Đường Cổ và Bạch Thiên đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt cả hai thoáng vẻ nghiêm túc.
Trong lúc hai người lại đưa mắt liếc nhìn ra hành lang thì con Gấu Bông mới đã biến hình hoàn toàn rồi.
Điều khiến hai người họ căng thẳng nhất là cái xác không chỉ biến thành gấu bông, mà trong tay nó còn giữ một cái rìu, giống con ma Gấu Bông trước đó như từ một khuôn đúc ra.
Đường Cổ liếc mắt ra hiệu với Bạch Thiên rồi lẳng lặng đóng cửa lại, anh cùng khiêng chiếc bàn trong phòng lên với Bạch Thiên, hai người rón rén đặt nó trước cửa, chặn cửa phòng lại.
Lúc này đây, Trung Niên đã bước ra cửa phòng ngủ, nhìn hành động của hai người với vẻ mặt nặng nề nhưng cũng không ngốc tới độ cất tiếng gặng hỏi ngay.
Sau khi hai người khẽ khàng trở lại phòng ngủ, đóng chặt cửa lại, ông ta mới thì thầm: “Có chuyện gì vậy?”
Đường Cổ trầm giọng: “Nếu tôi đoán không nhầm thì càng lúc chúng ta sẽ càng gặp nhiều phiền hà hơn.”
Anh kể sơ qua tình hình bên ngoài, trong lúc Trung Niên đang lấy làm kinh ngạc thì chợt có tiếng “rầm rầm” vang dội chợt vọng lại từ cửa phòng khách.
Đó là tiếng cửa ra vào bị thứ gì đó bổ chém. Không cần nhìn họ cũng biết chắc chắn con Gấu Bông mới đang dùng rìu chém cửa.
Đường Cổ khẽ cười: “Hay lắm, phiền hơn rồi đây.”
Ban nãy bọn họ không phát ra bất cứ động tĩnh nào, nhưng Gấu Bông vẫn phát hiện ra bọn họ đang trốn bên trong. Vậy là rõ ràng nó, hoặc nói đúng hơn, bọn nó có thể phán đoán chuẩn xác vị trí các người chơi lẩn trốn.
Bạch Thiên nhíu mày, thì thầm: “Khi nãy con gấu cũ không có khả năng này.”
Khi ấy, Nhân Viên Công Sở và đồng đội của Trung Niên là hai người chạy xuống nhà trước tiên, còn Áo Thể Thao thì ở lại, cùng Người Phụ Nữ cố cướp đoạt cây gậy sắt của Đường Cổ.
Bạch Thiên giải quyết anh ta một cách dễ dàng, sau đó, Người Phụ Nữ bị ma đuổi chạy tới cuối hành lang, lúc này thì Áo Thể Thao cũng bỏ chạy xuống nhà.
Rồi sau tiếp Đường Cổ dùng chai nước giúp đỡ Trung Niên, còn Bạch Thiên thì dụ Gấu Bông xuống nhà.
Trong lúc Gấu Bông còn chưa chạy ra cầu thang thì anh đã chạy tới hành lang tầng hai, sau đó, anh xông thẳng vào căn phòng bên cạnh.
Khi ấy, Áo Thể Thao đang trốn trong tủ quần áo của căn phòng này.
Bạch Thiên vào phòng ngủ thì phát hiện ra anh ta, anh ta bèn đưa tay đặt lên môi tỏ ý bảo Bạch Thiên yên lặng. Bạch Thiên nhún vai, quay người trốn vào sau cánh cửa phòng ngủ.
Ngay sau đó, anh nghe thấy dường như Gấu Bông đang đi lại trên hành lang, nhưng không phát hiện ra ngay rằng họ đang trốn trong phòng.
Vì phải lên tầng ba tập hợp với Đường Cổ nên anh chỉ đợi vài phút là đã rời khỏi phòng ngủ, có lẽ Áo Thể Thao nghĩ anh đang định đi tìm đạo cụ gì đó nên cũng leo khỏi tủ quần áo để bước ra theo.
