hết là trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối, ở bên ngoài có thể phối hợp thật hoàn hảo, những thứ như tình cảm, đương nhiên được xếp vào cuối cùng, thậm chí có thể thẳng tay bỏ qua, đây chính là tư tưởng của người thương nhân làm ăn.
Hứa Ngôn gật đầu: “Cô nói rất đúng”
Mạnh Du Uyển dường như hài lòng khi Hứa Ngôn biết tự ý thức bản thân mình như vậy, vẽ mặt cũng hoà hoãn dịu xuống, nói: “Tuy rằng tôi không nghĩ tới con trai mình sẽ đi tìm đàn ông làm bạn tình, thế nhưng hai người đã ở chung lâu như vậy, tôi cũng lười tính toán nữa. Trước khi Thẩm Thực đính hôn, làm phiền cậu mau chóng rời đi, điều kiện gì có thể nói, tôi đều sẽ đáp ứng.”
Bạn tình, một danh hiệu mới mẻ, một câu kế tiếp “người với vẩn” như đâm một đòn mạnh mẽ hơn.
Nói đến thì, Thẩm Thực chưa bao giờ xác nhận rõ ràng mối quan hệ giữa bọn họ. Hiện tại Hứa Ngôn cũng hoài nghi có phải ngay từ khi bắt đầu đã lầm tưởng, kỳ thực Thẩm Thực không phải đang yêu đương cùng mình, mà là đang tìm một bảo mẫu dọn dẹp nấu ăn kiêm thêm bạn giường với một kẻ ngốc nghếch, bốn năm sống chung mà không hề có tình cảm.
Hứa Ngôn ngẩng đầu nhìn vài giây, đêm nay trời không sao.
Còn tiếp tục như vậy, cậu sợ Mạnh Du Uyển sẽ nói ra câu nói kia “Cho cậu năm triệu, rời xa con trai tôi”
Cậu cúi đầu, nhìn Mạnh Du Uyển, nói: “Cô à. Thứ nhất, cháu và Thẩm Thực không phải là quan hệ bạn tình, hiện tại rốt cuộc gì là cháu cũng không rõ, nhưng cháu cảm thấy, không có một bạn tình nào sẽ nấu cơm, giặt giũ, dọn dẹp vệ sinh cho đối phương, trừ khi hắn là một kẻ ngốc, đương nhiên nói không chừng cháu chính là kẻ ngốc đó.”
“Thứ hai, cháu không biết cô muốn truy cứu chuyện gì, cháu cũng không dí súng lên đầu Thẩm Thực ép anh ấy sống chung với cháu. Đối với Thẩm Thực cháu không thẹn với lương tâm, không để anh ấy phải làm việc gì, không để anh ấy phải bận tâm về bất cứ chuyện gì ngoài công việc, nếu phải nói đến điểm không đúng thì chính là cháu quá phiền, Thẩm Thực cũng nói như thế.”
“Thứ ba, cô bảo cháu ra điều kiện, cái này thật quá khách khí rồi, tuy bằng mọi mặt cháu không bằng được Thẩm Thực, nhưng số cổ phần trong công ty cũng đủ sống nửa đời còn lại, nếu như cô đã điều tra qua hẳn là rất rõ”
“Thứ tư” Hứa Ngôn liếc nhìn điện thoại di động, “Cảm ơn cô đã kiên nhẫn nghe cháu nói những lời nhảm nhí này, ngày mai cháu còn công việc, đã trễ rồi, cháu đi về trước.”
Nói xong cậu lễ phép khom người gật đầu chào Mạnh Du Uyển, rồi xoay người rời đi.
“Cậu…”
Hứa Ngôn nghe được âm thanh của Mạnh Du Uyển có chút tức giận, nhưng cậu không để ý. Người cậu yêu là Thẩm Thực, cho nên có thể bỏ đi tự trọng mà lấy lòng, nhưng cậu không yêu mẹ Thẩm Thực, chẳng cần thiết phải để bản thân chịu ấm ức, cũng không phải là đóng phim về mẹ chồng độc ác, không lý do gì phải như vậy.
Về đến nhà, Hứa Ngôn tắm rửa sạch sẽ nằm nhoài trên giường lướt điện thoại, canh giải rượu cũng không cần nấu nữa, nhìn Thẩm Thực có lẽ không uống rượu. Huống hồ – người nên tỉnh chính là cậu, vẫn luôn là như thế.
Không lâu sau, Thẩm Thực trở về, hẳn là đã tiễn cô gái đó về nhà. Anh vào phòng, thấy Hứa Ngôn dựa vào thành giường nhắm mắt, vì vậy đến gần một chút, cơ bản là muốn nhìn xem cậu có đang ngồi vừa ngủ không, Hứa Ngôn đột nhiên mở mắt, nhìn thẳng vào anh, mở miệng nói: “Trước cửa nhà hàng, em đều nhìn thấy rồi.”
Cậu không phải là người thích che giấu mọi chuyện, càng không muốn tạo ra những hiểu nhầm rồi vướng mắc mãi không ngừng, tuy rằng khả năng hiểu nhầm trong trường hợp này là vô cùng nhỏ, nhưng cậu vẫn muốn nói chuyện rõ ràng với Thẩm Thực, tránh cho sau này thấy nuối tiếc và không cam lòng. Cậu đã từng nỗ lực, cố gắng cho đến bây giờ, dù sao cũng nên cho bản thân mình một kết quả, một câu trả lời.
Bước chân của Thẩm Thực dừng lại, sau đó nói: “Cậu có ý gì?”
Con người này thật kỳ lại, mỗi lần đều có thể vặn ngược lại vấn đề, thật giống như là Hứa Ngôn đang cố tình gây sự.
“Em có thể có ý gì.” Hứa Ngôn cười cười, “Chỉ muốn hỏi là hai người đã tiến triển đến bước nào, để nhường cho hai người một chỗ.”
Trên mặt Thẩm Thực không lộ biểu cảm gì, quay người đi vào phòng thay đồ, nói: “Còn chưa quyết định xong, cậu đừng suy nghĩ nhiều.”
Còn chưa quyết định xong – một đáp án mơ hồ nhưng lại thật sự có vô vàn khả năng.
Hứa Ngôn lười hỏi đến trước đây hai nhà đã gặp mặt bao nhiêu lần, người kề vai ngủ cạnh mỗi ngày vậy mà đã sắp tiến vào lễ đường hôn nhân – mặc dù chỉ là hôn nhân thương mại. Hứa Ngôn hiện tại không còn hận đôi mắt của mình, nếu như hôm nay lúng túng mà trực tiếp đi ngang qua, kết cục có thể trước ngày đính hôn của Thẩm Thực nhận được thông báo cút đi, bị sỉ nhục mà đuổi ra khỏi cửa, đó thật sự mới xấu hổ.
Cậu nhìn bóng lưng Thẩm Thực, hỏi: “Em không nên suy nghĩ nhiều sao? Hai người cũng đã gặp mặt gia trưởng rồi”
“Điều đó cũng không thể hiện được gì” Thẩm Thực nói, “Cậu làm tốt việc của mình là được.”
Cậu có thể tiếp tục làm trâu làm ngựa cho anh, những thứ khác không có tư cách quản – Hứa Ngôn đoán hẳn đây chính là ý của anh. Quả thực cũng không cần phải suy đoán, thái độ của Thẩm Thực đã nói lên rất rõ.
“Được rồi” Hứa Ngôn để gối nằm ngang, nói: “Vậy em đi ngủ trước.”