Thảm Thực Vật Hoang Dã

Chương 06


7 tháng


Bước xuống tàu cao tốc, Hứa Ngôn vừa bước ra đã thấy Hứa Niên thân ảnh cao cao trong đám đông – là em trai nhỏ hơn một tuổi của cậu, tốt nghiệp trung học xong liền đi du học nước ngoài, hiện đang tiếp quản công ty của gia đình. 

Trên tàu cao tốc Hứa Ngôn có gửi tin nhắn nói mình sẽ quay về, Hứa Niên còn thể hiện biểu cảm hung dữ nói không liên quan đến tôi, không phải anh đó giờ đều không về nhà sao, đừng mơ em đi đón anh…Em trai cậu luôn như thế, miệng mồm cứng lắm nhưng thân thể vẫn thành thực, cuối cùng vẫn đến đợi Hứa Ngôn.

Gặp lại, Hứa Ngôn còn chưa mở miệng, Hứa Niên đã lạnh lùng liếc cậu một cái, vươn tay giật vali trong tay cậu, quay đầu bước đi. Hứa Ngôn buồn cười bước theo sau, nói: “Hứa tổng vất vả đến đón tôi, buổi tối mời ngài ăn cơm”. Hứa Niên không thèm để ý, mặt không thay đổi tiếp tục bước đi, mãi đến khi hai người ngồi vào xe, Hứa Niên mới cười lạnh lùng nói: “Mang theo ít đồ vậy, anh định chỉ trở lại ăn cơm thôi sao”

“Không phải, chính là về thật” Hứa Ngôn nhàn nhạt nói, “Không đi nữa”

Bàn tay đang thắt dây an toàn bỗng dừng lại, Hứa Niên ngẩng đầu lên, nhìn gò má Hứa Ngôn, mở miệng định nói gì – cuối cùng cũng không hỏi thêm gì. Hắn nghiêng đầu lai, chầm chậm khởi động xe nói: “Ồ”

Tâm trạng của tiểu Hứa tổng hiển nhiên trở nên tốt hơn, một lúc sau chủ động hỏi: “Bây giờ về thăm bố mẹ không?’

“Trước tiên khoan đã” Hứa Ngôn nói, “Qua một thời gian nữa đi, không vội. Em đưa anh đến căn phòng ở hồi cấp 3 đi.”

“Nơi đó lâu rồi không người ở, để liên lạc với cô dọn dẹp một chút.” Hứa Niên liếc mắt nhìn cậu, không rõ tâm tình, “Anh cứ thế mà rời đi, trước tiên đi mua ít vật dụng hằng ngày đã”

Hứa Ngôn cười gật đầu – thật ra Hứa Niên vẫn luôn là đứa trẻ vừa ngây ngô vừa dính người, mà kể từ hai năm trước Hứa Ngôn nảy sinh mâu thuẫn với người trong gia đình, Hứa Niên vô cùng thất vọng với cậu, cho nên hiện tại mới trở thành bộ dáng tâm một đằng miệng một nẻo như thế.

Khi đó Hứa Niên đã sớm biết được Hứa Ngôn chung sống với Thẩm Thực, nói chính xác hơn là biết sớm hơn một năm – chính miệng Hứa Ngôn nói cho hắn biết. Dù sao đều là người trẻ tuổi, lại là người thân mình, nói trước với em trai một tiếng, đánh tiếng trước, để sau này khi công khai sự việc khiến cả nhà náo loạn, không có lấy một người bình tĩnh.

Hứa Niên là một thẳng nam, có lẽ vì hồi cấp 3 bị quấy rối nhiều quá, sinh ra cảm giác sợ hãi. Ra nước ngoài, môi trường sống cởi mở, vì vậy Hứa Niên càng bị nhiều người đồng tính quấy rầy hơn – e là càng sợ hãi hơn. Biết được Hứa Ngôn yêu đương với một người đàn ông, hắn tức giận như muốn nổ tung, hỏi Hứa Ngôn có phải điên rồi không, có phải điên rồi không mà lại đi thích đàn ông, dâng mông cho thằng đàn ông khác chơi.