Nhưng lúc Bạch Thiên thò đầu nhìn ra ngoài thì Gấu Bông cũng đang vòng trở lại, khéo thế nào lại bắt gặp anh.
Áo Thể Thao đằng sau vẫn chưa nhìn thấy gì, Bạch Thiên quay đầu liếc anh ta, chỉ dùng mấy đòn đã đánh bại Áo Thể Thao rồi quăng anh ta ra làm bia đỡ đạn.
Gấu Bông đã chạy tới nơi, Bạch Thiên bèn tiện tay ném Áo Thể Thao ra rồi quay người chạy lên tầng.
Khi ấy Gấu Bông phát hiện ra họ cũng vì nó đang vòng lại hành lang nên mới nhìn thấy Bạch Thiên, chứ không phải đã đoán được trước họ đang nấp trong phòng.
Nhưng con Gấu Bông mới do Người Phụ Nữ biến thành lại biết được ngay chỗ họ nấp.
“Có phải số lượng hồn ma tăng lên nên chúng tiến hóa hơn không?” Đường Cổ tặc lưỡi, nói: “Bảo sao màn chơi yêu cầu chúng ta sống sót trong ba ngày, cứ thế này thì e là đêm thứ hai sẽ rất khó trụ.”
Trung Niên lo lắng hỏi: “Vậy có phải… cái cậu mặc áo thể thao dưới tầm một đã chết rồi không? Nói vậy chẳng phải giờ đã có tới ba con ma rồi sao?”
Đường Cổ lắc đầu: “Chắc cậu ta chưa chết đâu, đừng quên ban sáng mọi người tìm được vài manh mối, anh ta còn giữ ống hút nhựa nữa.”
Như chứng minh cho lời Đường Cổ, có tiếng gào của Áo Thể Thao vọng lên từ dưới nhà, nhưng vì khoảng cách quá xa nên bọn họ không nghe rõ anh ta đang gào thét gì.
Đồng thời, tiếng chém ngoài cửa cũng cứ vang lên đều đều không ngừng nghỉ. Tiếng động ấy vang lên, kéo theo cả âm thanh chân bàn ma sát với mặt đất.
Tiếng chân bàn khiến Gấu Bông ngoài cửa ý thức được cửa trước không bị khóa, mà là bị bàn chặn.
Vậy nên tiếng chém cũng dừng lại, nó bèn bắt đầu dùng sức đẩy cửa luôn.
Đường Cổ bóp trán, anh nói với Bạch Thiên: “Tôi hết đạo cụ rồi, cậu còn những gì?”
Bạch Thiên cúi đầu nhìn chiếc túi, anh nói: “Túi nylon anh đưa tôi, cả nến, bật lửa và kim châm nữa.”
Ánh mắt Trung Niên lộ vẻ ngưỡng mộ: “Cậu giàu thật đấy.”
Đường Cổ nhận lấy kim châm và nến của Bạch Thiên, đưa nến cho Trung Niên rồi nói: “Cho chú cái này, chúng tôi vẫn không biết rốt cuộc nó có tác dụng không, phải trông chờ vào số chú thôi.”
Trung Niên vội nhận cây nến, luôn miệng cảm ơn: “Cảm ơn các cậu, cảm ơn các cậu, dù nó có hữu dụng không thì tôi đều phải cảm ơn hai cậu!”
Đường Cổ liếc nhìn ông ta, anh dửng dưng thốt: “Cái này không phải Bạch Thiên cho chú, nếu chú sống sót qua đêm nay thì phải hết sức hợp tác với chúng tôi, tìm ra điều kiện hoàn thành nhiệm vụ.”
Mới trước đó thôi anh còn bảo Trung Niên phải tự tìm đạo cụ, nhưng giờ tình hình đã thay đổi. Hiện tại anh và Bạch Thiên cần nhiều người để hợp tác.
Trung Niên ngẩn ra trong chốc lát rồi gật đầu: “Hợp tác thì được thôi, nhưng tôi vẫn chưa chắc chắn điều kiện hoàn thành nhiệm vụ là gì?”
