Bạch Thiên tìm được chiếc rìu quen thuộc trong căn phòng phía cuối tầng một. Trông nó rất sạch sẽ, khác hẳn lúc đẫm máu tươi, nằm trong tay Gấu Bông đêm qua.
Chắc chắn đây đúng là chiếc rìu đó, kết luận như vậy không phải vì ngoại hình chúng giống nhau, mà còn vì hôm qua, ở đây không hề có chiếc rìu nào.
Dù sau khi hồn ma xuất hiện, chiếc rìu này đã lại tự bay vào tay nó, nhưng ít nhất thì lúc này họ cũng có thể giữ nó lại sử dụng.
Chốc lát sau, các người chơi đứng bao quanh hành lang với vẻ mặt nặng nề, chính giữa họ là cái xác thối rữa của chú chó hoang.
Đường Cổ đưa mắt nhìn những người khác, anh hỏi: “Ai làm đây?”
Nốt Ruồi sợ anh lại uy hiếp mình, nghe vậy bèn nấp ra sau lưng Trung Niên.
Vậy nên Đường Cổ mới liếc nhìn họ, cười thật thân thiết dịu dàng: “Sao ghé sát thế? Xem ra hai người định hợp tác làm việc với nhau rồi/ Vậy thì cứ làm đi, đừng để ý tới chúng tôi.”
Trung Niên: “…”
Nốt Ruồi nhắm tịt mắt: “Tôi không muốn làm, buồn nôn lắm.”
“Vậy tôi làm nhé, được không?” Đường Cổ vừa cười vừa xắn tay áo.
Nốt Ruồi gật đầu như điên: “Được được được! Mời anh!”
Đường Cổ nhìn Bạch Thiên: “Bắt lại cho tôi, đừng để anh ta quẫy đạp.”
Nốt Ruồi ngẩn ra: “Làm sao con chó này còn quẫy đạp được…”
Trung Niên nhìn anh ta bằng ánh mắt đồng cảm: “Cậu ấy nói cậu đấy.”
“…” Nốt Ruồi đau khổ kêu lên rồi vội vã nói: “Đừng đừng, để tôi, để tôi làm là được chứ gì!”
Mười phút sau xác chú chó hoang bị mổ bụng, phần dạ dày căng phồng của nó hiện lên trước mắt các người chơi.
Trung Niên nén cảm giác buồn nôn, cầm con dao nhỏ mang theo bên mình ra, chầm chậm rạch một vết xuống, khiến những thứ bên trong từ từ xuất hiện.
Mùi hôi thối nồng nặc tỏa ra, bọn họ nhìn thấy có một đoạn ngón tay gần như đã bị tiêu hóa nằm trong dạ dày chú chó.
Chắc đây là ngón tay trỏ, nó đã lộ ra một phần ba đoạn xương phía trong, phần da thịt còn lại hơi ngả đen, bên ngoài có dấu vết phân hủy.
Trung Niên quay đầu đi, nói với vẻ ghét bỏ: “Chắc sau khi ngón tay này bị rữa nát thì con chó hoang mới ăn nó.”
Bạch Thiên tìm được một miếng gỗ từ đám đồ lặt vặt gần đó, anh dùng miếng gỗ để gạt dạ dày ra, hất những ngón tay còn lại ra khỏi đám chớt nhầy buồn nôn.
Rất có thể trước khi bị con chó hoang ăn mất, những ngón tay này vẫn còn hoàn chỉnh, nhưng răng chó rất sắc, nó đã xé nát những ngón tay ra thành từng miếng nhỏ để nuốt vào bụng, bọn họ còn có thể thấy vết răng trên phần da thịt còn thừa lại.
Một ngón tay út đã biến thành xương, cả bàn tay đã bị cắn nát. Đường Cổ tìm được một cái hộp giấy nhỏ, cất hết đống thịt xương vụn nát vào, mọi người lại tiếp tục tìm kiếm quanh nhà trọ.
Lần này mục đích của họ rất rõ ràng, đó là nhất định phải tìm được các mảnh thi thể khác.