Hứa Ngôn lúc đó hỏi lại hắn: “Sao em biết anh là người bị người khác chơi” – hỏi thế thôi, đúng là cậu nằm dưới, hơn nữa nghĩ tới đối tượng đè mình là Thẩm Thực, Hứa Ngôn lại cảm thấy sảng khoái vô cùng.

Mua xong đồ đạc, Hứa Ngôn chầm chậm nhìn căn phòng rất lâu. Đã có chút cũ, dù sao cũng là phòng đã ở hồi cấp 3, cảm thấy quen thuộc. Từ lúc về đến nhà Hứa Niên không nói lời nào, đi vào phòng bếp nấu nước ấm, sau đó cứ đứng ở giữa phòng khách, cuối cùng không nhịn được nhìn Hứa Ngôn đi ra khỏi phòng hỏi: “Anh ta đuổi anh ra ngoài sao?” Lý nào chia tay mà chỉ mang đi ít đồ như thế, tốt xấu gì cũng ở cùng nhau hai năm, lý do duy nhất chính là anh trai hắn bị Thẩm Thực đuổi ra khỏi nhà!

“Đúng vậy” Hứa Ngôn thuận miệng trả lời.

“Em đi giết anh ta!” Hứa Ngôn đột nhiên hét lớn – quả nhiên là vậy, anh trai hắn bị tên khốn Thẩm Thực đuổi ra ngoài, mẹ nó! Hứa Niên nắm đặt nắm đấm: “Em biết là anh ta chẳng phải thứ tốt đẹp gì mà! Anh cứ khăng khăng đối tốt với anh ta, giờ bị anh ta đuổi ra khỏi nhà!”

Nói xong hắn đi đến cửa, bộ dáng nhìn giống như thật sự muốn đi giết Thẩm Thực, Hứa Ngôn vội vàng kéo hắn lại: “Anh đùa thôi, anh tự đi, anh ấy không biết” Hứa Niên không tin, trừng mắt nhìn cậu, Hứa Ngôn giơ tay lên thề, thái độ chân thành “Thật đó, chỉ là anh lười xếp đồ đạc, về nhà cái gì mà không có, em nói phải không?”

Hứa Niên càng thêm nghi ngờ: “Sao anh đột nhiên lại nghĩ thông suốt?”

“Không biết nữa, có thể là do mệt rồi.” Hứa Ngôn nhún vai, nhìn có vẻ thờ ơ mà nở nụ cười, xoay người đi vào phòng bếp rót nước.

Hứa Niên bước vào cùng, đứng ở cửa, nhìn bóng lưng Hứa Ngôn, đột nhiên nghiêm túc mà nói: “Em thấy anh ta không hề tốt, anh à, hai năm trước anh cãi nhau với bố mẹ, đây không phải là come out, anh chỉ vì Thẩm Thực mà thôi, anh không hề nói mình thích đàn ông, anh chỉ nói người đó là Thẩm Thực, đúng lúc Thẩm Thực là nam.”

Nước rót vào lý, nhiệt độ nóng bỏng, phả lên gương mặt Hứa Ngôn, cậu không hề lên tiếng, Hứa Niên nói tiếp: “Anh nói anh với Thẩm Thực đang yêu đương, nhưng anh ta lại không cùng anh đối mặt, yêu đương là chuyện của hai người, nhưng từ đầu đến cuối, chỉ có một mình anh cố gắng.”

“Hứa Niên…” Hứa Ngôn thấp giọng mở miệng.

Hứa Niên cắt ngang cậu: “Được rồi, lúc trước anh nói không muốn để Thẩm Thực phải phiền lòng vì chuyện này, nhưng nếu anh ta thật sự yêu anh, thì tuyệt đối sẽ không cảm thấy phiền, đây vốn là chuyện mà hai người phải cùng nhau gánh vác, anh biết không?”