Đường Cổ nói: “Tình hình hiện tại đã rất rõ ràng rồi, so với việc bảo chúng ta phải tìm được hung thủ ẩn nấp trong số các người chơi thì tôi tin nhiệm vụ là tìm đủ các mảnh thi thể của người bị hại hơn.”
Các người chơi chết đi sẽ biến thành gấu bông, hơn nữa, sức mạnh của chúng cũng sẽ tăng lên theo. Cứ như vậy thì những người chơi các sẽ càng khó sống sót hơn.
Nếu hung thủ thật sự ẩn nấp trong số bọn họ thì màn chơi này rất có lợi cho hung thủ.
Ban sáng, lúc Đường Cổ tìm được phần nội tạng cơ thể, anh đã nảy ra một giả thuyết, lúc trưa anh cũng đã nói với Bạch Thiên điều này. Anh ngờ rằng cách còn lại để hoàn thành màn chơi là tìm đầy đủ các phần thi thể của người bị hại.
Mà mới đây thôi, Trung Niên còn bảo mình tìm được một phần của xác chết, điều này khiến suy đoán của anh càng có căn cứ hơn.
Trung Niên gật đầu: “Được, chỉ cần sống qua được đêm nay, ngày mai chắc chắn tôi sẽ cố hết sức để đi tìm thi thể!”
Trước khi ông ta kịp dứt lời thì tiếng động bên ngoài lại chợt lớn hơn, rồi lại lập tức ngưng bặt.
Đường Cổ khẽ cười: “Được rồi, chuẩn bị chạy thôi, đừng dùng đạo cụ vội, phải tiết kiệm một chút.”
Bạch Thiên bước tới cửa phòng ngủ, đưa mắt nhìn ra ngoài.
Cửa phòng khách đã bị đẩy ra, chiếc bàn ngã đổ sang một bên, Gấu Bông đang lách qua khe cửa.
Chiếc đầu to bự của nọ bị kẹt ở cửa, nhưng chỉ một lát sau đã chui tọt được vào.
Bạch Thiên liếc nhìn chiếc rìu trong tay nó, anh khẽ nhíu mày. Rìu có dính máu, nhưng con Gấu Bông này chưa từng giết người, vậy thì ngoại hình của chiếc rìu này cũng giống hệt như vũ khí của con Gấu Bông trước.
Đường Cổ cũng đã nhìn thấy máu bắn trên lưỡi rìu, lòng Đường Cổ chợt nảy ra một suy nghĩ càng khiến anh phải lo lắng hơn.
Anh nén ý nghĩ này xuống, hạ giọng: “Ra ngoài thôi.”
Bạch Thiên gật đầu, bước vào phòng khách.
Thấy anh, Gấu Bông tức tốc chạy lại, thậm chí còn vừa chạy vừa vội vã hua rìu.
Nhưng động tác tấn công lần đầu của nó rất chậm, Bạch Thiên né tránh, bước lướt qua nó, chạy ra ngoài cửa.
Gấu Bông quay mình đuổi theo Bạch Thiên, nhưng lúc này động tác của nó vẫn chưa nhanh hơn được bao nhiêu, chưa chắc đã đuổi kịp Bạch Thiên. Vậy nên lúc đuổi đến cửa, nó bèn sáng suốt dừng lại, cầm rìu tiến vào phòng, chăm chú nhìn hai người còn lại.
Hai con mắt nhựa của nó lóe lên ánh sáng đỏ, trông có vẻ rất đáng sợ.
Trung Niên đang bị thương, Đường Cổ bèn ra hiệu cho ông ta rồi chạy về phía Gấu Bông.
Gấu Bông kêu gừ gừ như đang cười. Thấy con mồi đang chạy thẳng tới trước mặt mình, nó tỏ vẻ khá hưng phấn, bèn vung cao rìu bổ mạnh nhát đầu xuống.
Đường Cổ bật chân phải, khẽ nghiêng người né sang trái, dễ dàng tránh thoát đòn tấn công chậm chạp đầu tiên của Gấu Bông.
Cũng vì vậy mà tốc độ của Gấu Bông được tăng thêm đôi chút, nó tức tốc đuổi theo Đường Cổ, tiếp tục vung rìu.