Vì tối qua mọi người đã được chứng kiến sức mạnh của đám hồn ma nên cũng đều hiểu nhất định họ phải hợp tác với nhau. Cũng vì lẽ ấy, bọn họ không còn giấu giếm manh mối nữa, thay vào đó tất cả cùng phân chia công việc rõ ràng, kiểm tra thật cẩn thận, cố gắng hết sức để không bỏ qua bất cứ chỗ nào có thể ẩn chứa manh mối.
Hành lang chứa đồ lặt vặt dưới tầng một đã bị bọn họ lật tung lên cả, đến mặt tường cũng không tha, lúc kiểm tra từng phòng, họ đều dùng tay gõ xuống mặt tường, nghe xem có tiếng động khác thường không.
Cả tầng một đã bị các người chơi xới tung, đến những tấm gỗ đóng trên cửa sổ cũng bị họ bẩy ra hết.
Nhưng kiểm tra xong xuôi rồi, họ vẫn không phát hiện thêm manh mối nào.
Đường Cổ cất sợi xích sắt tìm được dưới tầng một vào túi, năm người lại cùng lên tầng hai, mỗi người kiểm tra một phòng. Trong lúc kiếm tìm thi thể, bọn họ cũng không quên thu thập cả những món đạo cụ đáng ngờ.
Chừng nửa tiếng sau, Đầu Đinh chợt kêu lên: “Mọi người mau ra đây đi, hình như tôi phát hiện ra thứ gì rồi!”
Những người khác lần lượt dừng tay, cùng chạy về phía căn phòng Đầu Đinh đang đứng.
Đầu Đinh không có trong phòng khách hay phòng ngủ, anh ta đang đứng trong nhà vệ sinh.
Đây là nhà vệ sinh kiểu xí xổm, lúc này anh ta đang quỳ xuống bên hố xí, dùng điện thoại dí sát vào giữa hố, mặt cũng ghé lại gần.
Mọi người tới nơi, bắt gặt dáng vẻ như đang nằm bò cạnh hố xí ăn gì đó của anh ta.
Đầu Đinh vẫn không hay biết gì, anh ta quay đầu nói với mọi người: “Hình có cái gì mức ở đây, tôi ngửi thấy có mùi hôi thối, chắc chắn đây là cánh tay của xác chết rồi!”
Đường Cổ đưa mắt nhìn, gật đầu: “Chắc là vậy, phần lộ ra bên ngoài có vẻ là xương, có thể dùng tay rút thẳng ra không?”
Đầu Đinh ngây ra: “Tôi không biết, tôi chưa thử.”
Đường Cổ liếc nhìn anh ta, xắn tay áo thò vào.
Bạch Thiên nhướng mày, anh đứng kề cửa, bắt tay trước người mỉm cười.
Tay Đường Cổ thò sâu vào đến cùi chỏ thì đụng phải thứ gì đó bên dưới. Cảm giác cứng rắn đó đúng là rất giống xương cốt.
Anh dùng hai ngón tay kẹp lấy nó, rồi lại thò vào sâu hơn, níu những ngón tay còn lại, từ từ kéo nó lên.
Khi cánh tay và ngón tay Đường Cổ đã rút hẳn ra khỏi hố, thứ bị anh kéo lên cũng hiện lên trước mát mọi người.
Đúng vậy, đây là một phần cánh tay. Vị trí được Đường Cổ cầm kéo lên là cổ tay, xương cốt phần này khá nhỏ nên khi kéo cũng không mất nhiều sức.
Trừ xương cốt trắng hếu thì phần cơ thể lộ ra chỉ còn dính ít thịt và cơ mạch.
Trông sức nặng của nó có thể đoán ra được phần tay này nối liền với đoạn bắp tay. Đường Cổ lo người khác không để ý, khiến khớp xương cùi chỏ đứt rời, khiến nửa phần tay còn lại rơi xuống thì sẽ rất phiền toái.