Rót nước đầy ly, Hứa Ngôn hai tay đặt lên bàn, cúi đầu trầm mặc, sau đó xoay người, trên mặt mang theo ý cười: “Sao nói đến chuyện của anh em lại sâu sắc vậy”

“Em chính là phải nói với anh.” Hứa Niên như đứa trẻ tiểu học nghiêm túc mà nhấn mạnh từng câu từng chữ, “Thẩm Thực không xứng đáng”

“Có đáng hay không, anh là người quyết định” Hứa Ngôn nhìn hắn, “Có điều từ nay về sau, đừng nhắc đến chuyện của anh và anh ta nữa”

Hứa Niên nhìn cậu liếc mắt đánh giá, cuối cùng cũng gật đầu: “Anh, em tạm thời tin tưởng anh, hi vọng anh đừng khiến em thất vọng.”

“Không được, anh không chịu trách nhiệm với kỳ vọng của em, anh chỉ chịu trách nhiệm với quyết định của mình” Hứa Ngôn nói.

“…” Hứa Niên ngầm nghĩ một lúc, lùi lại một bước, “Vậy cũng được!”

Vẫn trong thời gian làm việc, không bao lâu Hứa Niên phải về công ty, Hứa Ngôn dọn đồ xong tắm rửa sạch sẽ, nằm xuống giường ngủ say một giấc. Tỉnh dậy đã là xế chiều, hoàng hôn mờ nhạt, Hứa Ngôn mở điện thoại trả lời tin nhắn, cuối cùng nhìn thấy khung trò chuyện với Thẩm Thực ở trên cùng, lầm bầm một câu: “Thiếu chút nữa đã quên rồi.” – sau đó bỏ ghim khung tin nhắn với Thẩm Thực.

Cả ngày hôm nay cậu không quấy rầy Thẩm Thực, Hứa Ngôn cảm thấy vui vẻ thay cho anh – cuối cùng cũng thoát khỏi mình.

Hứa Niên gửi cho cậu một tin nhắn WeChat: Anh, em tan làm rồi, đi ăn cơm! Đi bar uống rượu!

“Đồ ngốc” Hứa Ngôn cười mắng một câu.

Hơn 9h, Thẩm Thực về nhà, nhìn từ bên ngoài, căn phòng tối tăm không một ánh đèn – điều này không giống bình thường. Hứa Ngôn ít khi tăng ca, tan tầm liền quay về nhà, nếu như cùng bạn bè ra ngoài chơi, đều sẽ nhắn trước một tiếng, mà cả ngày hôm nay, Hứa Ngôn không gửi cho anh một tin nhắn nào, đến một câu hỏi Có về nhà ăn cơm hay không cũng không có.

Bước vào cửa, bật đèn, Thẩm Thực lấy bình sữa chua từ trong tủ lạnh, đến phòng khách uống, uống xong trên lầu vẫn không có tiếng động gì. Hứa Ngôn ngủ không sâu, có lúc Thẩm Thực về muộn, chỉ cần xe đến cửa, cho dù đang ngủ vẫn có thể nghe thấy, như cún con tai thính, lập tức sẽ bật đèn xuống lầu, nói với Thẩm Thực: “Anh về rồi”. Chỉ là một câu dư thừa, nhưng mỗi lần Hứa Ngôn nói đều cười tủm tỉm, cho dù có buồn ngủ đi chăng nữa.

Cậu giống như không bao giờ mệt luôn tràn đầy năng lượng, thật giống như chỉ cần có thể nhìn thấy Thẩm Thực lâu một chút đã thấy rất thoả mãn.

Túi rác đã được đổi, bên trong trống không, Thẩm Thực đem hộp sữa chua ném vào, lên lầu đẩy cửa phòng ra – Hứa Ngôn không có ở đây. Giống như thường ngày chăn gối được gấp gọn gàng, rèm cửa kéo lại nửa, không gian rất yên tĩnh, Thẩm Thực khẽ cau mày, lấy điện thoại ra gửi WeChat cho Hứa Ngôn: Đang ở đâu.