Nhân lúc này, Trung Niên bèn nghiến răng xông ra cửa.
Lúc Đường Cổ né được cú đòn thứ hai thì vừa khéo Trung Niên cũng đã chạy khỏi phòng rồi.
Thấy Trung Niên chạy thoát, Đường Cổ mới tức tốc chạy khỏi cửa trong lúc Gấu Bông đang vung đòn thứ ba.
Tiếng Gấu Bông thét lên đầy giận dữ vang lên sau lưng Đường Cổ, anh chạy khỏi cửa, lao thẳng tới cầu thang.
Bạch Thiên đang đứng chờ anh bên cầu thang, mà động tác của Gấu Bông đã trở nên rất nhanh nhẹn. Trong lúc Đường Cổ sắp tới cầu thang thì nó cũng đã đuổi kịp anh, bèn vung chiếc rìu trong tay lên.
Bạch Thiên kéo mạnh Đường Cổ ra sau, chống cùi chỏ vào lưng Đường Cổ để mượn lực, anh tung chân đá thẳng vào cánh tay đang cầm rìu của Gấu Bông!
Vẫn là cái cảm giác mềm nhũn ấy, hệt như vừa đá phải một lớp bông vải dày cộm, nhưng anh vẫn có thể trì hoãn được động tác vung rìu của Gấu Bông. Vì trúng một cú đá mạnh mà tay Gấu Bông thoáng biến dạng, quỹ đạo của nhát rìu cũng thay đổi.
Đường Cổ nhân cơ hội để chạy thẳng lên cầu thang, Gấu Bông định đuổi theo nhưng Bạch Thiên đã đứng trên bậc thềm, đạp một chân lên bức tường đối diện cầu thang để ngăn lối.
Nếu muốn lên tầng thì phải vượt qua anh. Mà muốn vượt qua Bạch Thiên thì đương nhiên phải ra tay với anh.
Nếu Gấu Bông đổi đối tượng tấn công thì tốc độ mà ban nãy nó tích lũy được sẽ lại về con số không.
Lúc này nó đã không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể giận dữ vung rìu bổ xuống chân Bạch Thiên.
Bạch Thiên thu chân lại ngay, rồi sải bước chạy thẳng lên tầng trên.
Gấu Bông chỉ mới tấn công một lần, không thể đuổi kịp được anh.
Nó như một con hổ bị nhốt trong lồng, rõ ràng con mồi ở ngay trước mắt nhưng lại không thể tóm cổ bỏ vào mồm được.
Trong tiếng kêu gào giận dữ của nó còn thoáng cả vẻ bực bội.
Nó đuổi theo lên tầng, nhưng chạy được một nửa thì lại nghe tiếng Đường Cổ: “Mày đuổi theo bọn tao cả buổi tối cũng chẳng được gì đâu, không bằng cứ xuống tầng đi, còn có tận ba người chơi nữa kia mà.”
Bọn họ đã nhận thấy từ trước rằng Gấu Bông có trí tuệ, dù không được cao lắm nhưng chắc chắn nó hiểu được lời họ nói.
Đương nhiên Gấu Bông không muốn bị bọn họ đùa giỡn như đồ chơi, nghe xong câu này, nó khựng bước rồi chạy xuống nhà thật.
Trung Niên dựa vào tường, vẫn còn chưa kịp hoàn hồn: “Khỉ thật, kích thích quá!”
“Tôi nhớ trước đó có người đã chạy lên tầng,” Đường Cổ nói: “đó là anh chàng có nốt ruồi trên mặt, tìm anh ta trước đã rồi tính.”
Lúc đang tìm Nốt Ruồi trên tầng bốn, họ loáng thoáng nghe có tiếng động vọng lại từ dưới nhà.
Tốc độ tìm kiếm của họ rất nhanh, vì chỉ cần gọi với vào từng phòng nên đến khi tìm tới căn phòng cuối cùng trên tầng năm, họ cũng đã tìm thấy Nốt Ruồi.