Vậy nên anh mời không yên tâm để người khác làm mà đích thân ra tay, lúc kéo khúc xương lên anh cũng rất cẩn thận, dùng cả hai tay để túm lấy phần cánh thay, chầm chậm kéo nó lên từng chút một.
Những người chơi khác đều căng thẳng theo anh, nhìn chằm chằm động tác của Đường Cổ mà không dám thở mạnh.
Mất chừng năm sáu phút, cuối cùng Đường Cổ cùng đã thấy được phần cùi chỏ của cánh tay. Anh thoáng căng thẳng, đồng thời thấy vui mừng vì ban nãy mình đã cẩn thận.
Khớp xương cùi chõ đã lìa mất, hai đoạn cánh tay được nối với nhau bằng chút da thịt và gân cơ, nếu ban nãy anh kéo thẳng cánh tay lên thì chắc chắn nó sẽ đứt đoạn.
Đường Cổ giữ lấy bắp tay, lúc này anh mới yên tâm kéo nó ra.
Cũng may đây là thi thể phụ nữ, nếu không kích thước bắp tay có thể khiến nó bị kẹt trong đường ống, bọn họ sẽ không thể kéo nó ra một cách dễ dàng.
Sau khi cánh tay hoàn chỉnh được bày xuống đất, các người chơi đều cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Trung Niên thở phào, nói; “Vậy thì chúng ta chỉ còn thiếu một cánh tay, một bàn tay và một cái đầu thôi!”
“Đừng có nghĩ ngon ăn như vậy.” Đường Cổ bước về phía bền rửa tay, mở vòi mức lờn nhất, cẩn thận cọ rửa tay mình liên tục rồi nghiêng đầu bảo Bạch Thiên: “Tìm cho tôi bộ quần áo sạch sẽ đi.”
Bạch Thiên đáp lời, lát sau anh đã ném cho Đường Cổ một mớ quần áo.
Vừa nhìn, Đường Cổ đã híp mắt đầy nguy hiểm: “Váy hoa?”
Gương mặt lạnh lùng bình tĩnh của Bạch Thiên nở một nụ cười tươi tắn: “Rất hợp với anh.”
“Chắc cậu đang thèm ăn đòn, đợi đấy!” Đường Cổ ném váy vào người Bạch Thiên, nhân lúc anh né tránh vung đấm vào mặt anh.
Hai người đánh nhau mấy quyền trong nhà vệ sinh chật hẹp, cuối cùng tay phải Bạch Thiên bị Đường Cổ dí vào hố xí, quệt liền mấy lần.
Trung Niên đứng ngoài thấy vậy bèn vội tiến vào khuyên can hai người, thấy mắt phải Đường Cổ bị đánh bầm tím.
Họ không phát hiện ra manh mối gì trên tầng hai, bèn tiếp tục lên tầng ba, tầng bốn, nhưng cũng không thấy có gì. Lần này Đường Cổ và Bạch Thiên đã mang hết những thứ lần trước họ lưu lại là cưa, nồi nhôm, dây điện theo.
Để đối đầu với đám Gấu Bông đáng sợ, năm người chơi rất đồng tâm hiệp lực, bọn họ thống nhất với nhau đến tối sẽ chia hết đạo cụ ra, vậy nên hiện giờ các người chơi không xảy ra bất cứ mâu thuẫn nào.
Vì họ tìm kiếm rất kỹ càng nên lúc kiểm tra xong tầng bốn thì cũng đã là hơn năm giờ, vẫn còn tầng năm chưa được lục soát.
Năm người chia nhau ra tìm từng phòng.
Lúc này bọn họ đều có linh cảm chắc chắn sẽ phát hiện ra manh mối trên tầng năm, vì ngoài sân thượng gần như trống không ra thì đây đã là tầng cuối cùng rồi. Thi thể còn thiếu một cánh tay, một bàn tay, hoặc là cánh tay đi liền với bàn tay, ngoài ra còn có một chiếc đầu nữa.
Nếu cánh tay và bàn tay nối liền nhau thì bọn họ còn thiếu hai bộ phần, mà nếu không phải thì sẽ khuyết mất tận ba phần thi thể.