Nhắn xong liền dứt khoát tắt điện thoại, cầm áo ngủ đi vào phòng tắm. Hơn nửa canh giờ sau, Thẩm Thực đi ra, một bên lau tóc một bên cầm điện thoại lên xem, tin nhắn rất nhiều nhưng không có cái nào từ Hứa Ngôn. Thẩm Thực đem khăn mặt ném sang một bên, rót ly nước, uống mấy ngụm, liếc nhìn chiếc điện thoại trên chăn – không có động tĩnh.

Thẩm Thực đặt ly nước lên bàn đứng một lát sau đó trở lại giường, mở điện thoại lướt vào danh sách, tìm đến tên Hứa Ngôn rồi nhấn gọi. Một giây, mười giây, hai mươi giây, không ai nghe máy, tình huống này không thuộc phạm vi mà Hứa Ngôn về muộn quên báo với mình, có thể là đã xảy ra chuyện. 

Thẩm Thực đang dự định tìm danh sách bạn bè Hứa Ngôn để liên hệ, khi sắp nhấn nút tắt thì điện thoại được kết nối thành công.

Đầu bên kia rất ồn ào, tiếng nhạc cùng tiếng hò hét vang dội, không cần đoán cũng biết là ở đâu. Thẩm Thực nhăn mày lại, ngực phập phồng một chút, lạnh lùng nói: “Cậu đang ở quán bar?”

Trả lời anh là giọng một người đàn ông lạ, ngữ điệu không hề thân thiện mà rất hung hăng: “Liên quan gì đến anh?!”

“Hứa Ngôn đâu?” Thẩm Thực nhăn mày càng đậm, “Bảo cậu ấy nghe điện thoại”

Người kia còn chưa kịp trả lời, Thẩm Thực đã nghe thấy âm thanh của Hứa Ngôn, hẳn là say rồi, có chút mơ hồ không rõ ràng nói: “Đừng nghịch…đưa điện thoại cho anh” sau một hồi tạp âm vừa hết, Hứa Ngôn nói: “Alo?”

“Ở bên ngoài chơi rất vui đúng không” Thẩm Thực trầm giọng nói.

Hứa Ngôn có chút hoảng hốt chớp đôi mắt, giọng điệu này cậu đã quá quen thuộc…Chất vấn, lạnh lùng, không chứa đựng tình cảm, giống như cấp trên đang giáo huấn nhân viên, thậm chí còn không khách khí hơn. Hứa Ngôn không hiểu sao cười rộ lên, nói: “Đúng vậy, sao không vui được”

Gương mặt Thẩm Thực không chút biểu cảm đặt ly nước lên bàn – dùng lực một chút, nước bên trong còn lại một nửa liên tục dao động, tràn ra vài giọt. Anh nói: “Cậu hôm nay không cần trở về nữa”. Ngày hôm qua thì cùng đồng nghiệp uống rượu, hôm nay cùng người vớ vẩn uống rượu, rượu đâu ra mà uống nhiều như thế.

“Đúng là không về nữa…” âm thanh của Hứa Ngôn trầm xuống, ánh mắt vô định nhìn về phía sàn nhảy huyên náo ồn ao, dần dần, nói rõ ràng từng chữ: “Không về nữa”.

“Đợi ngày mai tỉnh rượu rồi hãy nói chuyện với tôi” Thẩm Thực nói xong cúp điện thoại, ném lên giường, cầm khăn tắm đi vào nhà vệ sinh sấy tóc.

Anh có thể đoán được bộ dáng ngày mai Hứa Ngôn trở về – cười hihi mà nói em sai rồi, lần sau sẽ không như vậy, sau đó chạy đến ôm lấy anh, hỏi anh muốn ăn gì, em đi nấu cho anh, đừng giận nữa mà….chút thủ đoạn thường dùng để nhận lỗi, mãi mãi vẫn bộ dáng như thế, luôn có khả năng khiến người khác tức giận.

 

Xin chào! Lúc đọc truyện nếu có chỗ nào sai chính tả, sai tên, sai xưng hô thì nhớ cmt góp ý mình chỉnh sửa nhé. Chân thành cảm ơn !

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play