Anh ta đang trốn dưới gầm giường nằm phía trong cùng của căn phòng, còn lấy chăn trùm kín người, xung quanh lại rất tối nên nếu liếc qua thôi thì không ai phát hiện ra có kẻ trốn dưới gầm giường.
Đường Cổ hỏi bên trong có ai không, anh ta bèn đáp lời.
Đợi đến khi Nốt Ruồi đầu đầy bụi bặm mạng nhện bò khỏi gầm giường, Đường Cổ bèn nói thẳng ngay: “Trước đó chúng tôi đã nghe anh nói chuyện với người phụ nữ kia rồi, có phải hai người còn giấu giếm manh mối quan trọng gì không?”
Nốt Ruồi thoáng do dự, Trung Niên bèn nói ngay: “Cậu còn do dự cái khỉ gì chứ, sắp chết tới nơi rồi kia kìa! Cậu trốn ở tầng năm nên chắc không biết, xác của những người bị giết sẽ trở thành một con gấu bông mới, giờ ít nhất đã có tận hai con Gấu Bông rồi! Nếu còn có người chết nữa thì chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ bị đám quái vật đó bao vây, đến khi ấy đừng mong sống sót rời khỏi đây! Giờ vẫn còn cơ hội, chúng ta buộc phải hợp tác với nhau, mau chóng hoàn thành nhiệm vụ này!”
Nghe vậy, Nốt Ruồi ngẩn ngơ sửng sốt, anh ta nói: “Thật ra trước đó chúng tôi có phát hiện ra thi thể người dưới tầng một! Đó là nửa thân dưới của một cái xác, kéo dài từ bụng trở đi, không tìm thấy thân trên…”
“Cậu giấu nó ở đâu rồi?” Trung Niên vội hỏi.
Nốt Ruồi nhìn ba người, trông có vẻ như không dám nói, “Nếu tôi nói cho mọi người… liệu mọi người có ném tôi cho lũ ma trong lúc gặp nguy hiểm không?”
Đường Cổ hất hàm với Bạch Thiên, cười híp mắt nói: “Nếu anh không nói thì giờ tôi sẽ ném anh cho con ma này, tôi đảm bảo anh sẽ chết còn thảm thương hơn là gặp phải lũ Gấu Bông.”
Bạch Thiên: “… Được.”
Anh nhìn Nốt Ruồi chằm chằm, chậm rãi xắn tay áo.
Trung Niên vội bảo: “Cậu mau nói đi, chúng tôi đã biết cách hoàn thành màn chơi rồi, chỉ cần tìm ra tất cả các bộ phận của thi thể là được! Cậu nói ra đi, ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục đi tìm các bộ phận khác, vậy là nhiệm vụ sẽ xong xuôi. Chẳng lẽ cậu muốn chết ở đây à?”
Nốt Ruồi vừa bị đe dọa vừa bị thuyết phục, lưỡng lự một hồi, anh ta mới gật đầu: “Tôi nói, tôi nói đây! Hành lang tầng một có rất nhiều những mớ đồ linh tinh, trong số đó có rất nhiều hộp giấy bỏ đi, thi thể được giấu trong đáy chiếc hộp bắt mắt nhất, bọn tôi còn lấy chiếc hộp giấy khác có kích thương tương đương để đệm thêm lên trên nó, nhét cả một đám đồ nặng linh tinh vào. Vì nặng nên sẽ không có ai hất rơi được nó, chỉ có thể bỏ đồ ra trước thôi, mà dù có người bỏ đồ ra thật thì chưa chắc cũng đã để ý thấy bên dưới còn có một tầng hộp khác!”
“Anh phát hiện ra xác thì sao trước đó lại giấu mọi người?” Đường Cổ hỏi.
Nốt Ruồi nuốt nước bọt, nói: “Thì chúng tôi cũng chỉ muốn để đường lùi thôi mà… Mọi người chắc chắn cách hoàn thành màn chơi là tập hợp đủ bộ phận của cái xác chứ?”
“Giờ tổng cộng đã phát hiện ra ba bộ phận rồi, phần thân mình đã đủ.” Đường Cổ chậm rãi cất lời: “giờ chỉ còn hai cánh tay, hai bàn tay và một cái đầu.”