Dù là hai hay là ba thì ít nhất họ cũng phải tìm được một bộ phận trên tầng năm chứ?
Nhưng thời gian qua đi, bọn họ đã tìm hết từng ngóc ngách trong các căn phòng rồi nhưng vẫn không có kết quả.
Sáu giờ, các người chơi đã lục soát xong xuôi, họ trở về hành lang tập hợp với vẻ mặt nặng nề.
Nốt Ruồi lo lắng nhíu mày: “Làm sao bây giờ? Không tìm được bất cứ thứ gì trên tầng năm cả…”
“Liệu có phải chúng ta bỏ sót mất chỗ nào không? Hay là nhân lúc trời còn sáng mà mau chóng tìm lại một lượt đi?” Trung Niên đề nghị.
Bạch Thiên nhìn Đường Cổ đang tím bầm mắt: “Cứ lên sân thượng trước đã.”
Nốt Ruồi ngơ ngác: “Không phải sân thượng chỉ có mỗi dây treo quần áo với mấy chậu hoa rỗng à, có gì đáng nhìn đâu?”
Đường Cổ liếc anh ta, hỏi: “Anh chắc những chậu hoa đó rỗng chứ?”
Sân thượng vẫn trống huơ trống hoác, chẳng thấy gì đáng xem.
Hai bên tường vây trên sân thượng có đóng cọ gỗ, trên buộc dây dùng để phơi quần áo.
Trừ những thứ này ra thì chỉ còn có bốn chậu hoa được đặt bên rìa tường.
Đây là loại bồn hoa lớn bằng gạch đỏ kiểu cũ, bên trong là vài gốc cây đã héo quắt từ đời nào và đống bùng đất khô nứt.
Đường Cổ bưng chậu hoa lên, đập mạnh nó xuống đất.
“Choang” một tiếng, chậu hoa vỡ tan, đống bùn đất bên trong cũng nứt thành mấy miếng.
“Không có gì cả.” Đầu Đinh tiến lên dùng chân đạp lên đám đất bùn, thất vọng cất lời.
Bạch Thiên lại cầm một chậu nữa lên, vứt xuống đất.
Lúc bùn đất bể nát, mọi người đều nhìn thấy một miếng xương trắng không dính chút da thịt lộ ra.
Một nửa đoạn xương lộ ra khỏi đám đất, nửa đoạn còn lại thì vẫn lẫn bên trong.
Mọi người thoáng mừng rỡ, Trung Niên tức tốc tiến lại phủi đất ra rồi cầm miếng xương lên, ông ta hồ hởi nói: “Chắc chắn đây là cẳng tay rồi, có lẽ mấy chậu khác sẽ còn nữa đấy!”
Bạch Thiên đập vỡ thêm hai chậu hoa khác, đúng như lời Trung Niên nói, hai chậu hoa này đều có bộ phận thi thể.
Một chậu có giấu bàn tay, chậu khác thì là một miếng xương vỡ vụn.
Chỉ có chừng mười centimet xương là còn nguyên vẹn, phần bị gãy như có ai đó dùng vật nặng đập tan, để lại mặt cắt gồ ghề không bằng phẳng, những miếng xương cốt khác thì đều đã thành những mảnh vụn, lẫn vào trong bùn đất.
Mọi người không thể không phủi tan hết bùn đất tìm kỹ từng chút một, chỉ sợ sẽ để sót mất chút vụn xương.
Sau khi bọn họ chắc chắn đã tập hợp đủ các bộ phận rồi thì câu hỏi mới lại xuất hiện… Vậy còn chiếc đầu ở đâu đây?
Các người chơi không dám trễ nải, nhân lúc trời còn đang sáng, họ bèn vội vàng xuống nhà tìm tiếp.
Nhưng lần này, tìm kiếm tới tận lúc trời đã tối mịt rồi, bọn họ vẫn không phát hiện ra bất cứ thứ gì.
Sau khi bọn họ đã tập hợp lại trên hành lang tầng ba, Đường Cổ mới tiết lộ suy đoán đêm qua của mình.