Trung Niên nói: “Mong là cánh tay và bàn tay nối liền nhau, vậy thì chúng ta chỉ cần tìm ba bộ phận…”
Suy đoán ấy của Đường Cổ lại nảy lên, nhưng anh tạm không có ý tiết lộ.
Bạch Thiên liếc mắt nhìn anh, như cũng đã đoán được điều gì, vẻ rối bời thoáng lướt qua mắt anh.
Chừng mười phút sau, có tiếng chạy gấp gáp vang lên bên ngoài.
Ban đầu, vì khoảng cách khá xa nên tiếng bước chân nghe rất mơ hồ, vài phút sau thì lớn dần, có vẻ như đây là tiếng chạy của người chơi. Gấu Bông chạy sẽ luôn phát ra tiếng động rất nhẹ nhàng.
Bốn người chơi trong phòng đưa mắt nhìn nhau, Đường Cổ ra dấu im lặng rồi nhón chân bước ra cửa kiểm tra.
Hơi thở nặng nề và tiếng bước chân mỗi lúc một gần, Đường Cổ lặng lẽ mở cửa, thấy một bóng người đang chạy tới.
Anh nhướng mày, đóng cửa lại, nhìn Trung Niên đứng phía sau, anh cười nói: “Đồng đội của chú đấy.”
Trung Niên suy nghĩ rồi nói: “Lọ dầu ớt chúng tôi tìm được khi trước là do cậu ta giữ, chắc đã bị dùng mất rồi.”
Dù có thế nào đi chăng nữa thì thêm một người cũng là thêm một phần sức, dù gì họ cũng phải đi tìm thi thể, hơn nữa…
Lúc này tiếng bước chân đã rất gần rồi. Đường Cổ mở cửa, nói với người đàn ông bên ngoài: “Này, muốn vào cùng không?”
Người đàn ông ngẩn ra, vội vã chạy vào.
Đường Cổ đóng cửa lại, Nốt Ruồi và Bạch Thiên bưng bàn chặn cửa.
Người đàn ông này là đồng đội cùng nhóm với Trung Niên, anh ta cắt đầu đinh, trông ngoại hình rất bình thường, không có gì đặc sắc, là kiểu người dễ khiến người ta lãng quên.
Người đàn ông thở hổn hển, dựa vào tường, đưa tay lau mồ hôi. Các người chơi để ý thấy bên phải phần eo anh ta có một vết thương đang chảy máu.
Bạch Thiên vào phòng ngủ tìm quần áo để cầm máu, Đường Cổ bèn hỏi: “Dưới tầng có chuyện gì vậy?”
Đầu Đinh lắc đầu, liếm đôi môi khô nứt, một lúc lâu sau anh ta mới hổn hển đáp: “Nhân Viên Công Sở bị hai con ma đuổi theo, Áo Thể Thao chạy xuống tầng một rồi, không biết giờ đang thế nào.”
Bị hai con ma cùng đuổi theo thì chắc hẳn là lành ít dữ nhiều.
Lòng mọi người đều cảm thấy nặng nề, đây mới là đêm đầu tiên thôi, nếu thật sự phải sống sót ở đây trong ba ngày… E là một người thắng cuộc thôi cũng khó!
“Nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ trong ngày mai.” Đường Cổ trầm giọng, nói với Bạch Thiên.
Bạch Thiên gật đầu, liếc nhìn những người chơi khác.
Nốt Ruồi hoảng sợ, nói: “Anh nhìn tôi làm gì?”
Trung Niên cũng nhìn anh ta: “Người ta nhìn cậu một cái thôi mà, làm gì mà cậu phải lo sôi sùng sục thế?”
“…” Nốt Ruồi im lặng, anh ta rất muốn nói: Trông anh chàng kia chẳng giống người tốt chút nào, mấy người không thấy sao, ánh mắt anh ta nhìn người khác như một tên biến thái đang cố gắng kiềm chế không giết người vậy!
Nhưng Nốt Ruồi vẫn cố nén nhịn không nói ra, nếu không e là anh ta sẽ chết tươi luôn ở đây mất.
Vài phút sau, có tiếng thét tuyệt vọng vang lên trên tầng.
Dù vì khoảng cách nên âm thanh đã yếu ớt đi nhiều, nhưng nếu tiếng động từ tầng một tầng hai lại có thể vọng lên được tới tận tầng năm thì chắc chắn nó không hề nhỏ.
Thậm chí họ còn không nghe ra nổi ai là người đã phát ra tiếng thét ấy, nhưng âm thanh này vẫn khiến lòng họ mỗi lúc một trĩu nặng.
Sau khoảnh khắc ấy, cả dưới tầng lẫn ngoài cửa đều trở nên tĩnh lặng.
Các người chơi không dám buông lỏng cảnh giác, tất cả cùng im lặng tìm chỗ ngồi trong phòng, lẳng lặng chờ đợi, đợi đến khi tia sáng đầu tiên chiếu rọi vào phòng.
Có tia sáng mờ nhạt rọi lại từ khe cửa sổ bị che lại bởi lớp ván gỗ, lúc này các người chơi mới dám chắc họ đã an toàn sống sót qua đêm nay.
Đường Cổ liếc nhìn điện thoại, đồng hồ đang điểm bốn rưỡi sáng.
Bọn họ chờ đợi thật lâu, thậm chí còn không dám chắc thời gian cụ thể, nhưng ít nhất cũng phải tới hai, ba tiếng đồng hồ. Vậy nên rất có thể thời gian hồn ma xuất hiện là từ không giờ tới hai giờ, hoặc là trước hai giờ. Nhưng Gấu Bông có thể tiến hóa, có khi khoảng thời gian chúng hoạt động cũng sẽ được kéo dài.
Sau khi đã buông lỏng cảnh giác, mọi người đều thả lỏng hẳn, thể xác căng thẳng tức khắc cảm nhận được nỗi mệt mỏi sâu sắc.
Đường Cổ đề nghị mọi người thay phiên nghỉ ngơi, đợi đến khi trời sáng hẳn thì ra ngoài tìm những mẩu xác còn lại.
Đến khi mặt trời đã lên cao hẳn, căng phòng cũng sáng sủa hơn nhiều, lúc này đã là hơn tám giờ sáng.
Bọn họ không dám nấn ná quá lâu, bèn bắt tay vào hành động ngay.
Đường Cổ khoác vai Bạch Thiên, cười thật hiền hòa: “Người anh em, tôi có kế hoạch này muốn bàn với cậu, cậu xem có thể…”
“Anh đi mà vào.” Bạch Thiên lạnh lùng ngắt lời anh, khinh bỉ liếc nhìn Đường Cổ: “Còn nữa, gọi tôi là anh Bạch đi.”
Đường Cổ tặc lưỡi, rụt tay về rồi quay đầu nhìn Nốt Ruồi ngồi trong góc, anh híp mắt cười: “Có một bọc đồ được giấu trong thùng nước trong nhà vệ sinh bên cạnh, giờ anh hãy mang nó về đây giúp tôi, nếu không…”
Anh vươn tay chỉ Bạch Thiên: “Cậu ấy sẽ giết anh.”
Bạch Thiên: “…”
Cuối cùng Nốt Ruồi vẫn nhận nhiệm vụ, anh ta cố nén cơn buồn nôn dữ dội, tủi thân bước vào nhà vệ sinh trong nụ cười dịu dàng của Đường Cổ, nhặt gói nội tạng về.
Năm người mang gói đồ xuống tầng hai, suôn sẻ lấy được mảnh xác được Trung Niên giấu kỹ, lúc đi ngang qua hành lang và các căn phòng trọ, họ không hề nhìn thấy xác người chơi nào.
Người chơi tử nạn đã biến thành những con gấu bông, chỉ biết xách rìu đi lại trong đêm.
Sau khi xuống tầng một, lấy được nửa thân dưới của thi thể, bọn họ cũng đã xác nhận được một chuyện. Đó là Áo Thể Thao và Nhân Viên Công Sở đều đã chết, không một kẻ sống sót nào núp dưới tầng một.