“Nếu chỉ tìm bộ phận cơ thể thôi là hoàn thành được nhiệm vụ thì độ khó màn chơi cũng không được cao lắm.” Anh trầm giọng: “Nhưng mọi người có nghĩ tới chuyện tại sao những người chơi bị chết lại biến thành gấu bông không, hơn nữa, tại sao những con Gấu Bông mới lại giống hệt như con ban đầu, đến cả vết máu trên rìu cũng giống nhau?”
Bạch Thiên nói: “Để đánh lừa chúng ta.”
“Đúng,” Đường Cổ gật đầu: “nếu chỉ vì nâng cao độ khó màn chơi thì Ứng dụng không nhất thiết phải thiết kế cho tất cả các hồn ma có ngoại hình giống nhau, điều này không giúp ích gì cho quá trình đám Gấu Bông truy sát chúng ta. Còn nữa, trong những màn chơi trước đây, hồn ma luôn xuất hiện với ngoại hình thật của mình, sao lần này nó lại là một con gấu bông trông chẳng hề đáng sợ chút nào? Một con gấu bông không có sinh mệnh thì sao có thể biến thành ma?”
Nốt Ruồi “a” lên, anh ta nói: “Gấu bông, đúng vậy, nếu là gấu bông thật thì nó là thứ không có sinh mệnh, không thể chết đi được, vậy thì chắc chắn cũng không thể thành ma! Trừ khi nó bị ma quỷ thao túng… Không phải chúng ta còn thiếu mất đầu của xác chết sao, chẳng lẽ…”
Đường Cổ híp mắt, anh trầm giọng: “Hôm qua tôi ngờ rằng Ứng dụng tạo ra những con gấu bông có vẻ ngoài y hệt nhau là vì trong số chúng chỉ có một con ma thật sự có giấu thi thể trong người. Những con gấu có bề ngoài tương tự còn lại được tạo ra để che mắt chúng ta, khiến chúng ta không thể tìm ra hồn ma thật sự một cách dễ dàng.”
“Vừa hay chúng ta còn sót lại phần đầu chưa tìm được. Nếu nghĩ theo cách này thì độ khó của màn chơi khá phù hợp với nhiệm vụ số mười.”
Đường Cổ dứt lời, những người chơi khác cùng lặng đi, không có bất cứ ai phản bác lại suy đoán hợp lý, có căn cứ này của anh.
Chốc lát sau, Bạch Thiên cất lời: “Anh nghĩ thế nào.”
Đường Cổ nhìn anh, mỉm cười: “Giờ chúng ta đã biết ít nhất chúng ta có thể tránh né được ba đòn tấn công đầu tiên của hồn ma, mà nó chỉ tăng tốc khi liên tiếp tấn công cùng một người. Ngoài ra, những món đồ bình thường sẽ không thể khiến nó bị thương, tấn công nó bằng chân tay lại càng không được.”
Lúc tấn công nó bằng chân tay, dù họ dùng sức tới đâu thì cũng đều như đánh vào mặt bông, cùng lắm cũng chỉ khiến động tác của nó khựng lại trông giây lát chứ không thể gây ra bất cứ sát thương nào.
“Chắc mọi người đều phát hiện ra trong những căn phòng này hầu như chẳng có món đồ sắc nhọn gì hữu dụng cả.”
Đường Cổ nhìn Trung Niên: “Trừ con dao nhỏ của ông thì cũng chỉ có một chiếc rìu và một chiếc cưa thôi. Tôi đoán trong nhà trọ không có đồ sắc nhọn cũng là một ưu ái của Ứng dụng dành cho ta, khiến ta không lâm vào cảnh hoang mang không biết món đồ có thể gây tổn hại cho ma quỷ là món nào trong cả mớ đồ đạc.”
“Nhưng đồng thời, không có đồ thì chúng ta thậm chí còn không thể thử xem các dụng cụ bình thường liệu có thể gây tổn thương cho hồn ma không.” Đường Cổ thoáng dừng lại rồi mới tiếp tục: “Loại cưa cầm tay này không được hữu dụng lắm, con dao nhỏ thì e rằng cũng khó lòng khiến nó bị thương được, còn chiếc rìu… thì sẽ tự động bay tới chỗ hồn ma vào lúc tối.”
Bạch Thiên nhíu mày: “Buổi sáng, chiếc rìu xuất hiện trong nhà trọ, đến chiều thị lại bay vào tay hồn ma, có lẽ đây là một gợi ý cho chúng ta.”
Đường Cổ gật đầu: “Vậy nên tôi nghĩ có lẽ chiếc rìu này là thứ vũ khí duy nhất có thể dùng để đối đầu với đám gấu bông.”
Trung Niên thở hắt ra: “Nhưng… chiếc rìu này sẽ trở lại tay Gấu Bông mà! Chẳng lẽ các cậu định cướp rìu khỏi tay chúng rồi quay lại giết ngược chúng sao?!”
“Tối qua chúng ta không rõ cách hoàn thành màn chơi, vậy nên lúc những người khác bị tấn công thì mọi người đều chỉ đứng nhìn.” Đường Cổ liếc bọn họ, nói: “Nếu chúng ta hợp tác thì có thể sẽ cướp được rìu khỏi tay nó.”
“Có thể?” Nốt Ruồi nuốt nước bọt: “Vậy lỡ không thành công, nhỡ có người chết thật thì sao?”
Đường Cổ nhún vai: “Chuyện này thì trông cậy vào bản lĩnh của chính mình thôi, nói chung tôi đề nghị mọi người phải cố hết sức hợp tác với nhau, đừng ai nghĩ tới chuyện ngư ông đắc lợi, nếu không thì… Đừng quên, người chết sẽ biến thành Gấu Bông, tới lúc ấy những người chơi trốn phía sau không dám hỗ trợ sẽ bị thêm một con ma nữa bao vây tấn công.”
“Giờ chúng ta vẫn còn vài món đạo cụ có thể khiến hồn ma sợ hãi, nếu không nhân tối nay để hành động thì chỉ có thể dùng hết mớ đạo cụ trong quá trình chạy trốn thôi, vậy thì đến tối mai cũng chết cái chắc. Mọi người thấy tối nay cùng nhau liều một phen tốt hơn hay là trông cậy vào số trời để sống sót hết đêm mai tốt hơn?”
Trong bóng tối, mọi người đều có thể nghe được hơi thở nặng nề của chính mình.
Chốc lát sau, Trung Niên cất lời: “Tôi hiểu rồi, liều một phen thì còn có hy vọng, còn không thì chẳng ai hòng sống sót.”
“Trước đó chúng ta phải nhân lúc còn thời gian để ghép các bộ phận còn lại vào đã.” Đường Cổ nói, “lên nhà vệ sinh tầng năm đi.”
Những người chơi khác không dị nghị gì, vì họ biết rõ nhà vệ sinh cũng là một trong những nơi khiến đám hồn ma phải sợ hãi. Nói đúng hơn, nó sợ đám phân và nước tiểu dính trên tường trên sàn nhà vệ sinh.
Dù mỗi món đồ chỉ dùng được một lần nên chắc phân và nước tiểu cũng nằm trong số đó, nhưng hồn ma biết bên trong có thứ mình sợ thì chắc cũng sẽ không ăn no dửng mỡ chạy vào trong lúc các người chơi không có trong đó.
Năm người chơi trải ga xuống phòng khách, đặt hết các bộ phận cơ thể lên đó.
Họ phân nhau ra, hai người dùng điện thoại để soi đường, ba người ghép ác, mất hơn nửa tiếng, cuối cùng họ cũng đã ghép xong cơ thể.
Vì vốn cái xác này đã thiếu mất rất nhiều thịt nên các người chơi có thể chắc chắn rằng mình không cần lắp vừa khít tất cả các bộ phận, nếu không không thì màn chơi này thua là cái chắc.
Sau khi các người chơi đã ghép xác xong xuôi, bọn họ kéo xác chết vào nhà vệ sinh đặt các mẩu thi thể vào trong.
Tiếp đó chỉ còn chờ đợi hồn ma xuất hiện, tìm ra phần đầu, đặt vào đây là nhiệm vụ sẽ hoàn thành. Nói thì đơn giản, nhưng ba hồn ma không hề dễ đối phó chút nào.
Năm người chơi lại xuống tầng, chia hết đống đạo cụ ra. Nếu cộng cả chiếc chăn bông lấm máu nữa thì bọn họ có tổng cộng mười món đạo cụ.
Trong đó, có chiếc chăn bông quá cỡ nên phải để lại tầng năm, cất trong căn nhà vệ sinh nơi giấu thi thể. Còn chín món đồ còn lại được chia ra mỗi người một món, Đường Cổ chỉ cầm cọng dây điện dính máu.
Cũng không phải Đường Cổ tử tế gì, mà lúc gom đạo cụ, Bạch Thiên và Đường Cổ chỉ dựa vào cảm giác của mình, cảm thấy thứ gì có thể dùng để tra tấn hay giết hại người khác thì mang theo, còn rốt cuộc nó có hữu dụng không thì đâu ai biết? Mà chắc chắn cọng dây điện này phải hữu dụng rồi.
Đường Cổ đưa cho Bạch Thiên bật lửa và dầu ăn. Bọn họ nhìn thấy trên thi thể có nhiều bọt nước, rất có thể nạn nhân đã bị lửa đốt hoặc bỏng dầu.
Chia đạo cụ xong, năm người đợi tại hàng lang tâng ba tới mười hai giờ đêm.
Khoảng quá không giờ được hai phút, Bạch Thiên chợt lên tiếng: “Không thấy rìu đâu cả.”
Không thấy rìu đâu, nghĩa là hồn ma xuất hiện rồi.
Bọn họ xốc lại tinh thần, căng thẳng nhìn chằm chằm hai phía hành lang. Nếu hồn ma tới thì họ sẽ nhìn thấy chúng ngay.
Chưa được bao lâu, ba tiếng bước chân đã vang lên. Đường Cổ quay đầu nhìn ra góc trái hành lang, thấy ba bóng Gấu Bông giống nhau như đúc đang đung đưa, chầm chậm tiến lại đây.
Cũng hệt như tối qua vậy, ban đầu chúng chỉ bước đi hết sức chậm chạp, chỉ khác một điều là đêm nay có đến ba con Gấu Bông.
“Chúng tới rồi…” Nốt Ruồi hạ giọng. Âm thanh anh ta phát ra thoáng biến điệu, có vẻ Nốt Ruồi đang rất căng thẳng.
Đường Cổ liếc anh ta: “Đừng căng thẳng, cứ làm theo kế hoạch.”
Nói rồi, anh ra hiệu cho moi người lui lại rồi tức tốc tiến vào căn phòng phía sau cùng bốn người.
Tiếng chạy của ba con gấu bông lại vang lên trên hành lang, chúng đã tăng tốc, bắt đầu từ đi chuyển thành chạy rồi.
Đường Cổ hạ giọng: “Chuẩn bị.”
Những người chơi khác cùng gật đầu, họ đứng trên vị trí của mình, căng thẳng chờ đợi đám Gấu Bông tìm tới.
Chỉ chốc lát sau, tiếng chạy của Gấu Bông đã vang lên ngoài cửa. Ngay giây sau, các người chơi thấy ba con gấu bông đang chui vào phòng qua cánh cửa đang mở rộng.
Nhưng vì cái đầu ngoại cỡ và thân thể to bự nên cử động của chúng cũng bị hạn chế, chúng không thể cùng nhau tiến vào được mà phải lần lượt chui qua cửa.
Trong lúc con Gấu Bông đầu tiên vừa chui vào cửa, Đường Cổ thét to: “Ra tay đi!”
Trung Niên chợt buông tay, một chiếc bàn nặng trịch chợt rơi từ trên cao xuống trước cửa, “bịch” một tiếng, đập thẳng xuống người con Gấu Bông vừa lách vào!